Chương 6: Bán Linh Hoa

Bữa tối kết thúc sớm hơn thường lệ. Cụ Lan thu dọn chén đĩa trong lặng lẽ, bóng lưng khom nhẹ như một chiếc bóng đã quen với từng viên gạch trong gian bếp, không để lại một tiếng động nào. Cô chủ nhỏ hôm nay cũng không ăn. Cũng không nhìn tôi. Suốt bữa ăn, cô ngồi yên, như một vết sáng nhạt trong góc tối.

Nhưng đến khi tôi định đứng dậy theo Tâm lên phòng thì một giọng nói nhẹ như tơ khẽ vang sau lưng:

- Nếu anh không quá mệt... đi dạo một chút nhé.

Câu nói ấy nhẹ như một hơi thở, nhưng đủ khiến nhịp tim tôi muốn dừng đập. Tâm cũng quay đầu liếc nhìn tôi, đôi mắt như nói thầm: "Mày tự rước họa đấy, tao không can." Hắn khẽ gật đầu chào tôi như muốn tiễn đưa, rồi bước lùi khỏi phòng bằng những bước chân nhẹ nhất mà tôi từng thấy ở hắn.

Tôi hơi khẽ cười, có phần ngượng. Rồi quay sang cô, khẽ gật đầu. Không hỏi thêm gì. Không cần biết sẽ đi đâu.

Chúng tôi bước ra khỏi hành lang, qua cửa hông của gian nhà chính. Đêm tháng mười hai ở rừng lạnh hơn tôi tưởng. Không khí có mùi đất ẩm và nhựa thông. Trăng lên cao, chưa tròn hẳn, nhưng đủ sáng để bóng cây in xuống lối đá, hằn lên bóng những nhánh khô trơ trọi vặn vẹo.

Cô đi trước tôi vài bước, chậm rãi nhưng dứt khoát. Khăn voan trắng dài lướt nhẹ trên thảm rêu non. Mỗi bước chân cô giống như đã được đo từ trước, đúng vị trí, đúng nhịp, đúng thời gian.

- Anh thấy thế nào rồi? - Cô hỏi, không quay lại.

- Tôi... ổn. Có vẻ tôi đang quen dần với nơi này.

Cô dừng lại. Trăng nghiêng về phía cô, vệt sáng hắt lên xương gò má, làm nổi bật làn da nhạt và bờ môi gần như không màu.

Tôi cúi nhìn mũi giày lấm bụi đất, rồi nhìn ra khu vườn đang tắm trong ánh bạc. Những khóm dây leo đung đưa nhẹ theo gió, như đang thở.

- Ở thành phố... không bao giờ có những buổi tối thế này.

- Anh tiếc vì đã đến đây à?

Câu hỏi bất ngờ khiến tôi hơi giật mình. Nó không hẳn là thử thách, có thể cô đang thật sự quan tâm.

- Không. Tôi... không biết nữa. Có lẽ tôi đã chờ một khoảnh khắc thế này... từ lâu mà không nhận ra.

Cô lặng nhìn tôi. Ánh mắt cô, khác với những lần trước, không dò xét, không rào chắn. Chỉ là một sự yên tĩnh. Một khoảng lặng mà tôi không hiểu được, hay chính cô cũng đang tìm kiếm điều gì đó trong tôi mà bản thân cô chưa biết đến.

-  Anh biết không, nhiều người... khi rơi vào một nơi quá tĩnh lặng, họ bắt đầu nghe thấy những điều mà họ muốn nghe.

- Ý cô là sao?

Cô không trả lời. Chỉ nhẹ nhàng quay người bước tiếp. Tiếng chân cô không vang lên trên đá. Tôi đi bên cạnh, chẳng còn nhìn bóng lưng cô nữa. Gió đêm khẽ lướt qua hàng thông già, phát ra thứ âm thanh như lời thì thầm từ xa xăm.

Một làn hương nhẹ thoảng qua, như tay áo của ai đó vừa khẽ chạm vào thế giới quanh tôi. Hương thơm dịu dàng đến mức tôi gần như không phân biệt được nó đến từ đâu... không gian, hay từ chính ký ức mình. Tôi ngẩng đầu. Từ giàn hoa trên cao, những cánh hoa trắng đang rơi xuống, xoay chậm trong không khí như gió đêm đang lặng lẽ rải hoa lên giấc mộng.

Cảnh tượng ấy khiến tôi sững lại. Một phần rất sâu trong tôi bất chợt bị đánh thức. Tôi đã từng thấy khung cảnh này, đâu đó trong một giấc mơ, mờ nhạt và mỏng manh. Cũng là khu vườn này. Cũng là làn hương ấy. Cũng là bóng người con gái trong tà áo trắng lướt đi giữa lối hoa rụng.

- Đẹp quá... chúng như đang phát sáng vậy. - Tôi khẽ nói, gần như không để ý mình đã thốt ra thành lời.

- Anh đang nói về những cánh hoa? - Cô chủ nhỏ hỏi.

- Đúng vậy. Tôi để ý... dường như chúng mọc quấn quanh toàn bộ biệt phủ. Tôi chưa từng thấy loài hoa nào như vậy trước đây cả.

Nghe tôi nói, cô đưa tay ra, hứng lấy một cánh hoa đang rơi. Cử chỉ của cô nhẹ như sợ làm vỡ đi một điều gì đó mong manh. Trong giây lát, nét mặt cô chùng xuống, ánh mắt hoài niệm, lặng lẽ thu giữ từng chi tiết của khoảnh khắc.

- Bán Linh Hoa. - Cô nói khẽ, như gọi tên một người quen cũ.

- Có người kể rằng, đây là loài hoa chỉ mọc ở những nơi từng có một nỗi đợi chờ quá lâu. Cũng có người nói, nó là loài hoa của ký ức... mọc ra từ những điều đã quên nhưng chưa từng mất.

Cô cười nhẹ, một nụ cười không rõ là tiếc nuối hay chỉ đơn thuần là thừa nhận sự bất lực của con người trước những bí mật đã thành huyền thoại.

- Bán Linh Hoa... - Tôi lặp lại trong đầu cái tên ấy. Như là chỉ cần gọi nó lên, một điều gì đó đã bị lãng quên sẽ tìm đường quay trở lại.

- Có một câu chuyện...

Cô nói tiếp, giọng chậm lại, trầm như một dòng suối ngầm chảy dưới những viên đá ký ức.

- Về một chàng trai từng ghé qua nơi này, rất lâu rồi, đến mức không ai còn nhớ rõ tên anh... Anh ta đến, mang theo ánh nhìn xa xăm và trái tim không ở lại. Nhưng có một cô gái nơi đây đã yêu anh, sâu sắc và lặng lẽ. Sau khi anh đi, cô vẫn chờ, đêm này qua đêm khác, dưới vòm hoa này. Có lẽ... chính lòng chờ đợi ấy đã khiến những dây leo kia nở rộ quanh năm, không bao giờ tàn. Hoa trắng như sương, mỏng như mộng... giống như tình cảm cô dành cho người đã rời xa.

Tôi lặng im. Trong tôi, có điều gì đó vừa rơi xuống, nhẹ như cánh hoa, nhưng lại khuấy lên mặt nước sâu thẳm.

- Và rồi... anh ta không bao giờ quay lại ? - Tôi hỏi khẽ.

Cô không trả lời ngay. Hương thơm mỏng manh trôi ngang qua khoảng lặng giữa hai bóng người.

- Tôi không chắc... - Cô chậm rãi.

- Anh ta chỉ để lại một lời hứa rằng sẽ quay lại... và hoa thì vẫn còn ở đây... mỗi đêm.

Cô ngước lên nhìn những cánh hoa đang rơi. Ánh trăng trượt nhẹ qua từng kẽ lá, rơi xuống gương mặt cô, chạm vào đường nét thanh mảnh ấy với sự dịu dàng đến ám ảnh.

Gió đêm lại khẽ đưa, mang theo hương thoảng ngang giữa chúng tôi một nhịp lặng. Và trong đôi mắt ấy... tôi thấy một nỗi buồn đẹp đến nghẹn thở.

Một thứ gì đó vừa thức dậy trong lồng ngực tôi, không ồn ào, không vội vã, nó dịu dàng như một cơn rung nhẹ bên dưới lòng ngực, khiến cả thế giới quanh tôi như ngừng chuyển động, chỉ còn lại cô và ánh sáng mờ nhạt từ trên cao.

Tôi không nói gì. Chỉ đứng đó, bên cạnh cô, cứ như cả đời này tôi đã đợi đúng khoảnh khắc này, đợi một người có thể im lặng cùng tôi, mà không khiến tôi thấy cô đơn.

Gió tiếp tục thổi. Hoa tiếp tục rơi. Và tôi, lần đầu tiên trong đời, thấy mình không còn muốn lý giải bất kỳ điều gì nữa. Chỉ cần đứng đây bên cô... thế là đủ.

...

Khi chúng tôi quay lại, mặt trăng đã lùi sâu sau rặng đồi, để lại khoảng trời nhàn nhạt. Bóng tối đậm dần, tràn xuống từng lối nhỏ, từng khoảng sân im vắng, khiến không gian giãn nở ra thành một cõi khác, rộng hơn, thẳm sâu hơn, và tĩnh mịch đến mức khiến người ta quên cả thở.

Tôi không nhớ rõ mình đã đi bao lâu. Khi về tới phòng, Tâm đã ngủ. Hắn ta cuộn tròn trong chăn, hơi thở đều đặn, lưng quay về phía tôi. Tiếng ngáy nhẹ vang lên từng chặp, lúc trầm lúc bổng, như tiếng sóng vỗ nhẹ vào vách gỗ.

Tôi nằm xuống. Khác với đêm hôm trước, lần này, giấc ngủ đến nhanh như có người dẫn lối.

Có lẽ là do câu chuyện của cô chủ nhỏ, người con gái mang vẻ yên lặng của cổ thư. Cũng có thể là do dư hương của Bán Linh Hoa vẫn còn phảng phất trong tâm trí. Đêm ấy, tôi đã có một giấc mơ rất kỳ lạ. Và trong giấc mơ ấy, tôi không còn là tôi của hiện tại, mà là một học giả trẻ... người lần đầu đặt chân đến cao nguyên lạnh giá này để truy tìm những manh mối thất lạc về dòng họ Lê và tòa biệt phủ cổ.

Tôi thấy mình đang đứng giữa một khu vườn cổ, lặng lẽ như một bức tranh. Cảnh vật xung quanh quen thuộc mà xa xôi, như được tái hiện lại từ một thời đại khác, khi nơi này còn nguyên vẹn trong ánh huy hoàng cuối cùng của nó.

Biệt phủ không còn dáng vẻ trầm mặc của hiện tại. Gỗ sáng màu, đèn treo lung linh, những nét khắc rồng phượng trên khung cửa hiện lên rõ ràng đến mức như vừa chạm hôm qua. Mỗi chi tiết đều như đang thầm kể một phần câu chuyện đã bị lãng quên. Và tôi, bằng cách nào đó, chính là người được chọn để ghi chép lại.

Rồi cô xuất hiện, nơi ban công tầng hai, dáng đứng lặng lẽ, chiếc bóng dài rơi xuống bậc thềm. Vẫn là cô chủ nhỏ, nhưng trong giấc mơ này, cô mang một cái tên: Linh San.

Linh San - người gác giữ những bí ẩn của một gia tộc đã chìm vào dĩ vãng. Cô là phần ký ức cuối cùng còn sót lại giữa những bức tường gỗ cũ. Không cần danh phận, không cần danh xưng. Chính sự tồn tại của cô trong căn phủ này là minh chứng rằng quá khứ vẫn chưa thực sự chết đi.

Cô mặc áo dài trắng, viền gấm, nhẹ như khói phủ lấy dáng người mảnh mai. Mái tóc đen thả xuống vai. Đôi mắt cô trong như nước giếng cổ. Lần đầu chạm mắt một chút ngạc nhiên xen lẫn bối rối.

Khi cô bước xuống, tôi cũng bất giác bước về phía cô. Trong giấc mơ ấy, tôi hiểu rằng mình mang vai trò của một người chép sử, không phải sử của triều đại nào, mà là ký ức của một dòng họ, được truyền bằng lời, bằng hình ảnh, bằng những điều không bao giờ có trong sách vở.

Còn cô là người lưu giữ ký ức ấy, người gác cổng quá khứ, người biết đến tận cùng bí mật của huyết mạch họ Lê. Không ai trao cho cô chức danh ấy. Cô không cần quyền lực. Chính sự tồn tại của cô giữa phủ cổ này đã là bằng chứng rằng ký ức chưa chết.

Chúng tôi đi qua hành lang lát gỗ, dưới những tấm rèm lụa lặng bay. Không ai nói. Không cần nói. Không cần hỏi lý do. Không cần đặt tên cho giấc mơ.

Rồi cô đưa tay ra. Tôi nắm lấy giống như đã từng làm vậy trước đây. Bàn tay cô thật. Nắm chặt tay tôi, không run rẩy. Cảm giác ấy khiến tôi quên mất đây chỉ là một giấc mơ. Hay là không? Chúng tôi dừng lại bên một cửa phòng đã mở sẵn. Cô nhìn tôi, nụ cười thoảng như một ký ức chưa từng tan biến.

Lúc đó, tôi không cần ai nói rằng đây là mộng. Tôi cũng không cần tỉnh lại để biết rằng mình đã yêu cô, không phải bằng ánh nhìn đầu tiên, mà bằng nỗi hoài nhớ của một đời đã từng trải qua.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip