68. Mới vừa ngọt ngào

Đối với gia đình An Hữu Trân, Trương Nguyên Ánh cũng không biết nhiều lắm. Chỉ biết cả nhà 3 người đều sống ở thành phố, theo như lời nói thường ngày của cô, thì ba cô rất kiệm lời, còn mẹ thì hay lải nhải. Bởi vì cũng ít ở chung nên bản thân Hữu Trân cũng ít có cơ hội tiếp xúc.

Vài ngày tiếp theo, Hữu Trân cũng không nhắc lại chuyện cuối tuần về nhà. Ngoài trừ việc bận rộn học khẩu ngữ, còn lại thì dành thời gian lướt internet. Mà Nguyên Ánh cũng bận rộn công việc như cũ, 2 người cùng nhau ăn cơm, ngủ nghỉ, khi rảnh rỗi thì trò chuyện, cuộc sống rất thanh bình.

Giữa trưa cuối tuần, Hữu Trân nhắn tin cho Nguyên Ánh, nói mình về nhà trước, khi nào Nguyên Ánh tan sở thì báo cho cô biết để đứng trước cửa chờ. An Hữu Trân không phải lúc nào cũng sơ ý, đôi khi, cô cũng đặc biệt chu đáo. Sợ mẹ quá cực khổ nên về trước để phụ giúp, sợ Nguyên Ánh ngại lạ nên ra cửa đón, rất nhiều khi, cô rất biết suy nghĩ cho người bên cạnh.

Trương Nguyên Ánh muốn nói với cô không cần phiền phức như vậy, nhưng nghĩ lại nói cũng vô ích, nên lắc đầu từ bỏ, do cô cũng phải đi vội. Đầu tiên là nói với thư ký hôm nay đừng sắp xếp thêm việc gì nữa, khi vừa xong việc đang dở dang, thời gian cũng vừa đúng lúc.

Đổi 1 chiếc xe không quá nổi trội, Nguyên Ánh cũng không kêu tài xế, tự mình cầm lái. Chung cư quản lý nhà giam có rất nhiều cặp mắt tò mò, những vị trưởng bối hoàn toàn không thích những người khoa trương. Quả nhiên, Hữu Trân đã đứng sẵn ở cửa, mặc áo thun, quần sọc, mang dép lào, cười tủm tỉm đón xe Nguyên Ánh.

Hữu Trân mở cửa xe, tiến vào ghế phụ,

"Ôii... Mát mẻ ~~ bên ngoài nóng quá!"

Nguyên Ánh nối đuôi xếp hàng ở phía sau, bây giờ là thời gian tan sở, rất nhiều xe vào cửa. Quay đầu lại nói với Hữu Trân,

"Nóng ~ còn ra ngoài?"

Hữu Trân cười, "Tôi hơi lo lắng, ở nhà... Ngồi không yên."

"Đến nhà Trân, là ~ em lo lắng mới phải chứ?"

"Ha ha... Không có gì, mẹ của tôi rất tốt."

An Hữu Trân trái lại an ủi Nguyên Ánh, vẻ mặt sủng nịnh nheo nheo mắt cười. Trương Nguyên Ánh cong cong khóe môi liếc cô, không nói gì thêm, lái xe vào sân.

Khi Nguyên Ánh vào cửa, An mẹ từ nhà bếp đi ra, nhiệt tình hàn huyên.

Nếu không phải Trương Nguyên Ánh, bây giờ An Hữu Trân không thể nào đứng ở đây, cũng như tại vì Trương Nguyên Ánh, Hữu Trân mới bị điếc. An mẹ cũng không phải là người không biết đạo lý, nhưng là tâm lý người mẹ luôn phức tạp. Đối với người con gái quá mức thân thiết với con mình, thân phận lại hiển hách, bà có chút không nói nên lời.

Nguyên Ánh rõ ràng cảm thấy ngoài vẻ nhiệt tình, ẩn đâu đó là ý đối nghịch, cố ý kiềm nén bản thân, cố gắng lấy trạng thái bình thường, cẩn thận đối đáp. Không như ngày thường dáng vẻ thông thả, tự tin, mà giờ loáng thoáng câu nệ đôi chút. Ba Hữu Trân rất im lặng, sau khi cùng Nguyên Ánh chào hỏi, cũng không nói gì thêm. Hữu Trân vừa giúp mẹ bưng thức ăn, vừa chú ý sắc mặt Nguyên Ánh, sợ có gì làm cho cô mất hứng. Trương Nguyên Ánh nhìn cô cười an ủi, ngụ ý mình không sao.

Bàn ăn nhanh chóng bày đầy thức ăn, tay nghề An mẹ quả nhiên không tầm thường, tuy là những món rất đơn giản nhưng làm người ta rất muốn ăn. Cả nhà quay quần bên bàn ăn, rất có không khí gia đình, Trương Nguyên Ánh thường ngày vốn ăn những món tinh xảo, nay ăn món tầm thường, ngược lại ăn rất ngon miệng.

Cơm nước xong, Hữu Trân rất tự giác đeo tạp dề đi rửa chén, An ba thì xem tin tức trên tivi, An mẹ và Nguyên Ánh ngồi trên sofa nói chuyện phiếm. Nói rất nhiều đề tài liên quan với nhau, Nguyên Ánh vẫn cảm thấy An mẹ có việc giấu trong lòng, cô đã dự định thú nhận, nhưng An mẹ không đề cập tới đề tài này, nên cô cũng không nói gì.

Trong chốc lát Hữu Trân bưng dưa hấu ra, đặt mông ngồi bên cạnh Nguyên Ánh, dựa lên người cô,

"Mệt chết a—— "

Mặt An mẹ hơi cứng ngắc, nhìn con gái, không phản ứng gì. Nguyên Ánh cười vỗ vỗ đầu gối Hữu Trân, cũng không nhiều lời.

Hữu Trân không đứng dậy, nghiêng đầu nhìn mẹ,

"Mẹ, ăn ngon quá, đỡ con... Không động đậy nổi."

An mẹ cũng cười,

"Mệt mỏi thì đi ngủ sớm một chút."

Hữu Trân nghiêng đầu nhìn không hiểu bà nói cái gì, ngồi thẳng lưng,

"Cái gì?"

An mẹ liếc Nguyên Ánh một cái, "Kêu con ~ đi ngủ sớm một chút!" Lại chỉ chỉ về phía phòng Hữu Trân,

"Ra giường ~ đã đổi cho con loại vải bạt, vừa mát mẻ lại thoải mái."

Hữu Trân ngẩn người, không nói tiếp. sắc mặt Trương Nguyên Ánh đen đi, suy nghĩ một chút, cười nói với An mẹ,

"Buổi tối Hữu Trân vẫn qua chỗ con vậy."

Nghe những lời này, không còn duy trì vẻ tươi cười, An mẹ giận đến tái mặt, nặng nề thở dài.

"Tôi cảm thấy 2 người không còn nhỏ, cũng nên hiểu chuyện mà thu liễm."

Rõ ràng là chỉ nói cho Trương Nguyên Ánh nghe, tốc độ nói rất nhanh, Hữu Trân cố gắng nhìn, có chút sốt ruột. Trương Nguyên Ánh cúi đầu tạm dừng một lát,

"Dì, chúng con cũng không làm gì mờ ám, sao phải thu liễm?"

An mẹ nhìn Hữu Trân, "cô Trươnh, hôm nay tạm như vậy. Tôi muốn một mình nói chuyện với Hữu Trân, cô có lời gì, hôm khác nói sau."

Trương Nguyên Ánh không cần suy nghĩ, "Không được."

Sắc mặt An mẹ trở nên cực kỳ khó coi, do dự hỏi lại,

"Không —— được?"

"Dì, dì có thể một mình nói chuyện với Hữu Trân. Nhưng mà, hôm nay, Hữu Trân phải về cùng con." Ánh mắt Trương Nguyên Ánh chắc chắn, vẻ mặt kiên nghị, không lộ ra một chút gì có thể thương lượng. An mẹ chăm chú nhìn cô một lúc, không nói một lời.

An ba phóng ánh mắt tới bên này, nhìn hai người đang nói chuyện.

Hữu Trân nóng nảy, kéo kéo tay Nguyên Ánh, "Hai người... Nói cái gì?"

Nguyên Ánh quay đầu lại, chậm rãi nói với cô,

"Mẹ ~ có chuyện muốn nói với Trân, em ra ngoài ~ chờ Trân."

Nói xong vỗ vỗ mặt Hữu Trân, cho cô một nụ cười cổ vũ. Hữu Trân do dự gật gật đầu, lại sốt ruột,

"Bên ngoài nóng..."

"Em ngồi trong xe ~ "

Nguyên Ánh nói xong, liền đứng lên, trước khi ra cửa, quay đầu nói với An mẹ,

"Dì, mặc kệ có chuyện gì, xin dì từ từ nói. Hoặc là, dì có thể nói với con, đừng kích thích Hữu Trân."

An mẹ không trả lời cũng không quay mặt lại. Nguyên Ánh gật đầu chào An ba, mở cửa đi ra ngoài.

Hữu Trân đưa Nguyên Ánh ra ngoài, đóng cửa, xoay người nhìn mẹ. An mẹ kêu cô qua ngồi, rồi từ từ nói,

"Hữu Trân, trong cục của con, lần này thống nhất mua nhà, con đi đăng ký. Mẹ và ba cho con tiền, đổi cái lớn chút. Nhà của ông nội, cho thuê cũng được bán cũng được, tùy con quyết định."

An Hữu Trân tuy rằng nghe hiểu, nhưng hoàn toàn không biết mẹ nói vậy là có ý gì, mặt nhăn mày nhíu nhìn mẹ nghi ngờ.

"Mặc kệ lỗ tai của con là tạm thời hay mãi mãi, con muốn lập gia đình ba mẹ đương nhiên sẽ rất vui, nếu con muốn sống một mình, ba mẹ cũng không bắt buộc. Nhưng nếu con ở cùng cô ấy như vậy, chúng ta không đồng ý."

Hữu Trân nhấp nháy môi, im lặng nghe.

"Con cũng không còn nhỏ, mọi việc phải có chừng mực, lần này tại sao lại chơi trò này?"

"Chúng con... Không phải chơi trò chơi..."

"Con không phải, cô ta thì sao? Cô ta không giống chúng ta. Bây giờ, có thể 2 đứa là thật lòng, nhưng về sau thì sao? Tính cách của con mẹ hiểu rõ nhất, chuyện tình cảm nếu đã sa vào, một chút đường lui cũng không chừa cho mình. Tương lai nếu hai đứa chán ghét nhau, cô ấy dễ dàng dứt ra, con có thể dứt được sao?"

"Cô ấy... Sẽ không..."

"Ai biết được chuyện sau này?"

"Chúng con cùng nhau... Rất nhiều năm..."

"Có lẽ là rất nhiều năm, khi hai đứa ở cái tuổi tốt nhất.. Tuổi trẻ, sức khỏe, tốt đẹp nhất chính là sự nghiệp và cuộc sống, tất cả chỉ là bồng bột nhất thời, 2 đứa chưa nhìn thấy sự trắc trở của nhân sinh. Tương lai ra sao? Khi hai đứa già đi, mệt mỏi, gặp sóng gió, chán nản, con đường vất vả này, ai có thể đảm bảo lúc đó 2 đứa tiếp tục kiên trì?"

"Không thử... Làm sao biết..."

"Thử? Đời người sao có thể lấy ra thử? Lỡ thử thất bại thì làm sao?"

Hữu Trân nuốt nước bọt, quay đầu nhìn ba, An ba nghiêm túc nhìn cô,

"Hữu Trân, chúng ta không đồng ý để con đi con đường này là muốn tốt cho con, trên thế giới này, chỉ có ba mẹ là thật sự nghĩ cho con, chúng ta không muốn sau này con sẽ đau khổ."

Thái độ ba mẹ rất rõ ràng, Hữu Trân cúi đầu, im lặng thật lâu. 1 lúc sau, ngẩng đầu lên, không sợ hãi, phát âm rõ ràng từng chữ,

"Cho dù ngày mai chúng con chia tay, cũng cho con được hạnh phúc hết hôm nay, được không?"

An mẹ suy sụp dựa lưng vào sofa, hít thật sâu. An ba trầm ngâm một lát, vỗ vỗ vai con gái,

"Được rồi, hôm nay tạm như vậy, cũng không còn sớm, con ——về trước đi. Vấn đề này, hôm nào chúng ta bàn tiếp, ha?"

Hữu Trân nhìn mẹ, ánh mắt An mẹ tràn đầy thất vọng, không hề liếc nhìn cô. Hơi áy náy suy nghĩ một chút, mới gật gật đầu với ba,

"Vậy con về trước..."

Gió đêm hè có vài phần khô nóng, bóng cây lắc lư. Trời đã khuya, mọi người cũng đều trở về nhà. Trương Nguyên Ánh không như lời cô nói ngồi trong xe hưởng thụ máy lạnh, mà khoanh tay đứng dưới đèn đường, bướng bỉnh chờ đợi.

Thính giác Hữu Trân, nếu kích động sẽ nghiêm trọng hơn, cô muốn nói với An mẹ, nhưng lại sợ làm bà ta hiểu lầm là hăm dọa. Chỉ còn cửa cuối cùng này, qua khỏi cửa này, thì không còn gì có thể ngăn cản hai cô.

Khi An Hữu Trân xuống, nhìn thấy hình ảnh như vậy. Dưới ánh đèn ảm đạm, người yêu mặt mày rối rắm, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Thậm chí có con muỗi đậu trên đỉnh đầu cô, hoàn toàn không để ý đến.

Thấy Hữu Trân đi ra, Nguyên Ánh không tỏ vẻ quá kích động, chỉ hạ mắt xuống, như trút được gánh nặng. Hữu Trân mỉm cười kéo cô lại, hai người không nói lời nào, ăn ý lên xe, rất nhanh rời khỏi nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip