Đầu
Năm Kim Junkyu tám tuổi, ba nhóc quyết định tái hôn. Ba mang về một quý cô xinh đẹp có bàn tay mềm mịn trắng muốt, quý cô đi cùng một anh trai vừa cao vừa gầy vừa đẹp, Junkyu nghe ba nói mình phải gọi anh trai này là Anh Hai. Junkyu vui vẻ gọi anh xưng em, từ đó đu bám anh trai cả ngày vì anh vừa đẹp vừa hiền.
Năm Junkyu được ba chuyển tới học trường anh trai từng theo học, Junkyu mới biết anh mình vẫn đẹp vẫn giỏi nhưng anh không có hiền. Không ai dám nhìn thẳng vào mắt Junkyu sau khi nghe tin cậu là em trai của Choi Hyunsuk, kể cả đám đàn anh ở khoá trên cũng muốn né đi nếu có lỡ đụng mặt ở một hành lang nào đó.
Năm Junkyu mười bốn tuổi, anh trai bắt đầu đi làm. Hôm nào cũng có anh này chị kia tới tìm cậu nhưng toàn là hỏi thăm về anh trai. Khi thì muốn mua thức ăn ngon cho cậu, khi thì là quà cáp đủ kiểu mà bọn nhóc chạc tuổi Kim Junkyu mê nhất, nên thứ nào cậu cũng cười hì hì nhận lấy, nhưng không có người nào Junkyu đem ra nói tốt với anh trai mình như cậu đã hứa với người ta.
Năm Junkyu mười sáu tuổi, ba chuyển công tác đến thành phố lớn, mang cả gia đình đi theo. Junkyu được nhập học ở một ngôi trường có tiếng của thành phố, nơi mà mấy đứa học sinh đi học cứ như đi diễn thời trang. Junkyu từ thành phố nhỏ chuyển tới, quê mùa thấy rõ, chỉ ăn điểm được mỗi khuôn mặt cũng trắng cũng xinh.
Nhưng Junkyu không phải nhờ vào khuôn mặt xinh xẻo mà có thêm hai móng bạn góp vui mỗi ngày đến trường mà nhờ vào ngày nhỏ mè nheo làm nũng để anh trai dạy cho chút kĩ năng đánh đấm ra oai.
Bãi đất hoang phía sau trường luôn là địa điểm lí tưởng nhất để bọn trai gái trong trường hẹn hò yêu đương và hẹn nhau đánh đấm dành vị thế lãnh đạo của trường. Kim Junkyu ngày đầu đi học vẫn ngáo ngơ mò hết khu nọ dạo hết khu kia để tham quan trường, nhưng buổi tham quan của cậu buộc phải gián đoạn khi tiếng ai đó vừa ngã xuống mặt đất vang lên.
Hồi đó Choi Hyunsuk có nói với Junkyu, "dạy em đánh nhau là để em tự vệ, không phải để em cứ có chỗ nào đấm đá là xông xáo nhào vô, chuyện không phải của mình thì cứ lơ đi". Nhưng khổ nỗi, một cái áo khoác đồng phục dính toàn bụi đất vừa bay đáp vào vai Junkyu, đây rõ ràng là hành động tấn công người khác, với cương vị một người sống sạch, Junkyu đồng ý với quan điểm này, thế là máu dồn lên não bay vào chiến đấu ngoan cường.
Junkyu không biết ai đúng ai sai, đành chọn ra hai đứa đẹp trai nhất rồi cho bản thân theo phe bọn nó, đứa nào đánh hai đứa cậu pick, Junkyu sẽ đánh lại đứa đó.
Cả đám rã ra sau tiếng còi inh ỏi vút lên của bác bảo về tuần tra buổi tối. Đứa đẹp trai tóc nâu hạt dẻ nắm lấy cổ tay Junkyu phóng vụt chạy đi như chân gắn động cơ, đứa đẹp trai tóc đen cũng chạy theo ngay sau đó. Đến khi xa khỏi tầm mắt của bác bảo vệ ở một con hẻm nhỏ cạnh trường, ba đứa đồng lòng ôm ngực thở hồng hộc.
Thêm chút lát sau đứa đẹp trai tóc đen mới chỉ thẳng vào mặt Junkyu mở miệng lên tiếng đầu tiên.
"Mày là đứa nào?"
Junkyu cau mày, gạt tay Tóc đen.
"Tao là Kim Junkyu."
Tóc đen nghệch mặt ra, nhưng vẫn tiếp tục chất vấn.
"Ai mà biết Kim Junkyu là đứa nào."
"Là tao chứ ai." Junkyu lớn giọng, vỗ huỳnh huỵch vào ngực mình mấy cái, ngẩng đầu đáp.
Mặt mũi Tóc đen đỏ bừng lên, hùng hổ đi tới muốn nắm lấy cổ áo Junkyu nhưng Tóc nâu nhanh chân hơn chen giữa hai đứa, xoay về phía Junkyu, hỏi nhỏ.
"Cậu là học sinh mới chuyển tới phải không? Khi nãy có làm sao không, sao lại giúp bọn này."
Giọng nói của Tóc nâu dịu dàng âm ấm như dãy nắng mùa thu, còn đính kèm theo nụ cười tươi rói lúc hỏi Junkyu có sao không, cả người cậu ta như phát ra hào quang nam chính truyện cổ trong mắt Junkyu, và cái đứa Tóc đen thù lù đang nhăn nhó phía sau lại càng làm Tóc nâu nổi bật lên gấp mấy lần.
"Không sao, tui cũng không biết sao giúp nữa, chắc tại cậu đẹp trai."
Tóc nâu bật cười, Tóc đen cũng cười theo nhưng là cười khinh bỉ bằng nửa miệng.
Sau đó Junkyu biết được Tóc đen tên là Park Jihoon, Tóc nâu tên Yoshinori. Park Jihoon là anh lớn của trường trước đó cậu theo học, Yoshi là hội trưởng hội học sinh, nghe lướt thôi cũng biết hai đứa này tiếng tâm cỡ nào. Vậy nên mới có việc đánh đấm sau trường vì bị các anh lớn khoá trên hỏi thăm trong lần đầu gặp mặt.
Duyên số còn chưa chịu dừng lại ở đó khi Junkyu biết Park Jihoon ở ngay đối diện nhà mình và Yoshi thì sát vách nhà Jihoon.
Chuyện vào một buổi sáng đẹp trời sau cái hôm đánh đấm và bị anh trai giáo huấn cả buổi vì đi đánh nhau mà để người ta đánh vào cái mặt đẹp. Kim Junkyu rời nhà với tâm trạng khá bất ổn và đụng ngay Yoshinori cũng đang từ cửa nhà cậu bước tới. Tiếp sau đó là sự xuất hiện của Park Jihoon. Và cuối cùng là anh trai của Junkyu, Choi Hyunsuk.
Hyunsuk khó hiểu nhìn em trai mình đang đứng đần ra nhìn lom lom hai đứa mặc cùng đồng phục ở đối diện. Anh đi tới trước, vỗ nhẹ lên vai Junkyu và nhận lại một cái hét toáng từ em trai thân yêu.
"Bạn em à?" Hyunsuk né người, xoa bên tai vừa bị Kim Junkyu tác động không nhẹ.
Junkyu cũng vói tay vuốt vuốt tai anh, cười giả lả đáp lại.
"Hai đứa hôm qua em kể đó."
"À, Tóc nâu với Tóc đen."
"Đúng đúng, Yoshinori với Park Jihoon."
Hyunsuk cũng xoay đầu, nhìn tới phía đối diện.
"Tóc nâu đẹp trai dịu dàng toả nắng với Tóc đen đẹp trai dễ thương giống cún con."
Junkyu gật gù ở đoạn Tóc nâu nhưng khi qua tới phần của Tóc đen cậu lại nhăn nhó mặt mũi, chau mày nhìn sang Hyunsuk.
"Đâu có, Tóc nâu thì đúng, nhưng em nói Tóc đen mặt mũi khó ưa mà."
Hyunsuk cười cười xoa đầu Junkyu.
"Anh đi làm đây, không có đánh nhau nữa đó, không thì anh đánh cả ba đứa nhừ tử."
Junkyu phóng vội tới chỗ Yoshi sau khi nghe Hyunsuk nói tới chữ chào chứ còn chẳng buồn để nghe từ "tạm biệt", Yoshi cũng chủ động bước về phía Junkyu, hai đứa nhìn nhau cười khúc khích vì cái duyên phận biết cách rẽ đúng lối của cả ba.
Nhưng người thứ ba trong cậu chuyện lại ngó lơ hai người còn lại và đang chăm chăm nhìn con xe đỏ chót vừa lao vụt đi.
Tới tận lúc Yoshi trao cho Jihoon một cú đập vào lưng và kèm theo nụ cười khoái trá của Junkyu. Jihoon mới chịu cho linh hồn đăng nhập lại vào cơ thể.
"Khoái xe của anh tao chứ gì, sau này nó sẽ là của tao, tao vui vẻ thì cho mày đi ké." Junkyu lúc nào nói chuyện với Jihoon cũng trong tư thế ngẩng cao đầu hết cỡ, làm ra vẻ anh lớn đại ca.
Jihoon thấy Junkyu ngờ nghệch chỉ cười nhếch miệng, thêm chừng đâu đó mười mấy phút, sau lúc cả ba đứa đã tới trước dãy hành lang phòng học, Jihoon phải rẽ sang lối khác vì không học cùng lớp với hai đứa còn lại, lúc này Jihoon mới chịu đáp lại câu nói ban nãy của Junkyu.
"Mày cứ dùng xe thoải mái, tao không ké đâu."
"Tao không thích xe, tao thích anh mày."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip