BFF
Ánh nắng chiếu trên sân trường nhộn nhịp
Tàn lá phượng khẽ đung đưa trong gió
Nó ngồi phía góc sân,tai đeo headphone,lơ đãng nhìn về đám đông. Chính xác hơn là nó đang xem trận bóng rổ,hay cụ thể nữa là ngắm cái dáng quen thuộc mải mê đuổi theo quả bóng cam cam. Từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán hắn,nhưng nét mặt trông vẫn còn sung sức lắm. Nụ cười tươi thật tươi của hắn bất giác làm nó cũng nhoẻn miệng cười. Tiếng nhạc vang bên tai luôn khiến nó dễ chịu vô cùng.
Thói quen của nó đấy
Nó tên Bảo Anh,một đứa nhỏ con,lùn tịt,đeo kính gọng đen. Mọi người bảo nó có đôi mắt buồn,trông xa xăm lắm. Nó trầm tính,có gì đó hơi cô đơn.
Nó yêu nghệ thuật,thích nghe nhạc,thích vẽ và đọc sách. Đứa con gái nhàm chán. Bạn thân của nó trái ngược hoàn toàn. Hắn năng động,hòa đồng,nhiệt tình. Đúng vậy! Đức Anh là cậu trai vô cùng thân thiện với ngoại hình tuy không phải dạng nam thần nhưng rất có duyên. Hắn học giỏi,năng nổ,chơi bóng rổ rất tốt và được mọi người yêu quý.
Bọn nó quen nhau hồi lớp 6. Nhờ tên trùng nhau mà vô tình xếp cùng phòng thi. Chỉ bài qua lại,thành bạn. Sang lớp 7 thì cùng lớp. Dần dần như vậy rồi thân nhau cho đến bây giờ. Bọn nó thân đến mức thiên hạ phải nghi ngờ,bàn tán. Thật sự chỉ là bạn thân,không hơn không kém. Đơn giản chỉ là đi học cùng,về cùng,chỉ bài cho nhau,thi thoảng đi chơi,đôi khi bày ra những trò đùa ngu ngốc. Nó cảm nhận được sự vui vẻ khi bên hắn và vô cùng quý hắn.
Nó nhớ năm ấy, hắn thích cô bé lớp bên. Lấy hết can đảm,hắn tỏ tình,nhưng bị từ chối. Hắn khóc,lần đầu tiên và duy nhất,nó thấy nước mắt của hắn. Vốn dĩ,hắn mạnh mẽ lắm. Nó muốn an ủi,từng câu chữ nói ra thật vô nghĩa. Nó đành im lặng,ngồi cùng cậu ở ghế đá công viên cho đến khi tối mịt. Ngày hôm đó,bọn nó bị ăn đòn vì về muộn,làm ba mẹ hai bên phải lo sốt vó đi tìm. Nhớ lại kỉ niệm đó khiến nó phì cười.
-Này,về thôi con ngố! Tối rồi!
Giọng hắn bất chợt vang lên.
-Ừm.
- Mày có thích ai chưa? -Hắn vừa đi vừa hỏi.
Nó hơi nhíu mày trước câu hỏi kì quặc của thằng bạn,lắc đầu
-Không cần thiết. Ngoài mày ra tao có tiếp xúc với đứa con trai nào khác đâu.
-Mày tính ế suốt đời à?
-Có mày mà,ế cùng tao!
Hắn cười,câu trả lời tỉnh như không của nó bao giờ cũng làm hắn thấy... hài hài. Ngon lành như hắn mà ế? Cũng chả sao,miễn nó vui.
Sài Gòn nắng chiếu gay gắt,ở một quán ăn nọ có hai đứa,một nam một nữ,mặt mày đỏ gay,phồng mang trợn má đút từng đũa mì vào mồm. Người ngoài nhìn vào chắc nghĩ hai đứa nó bị thần kinh. Trưa oi bức mà ăn mì cay,lại chọn cấp cao mà ăn nữa chứ. Mặt mày nhăn nhó,nước mắt nước mũi tèm lem,nó vơ lấy ly nước uống lấy uống để.
-Cay quá huhu
Hắn tình hình cũng chả khá hơn,vừa thở phì phò vừa nói không ra tiếng
-Mày thua rồi nhá!
-Còn lâu!!!! Tao còn chịu được!
Chuyện như thế này~
Sáng hôm nay,hắn khoe mẹ hắn ăn cay giỏi lắm,và hắn cũng được thừa hưởng "khả năng" đó. Được nước làm tới,hắn chê nó nào là không biết ăn cay bla bla... Cãi nhau một hồi,bọn nó quyết định trưa dắt nhau đi ăn mì cay,phải cấp 4 đấy. Đứa nào ăn không nổi là thua,đồng nghĩa với việc phải khao đứa kia chầu trà sữa. Và thế là giờ đây,bọn nó đang có mặt ở quán ăn này. Phải gọi là như con nít luôn,lớp 9 rồi chứ có ít ỏi gì đâu.
Cuối cùng,kết quả hòa. Bọn nó không đứa nào ăn được hơn quá nửa tô,đành phải bỏ. Nhìn bờ môi sưng mộng của nhau,bọn nó cười bò lăn lê. Tiếng cười vang mãi cuối con đường buổi xế chiều,đọng mãi trong lòng bọn nó.
Thấm thoáng tháng 2 đã đến. Ngày mà bọn học sinh toàn trường rộn ràng. Valentine đã đến gần. Lớp học ồn ào,lao xao. Đâu đó là vài bọn đang tặng quà cho nhau. Đứa tặng đã đỏ mặt mà đứa nhận cũng đỏ không kém. Có vài thím FA lâu năm nay nhận được quà lại vui quá hóa khùng. Nói chung là loạn vô cùng. Nó lắc đầu rồi kéo khóa cặp,lấy ra một túi kẹo nhỏ buộc nơ định tặng hắn thì....
-Đức Anh! Có bạn nào muốn gặp cậu kìa! - Giọng của một nữ cùng lớp
Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía cửa lớp,kể cả nó. Đó là một bạn nữ rất xinh,hình như lớp kế bên. Trên tay là hộp quà hình tim màu hồng. Hắn hơi ngạc nhiên rồi thong thả bước ra.
Có tiếng xì xào
-Oa,là Hà My hot girl khối 9 tụi mình nè!!!!
-Trời ơi thằng Đức Anh lớp mình đào hoa quá!
-Tán được hot girl luôn cơ đấy!
-...
Nó không còn nghe được gì nữa,xung quanh hoàn toàn vô nghĩa. Khó chịu,bức bối,đầu óc nó như muốn nổ tung. Cảm giác gì vậy? Nó không hiểu nổi. Nó quay mặt đi,không nhìn hắn nữa,bởi vì càng nhìn sẽ càng đau. Nó nhăn mặt,chỉ muốn tát cho bản thân một cái. Vì cái lí do gì mà thành ra như vậy?
Bất ngờ thay,hắn trả lại món quà cho cô bạn. Miệng mở nụ cười rồi lạnh lùng quay mặt đi.
-Cảm ơn nhưng tớ không nhận được!
Cả tập thể há hốc mồm. Cô bạn kia sa sầm mặt mũi,thút thít bỏ chạy.
-Ê thằng kia,mày nghĩ sao mà từ chối con nhà người ta hả???
-Mày bị não hả??Khôg nhận thì cho tao,sao lại đem trả
-Đúng là có phúc mà không biết hưởng
-....
Nó không nói gì nhưng mặt mày đã tươi tỉnh hơn hẳn.
Ra về~~~~~~~
Như thường lệ,hai đứa bước song song nhau. Nó mở lời,hơi ngượng ngùng
-Sao mày lại từ chối bạn ấy?
Hắn lơ đễnh trả lời
-Tao không thích
-Thế mày thích ai?
-Ế đến già với mày,được chưa con hâm!!
Nó cười,thấy thật vui khi nghe những lời đó từ hắn.
-Đây, quà của mày!!!
Hắn chăm chú nhìn túi kẹo,ngạc nhiên hỏi lại
-Cho tao?
-Um
-Thật hả?
-Um
-Không đùa chứ?
-Tao quẳng nó đó nha!
-Aaaa,đừng mà. Tao lấy!!!! À um,cảm ơn mày nhá!
-Không có gì
Lại cười,không hiểu sao hôm nay nó cười nhiều đến thế.
Giờ thế dục
Giải lao
-Mày chọn được trường cấp 3 chưa? -Hắn hỏi
Nó ngẩng đầu lên
-Chưa,còn mày?
-Tao chọn trường abc xyz
-Hả? Trường chuyên đó!! -Nó há hốc mồm
-Um,tao biết mà!
Nó tiu nghỉu. Thằng bạn thân nó đã có định hướng rồi,còn nó thì vẫn chưa. Trường chuyên là một thứ gì đó quá tầm với của nó. Thật xa vời! Tuy vậy,nó muốn được tiếp tục bên hắn. Lòng nó nặng trĩu nỗi buồn. Không lẽ nào bảo hắn đừng vào trường đó? Ước mơ của người ta sao có thể ngăn cản chứ?
Như hiểu được suy nghĩ của nó,hắn lên tiếng lôi nó khỏi mớ tâm lí hỗn độn
-Và tất nhiên mày sẽ vào trường đó với tao.
Lại kinh ngạc,nó ú ớ
-Nhưng sao tao vào nổi hả?
-Bây giờ tháng 3,còn vài tháng nữa là thi cuối kì,xong thi đầu vào. Còn đủ thời gian mà,cố gắng lên,tao giúp mày!
Nó gật gật,ánh mắt đầy quyết tâm.
Đúng rồi! Còn những 3 tháng mới thi vào trường mà! Phải ráng học! Vì một tương lai rực rỡ.
Thế là từ hôm đó,nó học ngày học đêm. Học không ngừng nghỉ. Học ở trường,học thêm,học ở nhà,học với hắn. Cả ngày chỉ có học. Nhiều lúc mệt mỏi muốn bỏ cuộc,nó nghĩ đến hắn,và thế là ngọn lửa quyết tâm lại nhen nhóm.
Sau mỗi buổi học thêm,hắn thường mua cho nó ly trà sữa như lời động viên. Lúc đấy,nó thấy ánh mắt hắn thật dịu dàng,rồi lại càng quyết tâm học nhiều hơn. Điểm số nó ngày càng cải thiện rõ rệt. Tuy nhiên,nó gầy đi,chẳng còn thảnh thơi nghe nhạc nơi góc sân nữa.
Cuối cùng thì ngày thi cũng đến. Đêm trước ngày thi,nó lo đến không ngủ được. Trằn trọc thức mãi. Tiếng điện thoại báo có tin nhắn,nó mở ra xem
"Từ: Thằng bạn thân
Ngủ ngon nhá con hâm,cố gắng đừng lo lắng. Mai thi tốt nhé"
Nó phì cười,thấy tim mình vang lên ấm áp.
Ra khỏi phòng thi
Nó chạy như bay tìm hắn giữa đám đông hỗn loạn,hỏi han đủ điều. Hắn chỉ cười,gật gật đầu,tỏ vẻ hài lòng về bài thi.
Đêm trước ngày công bố kết quả
Lại trằn trọc
Ngày công bố
Nó khóc đỏ mắt,chạy như bay về nhà. Không có tên nó. Trượt rồi!
Công sức nó bỏ ra phí cả rồi.
Không vào được trường chuyên,không được gặp hắn...
Nó giam mình vào phòng,không ra ngoài,không nói chuyện với ai,kể cả hắn. Nó thất vọng.
Đến ngày thứ ba
Hắn đứng trước nhà nó,nói vọng lên. Giọng to đến chói tai
-Con hâm kia,ra đây coi!!!! Trốn đâu mấy ngày rồi hả??
Nó nghe,không buồn cựa quậy. Nó thấy có lỗi với hắn.
-Bên trường báo lại rồi!!!!! Đợt trước có sai sót. Mày ăn ở kiểu gì mà người ta để sót tên mày ra. Mày đậu rồi con hâm ơi!!!!!
Nó không tin vào tai mình,chạy vụt ra cửa,đối diện hắn. Thở hổn hển,nó hỏi lại
-Mày không xạo chứ?
-Tao nói thật!-Ngừng một lúc,hắn nói thật chậm -Vào cấp ba với tao nhé!
Nó ngẩn ngơ đọc tờ giấy thông báo,rồi nhìn sâu vào mắt hắn,miệng nở nụ cười hạnh phúc.
19:12 28/2/2017
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip