Chương 21. Lần cuối

9-12-2022

"Vẫn chưa hết giờ à?"

"Mới chín giờ bốn mươi thôi cô nương! Còn lâu!"

"Mong trận tối nay quá!"

"Tao cũng vậy!"

Gần mười giờ tối nhưng bọn tôi vẫn mắc kẹt trong phòng học chết tiệt này. Bằng nỗ lực phi thường và lòng tin không tưởng, mẹ vẫn mong cải thiện điểm số của tôi. Sau khi đăng ký thêm cả đống lớp học thêm, mẹ không cho phép tôi nghỉ bất cứ buổi nào. Lớp Hóa này là lớp cuối cùng trong ngày. Dù một tuần mới vác mặt tới đây một tuần nhưng tôi chưa bao giờ chịu học hành tử tế.

Điển hình là lúc này đây, tôi đang cắm đầu vào quyển tiểu thuyết mới mua, còn cậu ta ngồi lướt điện thoại dưới ngăn bàn. Lớp tan vào lúc mười rưỡi tối nhưng trận đấu giữ Croatia và Brazil diễn ra từ lúc mười giờ. Tất nhiên, bọn tôi sẽ không bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào!

Mẹ mà biết cái kiểu học hành láo nháo của tôi chắc tôi ra đường ở luôn quá! Mẹ tôi là người nghiêm khắc, quan tâm tới thành tích của con cái và muốn tôi thi vào trường chuyên bất chấp việc con gái bà luôn tỏ ra mình là một đứa vô tích sự, chẳng giỏi gì ngoài việc buôn chuyện thâu đêm với con bạn thân và lên mạng viết mấy bài linh tinh về bóng đá.

Mẹ luôn cấm cản những sở thích ngoài lề của tôi. Mới hôm trước, khi thấy tôi xem MV của bài Dreamers, mẹ đã giật ngay điện thoại và mắng tôi sa sả rằng không được mê muội "mấy thằng Hàn Quốc". Lúc đó tôi còn chưa kịp nhớ tên Jung Kook nhưng có cố gắng giải thích thế nào mẹ cũng không nghe. Đến khi bố chạy lại và nói đó là bài hát của World Cup năm nay mẹ mới chịu ngừng.

Bố tôi thì hoàn toàn ngược lại, không mấy để tâm tới chuyện học hành của con cái. Tất cả những cuộc trò chuyện của bố con tôi đều xoay quanh bóng đá, bóng đá và bóng đá. Tôi không phải đứa nhút nhát, đúng hơn là thuộc kiểu "dễ bắt chuyện, khó làm thân". Tôi chỉ đáp lời khi đối phương chủ động trước và không thoải mái lắm khi chia sẻ về những khía cạnh cá nhân như mục tiêu, thần tượng hay sở thích. Con bạn thân hay trêu tôi "nghiện còn ngại". Bóng đá là sở thích tôi công khai với nhiều người nhất, cũng là sở thích duy nhất mẹ tôi không cấm cản, nhờ có bố tôi.

Kì World Cup lần này, tôi lặng lẽ dán ảnh Messi trong nhật ký, còn số lượng poster Ronaldo trong nhà cậu tăng đột biến. Con bạn thân tôi ủng hộ Brazil, Bồ Đào Nha và Pháp. Trong xóm còn có thằng fan Haaland nhưng vì Na Uy không vào được World Cup nên nó hết tâm trạng xem bóng đá, trốn biệt suốt cả mùa giải nhưng bọn tôi thừa biết thằng nhóc vẫn đều đặn cập nhật tỉ số không sót trận nào.

Tất cả chúng tôi đều hiểu, có lẽ đây sẽ là kỳ World Cup cuối cùng, của cả hai huyền thoại - Ronaldo và Messi.

"Chết cha!"

Tôi giật mình, dòng suy nghĩ miên man chợt dừng lại:

"Sao vậy?"

Cậu chìa điện thoại ra:

"Tình hình sức khỏe của Pelé không ổn rồi..."

Tuy không nói ra, tuy tôi ủng hộ Argentina, tuy cậu mong Ronaldo dành cup vàng, nhưng cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu với nhau: Phần nào đó trong tim, chúng tôi mong Brazil vô địch, muốn Pelé nhìn Neymar nâng cup trước khi nhắm mắt.

"Kể ra năm nay cũng là một năm biến động với Neymar nhỉ?" Cậu tặc lưỡi.

"Ừ."

Tiếng cô giáo vẫn đều đều bên tai, chưa bao giờ tôi thấy thời gian trôi chậm như lúc này. Tuy chẳng vào đầu được chữ nào nhưng tôi thà cắm mặt vào quyển tiểu thuyết còn hơn nhìn thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh trên bảng.

Dường như cậu ta cũng mất kiên nhẫn. Buông điện thoại xuống, cậu bất ngờ giật lấy quyển sách trong tay tôi, hất đầu thách thức.

"Thằng điên! Mày rảnh à?"

"Ừ. Đang chán, may mà có mày để trêu!" Cậu đáp tỉnh bơ.

"Thằng oắt con!" Tôi khẽ làu bàu, vừa liếc nhìn cô giáo vừa cố giật lấy cuốn sách dưới ngăn bàn, nhưng cậu ta lúc nào cũng nhanh tay hơn.

"Tự nhớ số trang nha!" Cậu ta gấp sách lại rồi đáp gọn vào chiếc cặp nằm dưới đất - vị trí mà tay tôi không tài nào với tới nổi.

Vừa tức vừa bất lực, tôi quay ngoắt đi, không thèm nhìn mặt cậu ta nữa. Không còn việc gì để làm nên tôi đành làm điều chán nhất trên đời là dán mắt vào cái bảng toàn mật mã. Và tất nhiên việc chán thứ nhì là nghe tiếng giảng như ru ngủ của cô giáo.

Cậu ta ngó sang bên cạnh, đập đập tay tôi:

"Nè, con hâm! Lấy lại sách không?"

Tôi một mực lắc đầu:

"Thích thì cứ giữ!"

Ừ, điều đáng chán thứ ba là cố tỏ ra lạnh nhạt với người mình quan tâm. Trong lúc tôi phân vân không biết có nên dừng cả ba điều đáng chán đó lại hay không thì cậu ta xoay ngang điện thoại, qua khóe mắt, tôi nhìn thấy sắc xanh của sân cỏ. Chết, mấy giờ rồi? Brazil và Croatia đã đá chưa?

Cậu vặn nhỏ tiếng nhưng vì ngồi ngay bên cạnh nên tôi nghe tiếng còi của trọng tài vang lên rõ mồn một. Vì đang làm bộ giận dỗi, tôi cố ngăn bản thân không vô thức liếc sang bên cạnh.

Cậu nhìn tôi, cười tủm tỉm, trông khó ưa hết sức. Chìa quyển sách ra trước mặt tôi, cậu hất đầu:

"Trang năm hai."

Tôi hơi khựng lại, thì ra đã nhớ số trang rồi à? Và vì Neymar nên tôi chẳng còn lý do gì để giận cậu ta nữa. Tôi sáp lại gần, theo dõi trận đấu. Cộng nhận Croatia đá không tồi nhưng chắc chắn Brazil phải thắng!

"Bàn cuối!"

Tôi giật bắn người, cô giáo đưa ánh nhìn sắc lẹm, gọi tên tôi.

"Trả lời cho cô câu này, xong rồi cả lớp được về." Cô chỉ tay lên bảng.

Tôi đảo chân này qua chân kia, hai mắt mờ đi. Cả lớp nhìn tôi ngao ngán. Có đứa nói to:

"Nhanh lên tao còn về!"

Tôi đứng im như tượng, đầu óc trắng trơn. Mấy phương trình hóa học với tôi chẳng khác gì mật mã.

"Cô để ý em lâu rồi, lúc nào cũng mất tập trung, học hành như này không ổn đâu!"

Tôi ngán ngẩm cúi gằm mặt, lại là bài thuyết giáo này. Lớp học khá đông, làm gì có chuyện giáo viên để ý tôi như thế, với lại cậu ta cũng đâu khá hơn tôi, nếu cô nhắc tôi thì tại sao lại bỏ qua cậu ta? Chắc chắn là do mẹ tôi.

"Buổi sau lên bàn đầu ngồi!" Cô giáo nói, kết thúc buổi học ngày hôm ấy.

Tôi vẫn đứng im như hóa đá, mặc những người khác chen nhau chạy ra cửa như bầy chim vỡ tổ.

"Về đi." Cậu thu dọn sách vở, quay sang tôi.

Người như cậu ta chắc chắn không bao giờ hiểu cảm giác của tôi. Hôm trước mẹ mới kêu điểm Hóa của tôi xuống, sau đó nói chuyện điện thoại với ai đó. Lúc ấy tôi không để ý, nhưng giờ thì hiểu rồi, vậy là ngay cả ở lớp học thêm, tôi cũng không được yên ổn.

"Tao không muốn về nhà!" Tôi bướng bỉnh nói.

"Tùy mày thôi." Cậu hờ hững khoác ba lô lên vai. "Cứ ở đây thì không xem được trận này đâu, máy mày làm gì có mạng!"

Trận bóng đã thuyết phục được tôi. Tôi đành miễn cưỡng thu dọn sách vở, vừa lầm bầm:

"Thằng khốn! Sao mày không nhắc tao?"

"Có nhắc mày cũng không biết làm!"

Cậu bước ra khỏi cửa, bỏ lại tôi một mình trong căn phòng. Đêm đã buông từ lâu, vậy mà vạn vật chẳng chịu ngơi nghỉ, đống bài tập chết tiệt vẫn còn ở đó.

Tôi thật sự không muốn về nhà.

Lê bước chân mệt mỏi, chán nản, tôi dần kiệt sức. Nỗi buồn trào lên trong tim.

Chông chênh và đột ngột.

Tôi cảm nhận được vị đắng chát ở đầu lưỡi. Đến lớp học thêm vội, chỉ kịp nuốt một mẩu bánh mì, bụng tôi réo lên. Con ngu! Sao đột nhiên lại buồn cơ chứ? Tôi mệt mỏi với đống kiến thức, phát điên vì những kỳ thi, chán ghét những cuộc cãi nhau với mẹ, và khinh thường chính bản thân mình. Trước cả khi ra sân, ngay cả khi mới chỉ là cầu thủ dự bị, tôi đã muốn rút lui, tôi đã muốn bỏ cuộc.

Đồ hèn!

"Chu choa mạ ơi! Đẹp thế mà đá hỏng! Cứ như này vác va li về nước sớm!"

Tiếng hét đó kéo tôi trở về thực tại.

"Bình tĩnh đi ông anh, còn thở còn gỡ! Nghĩ xem, làm sao bỏ cuộc sớm thế được!"

"Chú nói chí phải! Cố lên!"

Những lời nói đó... như dành cho tôi vậy...

"Còn thở là còn gỡ."

"Cố lên."

Tôi rút máy, soạn tin nhắn: "Con ở quán cà phê đầu ngõ xem bóng đá nhé, đừng lo". Vài phút sau, bố tôi xem rồi thả tim. Vậy là ok rồi, nếu tôi lẳng lặng đi không nói gì, thể nào mẹ cũng làm loạn cả khu phố để lôi tôi về.

Cất điện thoại vào túi áo, tôi chợt nhớ đến cậu ta. Nhà cậu ta cách nhà tôi vài căn, chắc giờ này đã về nhà và đang leo lên giường theo dõi trận đấu.

Ánh đèn của quán cà phê hiện ra trước mắt. Bình thường quán chỉ mở đến mười giờ tối nhưng vào dịp đặc biết như World Cup hay hôm nào có trận bóng đá quan trọng, quán sẽ mở xuyên đêm. Tôi bước vào quán, sau 4 năm, không gian quán vẫn vậy. Vẫn hương cà phê dễ chịu, những chiếc bàn gỗ màu nâu, tường và sàn nhà cũng một tông nâu trầm ấm. Trên tường dán nhiều áp phích, hình ảnh các cầu thủ, tranh vẽ với gam màu tươi tắn. Chiếc TV màn hình lớn đã đồng hành cùng bao trận đấu, gắn bó với kí ức của tôi vẫn vậy. Phía sau quầy, anh chủ quán cũng chẳng có nhiều thay đổi, vẫn độc thân, vẫn dáng người dong dỏng, cách nói chuyện hoạt ngôn, và hay chửi thề, nhất là lúc xem bóng đá.

Những vị khách đến đây cũng đều là khách quen, tôi biết tất cả mọi người. Từ bác bán tạp hóa đầu ngõ, cô bán rau cuối xóm, mấy thằng nhóc cạnh nhà, các anh sinh viên hay tụ tập chơi bời, những chị gái xinh xắn,... Họ đều có mặt bất kể ngày đêm, dù nắng hay mưa, cùng nhau trải qua phút giây này. Tất nhiên, sẽ có đội thắng đội thua, sẽ có người vui kẻ buồn. Thậm chí còn tranh luận, cà khịa cãi nhau, hay lần căng thẳng nhất là lao vào đánh nhau. Nhưng đó mới đúng là bóng đá.

Dù đêm đã xuống, quán vẫn khá đông khách. Tôi chào các bác, họ cũng vui vẻ hỏi chuyện tôi. Ngồi xuống chiếc bàn trống nơi góc phòng, tôi nói to:

"Trà đào anh ơi!"

Anh chủ quán đang dán mắt vào màn hình, vội vã chạy vào quầy. Sợ anh cuống quá làm vỡ cốc, tôi nói thêm:

"Từ từ thôi anh, chưa có gì đáng chú ý đâu!"

"Biết rồi, biết rồi! Nhóc lớn nhanh quá nhỉ? Chẳng mấy chốc thi cấp ba rồi dẫn người yêu về ra mắt các bác đấy chứ!"

"Hứ! Bao nhiêu năm trôi qua anh vẫn ế đấy! Ở đó mà nói em!" Tôi cười nhưng lòng chợt chùng xuống.

"Mày lấy chồng rồi biến luôn cho tao nhờ!" Anh đưa ly trà đào đến trước mặt tôi.

Cấp ba... hình ảnh ngôi trường chuyên mà mẹ mong tôi thi đỗ hiện ra trong tâm trí. Những anh chị khóa trên ngồi lại nghe giảng khi chúng tôi đã tan học, đến lớp học thêm khi chúng tôi đã ngủ, nằm gục xuống bàn khi chúng tôi đang vui vẻ cười nói.. Trước đây tôi vẫn lướt qua cảnh tượng ấy một cách hờ hững, như thể nó chẳng liên quan gì đến cuộc sống của mình, nhưng càng lúc, quang cảnh đó ngày một in sâu trong tâm trí tôi, đó là một phần hình ảnh tương lai của chúng tôi.

Tiếng trống hết giờ thi thử vang lên từng hồi, hệt như khi trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, chóng vánh, vội vã, lạnh lùng và có phần tàn nhẫn, tim tôi như hẫng một nhịp. Tôi tự hỏi nếu tôi là các anh chị thì sao, nếu đây không phải thi thử mà là thi thật, tiếng trống sẽ như thế nào?

Là tiếng còi chấm dứt trận chung kết.

Là tiếc nuối.

Là nhẹ nhõm.

Là kết thúc.

Khi tất cả chúng tôi đều là đồng đội. Khi đối thủ là bài thi, là điểm kém, là trượt... không, đối thủ duy nhất là chính mình. Điểm số hệt như trái bóng, cứ lăn không ngừng, buộc chúng tôi phải đuổi theo, phải tranh giành, nhưng chẳng thể chuyền cho nhau. Thầy cô là huấn luyện viên. Gia đình là cổ động viên. Nhưng họ chỉ có thể ở bên ta, không thể sút thay ta. Tiếng trống là tiếng còi. Còn trọng tài là... vận may. Đúng vậy, với những đứa như tôi, trượt hay đỗ có lẽ dựa vào may mắn. Tôi không hề có chút tự tin nào vào bản thân.

Cấp ba, cột mốc đó luôn khiến tôi sợ hãi, nó thật khó đoán biết, khó kiểm soát và dường như cũng thật xa vời.

Nhưng chuyện dẫn người yêu về ra mắt xem ra còn xa vời hơn.

Mỗi khi bị điểm kém, tôi thường tự an ủi điểm số không quan trọng bằng con người mình. Nhưng khi nhìn lại bản thân, tôi chẳng thấy khá hơn chút nào, trái lại còn tự ti hơn. Không có ngoại hình xinh đẹp, cũng chẳng dịu dàng đáng yêu gì, không biết thuê thùa may vá, chữ viết cũng chẳng hề đẹp, đã thế còn không biết ăn diện. Chẳng đứa con trai nào lại thích người như tôi cả!

Chẳng biết những cô bạn xinh xắn ở lớp đã làm như thế nào nhỉ? Bọn con trai lớp mình thường ấn tượng với kiểu con gái nào? Chắc cũng tùy từng người, vậy cậu ta thì sao ta?

Chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man, giật mình mỗi pha bóng, mắt vẫn không rời trận bóng, vậy mà đầu óc vẩn vơ ở mãi nơi nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip