Chương 52.1
Chương 52.1
Trong sân huyện nha, mầm nho năm trước mới được chuyển tới nay đã leo đầy giàn, từng chùm từng chùm nho chín tím mọng sai trĩu chen chúc trên mỗi cành dây leo. Bên dưới giàn nho, bạn nhỏ Hứa Tiểu Bảo đại danh Hứa Đông Hồng nhón chân đi níu, lại chỉ có thể với tới chùm nho sà xuống thấp nhất, đáng tiếc bàn tay mập lại quá nhỏ, căn bản không thể níu lấy chùm nho, chỉ có thể thất bại quay đầu lại cầu giúp đỡ.
Thằng bé mới một tuổi rưỡi nhưng bước đi cũng đã rất vững chắc. Do thời tiết nóng nực nên Hồ Kiều dứt khoát cạo trọc đầu cho nó, cái đuôi nhỏ đi phía sau là bạn nhỏ Vũ Tiểu Bối đến nay vẫn chưa có đại danh, Hồ Kiều lại đặc biệt cạo nửa đầu và tết tóc đuôi sam cho Tiểu Bối, phần đầu cạo trọc còn nhiều hơn kiểu tóc của một triều đại kinh điển, nàng chỉ để lại một nhúm tóc ở phía sau rồi tết đuôi sam và dùng dây đỏ buộc lại, tạo hình này tương đối độc đáo.
Bạn nhỏ Vũ Tiểu Bối cũng mới vừa được một tuổi hai tháng, tháng trước mới bắt đầu tập đi nên ngay cả năng lực phản đối tạo hình này của mình cũng không có, chỉ có thể chỉ vào chùm nho trước mặt, chảy nước miếng: "Quả quả..." Nó chỉ biết đây là quả chua chua ngọt ngọt ăn ngon vô cùng.
Là một bảo mẫu tiêu chuẩn, từ sau khi nhận nuôi Vũ Tiểu Bối có thể nói Hồ Kiều vô cùng tận tâm. Lúc mới bắt đầu Vũ Tiểu Bối cũng ngủ cùng một chỗ với phu thê Hồ Kiều, hai đứa nhỏ nằm trên cùng một cái giường nhỏ. Ban đầu cũng bình an vô sự, chờ sau khi hai cái cục thịt nhỏ này biết lật người thì liền bắt đầu giao lưu quyền pháp người tới ta lui, có đôi khi nàng không kịp cắt móng tay thì bọn nó có thể sẽ để lại một vài vết đỏ trên mặt đối phương.
Hồ Kiều nhân lúc bọn nó ngủ trưa thì ngồi bên giường, cầm lấy từng ngón tay nhỏ mũm mĩm cắt sạch sẽ, thuận tiện còn phàn nàn cha ruột của Vũ Tiểu Bối một phen:
"Tiểu Bối, cha con thực sự là cha ruột sao? Từ lúc đưa con tới cũng đã được mấy tháng rồi, chỉ vứt lại một nhũ mẫu với năm trăm lượng bạc không tới thăm con cũng coi như thôi, hắn liền không thể để lại cho con một cái tên sao? Trình độ văn hóa của hắn còn thấp sao?" Các hoàng tử lúc còn nhỏ đã được học vỡ lòng đi, cho dù tiên sinh ở đó không phải là đại nho đương thời nhưng hàn lâm học sĩ nhị bảng tiến sĩ dù sao cũng có mọt hai vị chứ.
Việc này huyện lệnh đại nhân cũng đã từng vội, còn đặc biệt phái người đến định biên quân một chuyến, người được phái đi chính là Tiền Chương rất biết ăn nói, sau khi hắn trở lại thì mặt mày như đưa đám báo cho Hứa Thanh Gia: "Hoàng trưởng tử điện hạ nói... Tùy tiện gọi là gì cũng được."
Thực tế là do bên phía Thổ Phiên lại có động tĩnh, sau cơn địa chấn mùa màng không tốt, bên phía Thổ Phiên đã có bộ tộc nghèo đến mức không có cơm ăn, vì đói bụng nên quân thổ phiên nhiều lần khiêu khích , gây hấn với biên cảnh, giết vài bộ tộc chăn nuôi của Đại chu. Thỉnh thoảng Vũ Sâm phải mang binh đi tuần tra biên giới nên bận điên rồi, về chuyện đặt tên cho hài tử... Việc này đối với bảng nhãn lang mà nói, rất khó sao?
Hoàng trưởng tử điện hạ vội vàng điều binh khiển tướng nào có thời gian rảnh rỗi để đặt tên cho nhi tử nữa.
Khi đặt tên cho nhi tử nhà mình, Hứa Thanh Gia đã lật không biết bao nhiêu sách, có lần hắn còn trầm mê trong đó, chờ đến khi tỉnh ngộ đã đến thời gian ăn cơm tối. Đến tận khi nhi tử ba tháng thì mới định ra được hai chữ Đông Hồng.
Thế nhưng long tử phượng tôn cũng có thể tùy tiện gọi sao? Cũng không thể gọi là Vũ A Cẩu Vũ A Miêu đi.
Hứa Thanh Gia và Hồ Kiều cũng biết không có khả năng, cuối cùng chỉ có thể tùy tiện chọn một cái nhũ danh để thuận tiện dạy dỗ hài tử. Tuy rằng còn nhỏ những nếu hài tử không có tên, ngộ nhỡ cứ gọi này này để hắn có ấn tượng sâu sắc thì đến khi lớn hắn sẽ nghĩ tên của mình là này này thì sao cho được?
Cuối cùng nhi tử của hoàng trưởng tử điện hạ có nhũ danh là Vũ Tiểu Bối.
Cái này cũng chưa xong, so với việc đặt tên, những chuyện vụn vặt trong quá trình chăm sóc hài tử mới là quan trọng nhất.
Hồ Kiều vừa chăm lo chuyện ăn uống vệ sịnh cho tiểu bằng hữu vừa rèn tinh thần văn minh, nhanh nhẹn. Quả nhiên khi Hứa Tiểu Bảo được tám tháng thì hắn đã có thể gọi "cha, nương" một cách rõ ràng, lưu loát.
Vũ Tiểu Bối còn nhỏ nên phu thê huyện lệnh còn chưa suy xét đến một vấn đề. Mỗi ngày hạ nha, khi huyện lệnh đại nhân nghe được giọng nói non nớt của nhi tử gọi một tiếng "cha..." thì trái tim đều mềm mũi, hận không thể lúc này Hứa Tiểu Bảo liền biết chạy biết nhảy, có thể đòi đồ ăn vặt với hắn, hắn nhất định có thể lập tức thỏa mãn tiểu tử này.
Cho đến một ngày, lúc huyện lệnh đại nhân hạ nha trở lại hậu viện, dưới hiên chính phòng, nhũ mẫu đang ôm hài tử nhìn Hồ Kiều để người làm cất đi hai còn cá chép mua từ chợ về, Vũ Tiểu Bối đang nhìn vui vẻ, cười giòn tan, ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Thanh Gia đang đi tới, không chút nghĩ ngợi gọi về phía Hứa Thanh Gia một cách rõ ràng: "Cha...", còn hưng phấn vươn tay cầu ôm ôm.
Huyện lệnh đại nhân xém chút bị dọa té ngã!
Chuyện này nếu để cho người bên ngoài nghe được thì sao? Ngộ nhỡ rơi vào tai hoàng trưởng tử điện hạ thì làm thế nào?
Buổi tối lần đầu tiên hắn ôm lão bà ưu tư nghĩ đối sách, ngay cả đại sự nỗ lực sinh một khuê nữ gì đó đều tạm thời gạt qua một bên.
"A Kiều, nàng có thể làm cho tiểu Bối không gọi ta là cha được không, ta nghe mà sợ."
Hồ Kiều còn sầu hơn cả hắn, dù sao thì hoàng trưởng tử điện hạ vẫn còn sống đâu, lúc bạn nhỏ Vũ Tiểu Bối gọ nàng một tiếng "nương" thì da đầu nàng đã run lên rồi. ---Thân nương ruột thịt của thằng bé đã sớm vùi trong đất, đã thành một nắm xương khô rồi.
"Cả ngày Tiểu Bảo cứ nói bên tai, năng lực bắt chước của hài tử lại rất mạnh..." Giống như một con vẹt vậy. Nàng cũng đã từng thử ngăn cản cách xưng hô hù chết người không đền mạng này của Vũ Tiểu Bối nhưng mà bạn nhỏ Hứa Tiểu Bảo vẫn luôn cười đáng yêu, vô tội gọi "nương... nương..." không ngừng nghỉ, Vũ Tiểu Bối nghe được Hứa Tiểu Bảo gọi thì hưng phấn, gọi còn to hơn trước. Hai đứa hợp lại quả thực là hai con vịt con kêu om sòm khiến Hồ Kiều đau hết cả đầu.
"Tiểu tổ tông, cầu xin con đừng gọi bậy có được không?"
Hồ Kiều cầu nhi tử nhà mình, hận không thể khiến tiểu tử này biết nói muộn, quên cách gọi cha nương này thuận tiện khiến Vũ Tiểu Bối quên cách xưng hô này đi.
Hứa Tiểu Bảo nghiêng đầu, con ngươi đen lay láy nhìn mẫu thân đang thừa dịp nha hoàn nhũ mẫu trong phòng không để ý mà xin mình, dáng vẻ hoang mang khó hiểu, dựa vào thanh chắn giường vươn tay cầu ôm: "Nương...", phía sau hắn còn có bạn nhỏ Vũ Tiểu Bối chưa biết đứng nhưng luôn hùa theo Hứa Tiểu Bảo, ngồi trên giường nhỏ vẽ một tấm bản đồ nóng hổi [1], sau đó mới chậm rì rì mở miệng: "Nương..."
[1]: tè dầm
Hồ Kiều: "..."
Nuôi dưỡng nhi tử thay Ninh Vương điện hạ, trừ chuyện xưng hộ phiền lòng này thì những chuyện khác vẫn còn dễ nói.
Vũ Tiểu Bối là một hài tử tinh lực tràn đầy, bạn nhỏ Hứa Đông Hồng quả thực chính là phiên bản Hồ Kiều ngày nhỏ, từ sau khi ở trên giường thi triển quyền cước thì hai huynh đệ này liền ngày nào cũng "không ngừng luyện tập", chỉ cần không chú ý một chút liền dính lại với nhau. Đợi đến khi lớn hơn một chút, có thể đi đường được càng nhân lúc nha hoàn nhũ mẫu không chú ý liền công kích đối phương.
Dù sao thì Hứa Tiểu Bảo cũng sinh sớm hơn ba tháng, đại đa phần đều là thằng bé thắng. Nhưng có đôi lần cũng gặp chuyện ngoài ý muốn.
Như là lúc này, do còn quá nhỏ không với được nho, bạn nhỏ Vũ Tiểu Bối đang đứng sau liền thuận tiện đẩy một cái... Một lòng nhớ thương mỹ thực nên Hứa Tiểu Bảo không phòng bị, lập tức bị ngã dập mông, nhưng cũng không yếu thế, dứt khoát nằm xuống, duỗi chân ra, hai bàn chân nhỏ quét về phía Vũ Tiểu Bối.
Hồ Kiều che trán, cơ hồ có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Tiểu tử vô lại đang nằm trên đất kia thật sự là do nàng sinh ra sao?
"Nhanh... Nhanh tách chúng ra."
Vũ Tiểu Bối bị Hứa Tiểu Bảo ngáng chân nên ngã xuống, cũng quên luôn chuyện hái nho, hai thân thể nho nhỏ tròn vo dán lại một chỗ, dùng cả chân tay bắt đầu túm lấy nhau.
Tiểu Hàn đứng bên cạnh tay chân nhanh nhẹn đi lên, thuần thục xách cổ áo hai đứa bé đang đánh nhau hăng say ra, mỗi tay xách một đứa, hai tiểu nhân nhi vẫn còn không buông tha, nằm trong tay Tiểu Hàn mà còn giương nanh múa vuốt về phía đối phương thị uy, trong miệng còn hô lên, hiển nhiên hai quân giao chiến đang gay cấn, hoàn toàn không thèm để ý chuyện bị Tiểu Hàn quấy rầy.
Loại chuyện này đã trở thành thói quen ở hậu viện huyện nha, Hồ Kiều cũng bất lực. Nàng chỉ có một mình, cũng không thể tách hai hài tử ra nuôi dưỡng riêng được. Để Vũ Tiểu Bối cho nhũ mẫu nuôi nàng lo lắng, ném con mình cho nhũ mẫu nàng lại không nỡ, thật đúng là không có cách nào vẹn cả đôi đường.
Cũng may hai hài tử này đánh nhau nhanh mà làm hòa còn nhanh hơn. Đợi đến lúc Tiểu Hàn thả hai đứa xuống đất, Lạp Nguyệt lập tức mang điểm tâm mới ra lò lên, Hồ Kiều bưng đĩa điểm tâm lên hít sâu một hơi: "Thật thơm thật ngọt!" Hai đứa thèm ăn lập tức tốt đẹp, tranh nhau chạy tới bên cạnh Hồ Kiều: "Nương..."
Đợi đến khi cả hai chạy tới trước mặt, Hồ Kiều đút mỗi đứa một miếng điểm tâm, nhìn hai cái má trắng nõn mập mạp đang phồng lên vì nhai nuốt mỹ thực kia mới thở dài một hơi, gõ nhẹ lên trán chúng mỗi đứa một cái: "Hai đứa lúc nào mới có thể lớn lên đây? Thực là sầu chết ta mất! Không cho phép đánh nhau nữa, biết chưa?"
Kiểu nói này mỗi ngày nàng đều dặn dò mười mấy lần, nhưng một lần có tác dụng cũng không có, nhưng vẫn là không thể không nói.
Hồ Kiều cảm thấy nếu tiếp tục như vậy nữa thì nàng sẽ chưa già đã yếu, tiến vào thời kỳ tiền mãn kinh sớm, không chỉ lải nhải, dạo gần đây nàng còn cảm thấy chuyện mình nói phải lặp lại với tần suất ngày càng cao, cái này thật sự là một hiện tượng đáng sợ mà.
Trong ánh mắt nam tử cao lớn tráng kiện theo sau Hứa Thanh Gia trở lại từ tiền nha đều là trầm tư, Hứa Thanh Gia nhỏ giọng giải thích thay lão bà nhà mình: "Điện hạ, đã sửa lại rất nhiều lần nhưng mà tiểu quận vương... toàn gọi theo nhi tử hạ quan, dù thế nào cũng không chịu sửa lại."
Hoàng trưởng tử điện hạ tùy tiện ném hài tử đến đây hơn một năm, lần đầu tiên đến cửa thăm hài tử liền chứng kiến hài tử gọi lão bà của người khác là nương, Hứa Thanh Gia cũng tự cảm thấy... có chút lúng túng.
Trong viện, hai hài tử ăn liên tiếp mấy miếng điểm tâm lại bị Hồ Kiều bắt mỗi đứa uống mấy ngụm nước lọc, trong lúc đó Vũ Tiểu Bối không chịu uống liền bị nàng gõ lên trán hai cái: "Tiểu Hoại Đản uống nước!" Thế này mới ngoan ngoãn, ấm ấm ức ức uống vài hớp. Thằng bé thích uống nước mật ong có vị ngọt, không thích uống nước trắng.
Có điều Hồ Kiều cảm thấy không thể lấy nước đường thay nước lọc được, vì vậy nàng không hề nuông chiều.
Chờ hai đứa uống xong Hồ Kiều lại cầm khăn cẩn thận lau sạch chỗ nước đọng trên khóe môi của hai đứa, còn có chút bột phấn điểm tâm, đế tay nhỏ cũng được lau sạch sẽ mới dặn dò nha hoàn nhũ mẫu: "Dẫn bọn chúng về phòng tiêu bớt điểm tâm rồi mới cho ngủ trưa, nếu không chiều coi chừng không ăn được cơm."
Hai hài tử đang chuẩn bị được nha hoàn dắt đi bỗng nhiên ngẩng đầu phát hiện Hứa Thanh Gia đứng ở chỗ không xa, lập tức vươn hai tay cầu ôm ôm: "Cha..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip