Chương 6:

Chờ đợi trong sự bồn chồn, lo lắng trong 6 tiếng. Cuối cùng đèn phẫu thuật tắt, cánh cửa được mở ra để lộ vị bác sĩ Jayden Stewart bước ra trong tình trạng máu dính khắp người, khuôn mặt mệt mỏi. Không ai có thể đoán được rốt cuộc ca phẫu thuật có thành công hay không?

- Bác sĩ, con trai? Con trai tôi?_ Bà Shepard chạy đến hỏi anh

- Ca phẫu thuật... thành công ngoài mong đợi!

Nghe đến đó, ai cũng thở phào! Cha mẹ cậu bé ôm nhau trong sự hạnh phúc tột cùng.

Nàng chỉ đứng từ xa, lâu đi nước mắt khẽ rơi.

- Cậu bé có sức sống rất mãnh liệt! Hiện khối u đã được lấy ra, cậu bé có thể hồi phục lại rất nhanh nhưng cần phải được theo dõi thêm!

Nói xong, bác sĩ ngẩng đầu về phía nàng, ngạc nhiên vì vẫn thấy nàng ở đây để ngồi đợi.

Will được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, cha mẹ liền bám theo các vị bác sĩ đến phòng hồi phục để lại nàng và vị bác sĩ này.

-  Anh làm tốt lắm!_ Cô chầm chậm đi đến, nói

Anh gật đầu, không nói gì thêm với nàng. Chính nàng mới là người cứu cậu bé kịp lúc.

Anastasia được các bác sĩ dẫn đến phòng hồi phục, nàng không dám bước vào, chỉ nhìn từ xa rồi mỉm cười.

- Will! Hãy cố lên nhé!

Nàng đứng bên ngoài được cha của Will phát hiện, ông ấy liền nhờ vợ mình chăm sóc con, ra ngoài để nói chuyện với nàng.

- Tôi rất cảm ơn những gì cô đã làm cho gia đình tôi! Chúng tôi thật sự rất muốn trả ơn cô!_ Ông ấy nói như muốn quỳ xuống cảm tạ nàng làm nàng khó xử

- Xin ông đừng làm vậy! Cậu bé Will đã giúp tôi rất nhiều.

- Cô có thể cho chúng tôi xin tên và số đt để có gì tiện liên lạc được không ạ?

Anna ngạc nhiên, điện thoại nàng thì dùng lén, nếu cho số thì mọi chuyện sẽ vỡ lỡ, còn điện thoại ở Nhà Trắng đều được quản lí bởi các nhân viên đặc nhiệm phòng tránh khủng bố.

- Tôi tên là Anna. Khi Will tỉnh lại, hãy nói với cậu bé là trở thành một con người tốt như bác sĩ Stewart. Lúc đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau!

Nàng cúi đầu chào người đàn ông này rồi rời đi.

Ông Shepard kinh ngạc quay trở về phòng rồi kể lại mọi chuyện với vợ mình.

- Cô ấy có thể là thiên thần mà chúa sai đến để cứu lấy Will phải không?_ Bà Shepard nói

- Phải...

...

- Chúng ta đi thôi, thưa phu nhân!

Vị thư ký hộ tống nàng ra ngoài, khi đó đã chạm mặt anh đã tắm rửa, thay bộ đồ phẫu thuật nhuốm máu.

Cả 2 người nhìn nhau, rồi nàng cúi mặt lạnh nhạt bước đi.

- Anna!_ Anh gọi tên nàng

Nàng kinh ngạc quay đầu lại, anh bước về phía nàng tựa như mở ra cả một bầu trời hy vọng của nàng. Một ánh sáng soi sáng cuộc đời đen tối của nàng.

- Tôi hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau._ Jayden nói

- Chúng ta sẽ gặp lại, đó là định mệnh!

Phải, vì định mệnh luôn tạo ra mối liên kết để hai người gặp nhau.

Khi nàng ngồi trên xe, trên miệng không hề dập tắt nụ cười nở rộ trên môi.

- Phu nhân, tôi e là sau khi trở về Nhà trắng, Tổng thống Lorrence muốn gặp Người!

- Hãy gọi cho anh ta đi!_ Nghe tên đó nàng chỉ lạnh nhạt nói - Mà nè, thư ký Beverly?

- Dạ thưa Phu Nhân?

- Chuyện hôm nay về buổi gặp mặt nói chuyện giữa tôi và bác sĩ Stewart, tôi cấm cô mở miệng nói ra với bất kỳ ai. Nhất là với Landon và cha tôi! Không là cái mạng của cô không còn đâu!

Nàng thừa biết cô thư ký này chính là tai mắt của Landon và cha nàng để thông báo tất cả tình hình của nàng.

Vị thư ký sau khi bị nàng phát hiện, chỉ biết run rẩy cúi đầu.

- Vâng, thưa phu nhân!

....

- Phu nhân đã trở về!_ Nhiều người cúi đầu xuống kính cẩn chào nàng

Nàng không buồn đáp lại, tiến thẳng về phòng khách thì thấy ông chồng tệ hại của mình ngồi đó, nhâm nhi ly rượu đắt tiền trên tay.

- Đã về rồi sao, vợ yêu?_ Landon nói với chất giọng lãnh đạm

- Sao thế, chồng yêu?_ Nàng ngồi vào chiếc ghế đối diện, đáp lại không kiêng dè

"Cạch"

- Cô vẫn còn nhớ tôi là chồng cô sao? Cô dám làm mất mặt tôi trước bao nhiêu quan chức nước Pháp?

Gã đặt ly rượu xuống, bắt đầu quá trình quát mắng nàng không ngừng.

- Tệ thật nhỉ? Tại sao tôi nghe nói rằng cuộc hội đàm rất thành công mà!

Gã Landon hừ mạnh, ấp úng không biết nói gì. Nàng nở một nụ cười khinh bỉ, lấy chai rượu của gã uống liên tục.

- Nghe đây, tình cảm của chúng ta chẳng khác gì trên giấy tờ! Tôi ngán điều đó lắm rồi! Chúng ta ly hôn đi!

- Ly hôn? Cô nói cái gì thế?

- Ồ, đừng tưởng tôi ngu, thưa ngài Tổng Thống! Ngài đã ngoại tình rất nhiều bên ngoài, một số cô còn gửi tin nhắn đến đe dọa tôi! Nếu tôi gửi cái này cho chủ tịch hạ viện Nicholas Harrington thì cái chức Tổng thống sẽ tạm biệt đấy!

- Cha cô sao?_ Gã nhếch mép - Chúng ta chỉ là quân cờ trong trò chơi của ông ta! Cô đòi ly hôn với tôi cũng chẳng khác nào tự sát!

- Tôi biết mà!_ Nàng đáp một cách dửng dưng, trái tim nàng đã nguội lạnh từ lâu - Tôi đã định tự sát lâu rồi nhưng mà tôi không muốn mình chết dưới chức danh vợ của Landon Lorrence.

Gã kinh ngạc lắp bắp, không thể nào tin được nàng vốn lại có ý nghĩ về đi tìm cái chết như vậy. Trong khi gã thấy nàng lại hay mỉm cười nhiều như vậy, như có vẻ sự thật thì hoàn toàn khác.

- Nếu ly hôn với tôi, cô sẽ... tự sát?

- Đôi lúc cũng thấy anh thông minh lên đấy! Chúng ta đều phải chết mà, đúng không?

- Anna, cô điên rồi!

- Là Anastasia, thưa tổng thống! Đơn ly hôn sẽ được gửi đến phòng làm việc của ngài vào hôm sau. Lúc đó, ngài hãy để cô gái ngài lên giường cảm thấy ấn tượng nhất đảm nhận chức vị này đi, đồ khốn!

Lần này, nàng đã quyết định, mình sẽ ly hôn! Nàng không muốn mình vĩnh viễn bị mắc kẹt cho đến lúc chết được.

Landon không kiềm được cơn giận, vung tay lên tát vào má nàng, khi chợt nhận ra việc mình vừa làm, gã chỉ hừ lạnh.

- Đó là cái giá phải trả khi cô dám chống đối tôi!

Nàng ngã xuống đất ôm má trong căm giận, lau đi vết máu rơi trên khóe miệng. Bây giờ, nàng mới nhận ra bộ mặt khác của hắn. Một gã vũ phu!

- Người đâu!_ Gã hét lớn ra lệnh

Những người làm nghe gã ra lệnh liền đi vào, trong đó có thư ký Beverly hốt hoảng đỡ nàng dậy.

Gã trợn tròng mắt, nói với những người làm.

- Hãy nhốt phu nhân vào phòng, khóa chặt cửa lại, không cho cô ấy đụng vào bất cứ thứ gì có thể làm mình bị thương, tất cả đồ ăn với thuốc phải được kiểm tra cẩn thận!

- Dạ thưa ngài!!!

...

Anastasia được thư ký của mình lấy đá chườm vào vết tát đỏ ửng, lạnh lùng ra lệnh cho thư ký của mình lui ra, một mình khóc trong thầm lặng.

Nàng ước gì có ai đó hãy cứu lấy nàng!

Nàng đang cầu cứu lấy Chúa. Đúng là con người có niềm tin vào đạo giáo chỉ vì vào bước đường cùng để hy vọng vào thứ ánh sáng nhỏ xíu. Nàng đã cứu người khác, nhưng nàng không thể cứu được mình.

...

Will đã tỉnh và dần dần hồi phục làm Jayden cảm thấy trong lòng như trút được tảng đá.

Cha mẹ của cậu bé đã cảm ơn anh rất nhiều, cậu bé đã nở một nụ cười rất tươi làm bao nhiêu y tá ré lên say mê.

- William, con có biết không? Đã có một thiên thần phái xuống để cứu con!_ Mẹ cậu bé xoa đầu con trai mình

- Thiên thần có thật sao mẹ?_ Cậu bé nghiêng đầu hỏi đầy ngô nghê.

Jayden đi vào để kiểm tra sức khỏe cho cậu bé lần nữa, cậu bé nhanh nhẹn hỏi bác sĩ.

- Bác sĩ Stewart, thiên thần có thật sao?

Bác sĩ Jayden Stewart đang ghi vào hồ sơ bệnh án chợt dừng bút lại, ngẩng đầu lên mỉm cười với Will, nhưng trong đầu chỉ có hình ảnh của nàng.

Khi nàng bước ra khỏi cửa, đúng tựa như một vị thiên thần phái xuống, một nụ cười tuyệt đẹp, một tấm lòng nhân ái và một người xoa đi nỗi buồn.

- Thiên thần là có thật._ Anh nói - Chị Anna đã gửi lời chào, chị có đến thăm em nhưng em lại ngủ mất rồi!

- Chị Anna đã đến sao, thật chứ? Chú có nói chuyện nhiều với chị ấy không?

Cậu bé bây giờ không còn quan tâm đến bệnh tình của mình, mà chỉ quan tâm đến vấn đề tình cảm của người khác chỉ làm cho người ta câm nín trong vô vọng.

- Có, rất nhiều! Chị Anna nói là xin lỗi vì không thể ở lại đây và cũng muốn cảm ơn em về tất cả.

- Sao chị ấy lại cảm ơn em chứ? Rõ ràng chị ấy nói là thích bác sĩ nên em chỉ giúp đỡ chị ấy một xíu thôi!

Đúng là một cậu bé ở tuổi vô tư, không muộn phiền. Kiểm tra xong, Jayden cúi đầu chào và rời khỏi phòng bệnh.

Khi bác sĩ Jayden ra ngoài, cậu bé Will lại nhớ về nàng, khi nàng mỉm cười khi nói chuyện với cậu bé thì đó đúng là thiên thần thật.

Cậu bé đặt tay lên ngực, Will biết thiên thần ở đây là ai. Một chị gái tóc đen có nét mặt buồn thăm thẳm hơn tất cả cô gái khác nhưng luôn cố tỏ ra vui vẻ, lại hết mình vì người khác nhưng không bao giờ được nhận lại ân tình.

Bỗng chốc, cậu bé lại thở dài như một cụ già.

- Nếu bác sĩ mà không theo đuổi chị Anna, thì mình theo đuổi được không nhỉ?

...

Jayden ngồi cô độc trong phòng làm việc của mình, lật lại bài báo viết về Nữ Đệ Nhất Phu Nhân.

Hầu như tất cả tin tức về nàng đều là ca tụng vì tài thời trang ăn mặc, hay là xứng đôi với Tổng Thống mà không hề có câu chữ nào viết về thành tựu nàng đạt được

Nhưng mà, có 1 bài báo nhỏ làm anh chú ý, được viết lại về thời quá khứ của nàng.

" Anastasia Harrington nay là Phu nhân Tổng thống Anastasia Lorrence. Trước khi lấy chồng, từng là Quán quân huyền thoại 3 năm liền cuộc thi Violin quốc tế, là cô gái xuất sắc dành giải nhất cuộc thi hùng biện, là một nữ thiên tài biết đến 5 ngôn ngữ khác nhau: Anh, Pháp, Đức, Tây Ban Nha và Trung Quốc. Đặc biệt năm 18 tuổi, đã đạt số điểm tuyệt đối vào ngành Luật - Nơi vào còn khó hơn lên trời."

Thì ra nàng là con người tài giỏi đến như thế sao? Một con người tràn đầy khát khao và đam mê bị kìm hãm bởi chính gia đình mình.

Nàng không phải là cô gái để mọi người tung hô có gu thời trang đẹp, mà muốn được tung hô bởi chính học thức của mình. Nhưng có lẽ, không ai thấy được điều đó.

Jayden đã chú ý rất nhiều bài diễn văn của nàng khi còn rất lâu, anh ấn tượng bởi vì nàng không chỉ nói đúng lý lẽ, mà còn lặp luận đầy đủ không thể làm ai phản bác được. Nàng đã có thể trở thành một nữ luật sư tài giỏi.

Anh cắt tấm hình nàng được chụp vào năm 18 tuổi, bởi vì khi đó, nàng đã cười rất tươi với tấm huy chương trên tay. Jayden lặng lẽ nhét nó vào chiếc ví, nơi mà anh có thể luôn luôn nhìn thấy nàng.

...

- Anastasia! Anastasia!

Giọng của Landon ngoài cửa cứ vang bên tai nàng làm nàng nằm trên chiếc giường vô thức xoay người lại, không muốn tiếp nói chuyện với gã này.

- Tổng thống, phu nhân đã không ăn gì 2 ngày nay, tôi e là người sẽ suy kiệt mất!

" RẦM...RẦM..."

Gã không ngừng đập cửa, nàng lại không buồn quan tâm chỉ biết nhắm mắt lại.

- Phu nhân..._ Thư ký Beverly bên cạnh nàng không biết nên làm như thế nào

- Đừng mở cửa, gã ta đã nhốt tôi trong đây, vậy tôi có thể chết vì đói cũng được!

Nhưng nàng lại không ngờ rằng, ngoài kia có người giữ chìa khóa dự phòng, liền mở cửa lấy cho gã và gã xông vài xồng xộc, kéo tay nàng dậy.

- Cô định như thế mà chết sao?

Nàng dùng sức lực cạn kiệt đẩy gã ra nhưng nàng lại quá yếu, nên lại càng gục trong tay gã.

- Làm ơn hãy tha cho tôi đi, Landon! Tôi đã quá mệt mỏi rồi!

- Cô bị điên sao? Cô rốt cuộc muốn chết thật sao?

Những người làm kinh hãi, gã nhìn đằng sau ra lệnh cho họ lùi ra.

- Tại sao anh phải quan tâm tôi? Chúng ta đâu có yêu nhau?

- Nhưng trên danh nghĩa, cô vẫn là vợ tôi, Anastasia!

Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vợ sao? Gã ta mà xem nàng làm vợ sao?

Gã giữ hai bên vai nàng, gương mặt đầy vẻ hối lỗi làm nàng có một chút xiêu lòng.

- Anh xin lỗi em, Anastasia! Anh sẽ cố gắng trở thành một người chồng mà em mong ước!

Gã biết bây giờ thỏa hiệp và thực hiện nghĩa vụ làm chồng mà nàng mong muốn mới có thể giảm đi sự căng thẳng giữa hai người, và càng có thể có lợi cho mai sau nhiều hơn nếu hắn tranh cử chức tổng thống lần nữa.

Nàng biết mình quá mềm lòng, nhưng vì tương lai sẽ lợi dụng để thoát khỏi gã, nàng đành phải giả bộ tha thứ, ôm chầm lấy gã.

- Em tha thứ cho anh!

...

Nàng và gã nắm tay cùng nhau bước vào một Nhà hát thành phố, các nhà báo, phóng viên trên tay cầm máy ảnh không ngừng chụp lia lịa, vài người còn hát quốc ca chúc mừng sinh nhật vị tổng thống của mình.

Phải, hôm nay chính là sinh nhật của Landon Lorrence. Do với thân phận là vợ gã, nàng bị ép buộc phải đi để xem những diễn viên, ca sĩ nổi tiếng biểu diễn nhiều tiết mục để chúc mừng vị Tổng Thống của đất nước này.

Jayden ngồi ở bệnh viện, bất giác ngước lên nhìn TV, và thấy nàng tay trong tay với chồng mình, trong lòng bỗng chốc có chút buồn bã. Nhưng có lẽ anh nhìn ra, nàng đã tiều tụy hẳn đi, vẻ tiều tụy mệt mỏi ẩn sâu lớp trang điểm tinh tế che giấu đi con người thật. Bỗng chốc, anh cảm thấy đau lòng.

Tất cả khách khứa từ mọi nơi ngồi yên vị tại chỗ của mình, không ngừng liếc nhìn khi thấy Tổng thống và Phu Nhân ngồi trên cao với dàn vệ sĩ hùng hậu bao quanh. Có lẽ với cảnh tượng này làm họ nghĩ đến Tổng thống Lincoln đã bị ám sát như thế nào nên an ninh càng gia tăng nhiều hơn.

Gã nắm lấy tay nàng, mỉm cười với nàng. Nàng cũng đáp lại.

- Chúc mừng sinh nhật, anh yêu!

- Có em ở bên cạnh là món quà sinh nhật quý giá nhất trong đời anh!

Anna nghe vậy trong lòng quay đi như thể mình không hề nghe thấy câu đó.

Cả khán phòng lộng lẫy chìm vào trong im lặng, đèn được tắt đi và ở sân khấu, chiếc rèm được kéo ra để lộ nữ ca sĩ nổi tiếng nhất thời bấy giờ - Emily Montana đứng đó trong bộ váy màu trắng tinh, mái tóc màu hạt dẻ được uốn lọn lộng lẫy, đôi môi đỏ cuốn hút cất lên giọng hát. Đúng là một nữ ca sĩ nổi tiếng có thể làm say mê bao nhiêu người, trong đó kể cả nàng cũng chìm đắm trong sắc đẹp của người con gái ấy. Cũng là tên của người đã gửi thư đe dọa nàng rời xa Landon. Một người phụ nữ chiếm hữu làm nàng thích thú.

"Happy Birthday to you, 
Happy Birthday to you, 
Happy Birthday Mr. President, 
Happy Birthday to you.…"

Tất cả khán phòng vỗ tay nồng nhiệt, bỗng Anna nghe tiếng xì xào bên dưới.

- Không phải là nữ ca sĩ Emily từng yêu lấy tổng thống sao?

- Nghe nói 2 người có quan hệ với nhau. Báo chí viết đầy trên đó! Emily còn từng nói với giới truyền thông ước mơ làm đệ nhất phu nhân!

- Cái gì? Thật không? Tôi tưởng là quan hệ giữa Tổng thống và Phu Nhân rất ngọt ngào?

- Quả là một ả đàn bà mưu mô! Còn dám làm người thứ 3 nữa chứ! Dám thách thức đệ nhất phu nhân, ngang nhiên hát chúc mừng sinh nhật người tình.

- Từng lên giường với tổng thống nên nghĩ mình muốn làm gì cũng được mà.

Bàn tay của Landon siết chặt tay nàng lại, nàng nghe xong lời thì thầm đó chỉ biết quay sang Landon.

- Landon, có thật không? Anh quan hệ với Emily?

- Anna, chuyện không như em đang nghĩ đâu! Anh chỉ yêu em thôi!

Gã đúng là từng lên giường rất nhiều lần với Emily, nhưng càng không ngờ cô ta dám lộng hành thách thức nàng ngay tại đây. Gã đang cố hàn gắn với nàng, nhưng chỉ vì một ả đàn bà ngoài cuộc đã phá hỏng tất cả.

Anastasia cười trong lòng, nàng phải thầm cảm ơn Emily này. Nàng đã lấy được lý do để có thể ly hôn gã.

- Landon, anh sẽ không bao giờ thay đổi!

Nàng đứng dậy, rời đi ra sau lưng hắn. Sự rời đi của nàng thu hút nhiều chiếc camera chĩa vào, khách khứa không hề tập trung lên sân khấu mà nhìn lên hết về phía chỗ Phu Nhân và Tổng thống khi họ thấy vị Phu Nhân của họ bỏ về. Những tiếng xì xầm bàn tán lại không ngừng vang lên.

Jayden cùng tất cả các bệnh nhân ở đây đều đồng loạt kinh ngạc theo. Những bệnh nhân cũng xì xầm bàn tán về lý do nàng bỏ đi.

- Phu nhân thật tội nghiệp...

- Tổng thống thật đáng trách! Nếu có một người vợ hoàn hảo như phu nhân, tôi sẽ không bao giờ làm cô ấy tổn thương.

Phải, như lời bệnh nhân kia mà nói, nếu có được nàng, anh sẽ không bao giờ để người con gái này rơi nước mắt.

Nàng ngồi lại vào trong xe, trên môi không dứt nụ cười.

- Hãy đến bệnh viện X đó.

Bây giờ nàng mới có lý do để gặp Jayden Stewart. Nàng phải trả công thật hậu hĩnh cho cô ca sĩ kia mới được!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip