3.

Kể từ lần gặp hôm đó, tôi bắt đầu hạn chế xuất hiện trước mặt Haruto. Nếu vô tình chạm mặt thì tôi cũng chỉ cười một cái rồi vội vàng bỏ đi. Tôi cũng chẳng biết làm như vậy thì có thể quên được cậu nhóc đấy không, nhưng tôi chỉ biết được rằng, tôi bây giờ nên phải trách mặt cậu ấy, và tôi sẽ không bao giờ nói ra chuyện này, có chết cũng sẽ đem theo.

Năm nay đã là năm cuối cùng rồi, có rất nhiều việc phải giải quyết, thế mà tôi còn bị vướng vào chuyện tình cảm nên kết quả học của tôi có dấu hiệu đi xuống, thế nên tôi quyết tâm sẽ tập trung hoàn toàn sức lực vào việc học, sẽ không để những thứ kia làm ảnh hưởng.

Một buổi chiều nắng cực gắt, nếu mặc áo ngắn tay bước ra ngoài thì có thể làn da của bạn sẽ ngay lập tức bốc cháy. Thời tiết này vô cùng thích hợp để tôi kí sinh trong thư viện cả buổi. Thế nhưng học bài mà thiếu caffeine thì sẽ không bao giờ trụ nổi, tôi nhanh chóng xuống lầu 1 pha một ly cafe.

"Asahi!"

Bỗng có người gọi, tôi giật mình quay lại nhìn. Không ai khác chính là Haruto.

"Tiền bối ra đây với tôi một lát"

"Tôi với cậu có chuyện gì để nói chứ?"

"Cứ theo tôi"

Cứ như vậy Haruto kéo tay tôi ra ngoài, mặc cho những ánh mắt khó hiểu đang hướng về phía chúng tôi.

"Này cậu đang làm gì vậy hả, mọi người đang nhìn kìa!" Tôi hất tay Haruto ra

"Tôi làm gì có lỗi với tiền bối hả?" Haruto cất giọng hỏi, một giọng trầm đến đáng sợ vang lên khiến tôi rùng mình

"Không có"

"Thế là chuyện gì?"

"Cậu đang nói gì vậy?"

"Tiền bối, anh nhìn thẳng vào tôi đây, tại sao dạo này anh cứ hay tránh né tôi vậy, tôi đã làm gì sai với anh ư?"

Haruto dùng hai tay nâng mặt tôi lên. Ánh mắt lại chạm nhau, lần này lại ở cự li gần hơn khiến tôi bối rối, vội đẩy tay cậu ấy xuống.

"Cậu..cậu không làm gì sai cả, chỉ là...tôi đang muốn tập trung vào việc học nhiều hơn thôi"

"Tiền bối nói dối, mỗi lần tôi nhìn vào mắt tiền bối thì anh lại quay đi chỗ khác. Không phải là anh đã..."

"Đã gì chứ, tôi ngại nhìn vào mắt người khác thôi, ai cũng vậy cả, cậu đừng nghĩ xa quá" Tôi cắt ngang lời nói của cậu ta

"Thế sao hồi trước chúng ta nhìn vào mắt nhau rất nhiều lần mà tiền bối không ngại?"

Câu hỏi của Haruto khiến tôi cứng họng. Biết bản thân đã bị bắn trúng tim đen nên tôi nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện rồi rời khỏi đó.

"Nếu không còn gì nữa thì tôi đi đây, phí thời gian với cậu quá"

Khoảng thời gian này thật sự khó khăn với tôi, bài kiểm tra bài luận cứ liên tục tới, số lượng bài nhiều đến mức tôi tiếp xúc với máy tính còn nhiều hơn tiếp xúc với người trong ngày. Nhưng nhờ vậy mà tôi không còn nghĩ gì đến con người kia, tôi đã nghĩ là mình có thể buông bỏ được rồi.

Một buổi chiều cuối tuần mát mẻ, mọi người đều đã rời kí túc xá để đi chơi. Chỉ còn mỗi tôi trong phòng, dự tính của tôi là sẽ dành ra một buổi chiều để nghỉ ngơi và xem phim trên giường sau 1 tuần chạy deadline căng thẳng. Thế nhưng kế hoạch của tôi đã bị cắt ngang bởi một cuộc điện thoại.

"Alo, có chuyện gì thế?"

"Tiền bối rảnh không?"

Tôi chần chừ một lát, lý trí bảo tôi nên nói rằng tôi bận rồi, nhưng không hiểu sao tôi lại nói tôi lại hành động theo con tim, và rồi...

"Vậy tiền bối có thể ra gặp tôi một chút được không?" Nghe giọng của Haruto khá buồn, có thể cậu ta đang có vấn đề

"Cũng được, cậu đang ở đâu?"

"Vẫn ở chỗ cũ"

Tôi không đáp lại mà cúp máy. Quả thật, khi con người ta vừa được nghỉ ngơi sau một thời gian dài mệt mỏi thì lại có người xuất hiện phá tan bầu không khí yên lặng đấy. Tôi suy nghĩ rất nhiều rằng có nên ra gặp cậu ta không. Khi nãy nghe giọng thì có vẻ Haruto đang có chuyện gì đó, cần tâm sự. Vừa muốn đi vừa không muốn, tôi bây giờ thật sự muốn nổ tung trong mớ suy nghĩ chính mình tạo ra.

Từ xa, tôi đã thấy được bóng dáng của cậu ấy, một dáng người to lớn đang ngồi gục lên gục xuống, tay cầm ly rượu run run, trông khốn khổ vô cùng.

"Này sao uống nhiều vậy?"

"Ha, tôi còn tưởng anh không tới rồi chứ, tiền bối"

Haruto ngước lên nhìn tôi. Tôi bất ngờ vì đôi mắt của Haruto đỏ hoe, những giọt nước mắt cứ rơi không ngừng lăn dài trên đôi má đang ửng hồng vì lạnh kia.

"Cậu sao vậy, có chuyện gì à, sao lại thành ra như vậy hả?"

Không nói không rằng, Haruto kéo tay tôi ngồi xuống. Cậu ấy rót cho tôi một ly, cậu ấy một ly, rồi uống ực một hơi. Gương mặt nhăn nhó của cậu ta khiến tôi thấy thương thật sự. Không biết tên nhóc con này đã trải qua chuyện gì mà lại thành ra như thế này.

"Chuyện kể ra cũng dài lắm, uống vài ly đi rồi tôi kể cho"

"Tôi nói tôi ra đây với cậu chứ đâu có nói sẽ uống với cậu. Có chuyện gì thì cứ nói ra, đừng hành hạ bản thân như thế"

Bầu không khí im lặng bao trùm lấy chúng tôi. Gió rít lên từng cơn buốc giá, đôi tai của tôi đang dần mất cảm giác, khi nãy đi vội quá tôi đã quên mất cái chụp tại.

"Cô ấy...cô ấy cắm sừng tôi đấy"

"Cái gì? Cắm..sừng cậu?"

Tôi thực sự sốc khi nghe chính miệng Haruto nói ra. Chẳng phải họ mới quen nhau sao, còn thấy cười đùa vui vẻ vài ngày trước.

"Đúng vậy, tôi..mới biết biết đây thôi"

"Mà...sao cậu lại biết, cậu thấy cô ta bên người khác à?"

Tôi cũng không biết tại sao tôi lại nói ra câu đó.

"Hôm đó, tôi đi mua đồ ăn cho chúng tôi, về tới trước cổng nhà cô ấy, tôi thấy...tôi thấy cô ta đứng ôm tên kia, rồi còn..còn hôn nhau nữa"

"Ôi trời! Sao cô ta có thể làm như vậy"

"Tôi..bây giờ tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa tiền bối ạ. Tôi yêu cô ấy thật lòng, dành trọn trái tim cho cô ấy, để rồi tôi nhận lại được những thứ này ư?"

Haruto uống không ngừng, cậu cố gắng không để nước mắt rơi nữa. Thế nhưng, càng nói thì cổ họng càng nghẹn lại, như thể có ai đó đang bóp chặt lấy trái tim khiến hô hấp của Haruto dần trở nên khó khăn hơn. Một người con trai 20 tuổi đầu đang ngồi sụt sùi không ngừng bên vỉa hề, khiến ai đi ngang cũng đều hiếu kì nhìn.

"Này nghe tôi, cậu phải chia tay ngay với cô ta. Rõ ràng là cô ta đã phản bội cậu, lừa dối cậu trong suốt thời gian qua. Cậu phải dứt khoát lên, Haruto mà tôi biết là một người dứt khoát, mạnh mẽ, chứ không phải phiên bản như hiện tại đây, cậu hiểu ý tôi chứ?"

Không đáp lại, Haruto đặt ly rượu xuống bàn, rồi hướng ánh mắt về phía tôi. Tôi cũng bất giác nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt đang ngấn lệ vì bị phản bội, đôi mắt ấy đỏ ngầu, đằng sau đôi mắt ấy là biết bao nhiêu nỗi đau mà cậu đã chịu đựng.

"Tiền bối, anh có tình cảm với tôi đúng không?"

Bỗng, Haruto cất tiếng nói, tim tôi hẫng một nhịp khi nghe câu nói đấy.

"Cậu..cậu nói gì vậy, sao tôi có thể thích cậu được chứ"

"Tiền bối cứ trả lời câu hỏi của tôi đi!" Tông giọng trầm ấy lại khiến tôi lạnh sống lưng

"Tôi...tôi có việc rồi, cậu cũng..về sớm đi, kẻo lại bệnh nữa"

Tôi vội vã đứng dậy rời khỏi đó. Vừa quay lưng, một lực mạnh kéo tôi lại. Tôi vẫn chưa định hình được chuyện gì thì đã thấy mặt cậu ấy áp sát mặt tôi, rồi từ từ đặt nụ hôn lên môi tôi.

Giữa cái lạnh chiều tối, tôi vẫn cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp từ đôi môi ấy. Quá bàng hoàng, tôi chỉ biết đứng trơ người ra đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip