Giữa 0.23
Jihoon thừa nhận cậu vẫn có nhiều lúc thấy lòng mình lung lay, không thể trọn vẹn đặt xuống tin tưởng ở Hyunsuk. Thế nhưng chuyện về Choi Hyunsuk mà xuất phát từ chỗ Park Minhee mới là thứ khiến Jihoon khó tin hơn rất nhiều. Mấy năm lăn lộn bên ngoài cái nơi chẳng ai dám tin ai, khiến Jihoon hiểu rõ được rất nhiều điều trái khoáy trên đời này, bởi thế nên cậu biết có rất nhiều thứ tai nghe mắt thấy chưa chắc là sự thật. Huống chi tất cả mọi điều chỉ dừng lại ở mắt thấy chứ tai còn chưa nghe.
Vốn dĩ Jihoon muốn chờ Hyunsuk trở về để rõ ràng trong lời nói với nhau. Nhưng đúng thật như Jihoon nhắn, cậu bị gọi đi gấp bởi một dự án lớn, gói thầu lần này được tổng công ty đặt nhiều sự chú ý bởi thế mà dù vẫn rất thương em gái mình, Park Minhyuk cũng đâu còn cách nào khác ngoài gọi Jihoon chở về vì tin chắc cậu là người duy nhất có khả năng. Jihoon gom quần áo đi trong đêm, bận rộn quay cuồng với lịch bay dài và bất chợt. Đến khi có thì giờ nhắn một tin báo cho Hyunsuk đã là sáng hôm sau.
Mà thật lòng hơn chút nữa, Jihoon cũng có chút tâm tư ngoài luồng nên mới im lặng mặc kệ mọi thứ trôi đi lâu như thế. Yêu vào khiến con người lắm lúc biến thành những đứa trẻ không chịu trưởng thành, Jihoon giở ý xấu, muốn Hyunsuk lo lắng cho mình nhưng lại vô tình xem nhẹ sự quan trọng của bản thân trong lòng anh.
.
Tuần trước Lee Minhyung đột nhiên gọi hỏi thăm sức khỏe Hyunsuk dạo này thế nào. Hyunsuk lúc nào mà chẳng khoẻ mạnh, chỉ ngoại trừ mấy đêm khô cổ gần đây với mấy ngày khốc tim cũng gần đây, thì mọi thứ xem như là vẫn tốt. Hyunsuk bảo Minhyung cứ đi thẳng vào vấn đề đi chứ chẳng cần màn dạo đầu gì cho rườm rà phức tạp. Gã họ Lee cười khoái trá, bắt đầu kể chuyện đi đấu thầu một dự án lớn lại đụng phải em trai nhỏ năm nào của Hyunsuk.
"Thế hai người đường ai nấy đi rồi à?"
"Ừ, hồi trước đi chung đường tại nhà đối diện nhau, sau này cậu em đi nước ngoài nên không chung đường nữa."
Lee Minhyung ừ hử lại mấy tiếng, sau đó lại thở dài ra một hơi. Hyunsuk vô thức mường tượng ra cái vẻ ông cụ non sắp sửa lên lớp dạy bảo người ta.
"Giận lắm nhé, cậu ta dám hỏi anh tính thế nào với em ở trước mặt vợ anh."
Một đường cắt mỏng như giấy cắt hiện ra trên đầu ngón tay của Hyunsuk, anh cúi đầu để nhìn kĩ hơn thì thấy chút máu bắt đầu rớm ra. Hyunsuk kề tai vào vai để giữ máy, bình thản rút một tấm giấy lụa dưới hộc tủ rồi nhanh tay ấn lên vết máu đỏ tươi để cầm lại. Chuyện đụng dao kéo lâu ngày rồi bị phạm chỗ nọ chỗ kia đã là chuyện thường nhật với Hyunsuk, nhưng vết cắt vừa rồi là tại vì Park Jihoon.
"Rồi, Dahee nói sao."
"Thì em biết tính vợ anh rồi đó, lát sau anh thấy ẻm ngoắt cậu nhà em ra nói riêng gì đó, anh hỏi thì nói không có gì. Nhưng anh nhắm chừng, bão sắp kéo tới nhà em."
Hyunsuk xì cười, đều giọng đáp:
"Ờ, em xây nhà bằng gạch nên sói có đến thổi cũng không bay đâu. Cảm ơn anh vì câu chuyện hay ho này."
.
Nhà Hyunsuk xây bằng gạch AAC có chức năng cách âm hẳn hoi nên nó cứng cáp an toàn thật. Nhưng tim Hyunsuk thì lại như bao quả tim khác, được cấu tạo nên từ hàng loạt các loại động, tĩnh mạch. Một quả tim tiêu chuẩn, bình thường nên chỉ với một cái hôn bất chợt từ người anh yêu thôi đã là quá đủ để xô ngã nó.
Một tuần sau cái ngày Lee Minhyung tốt bụng chia sẻ cho chút vấn đề cũng xem như là hệ trọng. Hyunsuk luôn chuẩn bị sẵn tinh thần bị mang ra hỏi cung, cũng luôn sống trong tư thế phòng thủ cái ngày đột nhiên bị ai đó lôi đi giữa đêm khuya lộng gió. Mà làm gì cũng được, Hyunsuk nguyện để Jihoon làm bất cứ thứ gì trên người mình.
Nhưng chỉ cho đến khi Hyunsuk buông lỏng phòng bị, bắt đầu tin chuyện Jihoon đã chẳng còn để trong lòng mảnh gai cũ. Cơn bão mới đổ bộ đến muộn. Và đáng ra sau từng đó năm sống trên cuộc đời, Hyunsuk phải hiểu một tuần vừa qua là minh chứng cho câu nói bình yên trước cơn bão. Nhưng vì đợi lâu đến vậy mà chẳng thấy bão đâu nên người ta vẫn thường mặc định nó không đến nữa.
Cơn bão mang Park Jihoon đến trong bộ dáng tóc tai rối mù, quần áo xộc xệch, như thể Jihoon vừa lội ra được khỏi một cơn bão thật. Cậu không đi đến bằng con xe đỏ bắt mắt như mọi khi. Jihoon cuốc bộ đến, ngồi bệt xuống đối diện cửa hàng có cái biển hiệu tím nhạt nhưng lại đính lên mấy nụ cúc hoạ mi trắng. Park Jihoon chỉ ngồi thừ ra đó, chờ tới khi Hyunsuk dẹp tiệm đóng cửa xong xuôi mới xách mình lò dò theo sau anh về đến tận cửa nhà anh.
Khi đứng trước quyết định cái nào nên giữ thứ gì nên buông. Hyunsuk bán đi hết mấy thứ xa xỉ mình có chỉ để cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi phần nào. Xe tốt, quần áo xịn mịn, cả căn hộ có view hướng biển. Thứ nào cũng đẹp đẽ lộng lẫy nhưng đều bị chủ nhân phủi tay rũ bỏ không thương tiếc.
Hyunsuk mua lại ngôi nhà nhỏ trên con dốc cách tiệm hoa anh mở hai con đường ngắn cũn. Vì dạo đó Hyunsuk thích tản bộ hơn là chen lấn trên phương tiện công cộng như mấy lần đi đến những workshop về hoa cỏ được mở mỗi tháng ở gần dãy đường hoa giữa thành phố.
Ngôi nhà trên đỉnh dốc của Hyunsuk được trang trí hệt mấy kiểu nhà trong phim hoạt hình Ghibli, hãng phim mà hồi đó Hyunsuk chỉ coi khi Jihoon cứ hoài ri rỉ vào tai nũng nịu đòi anh xem cùng dù biết anh chỉ mê mấy gã siêu nhân của Marvel.
Sau cái hôm Park Jihoon rời khỏi căn hộ chung cư ở trung tâm thành phố. Hyunsuk cũng gom đồ đạc trở về ngôi nhà gần tiệm hoa của mình. Anh không muốn đi lại trong một ngôi nhà toàn dấu vết của Jihoon mà Jihoon lại không có ở đó cùng anh. Hyunsuk sợ mình nhìn cái gì cũng nhớ đến cậu. Vậy nhưng, kể cả khi rời khỏi đó, Hyunsuk cảm thấy anh vẫn rất nhớ.
Jihoon cứ cắm cúi tò tò theo sau. Hyunsuk bình thường đi rất nhanh, mất chừng năm bảy phút gì đó là tới nhà. Vậy nhưng vẫn là hai con đường ngắn cũn nọ, hôm nay Hyunsuk đi cùng Jihoon mất tận hai mươi phút.
"Nấu cho em ăn với, mì gói hay gì cũng được, em đói."
Hyunsuk bước tới bật tam cấp thì nghe Jihoon lên tiếng, giọng điệu hai trăm phần trăm nũng nịu, có khi còn chảy nước hơn cả em gái Minhee.
Hyunsuk hơi xoay người, dúi hết vào người Park Jihoon mớ hoa lá mình lạm quyền chọn trước những bông đẹp nhất để mang về. Anh lại cúi đầu lục lọi trong chiếc túi vải màu mè cách điệu, một xâu chìa khoá được kết lại bởi ti tỉ thứ chìa đủ màu đủ kiểu. Tra xong chìa vào ổ để mở cửa. Hyunsuk nhón mũi chân, bước qua bật cửa nhà, còn Jihoon thì vẫn đứng đực ra bên dưới mấy bật thềm. Thành ra, hai người bây giờ giống như cách nhau một cái vách, dù là thấy nhau, dù là vươn tay một chút là chạm đến, nhưng cả hai chỉ dám đưa mắt nhìn tới đối phương.
"Kêu em gái của em nấu cho mà ăn."
Jihoon phụt cười, hết tự vò đầu lại day mi mắt đang mỏi đến muốn díu lại.
"Con bé đi theo chủ trương phụ nữ ra ngoài làm việc lớn, đàn ông ở nhà gánh vách việc nhỏ."
Hyunsuk nhăn nhó mặt mũi, xì xầm trong miệng rằng vậy mà mấy bữa trước lại đi diễn vai cô gái đảm đang chuẩn mực, anh lúi húi đá đi một viên sỏi nằm dưới thềm nhà, cộc cằn đáp lại.
"Anh cũng muốn đi ra ngoài làm việc lớn thì sao?"
Viên sỏi bị Hyunsuk trút giận lăn đi một cách buồn bã đáng thương. Nhưng trước khi văng đi xa hơn nó vẫn kịp níu mũi đôi giày da dinh dính của Hyunsuk làm anh chới với mất đà lao về phía trước. Hyunsuk ới lên một tiếng, Park Jihoon ở sẵn ngay bên dưới, chỉ dang tay một cái là đủ đón trọn anh, ôm anh gọn gàng trong lòng, còn cơ hội ghé mũi sát vào cổ anh làm Hyunsuk rùng mình giật bắn, da người nổi lên thành da vịt bị lột lông.
"Vậy cho em mượn nhà đi, em ở nhà gánh vác chuyện nhỏ giúp anh."
"Em không có nhà hay sao." Hyunsuk ngẩng đầu, đẩy Jihoon khỏi người mình, anh rầu rĩ nhìn mấy bông hoa hàng tuyển của mình cái thì bị hai người ép cho bẹp dí, cái thì lăn lông lốc dưới nền gạch lạnh lẽo.
Jihoon thấy khuôn mặt bị kéo dần xuống của Hyunsuk thì nhịn không được muốn nắm lấy tay anh, khẽ hôn lên từng đốt ngón tay một trong khi tầm nhìn không rời khỏi mắt anh.
Rồi cậu nói:
"Em có nhà, nhưng thiếu cái nóc."
Hyunsuk ho sặc sụa vì tự dưng cơn viêm họng lại kéo đến. Jihoon vươn tay vuốt nhẹ sau bả vai anh. Hyunsuk xua tay giữa trận ho cứ tiếp diễn dai dẳng. Jihoon lo lắng nhìn anh, luống cuống tay chân không biết làm sao, chỉ biết mình cần làm cái gì đó để Hyunsuk ngừng sặc sụa.
Chắc chắn rằng chẳng có vị bác sĩ nào, kể cả có là cái loại lang băm, cũng không bao giờ đi khuyên người ta nên hôn nhau để ngăn chặn cơn ho chẳng thể ngừng, mà đáng ra phải đi kiếm một cốc nước trắng để tu sạch cả hơi cho thanh giọng. Nhưng mà Park Jihoon có phải bác sĩ đâu, và điều quan trọng là doanh nhân dùng não mọi lúc như Jihoon mà vẫn đi dùng cách nâng cằm, ấn xuống một nụ hôn để người ta không ho nữa.
Đôi khi mấy cách chữa bệnh nọ bệnh kia trong dân gian truyền đi cũng có hiệu quả, dù cái cách quái gỡ với nhiều âm mưu đó không biết Jihoon học từ đâu ra. Choi Hyunsuk đã không còn hó hé ra một cái hắng giọng nào nữa, anh nín bặt. Park Jihoon thì cười nắc nẻ, sơ hở lúc Hyunsuk đang ngây ra để hôn thêm vài ba lần mới vừa lòng.
"Ai cho em,..."
Jihoon nhận ra Choi Hyunsuk bây giờ có một cái công tắc ngay cánh môi hay chu ra trong vô thức của anh. Vì mỗi lần Jihoon ghé môi ấn vào, Hyunsuk lại đơ người chăm chăm nhìn cậu không chớp mắt.
"Xin lỗi nha, em lỡ rồi, thôi em trả lại anh từng ấy cái nhé."
Hyunsuk nhanh tay bụm chặt môi mình, đưa mắt trân trân nhìn Jihoon. Cậu bạn trước mặt không thèm tỏ ra chút nào ngại ngùng, lại còn cả gan sấn tới bế hẳn Hyunsuk đi vào nhà anh.
Hoặc là, sau này sẽ thành nhà của chung.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip