Chương 38. Bất thường
"Cô có sao không?" Long vội vàng cúi người xin lỗi.
"Ôi, có gì to tát đâu! Thi thoảng bất cẩn là chuyện thường mà!" Người phụ nữ liên tục xua tay, tỏ ý không sao.
Long cúi xuống giúp cô nhặt giấy tờ, tự hỏi không biết đầu óc mình để đâu mà lại va vào người ta. Nó ngay lập tức nhận ra người phụ nữ trẻ vừa bước ra từ nhà Lam Khôi. Long nhìn căn nhà to nhất nhì thị trấn, nó chợt thấy không thoải mái. Ngôi nhà cho nó cảm giác trang nghiêm đến bức bối.
"Cháu đến đây chơi à?"
"Dạ cháu đi tìm bạn."
"Nhà bạn cháu ở khu này à?" Người phụ nữ thoáng ngạc nhiên.
"Dạ, hình như cô vừa ở nhà cậu ấy."
"Có phải cậu bé tên Lam Khôi không?
Ngoài bạn bè cùng lớp, gần như chẳng ai gọi tên Lam Khôi. Mọi người nhắc đến nó với cái danh "con trai chủ tịch", kể cả mấy đứa con gái để ý nó. Long cảm giác người phụ nữ này có chút khác biệt, lại vừa có nét rất quen.
"Lam Khôi không có nhà đâu." Cô nói rồi bước lên chiếc ô tô đen sang trọng.
Vài người qua đường nhìn theo. Họ đồn đoán người phụ nữ trẻ ấy là đối tác hoặc họ hàng xa của ông chủ tịch. Tất nhiên không người nào đoán đúng, chẳng ai nghĩ một bác sĩ tâm lý lại xuất hiện ở thị trấn này.
Long thoáng chần chừ rồi quyết định bước vào khoảng sân lát gạch. Lam Khôi đã nghỉ học mấy hôm liền. Nó muốn xác nhận xem cậu ta có ổn không và tiện thể đòi lại cuốn vở bài tập.
"À... Lam Khôi không có nhà." Người giúp việc ái ngại nói
Tuy đã đoán trước câu trả lời, nhưng Long không thể không cảm thấy ánh mắt và thái độ của họ có chút kì lạ, cả người phụ nữ trẻ và cô giúp việc. Long cảm ơn rồi đi về. Cánh cửa lặng lẽ đóng lại sau lưng nó.
Túi quần chợt rung lên, nó rút điện thoại ra, là tin nhắn của Lam Khôi: "Tao thấy mày đứng trước của nhà tao. Có chuyện gì à?"
Long thoáng ngần ngừ, nó viết rồi lại xóa rồi cuối cùng chỉ nhắn một câu không đầu không đuôi: "Hôm trước mày mượn vở bài tập của tao."
Lam Khôi cũng trả lời ngắn ngủn: "Chờ."
Vài phút sau, cậu bạn xuất hiện trước cửa. Mới vài ngày không gặp nhưng Long suýt nữa không nhận ra thằng bạn cùng bàn. Nó gầy hơn nhiều, khuôn mặt nhợt nhạt và quầng thâm đậm tới mức Long ngờ rằng mấy ngày rồi nó chưa chợp mắt. Lam Khôi đưa cuốn vở bài tập cho nó, vô tình để lộ vết sẹo trên tay.
Long toan hỏi: "Mày có ổn không?", nhưng chợt thấy câu hỏi của mình thừa thãi quá. Nó khựng lại một lúc rồi vỗ vai Lam Khôi:
"Sớm đi học lại nhé!"
Lam Khôi khẽ gật đầu, tỏ vẻ không muốn tiếp chuyện. Long bối rối xoay ngang rồi lại xoay dọc cuốn vở, không biết nên tiếp tục câu chuyện hay rời đi. Liệu bạn nó đang cần một người bên cạng hay chỉ đơn giản là muốn có không gian riêng?
Cuối cùng Lam Khôi là người mở lời trước:
"Về nhé. Chào." Nó đóng cửa, kết thúc cuộc gặp mặt chóng vánh.
.
.
.
"Vừa từ nhà thằng Khôi về à?" Nhác thấy thằng bạn trước cửa, Bách Khoa ló đầu ra hỏi.
"Ơ sao về nhanh thế?" Thư ngẩng đầu lên, sách vở bày đầy bàn, bên cạnh là nhỏ Ly đang vật vã nằm gục xuống.
"Nhà nó cũng gần mà, đi qua đường lớn là tới." Long đặt cuốn vở lên bàn, kéo ghế ngồi xuống.
Quán vắng khách, chắc chắn lát nữa anh chủ quán lại làu bàu là tại chúng nó vía nặng. Thư cắm cúi giải toán, Ly vật lộn với tờ đề Tiếng Anh còn thẳng Khoa vẫn nhởn nhơ, thậm chí còn chẳng thèm giả vờ chăm chỉ.
"Ơ, tao tưởng nhà Lam Khôi ở chợ?" Thư chợt nhớ ra.
"Đâu, nhà nó là cái căn to đùng ở khu nhà giàu mà! Bố nó làm chủ tịch cái tập đoàn quái quỷ nào đó!" Khoa nói.
"Tất nhiên là tao biết vụ đó nhưng trong sơ yếu lí lịch ghi khác!"
"Hay nó chuyển nhà?" Ly đoán mò.
Long lắc đầu:
"Tao không nghĩ thế. Từ ngày bé mình đã thấy nó ở cái nhà to to ấy rồi, lúc đi qua thằng Khoa suốt ngày chọc nó là đồ con gái."
"Chuyện xưa như Trái Đất rồi, nhưng hồi xưa trêu thằng này vui thật!" Bách Khoa cười. "Mà nhà nó giàu, chắc có mấy căn nhà, ghi căn nào vô sơ yếu lý lịch chẳng được!"
"Làm như ai cũng tùy hứng như mày!" Thư lườm nó.
"À mà có chuyện này lạ lắm..." Long hạ giọng.
Đám bạn vô thức ghé sát lại, nghe nó kể những điều bất thường ở nhà Lam Khôi.
"Sao tao cảm giác nhà nó như nhà giam vậy!" Khoa chép miệng cảm thán ngay khi Long vừa dứt lời.
Ly trầm tư nhìn xuống ly cà phê:
"Mày chắc người mày gặp là bác sĩ tâm lý không?"
"Chắc chắn, lúc nhặt đồ tao thấy rõ danh thiếp với căn cước."
"Nhà thằng Khôi kinh doanh thì liên quan gì tới bác sĩ tâm lý?" Khoa vỗ vỗ trán. "Trừ khi..."
"Không muốn nghĩ vậy đâu nhưng dựa trên tình trạng của Lam Khôi thì có vẻ..." Thư tặc lưỡi.
"Hay chiều mình qua nhà nó đi!" Khoa đề xuất.
"Tao mới tới rồi mà, kiểu gì chẳng bị chặn lại."
"Ý tao là cái nhà ghi trên sơ yếu lí lịch cơ!"
Long nheo mắt:
"Tao không hiểu mục đích là gì!"
"Thì cứ đi đi." Khoa chẳng buồn đắn đo. "Không thu được gì thì coi như đi chơi!"
Không để đứa nào kịp ý kiến, Thư đập tay xuống bàn:
"3 giờ chiều nay nhé! Chốt!"
.
.
.
"Nắng quá tụi bay ơi!" Thư ngửa mặt lên trời, thở dốc.
Ngồi sau lưng áo ướt mồ hôi của Long, Khoa bĩu môi:
"Đội mũ, mặc áo, đeo khẩu trang, được bạn chở bằng xe máy điện, tôi không hiểu bà còn bất mãn cái gì được nữa!"
Khu chợ không còn đông đúc như buổi sáng nhưng vẫn rộn rã và ồn ào. Xe cộ qua lại nườm nượp. Những hàng rau, hàng cá, hàng thịt gọi nhau í ới. Vài bà mẹ đèo con sau lưng, mặc cả vài ba đồng bạc, mấy đứa nhóc mải ngậm kẹo mút, lơ đãng nhìn xung quanh. Mọi người chuyện trò rôm rả từ chuyện lớn lao như tranh cử, chiến tranh đến chuyện vụn vặt như nhà ai mới mất xe. Long nghe loáng thoáng cuộc hội thoại.
"Mỗi vụ ở căn nhà cuối thị trấn mà điều tra lâu nhỉ?"
"Mấy lão già vô trách nhiệm bỏ xừ, nhưng hình như vụ này không đơn giản... Không phải giết người nhưng dính dáng tới buôn lậu và ma túy."
"Công an tỉnh mới được điều xuống ấy. Nghe đâu chúng nó ngụy trang ma túy dưới vỏ bọc viên kẹo, cái bánh."
"Sợ thật, phải nhắc đám nhỏ cẩn thận thôi."
Đang chạy xe, cái Thư đột ngột đập lên lưng Ly:
"Dừng lại, tấp vào đây!"
Long chưa kịp hiểu chuyện gì, vội vã quành tay lái theo. Bên đường chỉ có một sạp trái cây nho nhỏ. Người phụ nữ mỉm cười hiền từ:
"Các cháu mua gì? Hoa quả nhà cô trồng..." Nụ cười trên môi cô đột ngột mờ đi, thay thế là vẻ ngạc nhiên "Các cháu... là bạn cùng lớp của Lam Khôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip