chương 42

Chứng minh thư, thẻ ngân hàng, vài bộ quần áo cần mặc, những món đồ lưu niệm muốn mang theo và tất cả những gì mẹ để lại. Ngọc Quý lần lượt đặt từng thứ vào va li. Đồ đạc của cậu không nhiều, chỉ một chiếc va li cũng đủ gói ghém cả cuộc đời mình.

Dọn dẹp xong, cậu chậm rãi xuống lầu, lặng lẽ ngồi vào một góc khuất.

Chừng nửa tiếng sau, bố cậu và vị khách kia bước ra từ phòng làm việc. Vị khách sắp rời đi, ông ta bắt tay bố, trước khi xoay người ra về còn liếc nhìn cậu một cái, rồi vỗ vai bố cậu như thể ngầm dặn dò điều gì.

Đợi đến khi người khách khuất bóng, bố mới quay sang, giọng điệu đột nhiên trở nên trìu mến một cách xa lạ: "Quý, theo bố vào phòng làm việc."

Ngọc Quý im lặng đứng dậy, chậm rãi đi theo.

Trên bàn làm việc vẫn còn một tách trà chưa kịp dọn. Cậu chọn một chỗ ngồi sạch sẽ, không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi. 

Bố nhìn cậu một lát, rồi cất giọng hỏi: "Dạo này học hành thế nào?"

Ngọc Quý khẽ nhíu mày. Bố cậu chưa từng quan tâm đến việc học của cậu. Dường như nhận ra điều bất thường, cậu trầm ngâm một lúc mới chậm rãi đáp:

"... Cũng tạm."

Bố cậu thở dài, ánh mắt thoáng qua nét tiếc nuối: "Con gầy đi rồi. Ở trong trường ăn uống không tốt sao?"

Ngọc Quý cụp mắt, để hàng mi dài che đi ánh nhìn trống rỗng của mình:
"Vâng."

Không chờ cậu nói thêm, bố cậu tiếp tục, giọng điệu đầy phiền muộn: "Nếu nhà mình phá sản, tiền ăn học của con từ giờ đến đại học biết tính sao đây?"

Ngọc Quý khẽ nghiêng đầu, giọng nói nhàn nhạt: "Vậy... phải làm sao?"

Bố cậu lại thở dài: "Tài sản công ty cũng có một phần của con. Nếu mất hết, con sẽ từ một cậu chủ giàu sang trở thành người bình thường."

Ngọc Quý im lặng. Cậu vốn dĩ đã là một người bình thường từ lâu rồi.

Ánh mắt cậu dừng lại trên đường vân của mặt bàn gỗ lim, không muốn tiếp tục nghe những lời quan tâm giả dối. Cuối cùng, cậu mở lời: "Con có thể làm gì để giúp gia đình?"

Bố cười nhạt, như thể đã chờ đợi câu hỏi này từ lâu, "Con có biết vì sao bố gọi con mà không gọi em con không?"

Ngọc Quý không đáp. Bố cậu lại tiếp tục: "Vì con là Beta, mạnh hơn nó. Có một số chuyện... chỉ con làm được."

Mạnh hơn?

Vì Beta không có pheromone, không thể bị đánh dấu? Hay vì Beta nam khó mang thai hơn?

Khóe môi cậu nhếch lên đầy giễu cợt. Nhưng trong mắt bố, nụ cười đó lại trở thành một biểu hiện hài lòng.

Bố cậu vỗ nhẹ lên mặt bàn, thong thả nói tiếp: "Chú vừa nãy thấy con rất lanh lợi, nói chuyện hợp ý, muốn mời con đến nhà ông ấy chơi vài ngày."

Ngọc Quý nhẹ nhàng hỏi: "Nếu con không muốn đi thì sao?"

Bố cậu cười, ánh mắt đầy thâm sâu: "Con luôn là đứa thông minh. Một Beta như con... thì có gì phải sợ chứ?"

Cậu giấu đi vẻ lạnh lùng trong mắt, làm ra vẻ khó xử: "Vậy khi nào ạ? Ngày mai con có hẹn với bạn rồi... Cậu ấy nói sẽ dẫn con đi tham quan công ty của nhà cậu ấy, xem cách họ vận hành. Nếu trùng ngày, con không đi được."

Bố cậu thoáng sửng sốt khi nghe nhắc đến người bạn có gia đình làm kinh doanh. Ông vội nói: "Không gấp, con cứ đi xem công ty trước đi. Chuyện kia tính sau."

Thế là mọi thứ xem như đã tạm ổn.

Ngọc Quý mỉm cười, đứng dậy về phòng.

Ba giờ sáng. Vạn vật chìm trong bóng đêm tĩnh mịch.

Cửa phòng khẽ mở. Một bóng người lặng lẽ kéo theo chiếc va li, bước ra ngoài.

Ngọc Quý rón rén xỏ giày, lặng lẽ rời đi. Nhà rộng, cách âm tốt, chẳng ai nghe thấy cậu rời đi. Cũng may gia đình cậu không phải tầng lớp thượng lưu, không có bảo vệ gác cổng suốt 24 giờ nên cậu dễ dàng rời đi mà không ai hay biết.

Cậu không cần ở lại nơi này nữa. Kể từ khi mẹ qua đời, đây đã không còn là nhà cậu.

Một chiếc xe đã đặt trước đang đỗ gần đó. Bác tài xế trung niên, có đánh giá năm sao, niềm nở hỏi: "Cậu bé, muộn thế này còn đi ga tàu hỏa à? Có kịp không?"

"Không sao ạ, bác cứ lái chậm thôi. Cháu đã tính thời gian rồi." Ngọc Quý khẽ cười, tay nắm chặt điện thoại. Trên màn hình là đoạn tin nhắn gửi sẵn cho Lai Bâng, chỉ cần xảy ra chuyện, cậu sẽ lập tức gửi số biển số xe mình đang ngồi.

May mắn thay, chuyến xe diễn ra suôn sẻ. Bác tài còn tốt bụng giúp cậu khiêng hành lý xuống. Ngọc Quý đứng trước cổng ga tàu hỏa, do dự một lúc, rồi xoay người bước vào khách sạn bên cạnh.

Rời khỏi thành phố này đến ngày khai giảng nghe có vẻ là một lựa chọn không tệ.

Nhưng nếu ở nơi xa lạ mà gặp nguy hiểm hay khó khăn gì, một thiếu niên chưa trưởng thành như cậu sẽ không có ai giúp đỡ.

Hơn nữa... Bỏ đi quá đột ngột, cậu không yên tâm về Lai Bâng.

Nắm chặt điện thoại trong tay, Ngọc Quý bước vào khách sạn, thuê một căn phòng nhỏ.

Chỉ cần sạch sẽ, chăn đệm mềm mại, nằm xuống là có thể chìm vào giấc ngủ. Cậu lên giường, đắp chăn, mở điện thoại xem một lượt. Màn hình trống trơn, không ai tìm cậu, cũng không ai hay biết cậu đã rời đi.

Bên ngoài tường cách âm không tốt, cậu có thể nghe rõ tiếng trẻ con khóc, cùng giọng dỗ dành của cha mẹ.

"Đừng khóc, mẹ ôm nào. Bố mau đi pha sữa đi!"

"Đang pha đây, đừng sốt ruột."

Ngọc Quý lặng lẽ nhắm mắt. Hồi nhỏ, cậu cũng từng có những khoảnh khắc như thế, từng được mẹ ôm vào lòng, dỗ dành mỗi khi khóc nhè.

Nhưng giờ đây... Cậu đã không còn nhà nữa rồi.

Ngọc Quý chẳng biết mình thiếp đi khi nào, cậu choàng tỉnh bởi tiếng điện thoại rung.

Đêm qua cậu đã chặn hết số của người nhà, còn cài chế độ từ chối cuộc gọi từ người lạ, nên người gọi được cho cậu chí ít sẽ không phải những kẻ cậu không muốn gặp lúc này. Ngọc Quý nheo mắt, mơ màng nhìn thấy chữ Lai Bâng, thế là nhận trong vô thức, đặt điện thoại lên bên tai.

"Alo?"

Tiếng nói vừa cất lên, chính cậu cũng giật mình. Ắt hẳn đã khóc cả đêm nên giọng mới khàn đến thế.

"... Cổ họng cậu sao vậy." Quả nhiên Lai Bâng đã nghi ngờ, "Cảm à?"

"Ừ, một chút, máy lạnh phả vào người bị cảm, lát nữa tôi uống ít thuốc là khỏe ngay." Ngọc Quý nói, "Sao vậy, gọi tôi có chuyện gì?"

"Không có chuyện thì không được gọi cho cậu à, hửm?" Lai Bâng giả vờ tức giận, "Hoàng Phúc hẹn chúng ta đi ăn, bảo có một tiệm mới mở ngon lắm, đến chứ?"

"Tôi..." 

Tiền thuê khách sạn đã đắt lắm rồi, ngày nào cũng ngốn mất một khoản chi rất lớn đối với cậu, cậu cần nhanh chóng tìm một phòng trọ rẻ tiền trả theo tháng, ở đến khai giảng. Cậu biết tình trạng trong nhà, thật ra bố cậu không có nhiều tai mắt, cũng đâu thể tìm ra cậu trong thành phố rộng lớn nhường này.

"Tôi có việc bận, chắc không đi được, các cậu cứ đi đi." Ngọc Quý từ chối.

Lai Bâng không đồng ý: "Chuyện gì mà cảm cũng phải làm? Hôm nay cậu nghỉ ngơi đi, tôi làm thay cậu."

Nếu bảo rằng Ngọc Quý không cảm động trước sự săn sóc của Lai Bâng là nói dối. Nhưng cậu không muốn để hắn biết chuyện của mình, nói cách khác... Cậu không muốn để Lai Bâng nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình lúc này.

"Không phải chuyện gì to tát, chẳng qua cần tôi tự làm thôi, cậu và Phúc đi chơi đi." Ngọc Quý cố gắng kiểm soát giọng nói của mình.

"Ờ." Lai Bâng im lặng một lúc, "Tôi còn định hẹn cậu ra cắn một cái, dạo này cứ thấy khó chịu, cậu không rảnh thì thôi."

Ngọc Quý đổi kế hoạch ngay lập tức, "Tôi không đủ mấy tiếng ăn chung, nhưng mười phút thì được, chúng ta gặp mặt chút rồi ai làm việc nấy."

Lai Bâng đồng ý, thế là Ngọc Quý hẹn thời gian địa điểm với hắn, sau đó rời giường làm vệ sinh cá nhân.

Nhìn khuôn mặt hốc hác của mình trong gương, sắc mặt còn tái hơn cả ngày thường, nhưng chẳng sao, có thể lấy lý do là bị cảm. 

Sau khi chắc chắn không còn vấn đề gì nữa, Ngọc Quý vừa tra thông tin phòng trọ, vừa ra ngoài. Đến nơi hẹn, Lai Bâng đã chờ sẵn ở đó. Trông Lai Bâng vẫn đẹp trai đầy khí chất, rất nhiều người đều âm thầm liếc mắt nhìn hắn, nhưng hắn chẳng hề để tâm.

Sau khi thấy Ngọc Quý bước tới, hắn quan sát cậuvài lượt, rồi hời hợt nói: "Cậu trông có vẻ cảm nặng đấy."

Ngọc Quý thở phào trong lòng.

"Cũng đâu nặng gì." Ngọc Quý ho vài cái, "Tốt hơn mấy hôm trước nhiều, thêm vài ngày nữa là khỏi hẳn thôi."

Ngọc Quý giục Lai Bâng nhanh lên, Lai Bâng cũng không nhiều lời nữa, hắn kéo cậu đến nơi vắng vẻ, cắn nhẹ một cái.

Cắn xong, Ngọc Quý huơ tay tạm biệt Lai Bâng, đón xe rời đi.

Dõi theo chiếc xe xa dần, Lai Bâng vươn tay, mở cửa chiếc xe đen sang trọng đang đậu bên cạnh, nói giọng lạnh lùng: "Theo sau."

"Vâng, thưa cậu chủ." Bảo vệ mặc vest đáp, giẫm chân ga bám theo.

Lai Bâng nhớ lại vẻ mặt và giọng nói của Ngọc Quý, sự tàn nhẫn xuất hiện trong mắt, hắn nâng tay xoa hàng lông mày đang nhíu chặt.

Từ khi nghe giọng cậu trong điện thoại, hắn đã thấy bất thường. Ngọc Quý che giấu rất tốt, nếu họ chỉ là bạn bè bình thường, có lẽ hắn đã bị gạt rồi.

Nhưng ở bên nhau suốt thời gian dài, hắn luôn dồn mọi sự chú ý lên người cậu, mọi biểu hiện mọi trạng thái, hắn nhớ rõ hơn ai hết.

Đây vốn không phải giọng nói và vẻ mặt cậu khi bị cảm. Thậm chí hắn còn chưa từng gặp Ngọc Quý như thế.

Ngọc Quý của hắn, đã bị bắt nạt rồi.

_______

Lai Bâng đi theo phía sau, nhìn cậu đi theo một người có lẽ là người môi giới vào những tòa nhà khác nhau, sau đó lại đi ra. Cứ thế sau một loạt nơi, và rồi, Lai Bâng nhìn thấy cậu đứng trước một căn nhà cũ kỹ lụp xụp.

Nơi này không có xe buýt, hoàn cảnh cũng phức tạp, thậm chí Lai Bâng còn nhìn thấy có mấy con chó hoang bên đường gầm gừ với những người đi ngang. Hắn lặng lẽ quan sát, cuối cùng không nhịn được nữa rồi bước xuống xe.

Sau khi người môi giới biết yêu cầu của Ngọc Quý chỉ là "giá thấp", bèn dẫn cậu đến một căn nhà, mở cửa. Mùi ẩm mốc nồng nặc xộc thẳng vào mặt, trần nhà sẫm màu do đọng nước, bên trong có một giường, một bàn, một tủ, và phòng vệ sinh ở trong cùng, không còn gì nữa cả.

"Xem thử căn này thì sao? Nhà một gian, tuy diện tích nhỏ không có ban công, nhưng ở riêng một mình, vả lại tiền thuê cũng rẻ, một tháng tám trăm thôi." Người môi giới nở nụ cười chuyên nghiệp.

"Tám trăm?" Ngọc Quý khá ngạc nhiên, "Sao rẻ thế?"

Tuy căn nhà này không được tốt nhưng cũng ở trong thành phố, giá này thấp quá rồi.

"Vì nó là nhà từng có người chết." Người môi giới vẫn giữ nụ cười thân thiện, "Nên giá khá thấp. Nhưng cậu yên tâm, bên trong đã được quét dọn sạch sẽ, vết máu hay thịt vụn đã được xử lý cả rồi, không bị sót đâu."

Ngọc Quý có hơi ớn lạnh nhưng may mà cậu là người theo chủ nghĩa duy vật, không thì chỉ nghe tả thế thôi chắc đã vắt giò lên cổ chạy mất rồi.

"Cậu thấy sao?" Người môi giới hỏi.

"Rất tốt, dù sao tôi cũng không tin mấy thứ này..."

Lời còn chưa dứt lời, chợt thấy có một bàn tay đặt nhẹ lên gáy mình.

Ngọc Quý theo chủ nghĩa duy vật nên sẽ không sợ ma nhưng sau khi thấy rõ người đứng đó là ai, tóc gáy cậu mới dựng đứng lên.

Không phải ma, nhưng còn đáng sợ hơn ma gấp trăm lần.

Là Lai Bâng đang nhìn chăm chăm cậu bằng gương mặt vô cảm.

"Đi theo tôi." Thóng Lai Bâng nhàn nhạt mở miệng.

"Nhưng..." Ngọc Quý có hơi do dự.

Nhưng cậu còn muốn ký hợp đồng, nhà tốt như vậy không chừng vừa rời đi sẽ bị người khác giành mất. Dù sao thì đối với đại đa số, ma quỷ tuy đáng sợ đấy, nhưng nghèo đói còn đáng sợ hơn.

Lai Bâng đã thấy dáng vẻ nhếch nhác này của cậu, giờ cậu giả vờ xem thường căn nhà này cũng chẳng ý nghĩa gì.

Lai Bâng ngắt lời Ngọc Quý: "Cậu còn xem tôi là bạn thì đi ngay với tôi."

Tất nhiên Ngọc Quý xem Lai Bâng là bạn, còn là người bạn tốt nhất kia kìa. Có thể không cần căn nhà, nhưng đâu thể bỏ người bạn tốt nhất chứ.

Cậu đành tiếc nuối nhìn thoáng qua căn nhà lần nữa, rồi theo Lai Bâng rời đi với vẻ quyến luyến.

Đường hẻm tồi tàn vô cùng, mặt tường loang lổ, còn chẳng biết bị ai vẽ những nét bút nguệch ngoạc xấu xí lên trên. cả hai người sóng bước trong căn hẻm nhỏ, tiếng bước chân vang vọng trong ngõ hẻm dài.

Lai Bâng sẽ nói gì nhỉ? Có lẽ sẽ hỏi tại sao phải đến đây thuê phòng, tại sao gặp khó khăn mà không báo với cậu ấy, có còn xem cậu ấy là bạn bè không.

Khó khăn thì nhờ bạn bè giúp đỡ, đây là lẽ thường tình ai cũng biết cả.

Cậu hiểu chứ, nhưng không muốn nói ra. Cậu không mong Lai Bâng thương hại, không mong Lai Bâng nhìn cậu bằng ánh mắt thương xót.

Tiếng bước chân vẫn văng vẳng bên tai, điều bất ngờ là Lai Bâng luôn giữ im lặng, chẳng nói gì.

Ngọc Quý cúi đầu nhìn chân mình, đôi giày cậu đang mang rất đỗi bình thường, tuy sạch đấy nhưng sẽ không tạo nên xung đột thị giác trên con đường cũ kỹ này.

Nhưng người bên cạnh cậu lại khác, tuy không biết hiệu gì, song, mọi thứ trên người Lai Bâng đều mang đến cho người nhìn một cảm giác sang trọng, giá cả đắt đỏ.

Lai Bâng và nơi này chẳng hợp nhau chút nào. Sự chênh lệch của hai bên cũng to lớn như sự chênh lệch giữa Lai Bâng và cậu vậy.

Nếu không nhờ tình cờ học cùng lớp, có lẽ họ đã là người của hai thế giới khác biệt.

Đột nhiên, Lai Bâng đang đi bên cạnh đột nhiên nâng tay, che trên đầu cậu. Ngọc Quý ngước lên, cậu nhìn thấy một giọt nước chảy men theo mu bàn tay và kẽ tay của Lai Bâng.

Có thể thấy giọt nước ấy nhỏ xuống từ mái che bên trên, Lai Bâng dùng tay che giúp cậu, không bận tâm sạch hay bẩn.

Giũ nước trên tay, hắn nói với giọng lạnh nhạt: "Suýt đã rơi lên đầu cậu rồi, lạnh lắm."

Ngọc Quý cúi đầu đáp, "... Ừ."

"Một giọt nước cỏn con mà muốn làm Quý báu của chúng ta bị uất ức, không đời nào." Lai Bâng nói tiếp.

Ngọc Quý lặng thinh, dừng bước, giừo cậu đã chẳng thể nén được nước mắt nữa, mặc cho chúng tràn mi, thật đáng xấu hổ.

Khóc gì chứ, mất mặt quá. Nhưng càng nghĩ thế lại càng không kìm được, Ngọc Quý che mặt, không muốn bị ai nhìn thấy.

Lai Bâng bỗng dưng thấy cậu khóc chắc sẽ lúng túng lắm.

Dù sao thì cậu ấy đâu có làm gì cậu.

Chợt, vạt áo bị kéo nhẹ, Ngọc Quý nhích tay ra, trông thấy Lai Bâng đang ngồi xổm trước mặt nhìn mình, tay hắn vuốt nhẹ tóc cậu.

"Đừng thuê nhà nữa, theo anh Bâng về đi." Qua dòng lệ nhòa, cậu nhìn thấy nụ cười ấm áp trên môi Lai Bâng, "Anh Bâng che chở cho cậu."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip