Chương 48: Chiếm Lấy Sư Tôn (28)
Cậu theo lời của Lục Bính mà đi đến chỗ chưởng quản, chưởng quản vừa thấy cậu cầm lệnh bài bước vào thì cũng chẳng hỏi gì nhiều, ông ta chỉ cho một người dẫn cậu tới Lục Thanh Phong nhận việc, hiển nhiên Lục Thanh Phong rất nhiều lần thay đổi hạ nhân, nên có người mới tới cũng chẳng ai có chút kinh ngạc.
Lý do cũng rất dễ hiểu, Lý Diệp Thần giận chó đánh mèo rất nhiều, người ở đây đều chết như rơm như rạ, một tháng ở đây thay tận mấy chục người lận.
Mà Lăng Tiêu phụ trách chuyện cơm bưng nước rót cho Mộc Ưu Quân, hiện tại hắn ta đã bị phế một nửa võ công, hàng ngày đều phải dùng những thứ như thiên tài địa bảo để bồi bổ thân thể.
Lăng Tiêu theo lời của tên tu sĩ bên cạnh tới bưng thuốc cho Mộc Ưu Quân, chẳng là khi cậu chuẩn bị đẩy cửa bước vào, bên trong đã truyền tới âm thanh bình sứ đổ vỡ, một âm thanh khàn khàn truyền ra ngoài.
"Cút đi!"
Lăng Tiêu hơi dừng một lát, song vẫn đẩy cửa bước vào, cậu hơi cúi đầu, làm ra bộ dáng cung kính: "Kiếm tôn, đã đến giờ uống thuốc."
"Ta nói ngươi cút ra ngoài!" Giọng điệu người kia cực kỳ lạnh lùng.
Nghe vậy Lăng Tiêu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe ra vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh liền biến mất, lại một lần nữa cúi đầu, cậu khom người quỳ xuống, hai tay giơ cao khay thuốc lên rồi làm như không thấy sự uy hiếp trong lời nói của người kia rồi tiếp tục khuyên nhủ: "Kiếm tôn bớt giận, môn chủ có lệnh phải đợi tới khi trong bát hết thuốc thì thuộc hạ mới được ra khỏi phòng."
Choang!
Mảnh sứ lẫn nước thuốc cứ thế bắn lên trên vạt áo của Lăng Tiêu, Mộc Ưu Quân chậm rãi bước tới, dùng pháp lực bóp chặt lấy cổ của cậu, nhấc lên trên, giọng điệu tràn đầy uy hiếp: "Lý Diệp Thần đâu? Ta muốn gặp hắn ta!"
Lăng Tiêu bỗng dưng bị bóp tới mức khó thở, vẻ mặt có chút không khống chế được mà nhìn Mộc Ưu Quân, khuôn mặt anh tuấn chẳng khác nào tiên nhân trong nguyên tác giờ đây lại như bắt đầu nhập trần, đôi mắt đẹp tới mức yêu nghiệt đã bị bao trùm bởi sự tàn ác, nếu không phải biết trước người nhập ma là Lý Diệp Thần, Lăng Tiêu còn hoài nghi người nhập ma chính là Mộc Ưu Quân.
Xem ra mọi chuyện khác với cậu tưởng tượng.
Trong lúc Lăng Tiêu còn đang nghĩ xem nên đối phó với Mộc Ưu Quân như thế nào thì từ đằng sau có một giọng nói lười biếng xen vào: "Ngươi lại muốn chạy à?"
Bỗng lực đạo trên cổ mất đi khiến Lăng Tiêu rơi rầm một cái xuống đất, cậu nhịn ho khan rồi nhíu mày, từ từ đứng sang một góc mà nhìn Mộc Ưu Quân đang nổi giận đi tới đánh nhau với Lý Diệp Thần, hắn ta ra tay rất tàn nhẫn, từng đòn như muốn dồn Lý Diệp Thần vào chỗ chết, mà Lý Diệp Thần cũng phản công lại, nhưng rất nhanh Mộc Ưu Quân đã bị yếu thế, cả người ngã đều ngã xuống đất, Lý Diệp Thần cười lạnh, hắn ta khom lưng xuống cường thế mà bóp lấy cằm của Mộc Ưu Quân, lạnh giọng nói: "Ta đã nói ngươi chờ thêm vài ngày nữa, sư tôn, sao người cứ để ta phải nổi giận nhỉ?"
Mộc Ưu Quân cũng không yếu thế nhìn thẳng vào mắt hắn ta, rồi gằn lên từng chữ: "Ngươi đừng có tự cho là mình đúng, ngươi tưởng làm như vậy thì người sẽ trở về được à!"
Vừa nghe mấy chữ này, cả khuôn mặt Lý Diệp Thần đều biến sắc, hắn ta đứng dậy, vung tay một cái khiến mặt Mộc Ưu Quân quay sang một bên mà phun ra cả một ngụm máu, giọng điệu có chút điên cuồng: "Còn không phải tại ngươi, năm đó còn không phải tại ngươi!"
Lăng Tiêu đứng phía xa lạnh lùng thu một màn này vào trong mắt, sau đó cậu lặng lẽ đi ra ngoài.
Ban đêm.
Trên đại điện Lục Thanh Phong, một thân ảnh thần không biết quỷ không hay lẻn vào từ bên ngoài cửa sổ, Lăng Tiêu dùng linh khí ẩn hơi thở, cậu nhẹ nhàng bước tới bên giường Mộc Ưu Quân, lúc cậu giơ tay định thi pháp khiến cho hắn ta ngất đi thì bỗng dưng bị người đang ngủ trên giường túm lấy.
Mộc Ưu Quân mở to đôi mắt, hơi thất thần nhìn về phía gương mặt của Lăng Tiêu, kinh ngạc, vui sướng, hoảng hốt lại đen xen dòng cảm xúc không thể tả nổi nhìn về phía cậu, Lăng Tiêu giật mình, còn chưa kịp nói gì thì đã bị người bên dưới túm lấy ôm chặt.
"Ngươi trở về tìm ta rồi đúng không?" âm thanh của Mộc Ưu Quân có chút nghẹn ngào, năm năm nay, vẫn là giấc mơ này, đã vô số lần trong mơ tiểu đồ đệ của hắn quay trở lại tìm hắn, hắn nửa mê nửa tỉnh, thấy vô số ngàn khuôn mặt trách móc lẫn đau đớn của đồ đệ hắn nhìn hắn, mà hắn lại bất lực, nhìn bí cảnh sụp đổ, chôn vùi luôn cả thiếu niên.
Năm ấy đáng ra hắn ta không nên bảo trưởng môn sắp đặt cho cậu tới bí cảnh, nếu năm đó hắn không vì Lý Diệp Thần mà chán ghét cậu..rõ ràng, rõ ràng hắn biết rõ nơi đó có vấn đề, nhưng khi ấy hắn lại một lòng muốn đẩy cậu vào chỗ chết.
Mộc Ưu Quân nhắm mắt lại, năm năm trước khi bí cảnh bị sụp, duy chỉ có tiểu đồ đệ của hắn bị kẹt lại ở trong đó, tất cả mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ theo kế hoạch của hắn, nhưng một thời gian sau đó, hắn ta lại bắt đầu hối hận.
Hình ảnh thiếu niên rụt rè túm lấy vạt áo của hắn, hỏi hắn rằng công pháp này cậu có làm tốt không, lại một hôm, thiếu niên ấy mặc y phục màu xanh lục, cả người nhem nhuốc dính đầy bụi đất, nhưng đặc biệt trông cực kỳ vui vẻ hoạt bát, cậu thần bí tới bên cạnh đưa cho hắn linh quả, nói rằng đây là quả mọng cực kỳ nồng đậm linh khí mà cậu vô tình tìm được, nên muốn giành quả to nhất, ngon nhất báo đáp sư tôn.
Vốn quả này cũng chẳng phải cậu hái, vả lại cả Lục Thanh Phong này đều là của Mộc Ưu Quân hắn, có thứ gì mà hắn còn không thấy qua cơ chứ, mấy trò xiếc của cậu Mộc Ưu Quân liếc mắt là thấy rõ, nhưng không hiểu sao ngày ấy hắn lại không vạch trần cậu, còn cẩn thận nếm thử linh quả, ăn xong hắn thầm nghĩ cũng rất ngon.
Sau dưới mắt kính của Bạch Nhi, Mộc Ưu Quân lại thấy một tiểu đồ đệ cực kỳ khác, cao ngạo, linh hoạt, đặc biệt cực kỳ nhiều trò xấu, khác hẳn với tiểu đồ đệ giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt hắn.
Ở chung với cậu mấy tháng, Mộc Ưu Quân biết con người mà cậu thể hiện ở trước mặt hắn là giả, ở trước mặt Bạch Nhi cũng là giả, chẳng là thi thoảng đôi khi cậu có lúc thất thần, đôi mắt cực kỳ lạnh nhạt, dường như chẳng muốn quan tâm tới bất kỳ trên thế gian, giống như chẳng thứ gì có thể lọt vào mắt cậu, Mộc Ưu Quân có đôi khi còn tự hỏi rằng liệu đây mới là con người thật của cậu?
Chính hắn tu đạo vô tình cũng chẳng thể nào vô dục vô cầu như thế, ngay cả Bạch Nhi cũng là con linh thú do dục niệm trên người hắn đè nén mà hóa thành, sinh ra ở cõi phàm tục, làm sao có thể không dính phàm tục? Vì thế Mộc Ưu Quân bắt đầu từ quan sát, để ý, cho tới khi sa vào từ lúc nào cũng không hay.
Cho tới khi hắn ta phát hiện rằng mình đã đánh chủ ý lên kẻ kia quá nhiều, hắn ta mới bắt đầu lên kế hoạch giết chết ngọn nguồn của cơn bão này, đó cũng là lần đầu tiên trong đời Bạch Nhi lại phản đối hắn, nó cào vào tay hắn một nhát thật sâu rồi vội đuổi theo cậu, khi bỏ đi nó đã bảo rằng sau này hắn sẽ hối hận, khi ấy Mộc Ưu Quân cũng tự hỏi rằng hắn sẽ hối hận không?
Rồi rất nhanh hắn đã gạt bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn này đi, hối hận sao?
Sau khi kẻ kia chết hắn vẫn là kiếm tôn Mộc Ưu Quân.
..
Cả người Mộc Ưu Quân hơi run lên, Lăng Tiêu lặng người, đang tính nói chuyện thì bờ vai lại cảm nhận được dòng nước ấm áp, Lăng Tiêu bất giác ngây người nhìn người bên cạnh, vai chính thụ..khóc khi gặp hắn?
"Xin lỗi, là vi sư không tốt." Mộc Ưu Quân âu yếm vuốt tóc cậu, mấy năm qua, hắn ta bị những giấc mơ này dày vò tới phát điên, ngày đêm hắn chỉ mong chờ được gặp cậu, ôm lấy thân thể của cậu mà an ủi, rồi xin lỗi cậu, mong cậu tha thứ.
Hắn hối hận rồi.
Hắn nhớ cậu.
Hắn thậm chí nguyện chìm đắm vào thứ ảo cảnh không có thật để được gặp cậu.
Đồ nhi, đừng đi đâu nhé, ở lại đây với vi sư mãi mãi có được không.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip