Chương 51.2

Chương 51.2

Trước ngày Hồ Hậu Phúc đi một ngày, hai huynh muội ngồi kể lại những chuyện cũ lúc phụ mẫu còn sống khỏe mạnh, nói cả một buổi chiều. Có lúc nói nói liền cười phá lên, có lúc hai huynh muội trong mắt ầng ầng nước, đây là những chuyện cũ ấm áp mà thương cảm. Năm tháng lớn lên bên nhau, đuổi theo những ký ức xa xôi về phụ mẫu, cũng chỉ có hai huynh muội tình cảm sâu sắc mới có thể tâm sự, thổ lộ nỗi nhớ nhung về phụ mẫu như thế.

Hiện giờ bọn họ đều có cuộc sống rất tốt, Hồ Hậu Phúc thỉnh thoảng cũng giả tưởng nếu phụ mẫu còn sống, có thể nhìn thấy hết thảy, thấy tiểu nữ nhi bảo bối của họ cũng đã sinh hài tử, phu thê ân ái thì tốt biết bao.

Hứa Thanh Gia ở tiền nha làm việc xong, chợt nhớ đến chuyện Hồ Hậu Phúc ngày mai phải trở về liền trở lại hậu viện. Khi đi đến cửa nghe được trong phòng hai huynh muội đang nói chuyện nên liền yên lặng đứng ngoài một lúc rồi lại lặng lẽ rời đi, lưu lại thời gian cho hai huynh muội ở riêng với nhau.

Đợi đến buổi tối trước khi ngủ hắn vẫn nhìn thấy vành mắt Hồ Kiều hơi đỏ, có thể là buổi chiều đã rơi nước mắt, liền ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, giống như đang dỗ dành một hài tử.

"Lạp Nguyệt nói lúc chiều chàng đã trở về rồi, sao lại không vào phòng?"

Sau khi Hứa Thanh Gia đi thì đã sắp tới giờ ăn tối, Hồ Hậu Phúc trở về phòng thu dọn đồ đạc, Lạp Nguyệt lặng lẽ nói cho nàng lúc chiều huyện lệnh đại nhân có trở về, đứng ngoài cửa phòng một lúc rồi lại đi rồi.

"Ta đây không phải là sợ nhìn thấy nàng khóc sao, nên mới sớm tránh đi đấy." Hứa Thanh Gia đùa nàng, "Ta giờ sợ nhất là nhìn thấy nàng khóc, nước mắt của A Kiều so với nắm đấm còn dọa người hơn!"

Hồ Kiều vốn đầy bụng thương cảm lại bị vài lời trêu chọc này của hắn làm tan thành mây khói, "Chàng nào là người sẽ sợ ta?!" Chẳng qua là yêu nàng, sủng nàng nên không nỡ nhìn thấy nàng thương tâm mà thôi.

Ngày hôm sau Hồ Hậu Phúc mang theo hàng hóa rời đi, trước khi đi còn nói với Hồ Kiều: "Đợi cháu trai muội lớn ta sẽ dẫn nó đến huyện Nam Hoa thăm muội, tiện thể để cho hai đứa nhỏ thân thiết hơn, dù sao cũng không thể để hắn đến cô cô và đệ đệ cũng không biết được."

Hứa Thanh Gia là quan viên, không thể tùy tiện đi nơi khác, mà hắn cũng lo lắng muôi muội một mình mang theo hài tử đi đường xa nên cũng chỉ có hắn mang theo hài tử đến huyện Nam Hoa thăm bọn họ.

Hồ Kiều mua cho cháu trai rất nhiều đồ chơi của người di, nghe lời này thì cực kỳ vui vẻ, ôm Hứa Tiểu Bảo vẫy tay với Hồ Hậu Phúc: "Bảo Bảo nghe thấy chưa, cữu cữu nói sau này sẽ dẫn ca ca đến thăm con đó!"

Hứa Tiểu Bảo trắng trẻo mập mạp hướng cữu cữu mình thổi một cái bong bóng nước bọt tỏ vẻ rất vui mừng.

---

Trong doanh định biên quân, Vương mỹ nhân đang sinh con, từng chậu từng chậu máu loãng được bưng ra, bên ngoài Thượng mỹ nhân đang an ủi Vũ Sâm: "Vương gia đừng nóng vội, nghe nói nữ nhân sinh con đều là như vậy." Trong đáy mắt là tính toán lấp lóe.

Trong phòng sinh, Vương mỹ nhân thật vất vả sinh ra nhi tử, Vân di nương tự mình cầm một chén thuốc đã nấu xong qua, để Vương mỹ nhân dựa vào mình, múc từng thìa bón cho nàng, rồi lại nhẹ nhàng để Vương mỹ nhân nằm xuống, còn cẩn thận chỉnh lại góc chăn: "Cô nương ngủ một giấc, tỉnh lại là tốt rồi."

Vương mỹ nhân chỉ cảm thấy mệt mỏi, vừa mới sinh xong bên dưới còn nhỏ nước, dưới người nàng lót vải, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nàng cảm thấy dưới thân có gì đó chảy ra...

Một canh giờ sau, nàng vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ, đến chết cũng không biết trong chén thuốc mình vừa uống có thuốc lưu thông máu.

Nhi tử Vương mỹ nhân vừa sinh chính là nhi tử đầu tiên của Vũ Sâm, nói đến thì trước kia cũng có một trắc phi sinh được con trai, chỉ tiếc là bị chết non. Hài tử này sau khi sinh ra ngược lại rất khỏe mạnh, sau khi bà tử lấy vải bọc kỹ đứa nhỏ lại thì mang đến trước mặt Vũ Sâm, Vũ Sâm nhìn thấy đứa trẻ đỏ hỏn thì nhìn rất lâu.

Nhũ mẫu đã sớm tìm được, là một phụ nhân tìm từ trong bộ tộc người di, đen mập cường tráng, chỉ là không biết tiếng Hán. Nơi định biên quân đóng quân thường rất khó tìm được một phụ nhân người Hán, muốn tìm một nhũ mẫu cũng chỉ có thể tìm một phụ nhân người di.

Qua không bao lâu, Thượng mỹ nhân vẻ mặt thất kinh đầy nước mắt chạy tới báo: " Vương gia, muội muội... muội muội băng huyết rồi..."

Nữ nhân sinh con, nếu bị băng huyết tám chín phần mười là sẽ mất mạng.

Vũ Sâm dùng ngón cái có chút thô ráp vuốt ve khuôn mặt non mềm của hài tử, tựa hồ có mấy phần buồn bã: "Ta vốn... chuẩn bị đợi đứa nhỏ được sinh ra sẽ phong nàng làm trắc phi. Nay xem ra là không được rồi."

Thôi Thái là người ít nói, cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể yên lặng bồi bên cạnh.

Vũ Sâm dường như cũng không muốn để hắn nói cái gì, chỉ nói một mình: "Đây cũng có thể là ta sát nghiệp quá nặng cho nên mới luôn không giữ được hài tử với phụ nhân bên cạnh." Hắn tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn, nói với Thôi Thái: "Ta sẽ đem hài tử này đến huyện Nam Hoa để Hứa huyện lệnh thay ta nuôi dưỡng nó, Nhị lang cảm thấy thế nào?"

"Điện hạ đây là... Theo đạo lý, nếu điện hạ không muốn để cho Thượng mỹ nhân nuôi dạy hài tử này thì cũng chỉ có thể đưa trở về vương phủ ở Trường An để vương phi nuôi dưỡng."

Vũ Sâm cười khổ: "Trong doanh gian khổ như vậy, đến một đại phu giỏi khoa nhi cũng không có, hài tử này nếu như dưỡng trong quân chỉ sợ là cũng sống không được. Nếu như đưa tới Trường An, đường đi xa xôi ngay cả phụ nhân yếu đuối một chút cũng chịu không được thì huống chi là một đứa bé mới sinh. Huống hồ ta cảm thấy sát nghiệt của mình quá nặng, còn Hứa huyện lệnh và Hứa phu nhân đều là người nhân hậu có phúc, gửi cho bọn họ nuôi dưỡng nói không chừng hài tử này có thể bình an mà lớn lên."

Trong kinh nước sâu, hắn nay không thể ở trong kinh chăm nom, hài tử này lại là huyết mạch duy nhất của hắn, thật đúng là khó có thể nói đứa trẻ này có thể lớn lên hay không.

Thượng mỹ nhân cùng Vân di nương tính toán một phen, nghe được quyết định này đều sợ ngây người.

"Vương gia...Vương gia muốn đem tiểu lang quân đưa đến huyện Nam Hoa nhờ Hứa huyện lệnh nuôi dưỡng sao?"

Người báo tin là nha hoàn của nàng, vừa rồi bên ngoài nghe thấy Thôi Thái phân phó binh sĩ chuẩn bị xe ngựa, bên trên phô chăn nệm thật dày, lại gọi nhũ mẫu, nói là chuẩn bị đưa tiểu lang quân đến huyện Nam Hoa, lúc này mới chạy tới báo tin.

Thượng mỹ nhân và Vân di nương trố mắt nhìn nhau.

Thượng mỹ nhân vốn tưởng lần này có thể có không một nhi tử, dù sao ở nơi đây người có thân phận nuôi dưỡng được đứa trẻ này cũng chỉ có nàng. Đứa trẻ này không giao cho nàng nuôi dưỡng, không lẽ để vương gia mang nó theo bên người luyện tập cùng binh sĩ sao?

Các nàng một phen bật rộn, không nghĩ tới đến cuối cùng lại thành công cốc.

Đầu tháng tư, Hồ Kiều nhận được một hài tử mới sinh được đóng gói giao tới tận nhà và một vị nhũ mẫu người di đen mập không thông ngôn ngữ.

Thôi Thái đưa hài tử đến trực tiếp tiến vào hậu viện huyện nha, ra hiệu nhũ mẫu giao hài tử cho Hồ Kiều xem, Hồ Kiều tiếp nhận tã lót mở ra nhìn nhìn, rồi ngốc nghếch hỏi: "Đây là... con riêng ở bên ngoài của đại nhân nhà ta sao?" Bằng không thì tại sao lại đưa đến cho nàng.

Thôi Thái nhịn không được co rút khóe miệng, cuối cùng thì hắn đã hiểu tâm trạng của Thôi Ngũ lang lúc đối diện với Hứa phu nhân cứ gặp một lần xung động một lần rồi. Trong lòng hắn lúc này có vài phần sầu lo, hài tử giao cho Hứa phu nhân nuôi dưỡng thực sự không có vấn đề gì sao?

Quyết định này của vương gia thật không biết là đúng hay sai nữa.

Hứa Thanh Gia cũng rất nhanh từ tiền nha chạy về, nhìn thấy hài tử trong ngực Hồ Kiều cũng có chút ngớ ra: "Đây là?"

Hồ Kiều ôm đứa trẻ đến cho hắn nhìn: "Phu quân chàng nhìn xem, đây là con riêng của chàng do Thôi tướng quân đưa đến."

Thấy thái độ của Thôi Thái dứt khoát đưa đứa nhỏ cho nàng như vậy nàng lập tức suy diễn ra chuyện Hứa Thanh Gia thay lòng đổi dạ, lại hồi tưởng lại thời gian hắn ra ngoài làm việc, cuối cùng nàng vô cùng khẳng định hỏi Thôi tướng quân: "Thôi tướng quân là từ châu phủ tới sao? Như thế nào lại chỉ thuận đường mang hài tử đến đây mà lại không mang nương nó đến đây luôn?"

Lúc này trong đầu nàng đang nghĩ xem là nên mang theo Tiểu Bảo đi nhường vị trí lại hay là nên cho Hứa Thanh Gia nhấm nháp quả đấm của nàng. Từ lúc có bạn nhỏ Hứa Tiểu Bảo nàng thực sự quá mềm lòng rồi, lúc này vậy mà nàng cũng phải xoắn xuýt suy nghĩ.

Hứa Thanh Gia bị những lời này của nàng chọc tức đến cười, đi qua nhìn hài tử rồi lai trừng nàng: "A Kiều lại nói hươu nói vượn! Phu quân của nàng không có nợ hoa đào ở bên ngoài, nàng có thể yên tâm. Nếu sau này không yên tâm ta đi châu phủ thì nàng cứ đi theo cùng là được."

Hồ Kiều vốn chỉ dựa vào trực giác phỏng đoán, giờ huyện lệnh đại nhân đã phủ định thì nàng yên tâm rồi. Nàng cũng chỉ là trong đầu nhất thời xuất hiện ý nghĩ này nhưng trong lòng cũng có bảy tám phần chắc chắn huyện lệnh nhà nàng sẽ không xuất tường, còn lại hai ba phần chỉ là không dám xác định vào bản năng con người mà thôi.

Thôi Thái trợn mắt nhìn đôi phu thê trước mặt không coi ai ra gì mà bắt đầu tú ân ái, cuối cùng nhịn không được cắt đứt bọn họ.

"Đây là hài tử Vương mỹ nhân sinh ra, trưởng tử của vương gia. Vương gia sợ nuôi ở quân doanh không sống được mà đưa đến kinh thành đường sá lại quá xa xôi vất vả nên lúc này mới nghĩ đến việc đưa đứa nhỏ đến huyện Nam Hoa nhờ phu thê Hứa đại nhân thay điện hạ nuôi dạy đứa nhỏ."

"Việc này... có thích hợp không?" Hứa Thanh Gia thực sự không muốn quá thân cận với những long tử phượng tôn này. Hắn là quan viên địa phương, Vũ Sâm tay nắm trọng binh, vốn tới lui quá mật thiết là phạm húy, huống chi thân phận của Vũ Sâm lại đặc thù.

Hồ Kiều ôm hài tử, nhìn nó ngủ ngọt ngào, kỳ thật nàng rất muốn đến trước mặt Vũ Sâm mắng cho hắn một trận: Đây là coi ta là bảo mẫu đấy hả?

Loại chuyện đưa hài tử cho người khác nuôi dưỡng như này, ở đâu mà ngươi lại nghĩ ra chuyện tốt như vậy?

Huống hồ hài tử này lại là trưởng tử của hoàng trưởng tử.

Thôi Thái không phải là người có thói quen giải thích với người khác. Hắn ở trong quân doanh đã quen phục tùng quân lệnh của cấp trên hoặc ra lệnh cho cấp dưới, chỉ cần chấp hành là được, không cần nhiều lời giải thích. Hơn nữa việc này là do Vũ Sâm quyết định, cũng không phải là nhi tử của hắn. Hắn chỉ phụ trách đưa hài tử tới, giải thích không nằm trong phạm vi phục vụ của hắn.

Hắn đem đứa trẻ và nhũ mẫu với năm trăm lượng bạc để lại cho phu thê Hứa Thanh Gia rồi dẫn binh sĩ trở về phục mệnh. Lưu lại phu phụ Hứa Thanh Gia ôm đứa nhỏ mới sinh ra chưa được một tháng bàng hoàng ở đó.

Lúc này nhũ mẫu ôm Hứa Tiểu Bảo tới, Hứa Tiểu Bảo nhìn thấy đứa bé trong lòng nương mình, chảy nước miếng y y a a đưa hai tay ra, cũng không biết là hắn muốn đòi lại nương hay muốn chạm vào đứa bé nữa. Dù sao thì giờ năng lực biểu đạt cũng không đủ nên bị phụ mẫu đang sầu mi khổ kiếm xem nhẹ, bảo nhũ mẫu ôm đi, phu thê ôm hài tử vào phòng ngủ họp gia đình.

Hứa Tiểu Bảo trơ mắt nhìn cha nương mình ôm đứa bé khác đi rồi, vậy mà không cho mình đến một cái nhìn, một nụ cười nào, lập tức mở cuống họng khóc lớn, vẫn không thể gọi họ quay đầu, lập tức cảm thấy nhân sinh tuyệt vọng. Cái thế giới tàn khốc này và phụ mẫu tàn khốc thật làm người thương tâm, lập tức khóc thảm thiết hơn nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip