06 - Bí mật chồng chất bí mật.
Sau khi xong lịch trình chụp quảng cáo, Haruto liền nhanh chóng lên xe di chuyển đến địa điểm đã hẹn trước với Junkyu. Vừa đẩy cửa bước vào, bóng hình người kia đã lọt vào tầm mắt, cậu đi lại gần và ngồi xuống đối diện. Cả hai đã hẹn nhau ở phòng họp của công ty, vì bây giờ đã gần chiều nên phòng họp trở nên trống vắng không bóng người, rất thích hợp để mở cuộc trò chuyện bí mật, nhưng nếu có nhân viên đi qua thì họ cũng chỉ tò mò trộm nghe chứ chẳng rảnh rỗi đi khoe khoang với người ngoài rước mối họa về cho công ty, vừa không tốt cho công ty lại chẳng tốt cho việc làm của bản thân. Khiến Haruto cảm thấy yên tâm khi hẹn Junkyu ở đây.
"Lát nữa anh có lịch trình à?"
"Anh phải đi gặp một số đạo diễn bàn vài chuyện. Nên anh chỉ ghé đây để gặp em một chút thôi, có gì muốn nói thì cứ nói."
Haruto đánh mắt xung quanh khẳng định không có ai bên ngoài nghe trộm, mới dời mắt lên nhìn Junkyu, "Junkyu, hai ta quen biết nhau từ khi nào anh biết không?"
"Khi ta cùng đóng chung phim "Love Melody", anh diễn nam chính, em nam phụ. Sao lại hỏi thế?"
"Vậy tại sao trước đó, vai diễn nam chính của bộ phim "Yêu em ba nghìn năm", anh lại nhường cho em?"
Đồng tử của Junkyu bắt đầu dao động, di chuyển về hướng khác như muốn né đi ánh mắt của Haruto. Anh phì cười đánh tan sự yên tĩnh của bầu không khí, "Cái gì chứ? Anh nhường em khi nào? Chẳng phải em danh chính ngôn thuận lấy được sao?"
"Anh đang nói dối."
"..."
Cậu ghé lại gần khuôn mặt anh hơn, "Em chỉ muốn biết lý do thôi. Ít ra một lý do nào đó sẽ khiến em cảm thấy em xứng đáng được vai diễn ấy từ anh."
"Bố em."
Haruto dường như đã biết trước lý do, cơ mặt không thay đổi ngã lưng dựa vào ghế. Junkyu nhẹ nhàng nói: "Anh nghĩ hẳn là em đã biết lý do. Chỉ là muốn lời xác nhận từ anh? Và chắc em cũng biết tại sao lúc ấy anh cam tâm tình nguyện nhường cho em, đúng chứ?"
Không nhận câu đáp lại của cậu, anh tiếp lời, song lấy điện thoại bản thân đưa cho cậu: "Năm ấy, anh nhận được kịch bản. Vai diễn rất hợp với anh, và anh đoán phim khi chiếu sẽ rất bùng nổ. Vì thế đã nhanh chóng ký hợp đồng. Sau đó, bố em gửi tin nhắn này bảo anh nhường vai diễn lại cho em.."
"Và vì bố em khi xưa đã từng nâng đỡ anh nên anh trả ơn bằng cách nhường lại cho em?" - Haruto cắt ngang.
Junkyu khẽ gật đầu, "Thật ra, em cũng đã biết mà, bố em dù không là người trong giới giải trí này, nhưng quyền lực cũng không kém bất cứ ai. Em lại quá cố chấp mãi cũng không chịu nhận sự giúp đỡ của gia đình, nên ông ấy chỉ còn dùng cách này. Khi xưa, nếu không có bố em, chắc hẳn anh hiện tại vẫn chỉ là một diễn viên quần chúng không tên tuổi. Chỗ đứng anh cũng đã có, nên vai diễn ấy cũng không quá quan trọng với anh. Hơn nữa, suốt mấy năm trong nghề, bố em không ít lần chiếu cố anh, bố em cũng luôn đứng ra đầu tư và kêu gọi nguồn vốn để tài trợ một vài bộ phim của anh. Có lẽ, chỉ với bộ phim ấy cũng không đủ đền đáp lại hết những gì bố em bỏ ra với anh."
"Cảm ơn anh."
"Anh không hiểu vì sao em lại không muốn nhận sự giúp đỡ từ gia đình, và anh cũng không muốn xen vào. Nhưng anh nghĩ người em nên cảm ơn là bố em. Trách nhiệm của anh đến đây có vẻ đã xong, anh về trước." - Junkyu đứng dậy vỗ vai cậu một cái rồi rời đi. Bỏ mặc cậu ở lại thả mình trôi vào những dòng suy nghĩ.
Haruto muốn giống như những đứa trẻ khác, cậu muốn được tự mình cố gắng nỗ lực đạt lấy những thành tựu xứng đáng để có thể khiến bố mẹ cảm thấy tự hào. Cậu không muốn người khác biết cậu chỉ là một người "ăn bám" bố mẹ, há miệng chờ đợi bố mẹ dâng tiền đến miệng. Haruto mới cố chấp đến thế, cố chấp đến mức có nhiều lần bố và cậu đã xảy ra những trận cãi vả. Haruto vốn dĩ từ lâu đã định mình sẽ giấu lấy thân phận, và không muốn nhận bố trước mặt người khác khi bước vào giới giải trí, đặc biệt trước mặt những người chỉ muốn nịnh bợ và không lấy một câu nào thật lòng. Nhưng có lẽ hiện tại, cậu lại là người duy nhất không biết bản thân lần nữa trở thành con rối dưới tay bố mẹ.
Vừa vặn đúng lúc ấy, cuộc gọi đến từ Yoshinori kéo cậu ra khỏi những dòng suy nghĩ triền miên không hồi kết, ngón tay ấn nút gọi, giọng đối phương lập tức vang lên: "Này, Junkyu bảo anh phải canh chừng em, em không sao đấy chứ? Có chuyện gì sao?"
"...Em không sao, chỉ là nghĩ chút chuyện. Biết là có chút khó, nhưng anh có thể tìm một người giúp em được không?"
"Ai?"
"Người viết báo cáo cuộc tuyển chọn diễn viên năm đó ở lớp diễn xuất."
Yoshinori im bặt. Haruto nói tiếp: "Năm đó, sau cuộc tuyển chọn, anh ta chỉ làm trong vòng hai năm thì lập tức từ chức. Với lý do là về chăm sóc mẹ già. Nhưng-"
"Nhưng mẹ cậu ta đã mất trước khi cuộc tuyển chọn diễn ra. Người duyệt đơn đó là Giám đốc, và cả công ty những người không biết đều không dám tò mò hỏi, những người biết việc cậu ta mất mẹ thì cũng tuyệt nhiên không lên tiếng thắc mắc. Anh nói đúng chứ?" - Đối phương cắt ngang.
"Anh đã nghi là cuộc tuyển chọn năm đó có vấn đề?"
Yoshinori thở dài bên đầu dây, "Haruto, trước khi anh đầu quân cho công ty em, anh đã từng hai lần thi trượt Học viện Cảnh sát đấy!"
"Thế tại sao anh lại bảo em không có manh mối? Còn nữa-"
Yoshinori lại tiếp tục chen vào lời cậu, "Chẳng phải em cũng điều tra ra một ít nhưng chẳng thèm nói với anh à?"
"Chỉ là năm đó em có chút khó hiểu nên đã dò hỏi chút chuyện. Nhưng em đã mất manh mối từ lâu rồi. Em xin lỗi." - Haruto cúi đầu nói lí nhí.
"Em là minh tinh, đừng quá mạo hiểm. Không khéo đến tai Giám đốc thì không ổn đâu. Chưa kể bọn "chó săn" sẽ không buông tha em đâu."
"Vậy còn lại trông cậy vào anh."
"Được rồi, ai bảo anh là quản lý của em cơ chứ. Nếu ổn rồi thì ra xe đi, lát còn lịch trình phỏng vấn nữa."
Haruto đáp vâng một tiếng liền cúp máy ra xe. Lúc hoàn thành tất cả mọi lịch trình về đến căn hộ thì cũng đã gần nửa đêm. Haruto thở dài, vắt áo khoác lên ghế sofa, mệt mỏi đưa tay lên cổ tự xoa nắn. Tay còn lại thì mở cửa tủ lạnh tìm một thứ gì đó lót bụng. Không nghĩ rằng, Junghwan sẽ để lại một phần cho mình, Haruto có hơi bất ngờ đọc mảnh giấy ghi chú nhỏ trên hộp đồ ăn.
"Đột nhiên cảm thấy ngán, mà tôi không muốn lãng phí nên để lại cho anh đó. Nhớ hâm nóng trước khi ăn nha. Còn nữa, muốn uống sữa thì cũng phải hâm lại. Chúc ngon miệng."
Tiếng "ting" từ lò vi sóng kêu lên, báo hiệu đã hâm nóng thức ăn, Haruto lập tức lấy ra ăn. Hộp thức ăn đều là những món ăn dễ tiêu hóa và tốt cho sức khỏe khiến anh không bị đầy bụng, và khó ngủ. Ký ức nối đuôi nhau ùa về trong tâm trí anh, khi cả hai còn quen nhau trong lớp dạy diễn xuất, Junghwan là người có chút bướng bỉnh khó chiều, nhưng không phủ nhận, cậu đồng thời cũng là một người khá chu đáo trong việc hằng ngày. Haruto căn bản không quan tâm đến sức khỏe lắm, vì dốc sức cho công việc thôi cũng khiến anh suy nghĩ cả ngày, anh thậm chí không có thời gian lo nghĩ cho bản thân. Và Junghwan chính là người giúp anh chu toàn mọi thứ về mặt sức khỏe, cậu luôn tạo một thực đơn ăn uống riêng nếu Haruto muốn ăn kiêng. Giúp anh có thể giảm lại không ảnh hưởng đến sức khỏe. Sau khi chia tay cậu, anh miệt mài làm việc, cách anh ép cân nặng rất phản khoa học và hại sức khỏe, Haruto cũng không ít lần khó chịu trong người và nặng hơn chính là nhập viện.
Bây giờ suy nghĩ lại, quả nhiên sống với Junghwan vẫn là tốt nhất. Vừa nghĩ vừa ăn, trong mấy chốc đã giải quyết xong hộp thức ăn. Anh nhanh chóng tắm rửa, leo lên giường, đưa ánh mắt nhìn cậu ngủ bên cạnh. Nhịp thở đều đặn của Junghwan khiến Haruto cảm thấy như trút được gánh nặng đè lên hai đôi vai đang dần trĩu xuống, cúi xuống khẽ đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Không biết đã bao lâu rồi kể từ khi lần cuối anh hôn trán chúc em ngủ ngon. Nhưng anh hy vọng, ngày mai tỉnh giấc vẫn còn em bên cạnh. Chúc ngủ ngon, người anh yêu.
Rồi bản thân cũng nằm xuống chìm vào giấc ngủ.
Tập một của chương trình "Chúng ta hẹn hò đi" phát sóng, ngay tức khắc đã chiếm trọn mọi sự chú ý của đông đảo khán giả, trở thành chương trình có tỷ suất người xem đứng đầu trong những chương trình giải trí có lượt xem cao nhất trong năm nay. Song, cũng là chương trình có lượt xem nhiều nhất trong khung giờ vàng, bỏ xa tất cả những phim hay chương trình chiếu cùng khung giờ. Siêu thoại của chương trình, hay ngay cả Hotsearch cũng đều chiếm trọn và được bàn luận sôi nổi trên các diễn đàn mạng.
Thành tích tốt như vậy, đương nhiên là mọi người trong đoàn đều hài lòng. Tên tuổi của cả hai vốn đã bùng nổ từ trước, bây giờ lại càng bùng nổ hơn. Chỉ trong vòng hai ngày sau khi chương trình phát sóng tập một, cả hai lại được mời tham gia một số bộ phim và chương trình giải trí khác, đặc biệt các hợp đồng quảng cáo cũng lần lượt thi nhau tìm đến. Độ nổi tiếng của Haruto khiến mọi người trong đoàn đội Junkyu phải dè chừng, do sức hút không chỉ từ chương trình mà còn bộ phim đang chiếu của Haruto cũng rất được khán giả yêu thích. Riêng Junkyu, nếu nói không quan tâm thì không hẳn, tâm trí ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Nhưng thứ mà khiến anh quan tâm đến sức nóng của Haruto, chính là cậu có thể ngáng đường anh trong lễ trao giải phim cuối năm. Vì Junkyu từng hứa với bà ngoại đã mất của anh, sẽ lấy đủ năm chiếc cúp Thị đế gửi cho bà xem. Năm bà mất, anh chỉ mới dừng lại ở nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, dù bà xoa đầu mỉm cười nói không sao, cũng không thể vơi đi nỗi nuối tiếc đi qua bao năm trong lòng anh. Song, anh đồng thời cũng muốn chứng minh cho Mashiho thấy, khi ấy cậu từ bỏ giấc mơ chọn yêu anh là điều đúng đắn.
Kỳ thực, nếu mà không nói dối, thì năm đó, Junkyu rất không cam tâm khi phải nhường vai nam chính của bộ phim "Yêu em ba nghìn năm" cho Haruto - một vai diễn mà anh chắc rằng sẽ được mọi người yêu mến góp phần giúp đưa sự nghiệp anh lên thêm một bước tiến. Đó cũng là lẽ đương nhiên thôi, bởi vì Kim Junkyu cũng là một con người. Cũng có sự ích kỷ riêng cho bản thân. Nhưng phải làm sao đây? Anh không thể từ chối sự đề nghị của bố Haruto - người có tiếng nói và quyền lực trong giới giải trí này. Nhiều năm trong giới, Junkyu có được thành công và chỗ đứng vững như thế này, ngoài công sức và nỗ lực của chính bản thân, thì anh còn nhận được không ít sự "chiếu cố" từ ông ấy. Bố Haruto đã từng nói với Junkyu khi anh chân ướt chân ráo bước vào giới, rằng anh rất giống với ông ấy ngày xưa, nên ông ấy đặc biệt muốn nâng đỡ anh chứ không vì mục đích gì cả. Junkyu vốn rất hoài nghi không tin làm thế nào lại có chuyện tốt đến thế. Mãi cho đến tận bây giờ, Junkyu đã hiểu ra, dường như bố Haruto chỉ muốn dùng anh để trải đường cho Haruto. Junkyu chính là một con chuột bạch thí nghiệm không hơn không kém. Junkyu cũng chẳng còn cảm thấy thất vọng, buồn bã hay cảm thấy bị lợi dụng. Căn bản, từ đầu quỹ đạo đã được vạch ra như vậy. Vật vã bao năm trong cái ngành giả dối đầy cám dỗ xấu xa này, Junkyu cũng đã tự học được cách làm sao có thể "diễn" để tự bảo vệ chính mình, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ bản thân, những việc không liên quan tai không nghe mắt không thấy, nhìn thời thế mà làm việc, tự khắc sẽ nắm chắc trong tay được ba bốn phần an toàn.
Chỉ cần không quá chân thành thì sẽ không dễ bị tổn thương.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip