33
Du Thịnh Nam đứng bên cạnh lầu bầu một mình: “Đội trưởng, tôi cũng không phải chó nhà cậu”
Nhưng câu nói nhỏ của cậu ta cũng không được ai chú ý đến.
Ngao Thụy Bằng nghe Lục Tư Trạch nói vậy, không nói đúng hay không đúng, anh cười khẽ: “Lục thiếu, tôi nể mặt cậu, vậy lúc bạn học Du khinh thường em họ tôi thì có nể mặt Ngao Thụy Bằng tôi không?”
Mọi người nghe vậy hoàn toàn ngốc, không ai nghĩ lúc này Ngao Thụy Bằng sẽ nói như vậy. Đúng là lúc Du Thịnh Nam cậy mạnh ức hiếp Dư Hạ Minh, cậu ta chưa từng để Ngao Thụy Bằng vào mắt, thậm chí khi đó Du Thịnh Nam cũng không biết còn có một Ngao Thụy Bằng thích bắt bẻ người như vậy.
Dư Hạ Minh thấy Ngao Thụy Bằng làm khó Lục Tư Trạch, cậu ta có chút lo lắng, dù sao nhà họ Lục cũng không phải là dễ chọc gì. Cậu ta tiến đến níu níu áo Ngao Thụy Bằng, nhỏ giọng:
“Anh họ, dù sao hội trưởng cũng không biết.”
Ngao Thụy Bằng nghe Dư Hạ Minh nói thì cười cười: “À ,thì ra là chó vượt mặt chủ sao?”
Du Thịnh Nam bị mắng liền tức giận lớn tiếng: “Ngao Thụy Bằng mày mới là chó. Tao không……”
“Du Thịnh Nam!” giọng nói lạnh lùng của Lục Tư Trạch cắt ngang lời của Du Thịnh Nam. Du Thịnh Nam bị quát liền nhìn sang Lục Tư Trạch, tuy không cam lòng nhưng vẫn im lặng, cậu ta biết chọc giận Lục Tư Trạch cũng không có điều gì tốt đẹp chờ đợi bản thân cậu ta.
Lý Hoành Nghị đứng bên cạnh quan sát, tuy cậu không biết nhà họ Lục làm ăn cái gì, nhưng nhìn thái độ của Dư Hạ Minh và Du Thịnh Nam thì người này có vẻ không phải dân thường.
Nghĩ nghĩ, cậu nói với Ngao Thụy Bằng : “Mặc kệ họ, tôi muốn về sớm.”
Ngao Thụy Bằng nhìn Lý Hoành Nghị , khẽ gật đầu. Nhìn sang Lục Tư Trạch anh treo lên nụ cười giả dối thương hiệu, nói: “Lục thiếu, xin lỗi vì đã làm không khí mất vui, tôi cũng không phải cố ý. Mong rằng tương lai chúng ta có thể là bạn.”
Người thông minh luôn biết nhìn thời thế. Lục Tư Trạch cũng gật đầu: “Chuyện của Dư Hạ Minh , tôi sẽ bảo Thịnh Nam cho cậu ấy một lời giải thích hợp lý.”
Ngao Thụy Bằng cười tủm tỉm: “Vậy thì tôi cảm ơn cậu trước rồi.”
Trương Chí Tinh vừa tính tiền xong đi ra, nhìn thấy hai bên vẫn còn đứng tại chỗ thì ngạc nhiên hỏi: “Sao mấy đứa vẫn còn đứng đây?”
Mặc Nhiễm đứng bên cạnh nhìn tình hình nãy giờ liền mỉm cười, lễ phép nói: “Mọi người đợi chào thầy rồi mới về ạ.”
( Đúng lúc tôi edit đến khúc này thì nhạc bên tai tôi vang lên " Thoáng nghe câu giả dối" =)))))))) )
“Mấy đứa thật là. Được rồi về thôi. Thầy còn có việc không đi cùng mấy đứa. Về trường cẩn thận.”
Trương Chí Tinh nói xong liền đi trước. Cả hai nhóm cũng tách nhau ra, đường ai nấy về.
................
Trên đường về, ngồi trong xe, Chu An nhìn Ngao Thụy Bằng đầy tò mò: “Này Thụy Bằng, ông không sợ khi nãy ông nói xong tên Du Thịnh Nam đó lao vào đánh nhau với ông à?”
Ngao Thụy Bằng cười hỏi lại: “Tôi mà phải sợ sao?”
Mặc Nhiễm cũng cười bổ sung: “Tôi nghĩ tên gà bệnh đó đánh nhau không lại bạn học Thụy Bằng của chúng ta đâu.”
Tư Kiệt nhìn Mặc Nhiễm: “Cậu thấy cậu ấy đánh nhau rồi à?”
Mặc Nhiễm lắc đầu: “Không có, tôi đoán.”
Ân Tử Nam ngồi bên cạnh nghe vậy cười khẩy một tiếng, “Tự tin mù quáng.”
Ân Tử Nam vừa nói xong liền nhận được ba ánh mắt nóng bỏng nhìn sang. Hai ánh mắt của Tư Kiệt cùng Mặc Nhiễm, còn một ánh nhìn là xuất phát từ Lý Hoành Nghị.
Tư Kiệt cùng Mặc Nhiễm đồng thanh nghiến răng hỏi: “Ông nói ai tự tin mù quáng?”
Ân Tử Nam không nhìn hai người, trầm giọng nói: “Tôi nói hai cậu. Hai cậu có biết Du Thịnh Nam ngoài thể thao giỏi hắn giỏi nhất là gì nữa không?”
“Là gì vậy?” lần này câu nói của Ân Tử Nam thành công kéo thêm một tên thích hóng hớt Chu An.
“Là đánh nhau.” - Hạ Vũ lên tiếng trả lời giúp Ân Tử Nam. Giọng điệu lạnh nhạt lại không chú tâm vào mọi người, giống như người vừa nói không phải cậu ta vậy.
Ân Tử Nam gật đầu; “Đúng vậy, đánh nhau, hắn cầm đầu nguyên một đám đàn em đấy!”
Lý Hoành Nghị nghe vậy đột nhiên xen vào: “Vậy tên đó với cậu đánh nhau, ai sẽ thắng?”
Ân Tử Nam nhìn Lý Hoành Nghị , tuy không muốn thừa nhận nhưng cậu ta vẫn trầm mặt, thấp giọng nói: “Là tên kia. Tôi đánh không lại hắn.”
Mặc Nhiễm nghe xong thì nhỏ giọng thì thầm: “Không nghĩ tên đó mạnh vậy.”
Những người trong xe nghe vậy thì âm thầm tính toán xem trình độ đánh nhau của Du Thịnh Nam là bao nhiêu. Ở đây trừ Ngao Thụy Bằng và Lý Hoành Nghị thì mọi người đều vô tình hay cố ý đã được chứng kiến Ân Tử Nam đánh nhau rồi. Thực lực của cậu ta cũng không phải kém, nhưng nếu cả cậu ta cũng tự nhận đánh không lại thì tên Du Thịnh Nam kia sẽ mạnh thế nào đây?
Mọi người tập trung suy nghĩ đến Du Thịnh Nam, chỉ có Lý Hoành Nghị nghe vậy thì xoay người hỏi Ngao Thụy Bằng bên cạnh: “Vậy anh cùng tên đó đánh, ai sẽ thắng?”
Ngao Thụy Bằng mỉm cười, anh nhìn Lý Hoành Nghị hỏi lại: “Em muốn tôi thắng hay tên đó thắng?”
“Anh thắng.”
Ngao Thụy Bằng cười khẽ, anh nói: “Nếu học bá đã nói vậy thì nhất định tôi sẽ thắng.”
Nghe anh nói vậy Lý Hoành Nghị hài lòng gật đầu, cậu không phải tin người mù quáng, mà là từ trước đến nay, Ngao Thụy Bằng luôn cho cậu cảm giác, chỉ cần là điều anh nói với cậu anh sẽ làm được.
Mà mọi người nghe vậy thì khoé môi không nhịn được giật giật với thái độ tự tin một cách quá đáng của Ngao Thụy Bằng.
Hạ Vũ cũng nhìn sang, nhịn không được nói: “Muốn dỗ người khác cũng phải nói chuyện có căn cứ. ”
Ngao Thụy Bằng đưa mắt nhìn mọi người, anh cười cười: “Tôi có đai đen Karate cùng đai đen Taekwondo, đủ thực lực chưa?”
Mọi người: “……”
Anh nói xong, trong đầu mọi người hiện lên hai chữ -- trâu bò to lớn. Họ không nghĩ bên cạnh họ có một người nhiều khía cạnh như vậy. Hầu như mỗi lần Ngao Thụy Bằng đều sẽ cho họ một bất ngờ không bao giờ biết hết được năng lực của anh sâu tới nhường nào.
Tư Kiệt nhìn Ngao Thụy Bằng, nhỏ giọng hỏi ra tiếng lòng của mọi người: “Tôi hỏi một chút, Thụy Bằng , cậu học chi nhiều loại võ thuật vậy?”
Ngao Thụy Bằng đưa tay xoa cằm, suy nghĩ một lát anh cười nói: “À, ở nước ngoài hai năm không có gì làm liền đem mỗi thứ học một ít, chủ yếu là vì giết thời gian đi.”
Chu An nhìn Ngao Thụy Bằng , “Hoàn toàn không còn lời gì để nói.”
Tư Kiệt vẫn vô cùng tò mò: “Vậy cậu còn biết cái gì nữa không?”
“Mấy cậu đoán đi.”
Mọi người: “……” có gì vui mà đoán hả!?
Vừa nói vừa đùa, rất nhanh xe đã dừng trước cổng trường đại học A.
Ngao Thụy Bằng cùng cả nhóm vừa xuống xe, một giọng nữ ngọt ngào đã vang lên sau lưng anh: “Anh Thụy Bằng. "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip