Chap 6: Anh trai
Ngày hôm sau, cũng là thời gian bắt đầu cho khóa huấn luyện SOTUS. Đây có lẽ là thời kỳ khắc nghiệt nhất của thời sinh viên mà mọi người đều phải trải qua, một kỳ huấn luyện đáng sợ đến mức đã có nhiều sinh viên đã ngất đi phải vào viện vì không chịu nổi sự huấn luyện hà khắc.
Dường như những đàn anh năm ba rất thích gây sức ép cho những những sinh viên năm nhất đặc biệt là nam sinh đẹp trai ở trong trường. Hôm nay tôi trở lại là đàn anh quản lí các em của mình, vừa nghĩ đến những ngày tháng đã trải qua ở năm nhất khiến tôi toát mồ hôi.
Mấy ngày đầu, lúc tập đứng nghiêm và đứng tấn, những đàn anh lớn hơn luôn quan sát các em, kể cả tôi và nó dù không phải là sinh viên năm nhất nhưng cũng bị quan sát rất chặt chẽ. Nếu bọn tôi hơi có dấu hiệu gì không nghiêm túc, không giữ phép tắc của đàn anh thì ngay lập tức sẽ bị phạt.
Nhớ đến chuyện lúc nhỏ Bright dễ bị ăn hiếp, suốt ngày cứ lầm lầm lì lì chẳng có bạn nên tôi cũng nghĩ nó là người yếu ớt. Nhưng ngoài ý muốn chính là sức chịu đựng của nó còn vượt xa so với tưởng tượng của tôi, nó khỏe đến mức khiến anh Pat, đàn anh khóa trên của tôi đã đề nghị nó tham gia là đội trưởng SOTUS vào năm tới. [Mea, thằng khỉ sao cái mẹ gì nó cũng giỏi thế?]
Trải qua mấy ngày huấn luyện, mặc dù chịu khổ cực phải dãi nắng dầm mưa nhưng cũng chẳng ai dám nhíu mày hay kêu than một tiếng.
Sáng sớm, tất cả các sinh viên mới đều tập trung ở phòng truyền thông của khoa để học lý thuyết về khóa huấn luyện. Xế chiều cùng ngày, huấn luyện thực tế lập tức được triển khai. Còn nhớ hôm sau, vào lúc tập đứng nghiêm, có một nữ sinh sức khỏe hơi kém bị cảm nắng và té xỉu.
Lúc ấy, Bright được phân công đứng ở hàng đầu để quan sát, gần nữ sinh kia hơn so với tất cả các nam sinh khác. Thấy người bất chợt ngã ra, nó lập tức chạy qua đỡ nhưng lại bị anh Ma, một đàn anh trong khóa nhìn thấy và khiển trách: "Bright, ai cho cậu di chuyển? Là đàn anh rồi nhưng tác phong lại không tốt thế? Đi sang bên cạnh chống đẩy một trăm lần để làm gương cho mọi người"
Tất cả mọi người kinh hãi không thôi. Nhưng trong huấn luyện vốn phải phục tùng mệnh lệnh, đàn anh nói sao thì phải làm theo vậy. Mọi người cảm thấy bất công cho nó nhưng lại chẳng dám nói gì.
Thằng Bright cũng không cãi, trực tiếp đi sang bên cạnh, không tham một tiếng mà bắt đầu chống đẩy. Liên tiếp làm hơn năm mươi cái, tuy nó không thở gấp nhưng cả người đã nhễ nhại mồ hôi, thậm chí còn nhỏ thành vũng đọng trên mặt đất.
Anh Pat nhìn chằm chằm đến khi nó chống đẩy được tám mươi cái, xong mới cho nó đứng dậy kết thúc hình phạt, tuy nhiên trong mắt đã lộ ra khen ngợi và hài lòng.
Sau khi Bright chống đẩy không bao lâu, cả đội được nghỉ tại chỗ 5 phút. Tôi cũng đi qua hỏi thăm nó: "Mày ổn không? Không mệt à?"
"Không mệt, nhưng tao thấy hơi khát..." Dứt lời nó giật lấy bình nước mang theo của tôi lên mà ngửa đầu uống một ngụm to.
"Này sao mày lại uống nước của tao?" Tôi hỏi
"Tao thích thế đấy! Cảm ơn nhé, ngài Win!" Nó trả bình nước lại rồi vỗ vai tôi cười bảo [Sia đúng là thằng đáng ghét bỏ mẹ, sao lúc nào cũng gây sự với tôi như thế tôi đang nợ gì nó vậy]
Mấy ngày phải tập quân sự, bọn tôi bị hành đến sức cùng lực kiệt, lúc trở về ký túc xá, gần như chỉ muốn đặt mình ngủ ngay. Hôm nay được về sớm nên tôi tranh thủ sắp xếp lại đồ đạc.
"Tại sao mày lại đẹp trai và ưu tú thế hả? Tao làm thế nào cũng thua mày, ông trời thật là quá bất công mà" Tôi than vãn
Nó cười cười lại bảo: "Tao như thế cũng chẳng bằng anh trai tao đâu. Lúc tao theo mẹ sang Mỹ thăm anh trai sang mới biết được anh tao còn giỏi còn đẹp trai hơn tao nhiều. Anh ấy cũng là thần tượng của tao đấy!"
Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên: "Cái gì? Mày còn có anh trai à?" nó thản nhiên gật đầu
Tôi cũng hơi tò mò. Tôi chưa từng nghe đến chuyện nó có anh trai cả nên vội hỏi theo: "Anh trai ruột mày à?"
Nó thấp giọng "Ừ" một tiếng.
Tôi hỏi: "Mày có anh trai à? Sao tao lại không biết thế?"
Nó trả lời: "Mày chỉ lo nhìn vào thành tích của rồi tìm cách để vượt mặt tao chứ làm gì quan tâm đến chuyện gia đình tao. Anh ấy sống ở nước ngoài sau khi anh ấy đi thì nhà tao cũng dọn về đây"
"Mày còn trách tao à? Anh mày đi trước khi nhà mày dọn về đây ở hơn nữa dì Ao cũng chẳng nhắc chuyện này làm sao mà tao biết được?" Tôi giải thích [Tôi ghét nó nhưng không có nghĩa là gia đình tôi không thích gia đình nó, hàng xóm còn rất thân thiết nữa cơ chỉ là chuyện dì ấy có một đứa con trai nữa thì tôi thật sự không biết]
"Vậy sao mày không đi cùng anh mày?" Tôi ngây thơ hỏi
Nó im lặng hai giây, vừa nhìn di động, vừa thấp giọng đáp lời: "Nếu tao theo anh tao thì mẹ tao phải làm sao đây?" Câu nói này khiến tôi cảm thấy bàng hoàng khi biết bản thân đã nói sai điều gì đó, tôi thậm chí quên mất ba mẹ thằng Bright đã ly hôn, sau đó nó và mẹ mới chuyển đến đây sống.
"Sia, tao lại nói bậy rồi, xin lỗi nhé" Tôi nói
"Khi anh tao 10 tuổi, mẹ mới sinh tao, khoảng cách của hai anh em là rất lớn, anh biết khi tao chưa đủ lớn để rời xa vòng tay của mẹ nên anh ấy theo ba còn tao thì ở lại với mẹ." Nó kể lại mọi chuyện cho tôi nghe, không ngờ người hoàn hảo như thằng Bright lại phải chịu sự thiếu thốn tình cảm đến thế.
Nghe đến đây, tôi mới hiểu, thì ra đó chính là nguyên nhân nó lạnh lùng cũng rất ít thấy bạn bè thậm chí là cô đơn. Khi nói ra những lời ấy, không hiểu vì sao nó lại khiến người khác có cảm giác buồn buồn.
"Mày buồn vì chuyện của tao à?" Nó đột ngột quay sang hỏi tôi
"Ai buồn vì mày chứ? Điên à?" Tôi phủ nhận
"Thật tao phải cảm ơn mày đấy!"
"Cảm ơn tao làm gì?"
"Tao chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ tranh đấu gì đó với mày nhưng tao có thể có được ngày hôm nay, có được thành tích ưu tú và ý chí mạnh mẽ này tất cả nhờ mày đấy!" Nó đáp
"Nhờ tao sao?" Tôi ngạc nhiên mà mở mắt to tròn xoe mà nhìn nó
"Ngay từ khi dọn đến đây sống tao đã nhìn thấy mày rất đáng yêu, tao muốn làm quen mày nhưng mày lại đanh đá mà đẩy tao một cái." Nó kể lại chuyện lúc nhỏ
"Mày ghi hận mà muốn hơn tao à?" Tôi hỏi
"Không" Nó lắc đầu mà nói tiếp: "Có lẽ mày đã quên chuyện của 15 năm trước rồi thì phải? Lúc tao vừa chuyển đến đây"
"Là tụi con nít trong xóm à?" Tôi đã nhớ ra chuyện ấy...
15 năm trước...
"Chào chị, chị mới dọn đến đúng không? Có cần tôi phụ giúp gì không?" Mẹ tôi đã nhanh chóng đến giúp dì Ao sắp xếp đồ đạc vào trong nhà
"Cảm ơn chị nhé!" Dì Ao cảm ơn gia đình tôi rất nhiều
Mẹ tôi nhìn thằng Bright rồi khen gợi: "Con trai chị đấy à? Ngoan ngoãn quá đi thôi không giống như thằng Win nhà tôi suốt ngày cứ tinh nghịch phá phách"
Ngay từ giây phút mẹ tôi khen nó thì tôi đã ghét nó rồi, dù nó có thân thiện với tôi cấp mấy tôi vẫn cảm thấy nó đáng ghét vì tôi chẳng muốn ai hơn tôi cả...
Nó cũng đến thân thiện mời tôi ăn kẹo nhưng tôi không nhận mà đẩy nó té xuống đất cũng vì thế mà tôi bị mẹ dạy dỗ cho một trước khiến tôi càng ghét nó hơn.
Mẹ tôi vẫn muốn tôi làm quen bạn mới mà ép buộc tôi phải chơi cùng nó, tôi là bị ép buộc nên phải ngồi nói chuyện cùng nó, đúng lúc một đám con nít trong xóm đến rủ tôi đi chơi như thường ngày
"Này Win đi chơi thôi!" Thằng Lew, bạn thân của tôi trong xóm mời gọi
"Được" Tôi nhanh chóng đứng dậy định bỏ đi thì nó kéo tay tôi lại: "Không ở lại chơi với Bright à?"
"Thằng này là ai thế?" Lew hỏi tôi
"Nó là Bright vừa mới chuyển đến đối diện nhà tao đấy!" Tôi đáp
"À, nhìn thằng nhóc này trông ốm yếu quá đấy! Nghe nói là nó không có ba tội thật đấy!" Lew trêu ghẹo nó
"Sao tôi lại không có ba chứ?" Nó đẩy Lew xuống đất
"Cái thằng này muốn chết à?" Lúc đấy chẳng hiểu bản năng anh hùng thế nào mà tôi đã đứng ra bảo vệ nó vì dù có ghét nó nhưng thằng Lew là người sai trước.
"Nè mày sai rồi đấy! Dù sao cũng không được nói thế, chuyện đó là chuyện của người lớn, trẻ con như chúng ta không hiểu được, mày về đi hôm nay tao phải ở nhà trông em giúp mẹ rồi!" Cũng chính câu nói này mà làm thằng Lew giận tôi cả tuần lễ phải bao đến 2 cây kem mới hết giận tất cả là bảo vệ nó...
"Siaaa, Mày nhắc đến chuyện này làm gì?" Tôi hỏi
"Cũng chính từ đó tao rất muốn tìm cơ hội nói chuyện với mày" Bright cười đáp
"Muốn làm bạn với tao vậy tại sao lại phải tranh giành với tao?" tôi nhíu mày hỏi
"Tao chưa hề có ý định tranh giành gì với mày cả chỉ là mày nghĩ thế thôi nhưng càng ngày tao càng nhận ra một chuyện chỉ khi tao hơn mày thì mày sẽ quay lại chú ý đến tao. Tao biết mày luôn phấn đấu giành hạng nhất nên tao cũng phải cố gắng để tên tao và mày luôn được xếp cùng với nhau." Nó giải thích
"Mày thật sự muốn làm bạn với tao đến thế à?" Tôi hỏi
"Tao còn muốn hơn như thế nữa kìa" Nó nhìn vào mắt tôi nói cứ như là đang tỏ tình vậy
"Tao có việc đi trước nhé!" tôi nhanh chóng bỏ chạy chẳng hiểu sao lúc này tim cứ đập loạn xạ cả lên ngay lúc này tôi nhận được tin nhắn: "Tao biết mày có tiết, lát nữa ăn trưa với tao nhé!" [Siaa, sao nó lại nhắn tin sến thế này, tao hoang mang vì chẳng biết có phải là thằng Bright lạnh lùng không đấy!]
Tôi cố tình chọn một góc để ngồi ăn trưa cũng bị nó phát hiện: "Sữa chua của mày, ăn xong thì uống nó đi. Dạo này tao thấy mày hay đau bụng đấy! Uống xong sẽ dễ chịu hơn"
"Mày là bác sĩ à? Quan tâm tao thế?"
"Là bác sĩ riêng của mày thì tao cũng sẵn lòng" Nó cười đáp, khiến tôi chưa ăn đã nghẹn
"Mời bác sĩ ăn cơm" Tôi cố cười ngượng mà nói [Ôi trời từ sao chuyện lúc sáng tao bắt đầu nghi ngờ về những hành động mà nó dành cho tao sao cứ như quan tâm crush thế này? Tao là trai thẳng cơ mà!!!!!]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip