Chương 27 : Lạc lõng
"Khẳng định sẽ không phiền toái lão nhân gia ngài đâu." Chiết Dương nói không để ý đến mặt lạnh của ông.
Ông lão cười lạnh đi lên lầu không một tiếng động, cầu thang cũ kỹ rung lên kẽo kẹt, nhưng tốc độc của lão lại nhanh hơn nhiều.
Uống xong hai chén cháo Nhạc An ngồi sờ sờ bụng, khó hiểu mà nhìn về phía Chiết Dương.
Đoạn đối thoại của Chiết Dương cùng lão già kia cô đều nghe hết, nghe xong lại cảm thấy hai người giống như đang đánh đố nhau, nghe rồi cũng giống như là chưa nghe.
"Ông chủ, chúng ta thật sự phải ở nơi này trong nhiều ngày tới sao? Ngày mai những người Thiên Sư thật sự tới rồi thì chẳng phải chúng ta bị lộ sao?" Nhạc An hỏi.
"Thiên Sư thật sự?" Chiết Dương cười nhạt.
"Trên đời này có mấy người là Thiên Sư thật, đại khái là những kẻ lừa đảo, ngày mai nếu tới thì xem thôi, tóm lại không thể đuổi chúng ta ra khỏi đây, hắn một ông già có thể đánh lại nhiều người như chúng ta sao?" Chiết Dương nói.
Nhạc An rất ít thấy Chiết Dương nói năng vô lại như vậy, nàng trong lòng nói thầm đó là lão nhân gia không phải ông lão, là một học sinh ba giỏi, Nhạc An không có thói quen gọi ông lão này nọ nhưng nàng lại nghĩ, luận tuổi tác, Chiết Dương đều 900 hơn tuổi, thật đúng là không cần phải xưng hô gọi cụ.
Vì vậy, cả nhóm cửa hàng ô dù sống trong biệt thự cũ này không có điện, tuy rằng không điện, nước vẫn phải có, rửa mặt tắm rửa cần phải tự mình đun nước, đây chính là điểm phiền toái.
Chiết Dương kêu chân chạy vặt, giá rất cao, chân chạy vặt này mua một balo cục sạc và đèn đưa tới, cục sạc cùng đèn khân cấp đều được sạc đầy, dùng mấy ngày vậy là đủ rồi.
Nhạc An chạy nhanh lấy một cái cục sạc đến sạc cho cái điện thoại đã hết pin của mình, một bên cảm thán nói:
"Ở địa phương xa xôi hẻo lánh này mà cũng có thể phát hàng đến, thật là chuyên nghiệp a."
Chiết Dương nhìn balo tràn đầy, nhàn nhạt nói:
"Tiền cho đến cũng đủ nhiều là được."
Nhạc An lập tức ngậm miệng lại, cảm thấy nếu Chiết Dương là người bình thường, nhất định sẽ không làm nghề Thiên Sư này.
Sau khi ông lão rời đi, đoàn người của Chiết Dương bắt đầu đi lên.
Biệt thự này không nhỏ, tòa nhà bốn tầng lắc lư qua lại đã tốn cả buổi sáng, Chiết Dương giống đang tìm đồ vật gì đó, hắn cũng không rõ nói, Nhạc An cùng mèo Ragdoll chỉ có thể lắc lư đi theo.
Đại đa số phòng ở lầu bốn đều là phòng trống, bên trong tràn đầy tro bụi, ông lão thì như là chỉ muốn ở trong phòng của mình không muốn đi ra, gõ cửa cũng không mở, bọn họ chỉ có thể đi ngang qua phòng ông ấy.
Lầu ba đều là phòng cho khách, trừ bỏ phòng cuối quá nhiều bụi không thể ở, đại đa số đều còn chút sạch sẽ, hẳn là gần đây Thiên Sư có tới nhiều cho nên các phòng khách đều được dọn dẹp qua.
Lầu hai là phòng chủ nhân đều thật sạch sẽ, thậm chí sạch sẽ đến quá đáng, một chút cũng không giống tòa nhà bỏ hoang.
"Lão già này còn rất chuyên nghiệp, lớn tuổi như vậy mà vẫn quét tước phòng chủ nhân sạch sẽ như vậy." Mèo Ragdoll cảm thán nói.
Chiết Dương sờ sờ mặt bàn, đích xác không dính bụi trần, chính là quá trống vắng, đồ vật đều dọn đi rồi, đệm giường không có, lộ trụi lủi ván giường, dọn đến sạch sẽ như vậy, điều này có nghĩa là chủ sở hữu của biệt thự này không có kế hoạch sống ở đây một lần nữa.
"Người đều không tính toán trở lại, lưu lại lây một ông lão để làm gì." Chiết Dương nói.
Phụ cận quanh đây đều không có ai ở lại như thế, đều là trống không, bỏ đi, ngần ấy năm đã sớm hoang phế.
Dạo xong lầu hai, lại dạo đến sảnh ở lầu một trống vắng.
Chiết Dương đi một vòng lại một vòng, tìm khắp đại sảnh, khẽ nhíu mày.
"Vì sao nơi nơi đều không có thứ gì?"
Mèo Ragdoll hỏi:
"Không có gì?"
"Chuông, bằng không nửa đêm tiếng chuông từ đâu tới đây?" Chiết Dương nói.
"Có thể là giả đi, tựa như tôi và Nhạc An đều nghe được tiếng của cậu vậy." Mèo Ragdoll nói.
Chiết Dương lắc lắc đầu, cảm thấy không thích hợp.
Thực sự có một chiếc đồng hồ trên bức ảnh của đứa trẻ ở góc tầng thứ hai và thứ ba, chứng minh căn biệt thự cũng nên có, tiếng chuông tối hôm qua rất chân thật, không giống là giả, huống hồ Kinh Huyền cũng nghe thấy.
Một buổi sáng không thu hoạch được gì, tới gần giữa trưa, cơm trưa thì bọn họ chỉ có thể tự mình giải quyết, không chỉ là cơm trưa, sau này mỗi bữa cơm đều phải tự mình động thủ.
Ông lão vào phòng từ buổi sáng kia giống như là giận dỗi gì vẫn chưa thấy trở ra.
Bên trong biệt thự không có điện, nghĩ đến cái tủ lạnh trong phòng bếp kia chắc cũng là đồ vật trang trí, không có đồ ăn thì nấu cơm như thế nào? Chẳng lẽ lại gọi người chạy vặt đưa tới?
Chiết Dương lấy di động ra, tính toán tìm người chạy vặt nữa, nhưng mà vẫn không biết khi nào mới đưa đồ ăn tới.
Con mèo Ragdoll đánh hơi ở khắp mọi nơi, dùng bàn chân của nó lao vào sân, nói to: "Chiết Dương! Nơi này có cái hầm!"
Nhạc An là người đầu tiên chạy tới, giúp đỡ mèo Ragdoll xốc cửa hầm lên.
Cửa này hẳn là thường xuyên mở ra, cũng không khó mở lắm.
Bên trong là một cầu thang gỗ dẫn xuống, không tính là sâu, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến ở bên trong có một bãi rau dưa và bắp.
"Có đồ ăn!" Nhạc An kinh hỉ nói.
Ông lão ở tại biệt thự, hẳn là định kỳ sẽ đi ra ngoài mua một ít đồ ăn tiếp viện, hoặc là có người đưa tới cho ông ấy.
Chiết Dương không cho Nhạc An đi xuống, chính mình leo xuống cầu thang gỗ lấy lên ít đồ vật cho Nhạc An đi chuẩn bị.
Nhạc An cùng mèo Ragdoll khoái hoạt vui sướng mà chạy xa, Chiết Dương đang muốn đi lên, Kinh Huyền lại xuống dưới, vừa xuống dưới thì đã muốn dùng sương đen đóng kín nắp hầm lại.
Cửa vừa đóng lại, hầm không thấy ánh mặt trời, cái gì cũng đều nhìn không rõ.
Chiết Dương sửng sốt, duỗi tay đi về phía trước sờ soạng, đụng phải cánh tay Kinh Huyền.
"Kinh Huyền, anh muốn làm gì?"
Kinh Huyền trở tay nắm lấy tay Chiết Dương, đầu ngón tay như có như không lướt qua mu bàn tay Chiết Dương, đột nhiên cúi đầu tới gần bên tai Chiết Dương, chậm rãi nói:
"Khen thưởng."
Chiết Dương đã sắp quên việc này, không nghĩ tới Kinh Huyền vẫn luôn nhớ đến bây giờ, còn nhân cơ hội nhốt hắn ở trong hầm.
Hầm tràn ngập mùi vị rau dưa cũ kỹ, Chiết Dương không nhịn nổi che mũi lại ho nhẹ.
Nháy mắt sương đen bao phủ thành hình tròn, ngăn cách tro bụi bên ngoài.
Chiết Dương trong bóng đêm tò mò mà chọc chọc chung quanh sương đen, sương đen mềm như bông, chọc một chút sẽ động đậy một chút nhưng không phá phách, ngược lại còn bao lấy ngón tay Chiết Dương, lãnh lẽo như băng.
Chiết Dương tuy rằng đoán được lần này nhân quả duyên phận là gì rồi nhưng đối phương không muốn lộ diện, Chiết Dương sốt ruột cũng vô dụng, lúc này bị Kinh Huyền nhốt ở hầm nhưng thật ra không vội mà đi ra ngoài, ở trong phạm vi bao phủ của sương đen đông chọc một chút, tây chọc một chút, có điểm nghiện.
Chọc chọc, xoay người chọc một hồi tới chỗ ngực Kinh Huyền.
Kinh Huyền vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc cầm lấy ngón tay Chiết Dương, ấn ở giữa ngực mình không cho Chiết Dương lộn xộn nữa.
"Chiết Dương, khen thưởng."
Hắn cố chấp muốn khen thưởng, tựa hồ hạ quyết tâm không cho khen thưởng liền không cho Chiết Dương đi ra ngoài.
Chiết Dương cười khẽ, hỏi hắn:
"Anh có thể một mực giữ chặt tôi được sao?"
Kinh Huyền không nói gì, chỉ hơi cúi lưng ôm lấy Chiết Dương, dùng cằm mình nhẹ nhàng cọ cổ Chiết Dương, tóc mai xõa ra làm cho Chiết Dương ngứa, nhịn không được nghiêng đầu sang một bên khác.
"Giữ chặt, vẫn luôn giữ chặt." Kinh Huyền trả lời.
Hắn hiện giờ nói chuyện còn không nhanh nhẹn, hẳn là không có liên quan gì đến cổ họng, rất có thể nguyên nhân là vì anh ấy chỉ còn một nửa linh hồn.
Mặc dù ít từ và ngắn gọn, nhưng ý nghãi được diễn đạt rõ ràng và đúng trọng tâm.
Chiết Dương duỗi tay đẩy đẩy đầu Kinh Huyền, muốn trốn tránh việc khen thưởng.
"Chờ giải quyết xong sự tình lần này, quay lại cửa hàng bán dù rồi tính tiếp nhé?"
Kinh Huyền không nói, bắt đầu dùng gương mặt cọ cổ Chiết Dương, cổ Chiết Dương bị cọ đến nóng hầm hập, sau đó thì áp môi lên.
Chiết Dương nhịn không được bả vai run lên, lập tức đẩy đầu Kinh Huyền.
"Kinh Huyền! Nghe lời! Trở về chúng ta sẽ thương lượng khen thưởng như thế nào......"
Chiết Dương vội vàng nghĩ cách lừa gạt Kinh Huyền, dù sao thì có khen thưởng Kinh Huyền bao nhiêu thì tuyệt đối không phải là loại sự tình này ——
Đùa à? Trước kia thời điểm mà Chiết Dương đều bị Kinh Huyền lần lượt đẩy ra, hiện tại đến phiên Chiết Dương đẩy Kinh Huyền ra, hắn sao có thể dễ dàng làm Kinh Huyền thực hiện được.
Hơn nữa hiện tại bọn họ vẫn chưa rõ ràng lắm, sự chiếm hữu của Kinh Huyền đối với hắn cái gì cũng chưa làm rõ ràng!
Vô luận Chiết Dương nói cái gì, Kinh Huyền đều vẫn duy trì thái độ không nghe, đôi môi kỏng lạnh từng chút từng chút cọ xát lên cổ Chiết Dương, cho đến khi đôi môi lạnh ấy thấm đẫm ấm áp từ cơ thể Chiết Dương cũng không chịu rời đi.
Chiết Dương duỗi tay túm lấy tóc Kinh Huyền, đầu ngón tay của hắn luồn vào trong tóc Kinh Huyền, muốn nắm giật ra nhưng không nỡ dùng sức, đầu ngón tay vô lực mà bắt lấy một nhúm tóc, như là nắm lấy cát, mơ hồ mà bất lực.
Hắn bị nhốt ở trong ngực Kinh Huyền, sau lưng dựa vào sương đen mềm mại, sương đen học theo hành động của Kinh Huyền chậm rãi leo lên bên sườn cổ khác của Chiết Dương cọ cọ.
Bị tấn công từ cả hai phía, Chiết Dương thậm chí còn có ảo giác là có hai Kinh Huyền.
Ý thức của hắn dần dần mơ hồ, suy nghĩ cũng dần trôi dạt, chỉ nhớ rõ trước người phía sau đều là hơi thở của Kinh Huyền, cảm giác an tâm khiến hắn vô thức thả lỏng.
Chiết Dương chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi trong bóng đêm nhẹ nhàng run rẩy, những sương đen phiêu tán nhẹ nhàng phất qua lông mi Chiết Dương giống như đang trêu đùa một con bướm.
"Chiết Dương."
Kinh Huyền chậm rãi gọi tên Chiết Dương, hắn làm như không hiểu quy tắc, chỉ biết cọ cổ Chiết Dương, cọ đến những sợi lông trên má bị tích điện và rồi không biết phải làm gì tiếp theo..
Chiết Dương khe khẽ thở dài, đầu ngón tay luồn theo những sợi tóc rũ xuống phía sau đầu của Kinh Huyền, cánh tay dừng ở trên vai Kinh Huyền, rốt cuộc thì cũng cho hắn một cái ôm.
"Bộ xương, anh thật là ngốc."
"Xứng đáng ngu ngốc như ngươi nói. Là lỗi của ta vì luôn đẩy ngươi ra xa.."
Chiết Dương hơi hơi rũ mắt, nhớ tới chuyện quá khứ, những ký ức đó bây giờ xem ra cũng không phải tốt đẹp gì, mỗi khi nhớ đến thì trong lòng đau nhói, ký ức chủ đạo lại là Kinh Huyền, hắn lại không bằng lòng quên đi.
"Chiết Dương, khi nào thì ta dạy em không biết tự trọng như thế!"
Bên tai bỗng dưng vang lên lời nói lạnh băng mà Kinh Huyền đã từng nói, trái tim nóng bỏng của Chiết Dương lập tức nguội lạnh, lý trí trở lại, khiến anh buông lỏng vòng tay ôm lấy Kinh Huyền.
"Bộ xương, tránh ra!" Ngay cả ngữ khí của anh đều lạnh không ít.
Kinh Huyền nhận thấy được thái độ chuyển biến của Chiết Dương, lập tức buông Chiết Dương ra.
Hắn tuy rằng ngây thơ hỗn độn, nhưng hắn tựa hồ hiểu rõ được ý tứ của Chiết Dương, cho dù tùy ý làm bậy cũng tuyệt đối sẽ không không bỏ qua ý nguyện của Chiết Dương.
Chiết Dương đẩy Kinh Huyền ra, bò lên cầu thang gỗ, đẩy cửa hầm đi ra ngoài, sương đen cũng không có ngăn cản hắn.
Kinh Huyền bị bỏ rơi dưới hầm trông rất là ủy khuất, ngửa đầu nhìn cửa hầm chứ không có đi lên.
Sương đen quanh thân nhè nhẹ bay lơ lửng đi lên, gắt gao đi theo phía sau Chiết Dương, mới vừa lặng lẽ quấn lên cánh tay Chiết Dương, đã bị Chiết Dương phủi xuống.
Chiết Dương cau mày quay đầu lại nhìn đôi mắt ở cửa hầm kia, xoay người đi về biệt thự.
Mãi đến khi Nhạc An chuẩn bị xong cơm trưa, Chiết Dương ngồi ở bàn ăn chuẩn bị ăn cơm, Kinh Huyền cũng không trở về.
Nhạc An bới cơm vào chén mình, trộm quan sát thần sắc của Chiết Dương không dám hỏi nhiều.
Cô luôn cảm thấy ông chủ của mình giống như một quả pháo, bất cứ ai đốt nó lên đều phải chịu hậu quả.
Chiết Dương ăn rất im lặng, khóe mắt liếc thấy một chiếc đĩa ở góc bàn, trên đó đặt một chiếc bát lớn.
Nhạc An phát hiện Chiết Dương đang nhìn phía mâm bên đó, có chút khẩn trương mà khảy khảy tóc mái của mình.
"Đưa lên đi thôi." Chiết Dương nói.
Nhạc An ngây ngốc đáp:
"A?"
"Không phải chuẩn bị cho ông lão kia sao?" Chiết Dương hỏi lại.
Nhạc An lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Phải......"
"Đưa lên đi thôi, cô muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải chờ tôi đồng ý." Chiết Dương nói.
Nhạc An sửng sốt, dùng sức gật gật đầu.
Cô nhanh chóng cơm nước xong, dọn mâm mang lên lầu bốn, gõ gõ cửa rồi đặt đồ ăn trước cửa phòng.
Chờ Nhạc An xuống lầu, cửa phòng vẫn luôn không có động tĩnh chậm rãi mở ra, ông lão mặt âm trầm nhìn mâm cơm trên mặt đất, hơi nước vẫn còn bốc ra từ mâm. Ông nhìn chằm chằm vào mâm một lúc lâu, rồi cầm nó lên và đi vào.
Lúc Nhạc An trở về, Chiết Dương còn ngồi ở bên cạnh bàn sớm đã ăn xong, ăn cũng không nhiều lắm, rồi cứ ngồi như vậy cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Ở phía sau Chiết Dương, vài sợi sương đen vòng tới vòng lui, mỗi khi sắp tới gần Chiết Dương lại thong thả thối lui, như là không dám lại như là do dự.
Mèo Ragdoll cơm nước xong, một bên oán giận ở nơi này không có tí thịt để ăn, một bên cùng Nhạc An đưa mắt ra hiệu.
Một người một mèo lặng lẽ rời đi, nhà ăn liền còn lại Chiết Dương một người.
Kỳ thật không chỉ là một người, Chiết Dương lại ngồi trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy mở ra cửa sổ phía sau.
Vài sợi sương đen không nghĩ tới Chiết Dương đột nhiên đứng dậy, tuy rằng trốn rất mau nhưng vẫn là bị Chiết Dương thấy được.
Nhà ăn ở lầu một, mở cửa sổ ra là có thể nhìn đến bên ngoài sân.
Chiết Dương nghiêng thân mình, thấy được Kinh Huyền đang ngồi dựa vào tường bên cạnh cửa sổ.
Sương đen bay nhanh rút lui biến mất trên người Kinh Huyền, Kinh Huyền nghiêng đầu nhìn về phía Chiết Dương, một khuôn mặt không có biểu tình, cảm xúc mắt đen lại không có che giấu chút gì.
Chiết Dương không để ý tới ta.
Chiết Dương có phải hay không không cần ta nữa.
Ủy khuất.
Sợ hãi.
Chiết Dương nhìn chằm chằm Kinh Huyền nhìn trong chốc lát, hít sâu một hơi, lấy tay nhéo cổ áo Kinh Huyền, dùng sức kéo về hướng của mình.
Kinh Huyền thuận thế đứng lên, bị Chiết Dương thò người ra cửa sổ nắm lấy.
"Anh là một tên ngốc sao? Không gọi anh thì sẽ không đi lên theo sao?" Chiết Dương ngữ khí hung hãn nhưng âm thanh càng ngày càng thấp.
"Trước kia những lúc anh đuổi tôi đi, tôi có khi nào không đuổi theo sau?"
"Hiện tại đến phiên anh, anh liền không muốn theo sao?"
"Anh......"
Chiết Dương có một bụng lời không hay muốn nói, mới vừa phun ra từ "Anh" thì thấy Kinh Huyền đột nhiên khom lưng cúi lại đây.
Hắn theo bản năng mà che miệng lại, đôi môi lạnh lẽo của Kinh Huyền dừng ở trên mu bàn tay của Chiết Dương.
Khoảng cách vô hạn kéo gần, Kinh Huyền vẫn chưa rời đi, hắn nhìn Chiết Dương, mắt đen chỉ chiếu ra một người là Chiết Dương.
Chiết Dương đột nhiên quay người sang một bên, tránh đi tầm mắt Kinh Huyền.
Mi mắt Kinh Huyền rũ xuống, cầm bàn tay vừa rồi đã ngăn cản của Chiết Dương, dùng mười phần dáng vẻ thành kính khom lưng cúi đầu, hôn lên lòng bàn tay Chiết Dương.
Hắn hôn lòng bàn tay Chiết Dương chậm rãi nói:
"Không có."
"Không có đuổi Chiết Dương đi."
"Vĩnh viễn đều không cần đuổi đi."
"Ta muốn Chiết Dương, ta muốn, của ta."
Chiết Dương cúi đầu nhìn Kinh Huyền khom lưng, lòng như chìm vào biển sâu, tìm không thấy lối ra, lại như là mặc kệ chính mình trầm luân, rõ ràng ngẩng đầu là có thể rời đi làm bộ không nhìn thấy.
Đầu ngón tay hắn hơi hơi cuộn tròn, rút tay lại sau đó nắm chặt, mu bàn tay giấu về phía sau.
"Lời nói còn chưa nói trôi chảy mà đã biết nói năng ngọt xớt."
Kinh Huyền mờ mịt ngẩng đầu, không đứng thẳng lên tựa hồ không hiểu Chiết Dương nói ''nói năng ngọt xớt'' là có ý tứ gì.
Nhưng hắn đã kiểm soát chính xác sự thay đổi tâm trạng của Chiết Dương, hắn biết Chiết Dương không tức giận, thân thể không nhúc nhích, sương đen trong nháy mắt quấn lên Chiết Dương, trói lên cổ tay, mắt cá chân, chui vào cổ áo, không thiếu chỗ nào.
Chiết Dương từ cổ áo bắt được một sợi sương đen, trước mặt Kinh Huyền làm trò lấy sương đen cuộn lại thành nơ bướm đưa tới cài lên trên đầu Kinh Huyền.
"Ngươi chui lại một lần thử xem?"
Sương đen vốn là thuộc về Kinh Huyền, hắn có thể xua tan sương cái nơ con bướm kia nhưng hắn biết được đây là Chiết Dương thắt, do Chiết Dương thắt nên là luyến tiếc xua tan đi.
Vì thế khi chờ Nhạc An cùng mèo Ragdoll quay lại thì nhìn thấy Kinh Huyền, hắn đã khôi phục dáng vẻ ngày thường đi theo phía sau Chiết Dương, chỉ là trên đỉnh đầu cư nhiên còn mang một cái nơ con bướm bằng sương đen.
Mèo Ragdoll giật giật khóe miệng, nhịn không được nhỏ giọng nói:
"Người đã chết 900 năm sau khi sống lại đam mê rối loạn lung tung thật nhiều, eo ôi—"
Rất nhanh đã đến buổi tối, lúc này Chiết Dương để Nhạc An cùng mèo Ragdoll cùng bọn họ ở cùng nhau.
Trên đầu Kinh Huyền còn cái nơ con bướm trẻ con treo trên đó, trông thật lạc lõng với khuôn mặt đẹp trai vô cảm của hắn.
Nhạc An ôm một cái đèn khẩn cấp có chút khẩn trương, cô sợ chính mình lại bị âm thanh thanh kia lừa đi ra ngoài.
Mèo Ragdoll cam đoan với cô:
"Yên tâm, lần này ta tuyệt đối có thể phân biệt ra, lần trước là ngoài ý muốn!"
Nhạc An nhìn nhìn thẳng mèo Ragdoll đang vỗ ngực nói kia, cảm giác càng không yên tâm.
Đêm khuya 12 giờ, tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Tiếng chuông một vang, Kinh Huyền liền duỗi tay che kín lỗ tai Chiết Dương, ngực hắn kề sát ở phía sau lưng Chiết Dương, hơi hơi khom lưng, hô hấp lại thở ngay ra sau cổ Chiết Dương, thổi đến vài sợi tóc phía sau cổ Chiết Dương đều bay lên.
Chiết Dương sau cổ phát ngứa, sống lưng theo bản năng mà thẳng dậy, hết sức mà cách xa Kinh Huyền một chút.
Lần này, đèn khẩn cấp trên tay họ không tắt, và không có gì bất thường cho đến khi tiếng chuông ngừng reo, Nhạc An cùng mèo Ragdoll cũng ở yên ở trong phòng.
Đang lúc Nhạc An muốn thở phào nhẹ nhõm, cửa phòng bị gõ vang lên.
Tiếng gõ cửa không lớn, nguồn phát ra âm thanh cũng nhỏ. Một giọng nói trẻ con vang lên ngoài cửa:
"Xin hỏi bạn tốt của ta ở trong phòng sao? Ta tìm không thấy hắn, có thể mở cửa để ta nhìn một chút?"
Nhạc An khẩn che miệng, sợ chính mình kêu ra tiếng.
Mèo Ragdoll lúc này thật ra không sợ, nhẹ nhàng đi tới vị trí cửa nhìn về phía phía dưới kẹt cửa.
Bên ngoài một mảnh đen như mực, kẹt cửa bên ngoài cũng không thể nhìn thấy cái gì.
Không có được câu trả lời, thanh âm kia lại lặp lại một lần.
Chiết Dương lạnh giọng trả lời:
"Không có, bạn của ngươi không ở nơi này."
Chiết Dương nói xong, ngoài cửa im lặng đi xuống.
Nhạc An vừa mới buông tay che miệng, ván cửa lại bị dồn dập gõ vang.
Đồ vật ngoài cửa tựa hồ là tức giận, một bên gõ cửa phòng một bên kêu to:
"Ngươi gạt người! Ngươi gạt người! Bạn tốt của ta chắc chắn ở bên trong!"
Đối mặt âm thanh sắc bén kêu to, mèo Ragdoll cùng Chiết Dương đều rất bình tĩnh.
Nhạc An thấy vậy, vỗ vỗ gương mặt, cố gắng ép mình bình tĩnh lại.
Chiết Dương tiếp tục nói:
"Là ta gạt người, hay vẫn là ngươi lừa mình dối người?"
Tiếng đập cửa dừng lại, âm thanh trẻ con ngoài cửa đột nhiên nở nụ cười, hi hi ha ha mà hát lên, hành lang truyền đến những bước chân nhỏ vụn như là một đứa trẻ đang chạy.
"Một đứa trẻ, một đôi tay, mười đứa trẻ tay cầm tay......"
Đây là một bài hát thiếu nhi quen
thuộc, nghe có vẻ phiêu du và đáng sợ trong đêm tĩnh lặng.
"Một, hai,ba, bốn bước đi, đi trong gió, đi trong mưa......"
Chiết Dương chậm rãi đi đến trước cửa, cầm then chốt cửa muốn mở cửa ra.
Nhạc An chạy nhanh cầm đèn khẩn cấp, một tay cầm đèn, một tay cầm dù, một bên phát run một bên đứng ở bên cạnh Chiết Dương, cô luôn làm hết khả năng không mang đến cho Chiết Dương thêm phiền toái, không biết có phải hay không chính là thói quen từ nhỏ dưỡng thành.
Chiết Dương đưa mắt nhìn Nhạc An run bần bật sau đó lặng lẽ quay đi.
Giữa tiếng hát non nớt hắn đột nhiên mở cửa.
Đồ vật ca hát ngoài cửa không nghĩ tới Chiết Dương sẽ mở cửa, ánh sáng trắng từ đèn khẩn cấp chỉ chiếu sáng một bóng người nhỏ bé mờ ảo.
Thân ảnh nhỏ nhắn kia cuối cùng thét lên chói tai xong hướng về phía Chiết Dương nhào đến, sắp dán sát vào mặt Chiết Dương thì trong nháy mắt biến mất.
"Bạn tốt, không chia tay ——"
Mèo Ragdoll lắc lắc cái đuôi, "Thích" một tiếng, nói:
"Hắn tới làm gì? Ca hát cho chúng ta nghe sao?"
Chiết Dương gật gật đầu, khẳng định mà trả lời:
"Đúng vậy, tới đây để hát cho chúng ta nghe."
Nhạc An còn có điểm phản ứng không kịp, cô giơ đèn loạn xạ chiếu khắp nơi, hỏi:
"Là...... Là bức tranh đứa trẻ treo trên tường đó sao?"
Chiết Dương lắc lắc đầu:
"Tôi vừa rồi có nhìn rõ mặt hắn, không phải là đứa bé nam trên bức tranh."
Vừa nói Chiết Dương nhìn về Kinh Huyền phía sau, Kinh Huyền an an tĩnh tĩnh, một bàn tay ôm ở bên hông Chiết Dương, sương đen cũng quấn lấy hắn nhưng chưa động.
Kinh Huyền sẽ không cho phép bất kỳ tà ma hay yêu ma nào đến gần hắn, nhưng khi bóng người nhỏ bé kia vừa lao tới, Kinh Huyền lại không hề nhúc nhích.
Cùng với...... Chiết Dương chạm vào chuông Đồng Linh Nhĩ ở phía tai trái, từ khi đến nơi này chuông Đồng Linh Nhĩ một tiếng cũng không vang lên.
Hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không hợp lý ở đây, và suy đoán của hắn vào buổi sáng chỉ đúng một nửa.
"Lần này nghiệp chướng không phải quỷ cũng không phải người."
"A? Đó là cái gì?" Nhạc An hỏi.
"Là sinh linh nào đó." Chiết Dương nói.
Chỉ là hắn không nghĩ tới rằng sinh linh này cư nhiên còn sống.
Hắn ra khỏi phòng, nhìn chung quanh toàn bộ lầu ba, cuối cùng quyết định đi xuống.
"Đi theo tôi."
Đoàn người đi theo xuống cầu thang, mỗi đi một bước thang đều phát ra âm thanh như muốn sụp đổ tới nơi, so với ban ngày còn muốn rợn người.
Không chỉ là thang, cả căn biệt thự như là có tiếng gào thét, giống như tiếng quỷ khóc cũng như là tiếng gió thổi.
Lại đến đại sảnh lầu một, Chiết Dương dùng đầu ngón tay ghé vào sương đen trên vai ra mệnh lệnh nói:
"Kiểm tra xem có tầng hầm hay thứ gì tương tự không."
Hắn ra mệnh lệnh cho sương đen động tác mười phần tự nhiên, giống như sương đen là đồ của hắn.
Sương đen cũng cực kỳ nghe lời mà rời đi, trước khi đi còn không quên trộm cọ xuống gương mặt Chiết Dương.
Chiết Dương vừa cảm nhận được làn sương đen lướt qua má trái, thì má phải bỗng lạnh buốt. Kinh Huyền lại khom lưng cúi xuống, cọ má vào Chiết Dương.
Rõ ràng là sương đen ở trên người hắn nhưng kết quả là ghen tị lẫn nhau tranh giành tình cảm.
Chiết Dương dùng đầu ngón tay đẩy trán Kinh Huyền ra, chờ đợi sương đen trở về.
Sương đen rất nhanh đã trở lại, vặn vẹo chỉ vào một phương hướng.
Quả nhiên, căn biệt thự còn có một cái tầng hầm bí mật.
Cửa tầng hầm được che giấu rất kỹ, trang trí đồng nhất với mặt tường, cho nên Chiết Dương vẫn luôn không phát hiện.
Hắn nhìn cửa kỳ lạ trước mặt, dùng sức kéo đi lên.
Cửa vừa mới bị đẩy ra một khe hở, một âm thanh già nua truyền đến.
"Đừng đi!"
Đêm xuống, lão già lặng lẽ đứng sau lưng họ như thể không hề tồn tại, vẻ mặt âm trầm và hung dữ. Nhưng nhìn kỹ, vẻ hung dữ trên mặt lão lại có vẻ giả tạo, như thể lão đang giả vờ. Lão đi hướng Chiết Dương, vừa đi một bên dồn dập nói:
"Nơi đó không thể vào, bên trong có đồ vật cực kỳ đáng sợ, đi vào sẽ mất mạng......"
Không đợi hắn nói xong, Chiết Dương đã một phen đẩy cửa ra.
Cửa vừa mở ra, lão đột nhiên mềm nhũn ngã xuống nằm trên mặt đất, một cái bóng từ trong thân thể lão vụt ra chắn trước mặt Chiết Dương, trên đầu còn có vài miếng lá cây xanh mượt, mở ra đôi tay che ở nơi đó mặt đầy vẻ nôn nóng mà hô:
"Không thể vào! Không được vào! Bên trong là bảo vật của Tiểu Hoài! Ai cũng đều không thể cướp đi bảo vật của Tiểu Hoài!"
Chiết Dương nhìn thân ảnh nhỏ nhắn trước mặt, hơi câu khóe môi, cười đến đặc biệt ác liệt.
"Ngươi rốt cuộc chịu lăn ra rồi."
Cái bóng nhỏ chực chờ khóc ra, biện pháp gì hắn cũng đều đã xài cũng đuổi không được đám người Chiết Dương.
Chiết Dương nhìn những chiếc lá xanh đung đưa trên đầu đứa trẻ, cuối cùng cũng hiểu được lý do vì sao mình lại có cảm giác ngượng ngùng như vậy kể từ khi đến căn biệt thự này.
Cho dù tiếng động trong biệt thự vào ban đêm có đáng sợ đến đâu thì chúng cũng chưa bao giờ làm hại họ.
Đây cũng chính là lý do tại sao Mèo Ragdoll bị mắc kẹt trong bức tường ma nhưng lại không hề phát hiện ra, bởi vì đối phương không hề có ác ý.
Từ đầu tới đuôi, không có một tia ác ý.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip