hoạ sĩ mù.

bakutodo - hoạ sĩ mù.

đặt bút: 11021.

người viết: Phác Hà Minh.

dù em có mất đi thị giác thật, nhưng những giác quan khác vẫn có thể chạm lấy anh.

một buổi chiều nọ ở ngay con cầu thông qua giữa hai khu thành thị. katsuki bắt gặp một thân ảnh người con trai nhỏ nhắn ngồi dưới bóng cây, xung quanh là những cây cọ còn dính màu sơn. đối diện lại là một bảng giấy dính một vài đường nét của màu sơn.

gã đi nhẹ lại ngồi nép kế bên người của cậu con trai ấy, từ tốn hỏi.

'cậu làm gì ở đây?'

người được hỏi có chút giật mình. không tự vệ hay một chút gì gọi là phòng vệ bản thân, từ từ buông cây cọ xuống đáp.

'tôi đang vẽ tranh, cậu không thấy sao?'

katsuki không đáp lại chỉ nhún vai vài cái. ánh mắt lại bắt gặp bàn tay lởn quởn tìm thứ gì đó trong không trung, bèn dè hỏi lại lần nữa.

'cây cọ cậu để ngay kế bên ly nước mà?'

người kia à lên một cái. mơ hồ với tay trong không trung tìm lấy cây cọ.

thấy cậu con trai gặp khó khăn lại không thể không giúp được. katsuki cầm lấy cây cọ ở kế bên người rồi dúi nó vào trong tay người nhỏ hơn.

'mắt cậu bị gì sao? mắt bị mờ hay là bị cận vậy?'

gã nghi ngờ sau cặp kính đen kia là một đôi mắt ra sao, để chủ của nó phải mơ hồ như thế này.

'à cậu tên gì, tôi tên todoroki shoto. mắt tôi sao? hah'

dứt câu. shoto nhẹ đưa tay tháo cặp mắt kính đen tròn xuống rồi gắp để nó gọn trong lòng bàn tay nhỏ.

cặp mắt em nhắm tịt lại, hàng lông mi cong cong nhìn thêm phần dịu dàng và xinh xắn cho khuôn mặt nhỏ. nghĩ lại mới thấy chiếc kính kia chả hợp với lại cậu hoạ sĩ tự do này chút nào. katsuki lấy làm lạ khi người kia cứ luôn nhắm tịt mắt không chịu mở, mới nhẹ hỏi.

'tôi tên bakugo katsuki. còn nữa, mắt cậu có vấn đề gì sao? như là mắt yếu không thể nào nhìn thẳng vào mặt trời?'

shoto nghe thấy liền phụt cười xua tay, miệng liên tục ngăn tiếng cười.

'k-không phải. tôi bị mù'

nói bây giờ gã không bất ngờ là nói láo. nhìn cậu con trai nhỏ gọn ngồi trên ghế, tay liên tục di chuyển hết nơi này đến nơi nọ trên bức tranh càng khiến katsuki thêm phần bất ngờ.

hoạ sĩ mà bị mù? nhưng thật sự bức tranh ngay dưới chân của shoto rất đẹp kia mà?

'tôi xin lỗi, đó là chuyện buồn của cậu vậy mà lại đi hỏi. đáng chết thật'

shoto không nói gì chỉ cười cười xua tay bảo.

'không đâu, tôi hi sinh cặp mắt này vì người tôi thương mà. nên tôi không bao giờ hối hận cả'

câu nói nhẹ của em cũng khiến cho những cành cây quanh đó cảm thán đến rung động. vì người mình yêu mà hi sinh đi cánh cửa tâm hồn của mình. tình yêu của em thuần khiết đến kì lạ, nhưng người mà shoto đã đâu mất rồi?

'tôi nghĩ cậu đang không biết người đó đang ở đâu đúng không? cậu ấy vì bị tai nạn giao thông mà dẫn đến việc mắt bị hư tổn nặng không thể cứu chữa, lúc đó tôi đã anh dũng đứng lên hiến mắt mình cho cậu ấy'

'tới lúc tôi đến thăm lại chạt trốn mất khỏi bệnh viện, đến bây giờ cũng đã tìm được rồi'

'vậy là tốt rồi, cũng chiều rồi nên tôi phải về nhà. tạm biệt cậu'

katsuki thở hắt ra một chút, đứng dậy ngắm nghía bức tranh nãy giờ người kia vẽ một chút rồi chạm nhẹ vào vai shoto coi như là lời tạm biệt.

từ xa gã còn thấy em cuối người, chấp tay phía trước người chào tạm biệt gã.

hành động dừng lại khoản vài giây sau đó shoto lại quay về cái ghế của mình mà ngồi. em nhẹ nhàng cất giọng nói với ai đó, xung quanh gốc cây không còn ai ngoài không khí, đất, trời và cây cỏ.

'thấy cậu ấy không? hiện giờ cậu ấy sống rất tốt đúng chứ. coi như sự lo lắng của tôi đã vào dĩ vãng rồi nhỉ?'

tiếng xào xoạc của lá. không có ai đáp lại lời nói của em ngoài tiếng lá cây. gió trời buổi chiều có chút se lạnh, bên vai lại được ai đó choàng áo khoác lên.

'chị! em không phải loài thú săn mồi mà có thể biết chị từ xa đâu'

'sao em biết là chị cơ chứ?'

fuyumi xoa cằm suy nghĩ.

'mùi nước xả vải rõ thế này cơ mà?'

'ha ha, thôi về nhà nào shoto cưng. trời sắp vắng bóng rồi'

'vâng'

shoto đứng dậy mặc cái áo khoác của chị fuyumi đưa cho mình.

...

người con trai gã gặp ban chiều có chút mơ hồ nhỉ? không giống là một người đã gặp được người bạn trai kia, nhưng giọng nói lại mang chút vui vẻ thật khó đoán.

đêm đó trời se lạnh đến kì lạ, không thể nào rời xa khỏi cái chăn được. chỉ có mỗi shoto vẫn xếp bằng ngồi vẽ những bức tranh phong cảnh kì lạ theo quán tính trước kia của mình.

cặp mắt dù có bị mất đi, shoto vẫn là shoto như ngày nào. em vẫn một lòng yêu quý người nọ, trân quý từng khoảng thời gian của mình cùng với gã dù trước đây hay bây giờ vẫn thế.

trước kia, katsuki và shoto đang trong một mối quan hệ yêu đương. nhưng sau khi vụ tai nạn kia cướp đi cặp mắt, cướp luôn cả trí nhớ, cướp luôn người em yêu.

shoto đã từng thống khổ và thù hận với thời gian như thế nào, chỉ mong cuộc đời này mau kết thúc để gặp gã ở một nơi khác. rồi từ từ không biết làm gì với cặp mắt mù, đăm ra chán ghét hoạt động tay chân. nên gia đình mới mua cho em một bộ tranh vẽ, lúc đầu mua cũng chỉ để shoto giết thời gian trong khu vực nhà todoroki. sau đó lại phát hiện tài năng của shoto là vẽ, nên cả nhà thường xuyên thay phiên nhau giúp đỡ em để người kia có thể phát triển hơn, để shoto có thể yêu đời hơn khoảng thời gian tồi tệ muốn chết kia.

thật lạ khi nhìn lại shoto vẫn không thể nhớ ra một chút kí ức nào, chỉ nhớ là em vẽ rất đẹp. dù ông trời không cho em bên cặp mắt kia lâu hơn nhưng lại ban cho em một khả năng vẽ đẹp.

nếu ngày mai gặp lại người con trai kia nữa, chắc chắn katsuki sẽ hỏi thêm nhiều điều từ người nọ. người em luôn toát ra thứ gì đó gọi là tức giận, thống khổ nhưng khuôn mặt luôn vẻ nụ cười dịu trông cứ như một hoạ sĩ đang dùng máu người để vẽ vậy đó.

...

'a shoto!'

người shoto giật bắn khi nghe ai đó gọi tên mình. đợi người kia đi lại gần mới biết được đối phương là ai, là katsuki của em.

'!'

bên người của katsuki có mùi nước hoa của phụ nữ, theo trực giác của một người trưởng thành là như thế.

'ai vậy katsuki?'

giọng một thiếu nữ vang lên, khiến đầu óc em quay vòng vòng như chong chóng.

trước mắt chỉ là một màu đen không có ánh sáng, không thể nào có thể nhìn thấy tình cảnh hiện tại.

'à, cậu ấy là người anh vừa quen được vài hôm trước. shoto vẽ đẹp lắm đó nhé'

thiếu nữ nghe thấy liền ung dung đi quanh chỗ tranh của shoto. đống tranh ban sáng em vẽ vẫn chưa được người khác mua nên còn chất đống. nói đống chứ cũng chỉ còn mỗi hai đến ba tấm thôi, tranh shoto vẽ đẹp như thế mà nghĩ sao không có người mua cơ chứ! katsuki cười đắc thắng sau đó lại lại khó hiểu không biết mình vừa làm cái trò ngu ngốc gì.

'hai người có mối quan hệ gì sao? khá giống với người yêu nhau nhỉ'

...

tái bút: 11021.

người viết: Phác Hà Minh.

đọc full tại: BakuTodo - Thằng nổ và em bé Shoto của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip