6.
Đêm khuya rét buốt, bầu trời không một ánh sao, chỉ có mặt trăng tròn vằng vặc trên cao, chiếu sáng khu rừng bao quanh ngôi làng nhỏ bé. Không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng xào xạc của gió thổi qua những tán cây khô và tiếng côn trùng rả rích vang vọng bị tuyết vùi dập trong bóng tối.
Bakugou ngồi im lặng trên chiếc giường nhỏ, ủ ấm trong đống chăn dày Izuku cho hắn, đôi mắt đỏ ánh lên trong ánh trăng, sâu thẳm như đang dò xét điều gì đó từ xa. Từng nhịp tim của hắn dường như đồng điệu với nhịp sống của khu rừng, nhưng lần này là một nhịp điệu gấp gáp, lo lắng. Rừng không yên. Hắn biết mình không còn nhiều thời gian. Lời đồn về con rồng lang thang trong rừng đã lan xa hơn hắn tưởng, và chỉ trong vài ngày tới, các thợ săn sẽ kéo đến đây.
Bên ngoài phòng, tiếng bước chân nhẹ nhàng của Inko vang lên. Bà đi lại rất khẽ, có lẽ không muốn đánh thức Izuku đã say ngủ trong phòng kế bên. Bà dừng lại trước cửa, nhìn Bakugou qua ánh sáng lờ mờ. Ánh mắt bà không còn sự sợ hãi như những ngày đầu, nhưng lại tràn ngập nghiêm nghị và cứng rắn.
"Ngươi sẽ rời đi, phải không?" Bà hỏi, nhưng giọng điệu như một câu khẳng định. Rồi lại xen vào một xíu tình cảm bất đắc dĩ. "Ta nghĩ...Izuku sẽ không thể chịu nổi điều đó."
Xưng ta - ngươi, thái đồ bề trên ngang hàng với một con rồng, giọng điệu không chút chần chừ lo ngại, hình như Katsuki hiểu phần nào lí do thằng nhóc nhỏ kia không sợ gì rồi, quả là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.
Bakugou không trả lời ngay lập tức. Hắn nhìn Inko một lúc lâu trước khi khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thở sâu. "Ta không có lựa chọn khác."
Inko bước thêm một bước vào trong phòng. Bà nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của hắn, cố gắng tìm kiếm, soi xét điều gì đó từ bên trong con rồng này - điều mà bà vẫn chưa thể hiểu hết. Trong đôi đồng tử như dung nham cuồng nộ, người phụ nữ điềm nhiên nhìn xuống con rồng trong hình hài cậu bé mười tuổi. Bà thoáng suy tư rồi khẽ hỏi:
"Ngươi có bao giờ nghĩ rằng Izuku đã thay đổi ngươi không?" giọng bà thoáng chút chần chừ trong khi đưa ra câu chốt hạ. "Ngươi không còn là kẻ cô độc, tàn nhẫn như trước nữa."
Bakugou hơi nhíu mày, không phản bác ngay, nhưng cũng không đồng tình. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một cậu bé loài người nhỏ bé như Izuku có thể tác động đến hắn - một con rồng mạnh mẽ, tồn tại hàng trăm năm. Thế nhưng, những ngày tháng ở đây đã chứng minh điều ngược lại. Hắn không thể phủ nhận rằng sự hiện diện của Izuku, dù vô tình hay cố ý, đã làm mềm đi lớp vỏ bảo vệ bao lâu nay của hắn.
Inko tiếp tục, ánh mắt đăm chiêu: "Izuku luôn tin rằng ngươi sẽ bảo vệ chúng ta. Dù thế nào, thằng bé vẫn tin tưởng vào ngươi. Ngươi sẽ không bỏ rơi nó khi có thể."
Bakugou nhìn bà, lần đầu tiên nhận ra rằng người phụ nữ này thực sự quan tâm đến hắn không chỉ vì sợ hãi, biết ơn mà còn vì một thứ gì đó khó đoán hơn, nhưng chắc chắn không phải nhằm vụ lợi, kiếm chác. Bà biết rằng hắn có thể đã bỏ đi, hoặc thậm chí tiêu diệt cả ngôi làng này ngay từ đầu, nhưng hắn đã không làm thế. Điều đó dù không cần phải thừa nhận, đã thay đổi cách nhìn của bà về hắn. Có lẽ, bà cũng giống như Izuku, tin rằng Bakugou không hoàn toàn là một con rồng máu lạnh.
---
Sáng hôm sau, Izuku thức dậy với tâm trạng nhẹ nhõm như mọi ngày, nhưng Bakugou lại cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết. Hắn biết rằng buổi sáng này sẽ khác hẳn. Hắn sẽ phải rời đi. Sớm thôi, các thợ săn sẽ kéo đến ngôi làng này, và Bakugou không muốn dính dáng đến một cuộc tàn sát không cần thiết.
Hắn đứng dậy từ giường, ánh mắt quét qua khung cảnh quen thuộc của căn nhà nhỏ, nơi đã gắn bó với hắn trong suốt những tháng qua. Mới đó thôi mà đã vài tháng rồi.
Izuku vừa thức dậy, mái tóc rối bù, chạy ra ngoài hiên với nụ cười hồn nhiên hớn hở trên môi. "Kacchan! Hôm nay anh có thể tìm ngọc cùng em không?"
Bakugou nhíu mày nhìn cậu bé, trong lòng trào lên một cảm giác lạ lẫm. Hắn không muốn trả lời câu hỏi đó. Hắn không muốn nói lời tạm biệt với Izuku, nhưng hắn biết rằng cuộc đời của một con rồng không bao giờ gắn bó với loài người lâu dài được.
Hắn bước ra khỏi nhà, bước chân nặng nề hơn bình thường. Izuku chạy lon ton theo sau, không nhận ra sự khác lạ trong thái độ của Katsuki.
"Anh sẽ làm phép hả?" Izuku lại hỏi, mắt sáng lên tràn đầy sự mong đợi.
Bakugou quay lại nhìn cậu bé một lần cuối. Hắn thấy đôi mắt trong veo ấy, thấy nụ cười ngây thơ ấy... thứ đã làm trái tim hắn dần mềm đi trong suốt những tháng qua. Và rồi, với một tiếng thở dài, Bakugou ngồi xuống trước mặt Izuku, đặt tay lên đầu cậu bé.
"Ta không thể ở lại nữa." hắn nói, giọng nói mang theo sự đau đớn không thể che giấu. "Ta là một con rồng, và sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm ra ta."
Izuku tròn mắt, sự kinh ngạc lấp đầy khuôn mặt cậu. "Nhưng... nhưng anh đã nói anh sẽ bảo vệ chúng em! Anh không thể đi đâu!"
Bakugou không đáp lại ngay. Hắn biết rằng lời hứa đó không thể giữ mãi. Hắn biết rằng nếu ở lại, hắn sẽ mang đến thảm họa cho ngôi làng này, cho Izuku và mẹ cậu. Nhưng ánh mắt khẩn cầu của Izuku khiến trái tim Bakugou như muốn vỡ ra. Hắn, một con rồng từng xem loài người là hạ đẳng, giờ lại bị cậu bé loài người này lay động. Nhục nhã làm sao khi chỉ cần vài tháng ngắn ngủi, thằng bé này có thể ngồi trên lưng rồng vĩ đại mà đòi hỏi này kia. Hắn cười thầm trước sự gắn kết khó mà lí giải giữa hắn với thằng nhóc nhỏ xíu này.
"Tất cả những gì ta làm, đều để ngươi được an toàn." Bakugou nói, đôi mắt đỏ nhìn sâu vào mắt Izuku. "Nếu ta ở lại, ngôi làng này sẽ bị hủy diệt."
"Không!" Izuku hét lên, nước mắt bắt đầu rơi như thác đổ. "Anh đừng đi, Kacchan. Em không cần biết gì về nguy hiểm gì hết đó, em chỉ muốn anh ở đây thôi!"
Bakugou không thể nhìn thẳng vào mắt Izuku nữa. Hắn đứng dậy, quay lưng bước đi. "Ngươi sẽ ổn thôi, Izuku. Sớm thôi, ngươi sẽ quên ta." quên cả những giọt nước mắt ngày hôm nay.
Nhưng Izuku vẫn như cũ, không chịu bỏ cuộc. Cậu bé chạy tới, ôm chặt lấy Bakugou, không để hắn rời đi. "Không! Em không muốn quên! Anh là người duy nhất em có thể tin tưởng ngoài mẹ. Anh không thể bỏ rơi em như thế!"
Bakugou khựng lại, đôi vai run rẩy. Những lời nói của Izuku khiến hắn cảm thấy như bị một cú đấm mạnh vào ngực, phá vỡ vòng phòng ngự cuối cùng. Hắn không muốn thừa nhận, nhưng cậu bé này đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn, một phần mà hắn không hề ngờ đến.
Cuối cùng, Bakugou cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Izuku. "Ngươi sẽ lớn lên và hiểu rằng... có những thứ mà chúng ta không thể thay đổi. Ngươi phải sống tiếp, không phải vì ta, mà vì chính ngươi."
Izuku nhìn hắn qua làn nước mắt, gương mặt cậu bé thể hiện sự đau đớn và bất lực. "Kacchan, Anh..."
Bakugou không nói thêm gì nữa, hắn quay lưng lại, bước đi vào bóng đêm của khu rừng. Hắn biết rằng đó là quyết định đúng đắn, nhưng điều đó không làm nỗi đau trong lòng hắn nhẹ bớt.
Izuku đứng lặng trong sân nhà, nhìn bóng lưng Bakugou dần biến mất trong màn sương. Cậu biết rằng từ giờ trở đi, cậu sẽ không còn thấy người bạn ấy nữa, nhưng trong sâu thẳm, cậu vẫn giữ lại niềm hy vọng nhỏ bé mong manh rằng một ngày nào đó, Bakugou sẽ quay lại.
Vào lúc mặt trời mọc, Bakugou đã đi xa khỏi ngôi làng, bước chân lặng lẽ giẫm lên nền tuyết dần tan, trong lòng mang theo những cảm xúc non nớt như những mầm non cố phá đất chui lên, mang theo một quyết tâm không thể lay chuyển. Hắn phải bảo vệ ngôi làng này, bảo vệ Izuku - bằng cách duy nhất mà hắn có thể làm: rời xa nơi này.
Nhưng hắn biết một điều rằng... dù đi đến đâu, hình ảnh của cậu bé loài người với đôi mắt xanh sáng ngời trong veo, ngập tràn nắng mai như ngày xuân vừa đến, sẽ vẫn mãi ám ảnh trong tâm trí hắn, như một ký ức không bao giờ nhạt phai.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip