Chương 3
Kể từ buổi tối hôm đó, Tiêu Vương gia thường xuyên tới “quấy rầy” Tử Băng, luôn chạy lăng xăng bên cạnh nàng như chú chó nhỏ. Hắn muốn nàng để tâm tới hắn, muốn nàng phục tùng hắn, coi lời của hắn là thiên ngôn. Nhưng tất cả đó đều không lọt vào mắt nàng, càng làm nàng tỏ ra khinh thường hơn mà thôi. Thân là một vương gia mà lại đi làm những chuyện nhảm nhí như vậy, thật tầm thường!
“Tử Băng… ta lại tới thăm nàng đây!!”- Thiên Vũ tiêu sái bước tới. Hôm nay hắn một thân bạch y, tóc dài buộc lỏng sơ sài, tay cầm quạt giấy, bộ dạng vô cùng tuấn lãng, thoát tục. Những a hoàn trong phủ đều mở tròn mắt, bắn những ánh mắt hình trái tim về phía hắn.
Nàng… cư nhiên không thèm liếc mắt!!!
“Nhàm chán”- nàng ngước lên, vẻ mặt như hàn băng vạn năm nhìn hắn, môi nhỏ chậm rãi thốt lên hai chữ khiến cho cả phủ sững người.
Nàng… cư nhiên lạnh nhạt hắn!
Nàng… cư nhiên khinh thường hắn!
Nàng… cư nhiên không để hắn vào mắt!
Trên gương mặt tuấn mĩ giờ trở nên đen sì như muốn giết người. Ấy vậy nhưng nàng không hề quan tâm, vẫn chăm chú làm việc của bản thân.
Hôm nay, hắn đặc biệt trưng bộ dạng này để tới “quyến rũ” nàng, nhưng là thất bại một cách thảm hại. Mười tám năm nay không ai có thể chống lại mị lực của hắn, không ai dám xem thường hắn, không ai dám cự tuyệt hắn, bởi hắn là Tiêu Vương gia danh chấn tứ phương, người nắm quyền binh trong tay. Nhưng nay, nữ nhân đáng chết trước mặt lại không hề chừa lại cho hắn một chút mặt mũi nào, điềm nhiên khiến hắn trở thành bộ dạng này: mất tự chủ, mất tôn nghiêm của một vị vương gia quyền thế.
Nàng thật đáng đánh đòn nhưng hắn lại không thể xuống tay với nàng được. Hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng mà nâng niu thôi.
***
Màn đêm buông xuống.
Khắp không gian một mảng tĩnh mịch.
Tử Băng ngồi trên giường lặng thinh, mái tóc đen mượt xõa xuống, y phục ngủ màu trắng mỏng manh, thoát tục, ánh mắt to tròn của nàng nhìn ra bên ngoài màn đêm kia. Một ánh mắt lãnh đạm, vô hồn!
Nàng đang cô đơn, nàng đang nhớ về mười năm vừa qua, bao tủi nhục nàng từng trải, bao sinh mạng đã vĩnh viễn ra đi dưới tay nàng. Lúc nàng hai tuổi, mẹ đã khen nàng là một bé gái đáng yêu, cha thì nói chỉ cần thấy nụ cười trong trẻo của nàng thì mọi mệt nhọc đều tan biến hết. Nàng chìm đắm trong hạnh phúc được ba năm thì phải chứng kiến thảm cảnh cả gia đình bị truy sát, những kẻ bịt mặt chĩa súng về phía cha mẹ nàng mà nã đạn, để cho nàng ngơ ngác trước khung cảnh đẫm máu tươi.
Nàng ngơ ngác. Nàng gào khóc, cố sức lay lay cha mẹ nhưng họ không hề nhúc nhích, dưới sàn là máu… máu và máu… Rồi ngôi nhà thân thương bùng cháy trong gang tấc, lửa hừng hực bốc lên như muốn nuốt chửng mọi thứ, như muốn đem tất cả hóa thành tro hòa vào với mẹ thiên nhiên vĩnh hằng.
Nàng may mắn được người dân cứu thoát. Nhưng cha mẹ nàng thì đã hóa tro bụi.
Đau đớn, tuyệt vọng.
Nước mắt rơi mãi rồi cũng phải cạn.
Tiếng gào thét được giữ lại trong cổ họng bé nhỏ.
Nụ cười trong sáng dần dần chìm vào dĩ vãng.
Phải, đã mười năm rồi nàng không hề nở một nụ cười. Cho dù đó là cười mỉm đi chăng nữa. Nàng luôn trưng bày bộ mặt lạnh lẽo, u ám để che đi sự yếu đuối sâu thẳm trong con người nàng.
Để rồi hàng đêm, trong không gian tĩnh mịch, nàng gỡ chiếc mặt nạ sát thủ vô tình xuống, trở về là một cô bé mười ba tuổi yếu đuối, nhỏ bé, cần sự chở che mà rơi lệ. Nàng nhớ cha mẹ, nhớ gia đình, nhớ về ba năm hạnh phúc ngắn ngủi kia.
Nàng lại khóc!
Những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên, bao trùm cả căn phòng tịch lieu.
Bỗng chốc cánh cửa phòng bật tung ra, một nữ nhân thanh tú vận y phục màu chanh bước vào, theo đằng sau là hai nam nhân xấu xí, vẻ mặt dâm tà. Nữ nhân đó không phải ai khác chính là Hạ Giai Mễ.. Nàng ta đưa ánh mắt đầy căm phẫn về phía Tử Băng, ra hiệu cho hai nam nhân dâm tà đằng sau tiến lên.
“Hôm nay ta sẽ hủy đi cái thứ trinh tiết rẻ mạt của ngươi để xem biểu ca của ta có còn đếm xỉa tới một tiện nhân như ngươi nữa hay không!!”- nói xong hai nam nhân kia như dã thú thấy miếng mồi ngon thèm thuồng mà nhào về phía nàng.
Chúng áp đảo nàng ở phía dưới, nhìn thân thể kiều mị của nàng, đường cong rõ nét, làn da trắng trẻo, mịn màng thì không khỏi nhỏ dãi. Phía khóe môi xấu xí của chúng có một dòng nước màu bạc chảy xuống. Trông thật ghê tởm. Hơn nữa, nàng mới vừa khóc xong, đôi mắt to tròn còn ươn ướt, gò má ửng hồng trông e thẹn lại càng kích thích hạ thân đã sớm nóng bỏng của chúng.
Thấy cảnh Tử Băng bị vây hãm trong dục vọng của hai kẻ “hái hoa tặc” kia, Hạ Giai Mễ không ngừng phấn khích, cười ha hả sảng khoái mà không hề để ý rằng, sắc mặt của Tử Băng đã dần dần thay đổi.
Tử Băng ánh mắt lạnh lùng tung một cước trúng hạ thân của tên nam nhân thối đang túm lấy quần của nàng, khiến hắn nhịn không được mà toàn thân run rẩy, hét toáng lên đau đớn, rồi vô lực mà ngã gục xuống. Tên nam nhân thối còn lại đang giữ hai tay nàng, ép thân thể nàng xuống thấy thế thì hoảng hồn, cố gắng áp chế nàng dưới nhiệt thiết cứng rắn của hắn. Nhưng mọi việc không như hắn muốn, nàng ưỡn người lên, hai chân từ phía dưới giơ lên cao, kẹp chặt lấy đầu của hắn, dùng sức vật hắn ngã lộn nhào mấy vòng ra đằng sau. Nàng lúc này mới từ từ đứng dậy, y phục xộc xệch trông thật mờ ám.
Nàng tiến tới, túm cổ từng tên một, tung ra những độc chiêu khiến chúng thổ huyết mà lăn ra sàn, bất tỉnh nhân sự. Hừ, hóa ra cũng chỉ là những kẻ vô dụng, vậy mà dám đi đoạt trinh tiết của con gái nhà lành. Bọn chúng đúng là có mắt mà đặt dưới mông, dám động tới nàng, chúng chê sống quá lâu rồi chăng.
Lúc này, thấy tình thế đảo lộn không lời cảnh báo trước, Hạ Giai Mễ toan chạy thoát thân thì bị Tử Băng vọt tới chặn đường lui, nàng mạnh mẽ túm lấy eo ong của nàng ta mà ném mạnh về phía sau khiến lưng nàng ta đập mạnh vào cạnh bàn một cách đau đớn. Tiện có cây kéo rơi xuống gần đấy, vừa vặn hai “hái hoa tặc” kia bừng tỉnh, nàng cầm cây kéo, tiến về phía hạ thân của bọn chúng, nơi đã hủy đi trinh tiết của nữ nhân tội nghiệp. Thấy vậy, chúng hoảng loạn, gào thét thảm thiết, dập đầu xin nàng tha mạng.
Đúng lúc này, Phi Thiên Vũ bước tới. Hắn vốn vì nhớ nàng, muốn tới gặp nàng lại thấy cảnh tượng trước mặt, mày kiếm nhíu lại. Thấy cứu tinh đã tới, hai nam nhân kia vội bò tới, túm hai bên chân hắn mà cầu xin. Hạ Giai Mễ sau khi được hạ nhân nâng dậy, chạy lại túm lấy hắn, gào thét mà kêu rằng Tử Băng muốn giết bọn họ, chỉ về phía cây kéo trên tay nàng.
Tử Băng mày liễu nhăn lại, nhưng không hề nói một lời nào, mắt đẹp lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn họ. Nghe vậy, Phi Thiên Vũ tức giận vô cùng, phải chăng thường ngày hắn đã quá dung túng cho nàng nên nàng cả gan làm chuyện xằng bậy trong phủ của hắn? Đã vậy, y phục xộc xệch trên người nàng lại tố cáo thêm nàng có dâm tục với hai nam nhân kia… hắn nghiến răng ken két, lời nói từng chữ được phát ra từ kẽ răng, gằn lên:
“Đưa nàng ta ra ngoài đánh hai mươi roi!!”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip