#fourteen
...
"ủa đạt, sao giờ này còn ở đây?"
"úi..! ờ..ờm.."
...
"đụ má khúc này hù nè bây" - ngọc quý ngồi trên ghế, tay ôm con gấu bông cỡ vừa, cái miệng hoạt động hết công sức dành thoại của nhân vật trong phim.
"anh thấy em xàm lắm rồi đó quý. im lặng coi phim coi" - lai bâng ngồi kế bên dùng tay bịt miệng con báo lại, mắt vẫn chăm chú nhìn vào chiếc pc đang chiếu một bộ phim kinh dị.
"trời quơi hai má này ồn thiệt á chứ" - hoàng phúc ngồi kế bên phán xét.
"ê ê quánh lộn kìa" - hoàng phúc chỉ vào màn hình máy tính đang nhấp nháy vài cảnh giật gân kèm hành động.
quang thiện chỉ ngồi yên lặng lẽ xem mấy con người vô tri này cãi lộn. cậu không quan tâm, tay cầm bịch khô gà và mắt nhìn thẳng màn hình xem phim đang ở khúc gay cấn.
...
"áaa!!" - hữu đạt la lên, em giật mình lùi ghế về phía sau.
"trời đụ má nó la tao mới giật mình nè, gì mà la dữ mậy" - ngọc quý liếc nhìn nhóc nhỏ bé hơn mình tận 2 tuổi với sự khinh bỉ.
"ê thấy ghê quá à, tắt được không" - giọng hữu đạt run lên từng đợi nhẹ.
ừ thì hiện tại là 1 giờ sáng, và cả team rủ nhau xem phim kinh dị vì quá chán.
"dì dậy hai, flash có tí xíu" - những người còn lại đều đồng loạt quay sang dáng người nhỏ đang thu mình lại.
"ròi ròi yếu sinh lí òi" - ngọc quý trêu ghẹo hữu đạt, miệng cười khanh khách lấn át cả tiếng hét của bộ phim kia.
"ê đừng có khùng" - hữu đạt ráng điều chỉnh tông giọng của mình bình thường nhất có thể.
...
kết thúc bộ phim vỏn vẹn hai tiếng rưỡi, đã là ba giờ sáng hơn, mọi người giờ đây ai cũng có việc riêng cho mình.
hữu đạt cũng vậy, chỉ là đôi chân nhỏ hơi run rẩy một chút thôi. định bụng rằng mở điện thoại lên nạp một chút pin, vậy mà màn hình của em lại hiện lên con số 23 phần trăm hiện sáng lên ở góc màn hình.
ban đầu hữu đạt định lên trên tầng lấy cục sạc điện thoại vì lỡ để quên. nhưng giờ có lẽ nên bác bỏ ý kiến ấy, vì hữu đạt sẽ không biết được sẽ có những chuyện gì chuẩn bị xảy ra với em khi vừa xem xong một bộ phim kinh dị đâu.
"cho đạt mượn cục sạc được hong, cục sạc để đâu rồi không nhớ nữa" - hữu đạt quyết định xin ké cục sạc điện thoại của quang thiện.
"sài tí rồi trả cho kuga nha, điện thoại kuga cũng yếu pin rồi".
"ò" - hữu đạt gật gù, đáp lại.
kế đến em nhận ra rằng bóng dáng của chú cá hoàng phúc đã lặn tăm hơi, nên đành quay sang hỏi người anh của mình.
"ủa anh cá đâu rồi lai bánh?"
"giờ này chắc đi quáng bida với anh rin rồi" - lai bâng nói xong cũng đưa tay lên ấn vào nút tắt nguồn máy tính, anh vươn vai một chút rồi rời khỏi chiếc ghế gaming của mình, trở về phòng.
'chết mẹ rồi..' - hữu đạt thầm nghĩ, bởi em được sắp xếp là ở cùng phòng với hoàng phúc, mà giờ chú cá ấy lại lặn lội đi chơi ở ngoài bỏ lại phượng hoàng ở đây rồi, ai sẽ là người ngủ cùng để hữu đạt đỡ sợ ma đây??
ngọc quý là cái đồ ác độc, chọn đúng bộ phim nhiều cảnh jumpscares nhất.
hữu đạt bẽn lẽn bước vào căn phòng tối không người ấy, cụ thể là phòng của em và người anh lớn hơn mình một tuổi. hít một hơi thật sâu và ngẫm nghĩ lại những thứ cần lấy, em nhỏ chạy một mạch vào và lấy những vật cần thiết.
ừ thì, cần thiết của ẻm là gấu bông, chăn ấm, tranh thủ lụm luôn cục sạc điện thoại của hoàng phúc trước khi em phải trả lại cho cậu bạn đồng trang lứa của mình.
"kuga ơi, đạt trả để đây nha" - hữu đạt đặt cục sạc lên bàn, nói với quang thiện đang nằm dài trên võng.
sau đó, hữu đạt ngó nghiêng xung quanh một chút, cảm thấy an toàn thì em đi đến căn phòng mà bản thân không còn xa lạ gì.
là phòng của tấn khoa.
lúc nãy nhờ thính giác nhạy bén của mình, cụ thể là nghe lỏm được từ người anh thóng lai bâng của mình. - "tấn khoa hình như đi đâu rồi".
vì thế em nhỏ nghĩ ra một việc hết sức táo bạo. hữu đạt sẽ nằm ké giường tấn khoa, bầu bạn cùng đống gấu bông của anh, sau đó đợi tấn khoa về rồi giả vờ vào tìm đồ. kế hoạch quá tuyệt vời và hoàn hảo, không một vết nứt.
nghĩ là làm, hữu đạt giờ đây đang đứng trước cửa phòng của tấn khoa, hai bên tay ôm lấy chăn bông của mình, cùng với con gấu bông yêu thích, và rồi em chầm chậm vặn tay nắm cửa.
"ủa đạt, sao giờ này còn ở đây?" - nghe được giọng nói quen thuộc ấy, theo bản năng hữu đạt giật bắn mình - "úi..!"
tấn khoa hiện đang đứng phía sau lưng hữu đạt để chờ câu trả lời từ người nhỏ.
hữu đạt hiện đang đứng trước mặt tấn khoa, chỉ có điều là em đang quay lưng lại với con người kia thôi.
thế nên tấn khoa sẽ không thấy được vẻ mặt bối rối và hoảng loạn của em nhà đâu.
"ờ..ờm..." - hữu đạt đang tìm câu trả lời hợp lí nhất để thuyết phục tấn khoa. không lẽ trả lời qua lấy đồ, em đâu có khờ dến mức đó! có ai qua tìm đồ ở phòng người khác mà vác cả chăn mền vơi gấu ôm không??
thấy hữu đạt im lặng chưa lên tiếng trả lời mình, tấn khoa đành mở lời trước. - "ban nãy mọi người coi phim kinh dị hả? thấy la quá trời"
nghe đến phim kinh dị hữu đạt liền quay phắt lại, ngước mặt lên nhìn tấn khoa. không lẽ chú báo ngọc quý lại đi mách lẻo nói với anh, rằng em sợ ma nên muốn ngủ cùng ??
có ai muốn đâu, tình huống bất phản kháng thôi.
"hay đạt sợ nê-"
"kh..không có!! nói linh tinh gì vậy, ai s..sợ" - vừa bị nói trúng tim đen, hữu đạt lắp ba lắp bắp trả lời tấn khoa, tay nhỏ túm chặt hơn vào mền bông.
"vậy thôi, đạt về phòng đi. ở đây phòng của khoa mà"
"anh cá đi chơi bida rồi, không ai trong phòng hết" - hữu đạt nói với bộ mặt ỉu xìu, em nhỏ bĩu môi nhìn tấn khoa.
người như tấn khoa thì tất nhiên sẽ hiểu những gì hữu đạt vừa nói. em muốn có người ngủ cùng cho đỡ sợ, nên sang đây tìm anh.
vậy tấn khoa là người hữu đạt nghĩ đến đầu tiên à, cũng được.
"thôi, không cần chối" - tấn khoa xoa đầu người thấp hơn mình, lùa em vào phòng mình.
thế là cả hai bạn nhỏ ôm nhau ngủ từ 4 giờ sáng đến vài ba giờ chiều.
...
cũng là thời gian 3 giờ rưỡi sáng hơn đó.
"má thấy chưa, hỏng thế nào được!" - ngọc quý đắc ý sau khi vừa chứng kiến màn đối thoại không tiếng của tấn khoa và hữu đạt.
"lồn má em ngồi xa vậy sao nghe được tụi nó nói gì" - lai bâng ngồi kế bên, dù nhìn khẩu hình miệng nhưng người đội trưởng vẫn chẳng hiểu gì, hoang mang nhìn sang con báo.
"trời ơi dậy cũng không hiểu nữa, đại khái là thằng đạt kêu sợ ma mà thằng cá đi chơi, thằng khoa thì khoái nên cho vô ngủ chứ sao" - ngọc quý vừa nói, ánh mắt cậu vẫn dán lên cánh cửa phòng của tấn khoa.
"má anh lạy em luôn, vậy cũng nghĩ ra" - lai bâng chắp tay lạy ngọc quý đủ 3 lần.
và rồi, điện thoại của ngọc quý rung lên một đợt.
ngọc quý -> tấn khoa
02:03
tấn khoa
đang làm gì vậy
ngọc quý
xem phim ma
tấn khoa
đạt đâu
ngọc quý đã gửi 1 ảnh
ngọc quý
bồ m đây
kh có mất đâu mà lo
seen
03:18
ngọc quý
ê thằng đạt xem phim xong sợ run ng luôn
lát thể nào nó cũng xin ở ké phòng m à
tấn khoa
sao biết
ngọc quý
t đọc nó như 1 cuốn sách
thế nhé
(❤️)
03:37
tấn khoa
được rồi
ngọc quý
mission completed
"thấy chưa em??" - ngọc quý đưa đoạn tin nhắn giữa mình và cậu em không bao giờ xưng mình bằng anh cho lai bâng xem, cùng với vẻ mặt tự hào.
"má là thủ đoạn vô biên luôn rồi" - lai bâng cười trừ, không hiểu sao đời anh lại vớt cục nợ báo đời này nữa.
________________
xin phép cho em được sủa nha cả nhà ơi.
tui không giữ được bình tĩnh nữa rồi, hoá thú đây.
phởn quá nên tung cho mọi người 2 chap của 2 fic luôn.
tuần sau mình sủi.
niềm vui thứ hai của mình nữa là 1s vô được top 3 rồi, xem là tim đập thình thịch 😢
chúc mừng hai đội tuyển tôi yêu, đã cho tôi hít oxi đủ hãng.
2 tình yêu đời mình, nguyễn văn hiếu và nguyễn hữu đạt 😭😭😭
ôi nụ cười xinh ơi😭😭😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip