Chap 10

Bác sĩ bước ra khỏi phong rồi nói:

- Cô ấy không sao chỉ là đag đến tháng mà phải chạy xa nên mới bị ngất đi.

- Cảm ơn bác sĩ nhìu lắm. Quản giâu đưa bác sĩ về.

Mẹ anh cảm ơn bác sĩ rồi tiễn ông ta về. Còn anh đang ngồi bên cạnh giường của cô, lo lắng nắm chặt bàn tay cô. Đáng lẽ anh không nên để cô đi 1 mình như vậy. Cô khẽ thức tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy anh rồi nói:

- Tiểu Phàm, sao...tôi lại ở đây?

Anh vui mừng khi thấy cô tỉnh dậy, rồi khẽ đáp:

- Cậu chạy về nhà thì bị ngất đi làm tôi lo lắng chết đi được.

- À tôi nhớ ra rồi. Hôm qua tôi đi mua đồ thì gặp 2 tên biến thái...

- Vậy cậu có làm sao không? Có bị gì không? Chúng đã làm gì cậu rồi?

Cô chưa kịp nói hết đã bị anh hỏi dồn dập, bực mình quát to:

- Phàm, cậu thôi đi. Hỏi vậy sao tôi trả lời.

- ...

- Bộ cậu quên là tôi có võ à. Chỉ có hai tên thì làm gì đc tôi. Hai tên đấy chỉ 1 nhoáng là tôi xử lí xong ngay.

Cô thật quá ngốc nghếch đi, anh chỉ là lo lắng cho cô mới hỏi như vậy.

- Cậu tự cao quá rồi. May là không bị gì đấy. Lần sau đừng có ra đường 1 mình.

- Nhìn bộ dạng cậu kìa, tôi đâu có yếu đuối như thế. Đâu cần ai bảo vệ. Cậu cần lo lắng thái quá như vậy không, dù gì tôi cũng đâu phải là bạn gái cậu thiệt. Hihihi

- Nhưng cậu là bạn thân của tôi, lo lắng là đúng rồi, có gì mà phải thắc mắc chứ.

- Ừ thì bạn thân, giờ bạn thân của tôi về phòng cho tôi ngủ với, mai còn đi học.

- Cậu khỏi cần đi học, cậu còn mệt, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi nhiều, tôi sẽ xin phép cho cậu. Cấm nói nhiều

Rồi anh bước ra khỏi phòng của cô, đóng cửa lại, ánh mắt lạnh lùng trông rất đáng sợ. Có lẽ anh biết chuyện này do ai làm.

- Này mau đưa tiền cho chúng tôi đi. Bị nó đánh bầm dập đang cần tiền thuốc đây.

- Có mỗi con nhỏ cũng không xử được, các anh có phải là đàn ông không?

- Cô còn dám nói. Nếu không đưa tiền tôi sẽ ...

- Được rồi

Ả ta cúp máy cùng với vẻ giận dữ. Có lẽ ả ta không biết cô lại giỏi võ đến như vậy. Thật nông cạn. Nhưng rồi lại 1 ý tưởng xấu xa xuất hiện trong đầu cô ta. Cô ta cười vang trong bóng tối, trông ả bây giờ thật quỷ dị
Sáng ngày hôm sau ở trên trường. Anh với vẻ lạnh lùng không đổi của mình đến bàn ả ta rồi nói:

- Ra về trước cổng trường

Cô ta từ bất ngờ sang vui mừng, mình còn chưa hành động mà, nở nụ cười tươi rói nói với anh:

- Ừ, nhất định tôi sẽ đi

Mọi người trong lớp lại tiếp tục bàn tán xôn xao:

- Có chuyện gì vậy?

- Dương Thiếu Phàm định tán Lệ Như à?

- Trương Nhi bị đá rồi sao?

- Sáng nay không thấy cậu ấy đi học, có lẽ bị đá nên buồn quá nghỉ học chăng?

- Tội cậu ấy quá

- Lệ Như đúng là cái loại tiểu tam đáng ghét.

- Đúng đấy, đúng đấy. Đồ tiểu tam

- ...

Mọi người đang bàn tán không ngớt về bọn họ, ai cũng tội nghiệp cho cô và mắng chửi ả ta thậm tệ. Còn ả nghe thấy nhưng không nói gì vì đag chìm đắm trong mộng tưởng của mình. Thật quá ngu đi thôi à.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip