Chương 3


Chạng vạng buổi tối, tuy rằng vẫn chưa hết, nhưng thần chí còn thanh tỉnh phần nào, Thẩm Thanh Thu không khỏi cười khổ chính mình quả nhiên là một tiện mệnh, hắn lười đến nổi chẳng thay quần áo, mặc kiện trường bào dơ bẩn trên người liền hướng đi tới tẩm điện.

Giao hoan cùng Lạc Băng Hà vốn dĩ không phải ở tẩm cung của tên Ma Tôn, mà là một tòa thiên điện chuyên môn được lập ra, trong điện ngoại trừ đồ dùng tất yếu như giường đệm chăn màn gối ngủ, bất luận không có lấy một đồ vật trang trí, nó hoàn toàn khác với phong cách tráng lệ của ma cung, đây là Lạc Băng Hà cố ý làm để nhắc nhở về thân phận Thẩm Thanh Thu.

Trong điện có mỗi hai gã cung nhân, bọn họ thấy quần áo của Thẩm Thanh Thu đều cả kinh, nhưng cũng không dám hó hé cái gì. Ước chừng qua được ba mươi phút, có mấy người cung nhân nâng một xô nước đi đến, theo sau là Ninh Anh Anh.

Ninh Anh Anh so với trước kia tiều tụy hơn rất nhiều, thần sắc mệt mỏi, nhìn về phía Thẩm Thanh Thu với ánh mắt có hổ thẹn, có thương tiếc, càng có rất nhiều sự cầu xin.

"Sư tôn, A Lạc...... Quân thượng hạ lệnh, kêu ta tẩy rửa thân thể của ngươi vì ngươi......"

Thẩm Thanh Thu mỉa mai nói: "Hắn nếu có tâm, liền đã tự mình tới phụng dưỡng ta."

Ninh Anh Anh nói: "Sư tôn, ngươi thân mình không tốt, đừng giận quân thượng, y nói nếu ngươi không chịu, tất cả mọi người ở đây sẽ bị cắt bỏ lỗ tai cùng đầu lưỡi."

"Tất cả mọi người ở đây, bao gồm ngươi sao?"

"...... Bao gồm."

Thẩm Thanh Thu cười nói: "Nếu là như vậy, ta đây ngồi xuống thưởng thức trước tiên." Nói xong, hắn quả nhiên liền ngồi xuống mép giường.

Ninh Anh Anh cắn môi, ném ra một thanh chủy thủ*: "Chi ngôn của quân thượng không thể trái nghịch, các ngươi nhìn gì, làm đi."

  (*Chủy thủ còn được gọi là kiếm ngắn hoặc dao găm.)

Vài tên cung nhân quỳ xuống dập đầu xin tha, Thẩm Thanh Thu nheo nheo mắt, không nói lời nào.

Cung nhân thấy cầu xin vô ích, trong đó có một người run run nhặt chủy thủ lên, lập tức lao tới Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu tựa hồ cũng liệu đến chiêu thức ấy, không tránh không né, tùy ý để chủy thủ đâm vào ngực trái, máu tươi phun trào ra, hắn chặt chẽ nắm lấy tay cung nhân, dùng sức đem chủy thủ mạnh mẽ lại đâm vào ba phần.

Không chờ mọi người ở đây kịp cử động, hơi thở trong điện bỗng nhiên trở nên thập phần lạnh băng, thân hình Ma Tôn chớp động, y một phen ôm lấy Thẩm Thanh Thu đang ngả người về phía sau.

"Anh Anh, ngay cả việc nhỏ nhặt này ngươi đều làm cũng không xong?"

Ninh Anh Anh khóc ròng nói: "A Lạc, cho dù sư tôn có xấu xa như thế nào, bị ngươi tra tấn lâu như vậy cũng đủ rồi, ngươi nên buông tha hắn đi!"

"Anh Anh vẫn nên nở nụ cười sẽ đẹp nhất. Nếu những người này làm thương sư tôn, làm phiền ngươi dẫn đi xử lý đi."

Lạc Băng Hà quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, chỉ thấy hắn sắc mặt trắng bệch, bất tỉnh nhân sự, máu không ngừng xói mòn, thân thể vốn còn ấm nóng dần dần trở nên lạnh lẽo, chủy thủ phảng phất có hắc sắc ma khí quấn quanh, ăn mòn từng chút một sức sống của Thẩm Thanh Thu.

Lạc Băng Hà vận chuyển linh lực chuyển vào, thình lình phát hiện không hề tác dụng, máu từ miệng vết thương của Thẩm Thanh Thu không những không ngừng, ngược lại còn chảy ra càng thêm hung mãnh.

"Ninh Anh Anh! Làm thế nào ngươi có được thanh chủy thủ này?!"

Ninh Anh Anh đứng nghiêm thân mình, ngoái đầu nhìn, buồn bã cười nói: "Trí nhớ A Lạc cũng thật biến kém, thanh chủy thủ này là khi ta mới tới ma cung, ngươi đã tặng cho ta dùng để phòng thân, ngươi còn nói nó vô kiên không thúc giục, cho dù ma vật tu vi cao cũng kiêng kị ba phần."

"Ngươi!"

"Anh Anh đã không làm tốt sự tình, ta sẽ tự mình đi xuống lãnh phạt, về phần sư tôn, ta vẫn cầu ngươi giả vờ như ngươi chưa từng nhập môn hạ Thanh Tĩnh Phong, để cho hắn an nghỉ đi."

Ngàn phòng vạn phòng, nhưng y không đề phòng được Ninh Anh Anh mang theo vũ khí tùy thân sắc bén như thế, nó nhất thời làm thỏa mãn tâm Thẩm Thanh Thu. Hô hấp của người trong vòng tay ngắt quãng liên tục, Lạc Băng Hà không dám lại trì hoãn, y lập kết giới, cùng một nhát dao đã trúng vào tâm ma, mang theo Thẩm Thanh Thu cùng tiến vào một không gian khác.

Không gian này là do Lạc Băng Hà vô tình phát hiện trong lúc áp chế tâm ma, dòng chảy thời gian bên trong so với bên ngoài thong thả rất nhiều, cơ hồ có thể tính là tạm dừng. Quả nhiên vừa bước vào không gian, máu trước ngực Thẩm Thanh Thu liền chảy chậm lại, Lạc Băng Hà không dám lấy một hơi nghỉ, dùng linh lực bảo vệ tâm mạch của đối phương, nhanh chóng rút chủy thủ ra, sau đó điều động linh lực toàn thân không ngừng đưa vào trong cơ thể Thẩm Thanh Thu.

Lạc Băng Hà là linh ma song tu, là ngoại lệ lớn nhất trong tiên ma giới, nhưng song tu có lợi có tệ, nếu linh khí không đủ, ma khí sẽ cứ chiếm thế thượng phong, khiến cho y có khuynh hướng về tập tính Ma tộc khát máu, tâm ma cũng sẽ mượn cơ hội thoát khỏi chế cố. Để cứu Thẩm Thanh Thu sống sót, hắn không quan tâm mà liều lĩnh hao phí linh lực, ma khí dần dần tăng thêm, Tâm Ma Kiếm bắt đầu tản ra mảnh sương mù tím đen.

"Tên tiểu nhân vô sỉ này đã hại ngươi rất nhiều, tại sao lại hà tất thương tiếc tính mạng của hắn, không bằng đùa bỡn với nó......"

"Câm miệng!"

"Ta có một kế sách, ngươi sẽ cảm thấy hợp tâm ý......"

"Câm miệng!"

"Chỉ cần như thế này......"

"Câm...... miệng......"

"Lạc...... Băng...... Hà?"

Thanh âm mỏng manh khiến thần chí Ma Tôn nháy mắt tỉnh táo lại, y chăm chú nhìn kỹ, Thẩm Thanh Thu rốt cuộc không hề vô hồn như trước, thương thế vẫn rất nghiêm trọng, nhưng tính mạng vẫn an toàn.

"Sư tôn thật sự rất muốn chết sao? Chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện, nếu làm được, ta liền thành toàn cho ngươi, thế nào?"

"...... Được."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip