11. Là đàn ông, yêu không nói là ngu

Baekjin thức dậy trong một căn phòng im lặng, chỉ có tiếng lạch cạch nhẹ nhàng từ chiếc máy tính của Humin. Ánh sáng nhạt từ cửa sổ chiếu vào, tạo thành những vệt sáng trên tấm chăn. Anh hơi nhíu mày khi cảm thấy có điều gì đó khác thường, rồi chợt nhận ra Humin đang ngồi bên cạnh, đeo tai nghe và làm việc.

Humin bấm phím rất nhẹ nhàng, không muốn làm phiền anh, nhưng vẫn để ý đến Baekjin. Đột nhiên, một tay của nó vô thức đặt lên trán anh, như một hành động che chở mà không suy nghĩ. Baekjin cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay đó, và một cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng. Từ bao giờ, cái cảm giác yên bình này lại khiến anh muốn giữ nó lại? Từ bao giờ, sự quan tâm này trở nên quan trọng đến vậy?

Baekjin không biết phải phản ứng thế nào. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nằm im, mắt nhìn trần nhà, nhưng trong lòng lại có một sự xáo trộn không thể tả. Tại sao chỉ một hành động nhỏ như vậy lại khiến anh cảm thấy như mình đang dần mở lòng ra?

Humin không nhận ra Baekjin đã tỉnh dậy, nó vẫn tập trung vào công việc của mình. Mãi đến khi Baekjin quay người nhìn nó, khẽ cất tiếng, thì Humin mới giật mình.

"Anh tỉnh rồi à?" Humin ngẩng lên, rồi lại nhìn thấy Baekjin với vẻ mặt có phần ngẩn ngơ. "Anh cảm thấy sao? Có ổn không?"

Baekjin chợt thấy thật khó nói ra những suy nghĩ trong lòng, nhưng một phần nào đó, anh muốn nói với Humin rằng hành động đó đã làm anh cảm thấy rất ấm lòng. Nhưng không phải lúc này, không phải thế này.

Baekjin chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt chạm vào mắt Humin.

"Ừ, cảm ơn." Anh nói, giọng nhẹ như cơn gió, rồi quay đi, như thể không muốn cho phép mình nhìn thấy cảm xúc trong lòng nữa. Nhưng không hiểu sao, lòng anh lại đang đổ gục từng chút một vì những hành động đơn giản từ Humin.

Humin không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều biết rằng, cái sự thay đổi trong lòng đã bắt đầu rồi.

Humin bước vào nhà Baekjin, tay cầm theo hộp cháo nóng hổi, một đống thuốc và một đống lời dặn dò chuẩn bị sẵn trong đầu. Nó đã chuẩn bị tất cả, chẳng thiếu thứ gì, như thể mình là mẹ của Baekjin vậy. Đặt cháo lên bàn, Humin nhìn Baekjin đang ngồi trên giường, vẫn còn có vẻ mệt mỏi nhưng đã tỉnh táo hơn một chút.

"Anh phải ăn hết cháo này, hiểu không?" Humin bắt đầu, giọng nó nghiêm túc mà vẫn có chút gì đó lo lắng. "Đừng có mà bỏ sót, nếu không em sẽ giận đấy."

Baekjin chỉ liếc nhìn nó một cái rồi lại quay đầu đi. Nhưng Humin đâu dễ dàng bỏ qua như vậy.

"Baekjin! Nếu anh không ăn, em sẽ gọi điện cho đoàn phim bảo anh nghỉ hẳn, không quay nữa đâu." Humin giả vờ hăm dọa, nhưng ánh mắt vẫn đầy quan tâm. "Ăn đi, dù sao em cũng mất công mang đến cho anh rồi."

Cậu tiếp tục ra lệnh như một bà mẹ đúng nghĩa, đặt chiếc thìa vào tay Baekjin rồi đẩy nhẹ nó đến gần miệng anh. "Đừng làm khó em nữa. Anh sẽ bị bệnh thêm đấy, có biết không?"

Baekjin nhìn nó một chút rồi khẽ thở dài, tay cầm lấy thìa, nhưng anh không ăn ngay lập tức. Cái nhìn của Humin lại làm anh ngập ngừng một chút. Không phải vì anh không muốn ăn, mà chỉ vì anh chẳng biết phải làm gì với sự quan tâm này. Cảm giác này thật khác, và Baekjin cũng không chắc mình có thể chịu đựng lâu được.

"Anh không sao đâu, chỉ là một chút mệt mỏi thôi." Baekjin nhẹ giọng nói, nhưng rồi vẫn nhấm nháp miếng cháo Humin đưa.

"Nhớ uống thuốc đấy nhé!" Humin không quên nhắc, rồi cầm hộp thuốc, mở ra rồi đưa từng viên một cho Baekjin. "Không uống thì em sẽ nổi giận, đừng có thử em."

Baekjin có cảm giác như mình đang bị "thẩm vấn" bởi một người mẹ nhỏ nhắn nhưng lại rất kiên quyết. Nhưng chính cái sự quan tâm tận tình ấy lại làm lòng anh ấm lên. Anh nhận ra rằng, hình như Humin luôn ở đó, sẵn sàng chăm sóc anh mà chẳng bao giờ có lời than vãn.

"Anh biết rồi." Baekjin đáp lại, tay cầm thuốc uống theo lời Humin.

Humin cuối cùng cũng thở phào, nhìn thấy Baekjin ăn và uống thuốc như nó bảo. Nó ngồi xuống ghế gần đó, nhẹ nhàng thở ra như một dấu hiệu nhẹ nhõm.

"Anh phải nghỉ ngơi nhiều vào, đừng có nghĩ đến chuyện quay phim nữa." Humin tiếp tục dặn dò. "Em ở đây rồi, anh không phải lo gì đâu."

Baekjin nhìn nó lần nữa, đôi mắt tràn ngập sự biết ơn, dù anh không nói ra. Nhưng trong lòng anh, có một cảm giác rất đặc biệt. Dù là những hành động nhỏ nhặt như vậy, nhưng chúng lại có ý nghĩa lớn lao hơn anh nghĩ rất nhiều.

Humin quay đi, nhưng không quên để lại một câu nữa: "Nếu anh cần gì, cứ gọi em, đừng ngại." Nó mỉm cười một cái rồi lặng lẽ bước ra ngoài, để lại Baekjin suy nghĩ về tất cả những điều đã xảy ra trong vài ngày qua.

Mọi thứ có lẽ không còn đơn giản như trước nữa.

Humin về đến nhà, đóng cửa lại rồi lặng lẽ ngồi xuống ghế. Cả căn phòng chìm trong im lặng, nhưng tâm trí nó lại đang bùng nổ với vô vàn suy nghĩ. Nó nghĩ về từng khoảnh khắc đã qua, từ lúc đưa cháo cho Baekjin, đến cái ánh mắt lo lắng, cái sự quan tâm không thể giấu giếm trong lòng. Humin không thể phủ nhận rằng, trái tim nó đã bị Baekjin cuốn đi mất rồi.

"Chắc chắn rồi..." Humin tự lẩm bẩm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm dần buông xuống, những ngôi sao lấp lánh xuất hiện như một dấu hiệu của sự quyết tâm. Cảm giác này không thể nào chối cãi được nữa. Nó thích Baekjin. Và nó cũng không thể giữ im lặng mãi được.

Cảm xúc này không phải là sự mơ hồ nữa. Humin hiểu rằng, những gì nó dành cho Baekjin không chỉ là sự quan tâm hay tình bạn đơn thuần. Đó là tình yêu. Một tình yêu mà nó đã chôn giấu quá lâu trong lòng, một tình yêu không thể che giấu được nữa, một cảm giác không thể tạm dừng lại.

Humin hít một hơi thật sâu, rồi tự nhủ: "Mình là đàn ông, mình phải kiên quyết." Nó biết rõ mình không thể cứ mãi đứng bên ngoài, quan sát mà không làm gì cả. Nó muốn Baekjin hạnh phúc, và nó muốn trở thành một phần trong hạnh phúc đó.

Những hành động nhỏ nhặt như chăm sóc, quan tâm, những lúc lo lắng cho Baekjin chính là dấu hiệu rõ nhất cho tình cảm nó dành cho anh. Nó không thể tiếp tục lẩn tránh nữa, và hơn hết, nó muốn Baekjin hiểu được sự chân thành trong tình yêu này.

Một nụ cười nhẹ thoáng qua khuôn mặt Humin, nó quyết định sẽ bước ra khỏi cái bóng của chính mình. Đã đến lúc để anh ấy biết cảm xúc của nó, đã đến lúc cho cả hai cùng nhìn nhận lại tất cả.

Tối hôm đó, Humin nhắn cho Baekjin một tin nhắn đơn giản, nhưng lại chứa đựng tất cả những gì nó đang nghĩ: "Em muốn anh hạnh phúc. Nếu anh muốn, em sẽ luôn ở đây."

Nó không biết Baekjin sẽ đáp lại thế nào, nhưng ít nhất nó đã mở lòng. Và giờ đây, chỉ còn chờ đợi những bước tiếp theo.

Baekjin đang ngồi trên ghế, ánh đèn mờ ảo trong phòng khiến anh cảm thấy chút cô đơn, lạc lõng. Một ngày dài mệt mỏi trôi qua, cơ thể anh vẫn còn chút uể oải vì cơn sốt. Nhưng khi tay anh vô thức với đến điện thoại trên bàn, những suy nghĩ trong đầu anh lại rối bời. Cái tin nhắn của Humin vừa mới đến, lặng lẽ, như một làn gió nhẹ nhàng chạm vào trái tim anh.

Anh mở điện thoại, không có tiếng thông báo ầm ĩ, chỉ có một tin nhắn ngắn ngủi, đầy sự chân thành từ Humin:

"Em muốn anh hạnh phúc. Nếu anh muốn, em sẽ luôn ở đây."

Baekjin ngừng lại, mắt anh dừng trên dòng chữ ấy lâu đến mức anh có thể cảm nhận được từng chữ như thấm vào sâu trong tâm trí mình. Họ đã ở bên nhau qua bao nhiêu khoảnh khắc, nhưng chưa bao giờ Baekjin cảm nhận rõ ràng như thế này. Không chỉ là những hành động quan tâm, lo lắng, mà là một lời thổ lộ nhẹ nhàng, nhưng lại đủ để anh cảm thấy mọi thứ trở nên khác biệt.

Anh thở ra một hơi dài, đôi mắt nhắm lại, như cố gắng giữ lại sự bình tĩnh. Lúc này, trong lòng anh có một thứ cảm xúc khó tả đang dâng lên. Là sự ấm áp, là sự lo lắng, là niềm vui và cả sự bất ngờ. Baekjin chợt nhận ra rằng, trái tim mình đã không còn lạnh lùng như trước, nó bắt đầu dao động, bắt đầu cảm nhận rõ ràng cái mà Humin đã làm cho anh - không chỉ là những chăm sóc đơn thuần, mà là tình yêu không thể chối bỏ.

Anh muốn trả lời ngay, nhưng trong lòng lại có chút gì đó lưỡng lự. Baekjin không biết phải nói gì. Anh không chắc liệu mình có đủ can đảm để mở lòng với Humin, dù trong tim, anh biết rằng Humin chính là người mà anh thực sự cần.

Tay anh lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, ngón tay gần như chạm vào dòng chữ "Trả lời". Nhưng rồi, anh lại dừng lại. Dường như Baekjin cần thêm chút thời gian để tự hỏi chính mình, liệu có nên để tình cảm này tiếp tục phát triển, liệu có nên để Humin vào trong trái tim mình hay không.

Cuối cùng, Baekjin thở dài một lần nữa và lại đặt điện thoại xuống. Anh chỉ ngồi đó, nhìn vào màn đêm tĩnh lặng, cảm nhận cái cảm xúc mà Humin mang đến cho anh, như một điều gì đó mới mẻ, không hề dễ dàng chấp nhận, nhưng cũng không thể từ chối.

Dù chưa trả lời, nhưng một phần nào đó trong Baekjin biết rằng, anh không thể đứng mãi ở phía ngoài, lạnh lùng như trước nữa. Anh cảm thấy sự thay đổi này, và dù có sợ hãi, anh vẫn mong mỏi một ngày, sẽ có thể nói ra tất cả những gì mình nghĩ và cảm nhận.

Tối hôm đó, nhóm bạn tụ tập trong group chat, không khí như thường lệ tràn ngập sự hào hứng, trêu chọc nhau. Đặc biệt, hôm nay Humin và Baekjin có chút gì đó khác biệt khiến mọi người không thể không để ý. Cả nhóm cứ thế thả mình vào cuộc trò chuyện, trong khi đó, Baekjin lại ngồi im, nhìn màn hình điện thoại mà không nói gì.

Yerim: "Mọi người thấy không? Tối qua Baekjin có bị lừa ăn cháo không đấy? 😏"

Suho: "Lừa ăn cháo? Kể đi Yerim, mày có bằng chứng gì không?"

Juntae: "Thế Humin cũng có đóng vai 'mẹ' không đấy? Cầm chén cháo mà không biết nói gì luôn."

Nhóm bạn đồng loạt bắn tin như một trận bão, những biểu tượng cảm xúc đủ loại lướt qua màn hình. Humin, khi thấy cuộc trò chuyện bắt đầu bùng nổ, ngồi yên lắng nghe một cách tinh tế. Nó nhìn Baekjin, thỉnh thoảng cảm nhận ánh mắt anh có chút khác lạ, nhưng rồi lại tiếp tục bấm tay vào màn hình điện thoại.

Humin: "Cháo cũng phải ăn đúng không? Tao làm sao cho anh được thoải mái mà ăn cái gì đó tử tế, đừng có lười như thế."

Baekjin: "Tui không lười, chỉ là không thấy đói thôi."

Tưởng chừng như mọi thứ chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, nhưng đâu ai biết rằng trong lòng Baekjin, những lời nói nhẹ nhàng của Humin lại mang đến một sự rung động. Anh không thể giải thích nổi cảm giác đó, khi Humin cứ thế lo lắng cho anh mà không mong chờ điều gì đáp lại.

Yerim: "Ai cũng thấy rồi, Humin không thể giấu được tình cảm nữa đâu!"

Juntae: "Đúng rồi, đúng rồi! Cái cách mà Humin 'chăm sóc' Baekjin, ai mà chẳng thấy rõ?"

Suho: "Thế Baekjin có định trả lời tin nhắn không?"

Humin: "Cái gì mà trả lời? Đang tập trung vào người bệnh rồi."

Nhưng khi lời nhắn từ Baekjin rốt cuộc cũng xuất hiện, khiến cả nhóm bất ngờ. Mọi người im lặng trong vài giây rồi ngay lập tức lại nổ ra một loạt emoji và tiếng ồn ào. Tất cả đều đổ dồn sự chú ý vào tin nhắn ngắn gọn từ Baekjin:

Baekjin: "Cảm ơn vì đã lo cho tui."

Tuy rằng ngắn gọn, nhưng không ai có thể phủ nhận được rằng Baekjin đã đáp lại một cách chân thành. Đám bạn nháo nhào trong group chat, cười rần rần, chọc ghẹo không ngừng.

Yerim: "Aha! Cuối cùng cũng có tiến triển rồi!"

Juntae: "Thấy chưa, tao bảo mà! Mọi người cứ đợi đi, đến cuối tuần này là sẽ có thêm tiến triển đó!"

Suho: "Haha, đúng rồi! Sắp tới có thể phải chuẩn bị đám cưới rồi đó!"

Humin không kìm nổi một tiếng cười nhẹ. Nó nhìn vào màn hình, cảm nhận sự vui vẻ trong nhóm bạn, nhưng sâu trong lòng vẫn là cảm giác bối rối. Humin chưa nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Baekjin đang ngồi đối diện, lòng có một chút ngượng ngùng nhưng lại đầy hy vọng.

Baekjin: "Đừng có giỡn nữa, mọi người cứ như là mình đang làm gì to tát lắm vậy."

Cả nhóm lại cười vang lên, nhưng sâu bên trong, mỗi người đều cảm nhận được sự thay đổi, dù nó nhỏ bé, nhưng lại rất rõ ràng. Baekjin, vốn kín đáo và lạnh lùng, giờ đây cũng bắt đầu lộ ra chút gì đó mềm mại hơn dưới sự chăm sóc của Humin.

Yerim: "Này, Baekjin, anh trả lời được rồi đấy! Tình yêu đâu cần giấu giếm!"

Cả nhóm tiếp tục đùa giỡn, không ai biết rằng, dù không nói ra, nhưng tất cả đều cảm nhận được rằng cái gì đó đặc biệt đã nảy sinh giữa Baekjin và Humin.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip