Chương 22. Lần cuối [2]

Chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man, giật mình mỗi pha bóng, mắt vẫn không rời trận bóng, vậy mà đầu óc vẩn vơ ở mãi nơi nào.

Thời gian trôi qua nhanh thật nhanh. Gần mười một giờ đêm. Vài người đã trở về nhà. Các bác công nhân làm ca đêm vừa tan ca, thong thả bước vào quán, trong đó có nhiều người là người Croatia. Tôi biết họ, họ trọ ở dãy nhà gần khu phố chúng tôi. Khuôn mặt mệt mỏi của họ bừng lên nụ cười rạng rỡ.

Cánh cửa bật mở, một giọng nói ngái ngủ vang lên:

"Em chào anh."

Tôi quay đầu lại, ra là nó - nhỏ bạn thân nhất của tôi. Tôi giật mình khi nó xuất hiện. Cô nàng cũng ở gần đây nhưng đêm hôm thế này không bao giờ có thể ra khỏi nhà, bố mẹ nó giữ nó như công chúa cấm cung. Tôi ngạc nhiên vẫy tay:

"Nay công chúa không ở trong cung điện à?"

"Cung điện cái gì! Bố mẹ tao về quê rồi, cuối tuần mới về, nên giờ bạn mày được tự do rồi!!!" Nó reo lên hào hứng rồi kéo ghế ngồi xuống. "Anh ơi, cho em cốc bạc xỉu, thêm đĩa nem rán nữa ạ!"

Nhìn nó vuốt vuốt mái tóc, tôi bất giác mỉm cười. Lúc tôi mới chuyển đến đây, vốn tính cách hướng nội, tôi lười kết giao, mặt mũi lúc nào cũng lầm lì, từ chối giao tiếp với thế giới. Vậy mà nhỏ vẫn mặt dày rủ tôi chơi chung, cố chấp không ai bằng. Tình cờ biết tôi thích bóng đá, nhỏ tìm hiểu để có thêm chủ đề nói chuyện với tôi. Bước chân vào con đường bóng đá với tư cách là một "fan hùa" vậy mà con nhỏ này "cuồng" hơn cả tôi. Tính đến thời điểm hiện tại nó đã tốn bao nhiêu nước mắt cho bóng đá. Thua khóc, hòa khóc, thắng cũng khóc, tôi cũng đến bó tay. Từ lúc quen biết tôi, phòng nó có thêm gần chục cái poster. Con fan hùa chất lượng nhất tôi từng biết!

"Neyney của tao ổn không?"

"Bây giờ mới xem còn bày đặt ra vẻ quan tâm!"

Tôi và nó ngồi trước đĩa nem rán, nó khuấy ly bạc xỉu còn tôi uống trà đào.

"Tao đang suy nghĩ chút chuyện..." Tôi nhẹ nhàng lên tiếng.

"Sao? Cá cược bóng đá xong vỡ nợ à?"

Tôi bật cười:

"Không, nghĩ linh tinh thôi."

"Nghĩ cái gì? Nói đi!" Nó nghiêng đầu nhìn tôi.

"Ừm... thời gian trôi qua nhanh lắm đấy... chẳng mấy chốc thi cấp 3... rồi bọn mình sẽ..."

"Ôi dào, cái đấy đứa nào cũng nghĩ, ai cũng sợ! Tao cứ mỗi lần nghĩ đến thi trượt là thót hết cả bụng lại! Mà cần gì thi trượt, nghĩ về giai đoạn ôn thi là rợn tóc gáy luôn!"

"Nhưng... tao sợ đến lúc đấy... vẫn chưa có gì trọn vẹn..."

"Trọn vẹn?" Nó ngạc nhiên nhìn tôi.

"Ừm..."

"Mày đang nói về chuyện gì vậy? Có phải," nó hạ giọng, thăm dò sắc mặt của tôi, "tương tư ai rồi đúng không?

"KHÔNG!" Tôi giật bắn người, chối ngay lập tức.

"Làm gì mà cuống lên thế?" Nhỏ cười khúc khích, lè lưỡi chọc quê tôi.

May mà mọi người đang mải bàn luận về trận đấu nên không ai để ý. Không chắc tôi chui xuống đất ở với giun quá!

"Nếu... Neymar thua trận này thì sao..."

"Đừng nói thế!" Nhỏ hét lên.

"Lỡ thôi!" Tôi vội trấn an.

"Thì tao sẽ khóc!"

"Thắng thì mày cũng khóc thôi!"

Tao không muốn Brazil thua, chắc chắn là vậy rồi... Nếu bị loại chắc Ney sẽ buồn lắm, ước mơ vụt qua trước mắt. Chưa kể còn những lời ác ý của anti-fan, nỗi thất vọng của người hâm mộ rồi truyền thông các thứ."

"Tất nhiên rồi, năm nay cũng không phải một năm bình yên với Neymar."

"Nhưng không sao!" Giọng nhỏ thoáng trầm ngâm. "Rồi ảnh sẽ đứng dậy thôi. Mà kể cả không thể đi chăng nữa, dù thắng hay thua, chỉ cần Neymar vẫn là Neymar thì tình cảm này sẽ mãi như vậy!"

Nói xong, nhỏ bật cười, tôi cũng cười theo. Tỉ số trận đấu vẫn là không đều, tôi dõi theo những đường chuyền một cách sốt ruột.

"Neymar! Neymar! NEYMAR!!!" Tôi gào lên.

Neymar chạy qua các cầu thủ đối phương, lách người qua từng khe hở, anh chạy và chạy, chúng tôi nín thở mong chờ kì tích xảy ra...

"Cố lên anh ơi!"

"Quả này ăn chắc rồi!!!"

"VÀO!!!!!!"

Bàn thắng ấy lóe lên như một tia sáng.

"Aaaaaaaaaaaa!" Tôi hét lên.

Nhỏ bật khóc. Chúng tôi ôm lấy nhau. Tôi lắc mạnh hai vai nhỏ. Anh chủ quán nhảy cẫng lên như đứa trẻ được quà. Sụt sịt tựa vào vai tôi, nhỏ thì thầm:

"Tốt quá... tốt quá rồi... thật ra tao cũng rất sợ... tao biết tới lúc thi cấp 3, tao với nó sẽ mỗi người một đường... Vẫn gặp nhau nhưng mỗi người sẽ có cuộc sống riêng..."

Buông nhau ra... chúng tôi xem lại bàn thắng ấy. Bàn thắng mà chúng tôi vẫn mong chờ, bàn thắng mà tôi không nghĩ là đến muộn đến thế. Tim tôi đập nhanh thật nhanh, vì bàn thắng, vì cảm xúc và... vì bóng hình vừa lướt qua tâm trí... Có lẽ tôi không thể trốn tránh nữa rồi...

"Có thể nó sẽ học tiếp ở thị trấn, còn gia đình tao muốn tao vào trường chuyên trên thành phố..."

"Mẹ tao cũng vậy mà, nhưng chắc tao không thể đi với mày rồi." Tôi khẽ vỗ vai nhỏ.

Mệt thật đấy...

"Tao sợ mất nó lắm..." Nhỏ thì thầm.

"Tao... sợ bỏ lỡ nó..." Tôi ngập ngừng nói.

Lạ thật, sợ mất đi điều mà mình chưa từng có được, sợ bỏ lỡ thứ mà bản thân chưa từng chạm tới.

Tất cả đều là nỗi bất an về một tương lai vô định, nơi cuộc sống hiện tại của chúng tôi sẽ thay đổi. Mãi mãi.

.

.

.

Tôi giật mình choàng tỉnh. Nãy giờ mình đã thiếp đi ư? Tôi ngước lên, chiếc áo cadigan của nhỏ bạn tuột xuống khỏi vai.

Chết rồi, sao lại ngủ cơ chứ? Trận đấu sao rồi?

Khung cảnh phía trước ồn ào, hỗn loạn khiến tôi chẳng thể nhìn được diễn biến trận đấu. Vài người đấm xuống bàn. Anh chủ quán văng một câu chửi. Nhỏ bạn tôi đứng thẫn thờ... Không lẽ? Không, không thể nào...

Tôi bật dậy. Tiếng bàn tán, tiếng chửi rủa và đủ thứ tạp âm làm tôi chẳng thể nghe bình luận viên đang nói gì. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tôi thấy Neymar, anh quỳ trên sân cỏ, nước mắt tuôn rơi... Anh ngả lưng xuống, kéo áo lên che khuôn mặt đỏ bừng, màu áo đầy tự hào... nhưng tất cả đọng lại lúc này chỉ là tiếc nuối... Sân bóng đúng là nơi chúng ta thấy những người đàn ông bật khóc... Bất giác tôi nhớ đến Pelé... nhớ đến nụ cười của Neymar... nhớ đến lá cờ đỏ giữa bầu trời Thường Châu... nhớ đến ánh mắt khao khát của Messi...Thời gian trôi qua nhanh thật đấy.

Đây đã là kỳ World Cup cuối cùng...

Những huyền thoại đã in sâu trong ký ức của tôi dần bước tới điểm cuối của con đường...

Tôi chạy đến, ôm lấy nhỏ bạn thật chặt...

Khẽ va vào chiếc bàn, ly trà đào đổ xuống...

Biết bao giờ là lần cuối?

Tâm trí tôi chợt trống rỗng... Chỉ còn là một nỗi buồn thật lạ... thật đẹp...

Buồn vì những người chưa từng gặp mặt...

Tôi kéo tay nhỏ ra ngoài, chạy qua đám cổ động viên người Croatia đang hò hét ăn mừng.

Đêm, ngõ vắng tĩnh mịch lạ thường, trái ngược với vẻ huyên náo bên trong quán. Nhỏ vừa quẹt nước mắt, vừa nói:

"Về nhà tao đi."

Nhà nhỏ cách đó không xa, đi bộ một đoạn là tới. Không nói một lời, chúng tôi bước vào nhà rồi cùng nhau lên sân thượng.

Đứng ở trên cao, không khí trong lành hơn hẳn, bầu trời đêm gửi xuống những cơn gió buốt lạnh. Tôi xoa hai tay vào nhau. Bất ngờ nhỏ hét lên:

"PHÁP VÔ ĐỊCH!"

Tôi ngẩn người một lúc rồi gào lớn:

"ARGENTINA VÔ ĐỊCH!!!"

Chúng tôi nhìn nhau rồi phá lên cười. Nhỏ nói:

"Để rồi xem! Giờ Brazil cũng bị loại rồi, không biết Bồ Đào Nha sao nhưng mà người yêu tao chắc chắn sẽ vào được chung kết!"

"Vâng, bạn thì kinh rồi!"

"Người yêu" của nó không ai khác chính là Mbappe!

Thật ra con nhỏ này là kiểu thích mấy anh chàng có khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Beckham, body của Ronaldo, nụ cười của Neymar, nước da của Gavi. Vậy nên đến lúc nó bắt đầu mê Mabappe tôi sốc không nói lên lời, chắc có một cục tiền rơi vào đầu hay nhận được giấy trúng tuyển trường chuyên tôi cũng không sốc bằng. Nhưng mà đến khi biết thằng crush của nó là ai tôi mới thật sự bật ngửa! Con bạn tôi thay crush như thay áo, đến bây giờ chắc đủ một dàn với nhiều thể loại hằm bà lằng khác nhau. So với những người trước, crush hiện tại của nó khá tẻ ngắt, theo ý tôi là ngoài học giỏi ra thì chẳng được cái nước gì!

Đúng là, mình cứ nghĩ mình sẽ thích người như này như kia nhưng rốt cuộc lại chết mê chết mệt vì một người hoàn toàn khác!

"Mày nhìn tuyển Pháp chưa? Vô địch cái chắc rồi!"

"Mơ à? Argen có Messi đấy!"

"Kệ Messi, mày quên tao fan anh 7 à?"

"Di Maria đá cũng hay nè! Rồi Alvarez nữa!"

"Để rồi xem! Mà kì này mày nhắm ai chưa?" Nhỏ nhìn tôi, mắt lóe lên, trông... gian tà hết sức.

"Ý gì đây?"

"Trời ơi con này," nhỏ kêu lên, như thể tôi vừa trượt cấp ba. "Không tin nổi mày nữa! Mày có xem bóng đá không vậy?"

"Hỏi thừa!"

"Thế bóng đá có gì?"

"Ừm... có quả bóng!" Tôi phì cười.

"Ngu vừa thôi! Ngoài quả bóng ra có gì?"

"Sân cỏ!"

"Tiếp!"

"Thắng!"

"Tiếp!"

"Thua!"

"Tiếp!"

"Thẻ vàng!"

"Gì nữa?"

"Thẻ đỏ!"

"Còn không?"

"Phạt góc!"

"Má ơi, con mệt mẹ quá!" Nó ngẩng mặt lên trời, la lên. "Ừ, có đá luân lưu! Nhưng mà mày quên điều quan trọng nhất rồi!"

"Điều gì?" Tôi tò mò hỏi.

Nhỏ ghé sát vào tai tôi, ra vẻ bí mật rồi thì thầm:

"Là trai đó!"

"Chu choa mạ ơi!" Tôi nhẩy dựng lên. "Tưởng gì! Mê zai nói luôn đi, bày đặt màu mè!"

"Chứ sao nữa!" Nhỏ phồng má. "Bóng đá là gì khi không có cầu thủ! Mà cầu thủ là ai? Là trai đó! Mà trai này đẹp vô cùng luôn!"

"Vì những người như mày mà phụ nữ bị mang tiếng là không biết gì về bóng đá cũng xem để ngắm trai đó!"

"Trai đẹp thì phải ngắm, hiểu không bồ? Có mấy anh bình thường mình chẳng bao giờ để ý, vô World Cup rồi mới thấy nhan sắc rạng ngời! Mày không biết World Cup năm nay được mệnh danh là mùa nhận chồng à?"

"Mùa nào mày chả nhận chồng!"

Chúng tôi cười nói không ngớt, huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời. Thấy nhỏ có vẻ nguôi nguôi, tôi dè dặt hỏi:

"Mà sao Brazil thua vậy?"

"Croatia gỡ hòa, rồi đá pen. Luân lưu đúng là những niềm đau!" Nhỏ nói, giọng bình tĩnh đến kì lạ.

Tôi bất giác thở dài.

"Neyney đã rất cố gắng nhưng thủ môn Croatia bắt hay thật!"

Lần này tôi trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn nhỏ. Con nhỏ ngang ngược này mà chịu mở miệng khen đối thủ á? Lại còn là trận đấu đã khiến "Neyney" của nó rơi nước mắt. Vừa rồi nhỏ khóc ghê lắm mà!

"Nhìn gì mà nhìn!" Nhỏ đỏ mặt quay đi chỗ khác, lên giọng chị hai. "Lớn rồi phải chấp nhận thôi!"

"Lớn rồi bốc phét ít thôi!" Tôi cười khúc khích, né cú đấm của nhỏ.

Vì đã nhắn tin báo với bố nên tôi thoải mái ở lại nhà nhỏ đêm nay. Chúng tôi tâm sự đủ thứ chuyện vụn vặt.

"Tao mệt mẹ tao quá!"

"Tao chưa sẵn sàng lên lớp 9..."

"Nếu thi trượt bọn mình bỏ nhà luôn đi!"

"Được, 'em ơi đi trốn với anh'!"

"'Chạy khỏi thế giới này' luôn!

Mây lặng lẽ phiêu đãng. Màn đêm chảy qua như dòng nước. Thời gian trôi. Từng phút giây như cát rơi qua kẽ tay. Bóng tối đi qua. Nền trời mỗi giây lại được dệt thêm một sợi nắng. Mặt trời hiện ra như cuộn len lăn vào khoảng không vô tận.

Lúc này chúng tôi mới chịu xuống nhà đi ngủ. Do mai chỉ phải học buổi chiều nên hai đứa không chút lo lắng ném mình xuống giường. Hai mắt tôi nhíu lại, trước mặt lờ mờ thấy tấm poster Quế Ngọc Hải dán trên tường.

Rồi cả hai thiếp đi.

Khi bình minh lên.

.

.

.

Đây đúng là đêm kỳ lạ nhất tôi từng trải qua.

Tôi bật dậy, thở gấp, tim đập nhanh thật nhanh, mồ hôi rịn trên má, mặt nóng bừng. Nhỏ bạn cũng hoảng hốt ngồi dậy, nhìn tôi:

"Sao vậy mày? Ác mộng? Lucid Dream? Người chết ghé thăm? Nhớ ra điều đáng xấu hổ trong quá khứ?" Nó chợt khựng lại, nhìn tôi đăm đăm như thể thấy ma. "M... mày... mày đang cười à?"

"Hả?" Tôi giật mình.

Đúng rồi, mình đang cười này!?

"Chết tiệt!" Tôi hét lên, hoàn toàn không tự chủ.

"Con này, mày làm sao thế?" Nhỏ lầm bầm rồi ngả người xuống, kéo chăn lại. "Lạnh thế không biết!"

Bên tai tôi văng vẳng vài âm thanh mơ hồ, có lẽ là dư âm của giấc mộng. Hình như là tiếng bóng nước vỡ tung, những hình ảnh ngẫu nhiên cứ thể chớp nháy trong tâm trí tôi: màu áo trắng, chữ ký duy nhất ở mặt trước, vài gói bim bim nằm la liệt trên mặt bàn, phượng vĩ đỏ chói, và gương mặt cậu ta... gần kề.

Tim vẫn như đang đánh trống trong lồng ngực, tôi vò mái tóc đến rối tung. Mình mơ cái quái gì thế này?

Đã thế... đã thế... môi còn mỉm cười nữa chứ...!

Tôi vẫn thở gấp, đưa tay áp vào ngực trái, nơi trái tim bấn loạn rối bời đang đập nhanh thật nhanh.

Một lát sau, khi đã bình tĩnh hơn một chút, tôi đáp mình xuống giường, bên cạnh con bạn đã thiếp đi tự lúc nào. Nhịp tim vẫn chưa chậm lại tôi nhìn trân trân vào hình ảnh phản chiếu của gương mặt mình trên cửa kính, lặp đi lặp lại một câu hỏi: Mày làm sao thế?

Những suy nghĩ đêm qua chợt ùa về...

"Tương tư ai rồi đúng không?"

Hai má tôi nóng bừng. Chết tiệt! Nếu giấc mơ thật sự phản ánh suy nghĩ ở thực tại...

Không! Không! KHÔNG!

Không thể nào!

Mảnh ký ức còn lại của giấc mơ ấy cứ quẩn quanh trong tâm trí tôi... Cảm giác thật lắm...

Tôi vùi đầu vào gối, hét lên thành tiếng:

"Con điên! Đừng nghĩ đến nó nữa!"

Tôi lăn qua lăn lại, quẫy đạp như điên, đá cả nhỏ bạn văng xuống đất làm nó nổi khùng:

"Tao đuổi mày ra khỏi nhà bây giờ!"

Trời ơi! Tao đã đang rối bời thì chớ, bạn bè chẳng hiểu tâm lý nhau gì cả! Đang định bật lại thì nó thình lình cười mát:

"Đúng là người đang yêu!"

"KHÔNG PHẢI!"

Lần cuối,
tôi hứa đây sẽ là lần cuối mình phủ nhận cảm xúc của bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip