Chap 2
-Bạn bè không có gì phải ơn nghĩa_ Nói xong anh dừng lại một chút_ Mà cậu ngủ ở phòng của Jisung được không?
-Vậy còn em ấy?
-Anh khỏi lo cho em, em và Chenle định nhưng kì nghỉ này đi chơi rồi.
-Thế chừng nào hai đứa đi vậy.
-Chút tụi em đi.
-Ơ..._Cậu vừa thức giấc sau khi đã ngủ hết cả buổi chiều
-Ầy mày ngủ như chết, ngủ hết cả buổi luôn. _ Renjun châm chọc cậu bạn thân của mình
-Vậy hả_ Giọng cậu có chút buồn, cậu cũng không muốn cãi với Renjun
-Sao mày kì thế?_ Cậu ngạc vì thằng bạn thường đấu khẩu lại đột nhiên trầm tính như vậy _ Thường ngày đâu có vậy.
-Chả có gì khác. Mày còn gì muốn nói không, nếu không có gì thì tao vô phòng.
-Ấy khoan đã ăn cơm cái đã _ Yangyang cùng Jaemin ra kêu mọi người ăn cơm, mà lí nào cậu lại rơi vào tình cảnh như thế này
-Đúng rồi, ra ăn cái đã đừng có cãi nhau trong ngày đầu_ Jeno cũng chán nản nhìn về phía bọn họ_ Hyuck à, hồi cậu phải nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra đó.
-Đúng rồi, Haechan à bồ nói cho bọn tớ đi.
-Rồi ok cũng chẳng phải chuyện lớn gì_ Nói rồi cậu đi qua hai nhóc maknae_ Này hai đứa kia ăn cơm không.
-Đương nhiên hiếm khi anh về nên anh Jaemin mới nấu đồ ngon.
-Sao không ăn được chứ không bao giờ được ăn ngon kể từ khi anh Hyuck đi.
Cặp đôi em út này người nói một câu làm cậu rối cả não
-Thôi ngưng nói tào lao_ Jaemin nói qua cốc vào đầu hai đứa_ Nếu không nhịn luôn đi.
-Thế mà nói thương em nhất sao, cái đó là ghét em rồi _ Nói rồi còn lấy tay chấm chấm nước mắt đồ nha
-GIờ ăn không, ăn thì vào lẹ nếu thôi nghỉ _ Renjun cáu, từ nãy giờ nhìn tụi bạn nói qua nói lại nên rất là đói rồi
-Okok cho tớ xin tớ không muốn các cậu cãi nhau giờ này đâu.
-Haechan_ssi hình như tất cả là do cậu mà ra đó.
-À..._ Như hiểu được vấn đề cậu ngại ngùng đi vào phòng ăn
<Phòng ăn>
Hôm nay Jaemin làm một bàn khoảng năm, sáu món tuy không có gì đặc biệt nhưng lâu lắm rồi cậu mới ăn lại. Cậu nhìn vào chúng làm cậu bất giác nhớ về hôm qua việc làm cậu buồn.
Thấy cậu tự nhiên lại buồn nữa mọi người lo lắng nói.
-Hyuck à, bồ ngồi xuống ăn đi chứ sao đứng đó rồi buồn vậy, bồ không đồ ăn hả?
-À không có đâu đồ ăn toàn món tớ thích, tại tớ nhớ chuyện hôm qua thôi.
-Chuyện mà làm cho cậu bạn luôn cười của tớ buồn vậy_ Yangyang thấy cậu bạn từ hồi làm thực tập sinh buồn liền hỏi _Cậu vừa ăn vừa kể cho tụi tớ nghe đi.
-Được rồi, chẳng phải hồi nãy tớ hứa rồi sao.
_________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip