Chap 21
Umji đi lang thang dưới con phố đông người qua nhưng tâm trí đã vây đến tận nơi nào.
- Umji, là cậu đúng không ?_ Bỗng một người con trai trông khá quen mặt đứng trước cô vừa lay mạnh vai cô vừa hỏi.
- Anh là ai ?_ Cô hỏi lại, thái độ khinh khỉnh. Thằng cha này vô duyên phát ớn, đàn ông đàn an gì mà không có lấy một miếng nết na. Cũng may Suga nhà cô không như thế.
- Bạn cũ mà cũng không nhớ ư ? Ôi trái tim nhỏ bé của mình đang tổn thương sâu sắc T^T.
Umji mở to mắt nhìn người vừa nhận bạn cũ của mình đang lên cơn không khỏi ngao ngán :
- Này
- Gì ? Bộ Ji nhớ ra mình rồi hả, ôi vui quá đi mất !
- Bộ...cậu vừa trong kia ra hả ? _ Umji đưa tay chỉ. Nhìn theo hướng đó cậu bỗng chốc đen mặt. Hướng đó...có một tòa nhà rất rất lớn, ở phía cổng có có tấm bảng điện đề chữ ''Bệnh viện tâm thần Y''
- Cậu...
- Tạm biệt !_ Umji ngắt lời một mạch bước đi chẳng thèm để tâm đến người phía sau đang ó é tên mình. Khi Umji khuất bóng, trên môi chàng trai nở nụ cười nhẹ nhàng vẻ lãng tử đốn đổ trái tim nhiều cô gái bên đường :
- Umji, bảy năm rồi cuối cùng cũng có thể bước đến bên cậu !
---------------------------------
Eunha hôm nay rất rảnh nha, vì chuyện của Jung thị đều đã bị cô thẳng thừng quăng vào tay Jung Hoseok cả rồi. Ở nhà không thì chán quá nên quyết định một mình 'thân chinh' đến Jeon thị 'du lịch' một chuyến. Lấy điện thoại trong balo ra bấm dãy số quen thuộc, chuông reo chưa đến tiếng thứ ba đã nghe thấy giọng từ đầu dây bên kia :
- Anh nghe..._ Cái chất giọng có một không hai vang lên.
- Kookie em muốn đi chơi. _ Eunha cười toe toét.
- Được. Ở đâu ?
- Jeon thị.
- Ngoan, tới đây. _ Giọng Jungkook dịu dàng bao giờ cũng khiến cô lỗi nhịp. Người con trai này chỉ như thế với mình cô thôi đấy, hạnh phúc thật !
- Uhm
------------------------------
* Jeon thị
Cô thong thả sải bước trên hành lang thuộc tầng cao nhất của tòa nhà hoa lệ này, đến trước bàn thư ký lịch sự chào hỏi, vẫn là chị thư ký lần trước cô tới :
- Jung tiểu thư, tổng giám đốc đang họp ở phòng hội nghị, người có muốn qua đấy luôn không ?
- À không, cảm ơn chị, em vào trong đợi anh ấy. Mà chị cũng đừng gọi Jung tiểu thư gì mãi thế, gọi em là Eunha được rồi.
- Tiểu thư, sao được chứ ! _ Tính cách ngoan hiền, dễ gần này không phải con nhà quyền quý nào cũng có được, bây giờ cô đã hiểu vì sao cấp trên của cô lại yêu chiều cô gái này như vậy !
- Em nói được mà, chị còn gọi em là tiểu thư, em giận chị luôn đấy.
Chị thư ký không còn cách nào khác đành thở dài nghe theo.
- Được rồi, bây giờ Eunha muốn uống gì nào ? Chị chuẩn bị cho em.
- Không cần đâu ạ, Kookie đã chuẩn bị sẵn hết cả rồi._ Nhìn chị thư ký ngớ người Eunha bỗng bật cười. Ừ nhỉ ? Ai ngờ được trong phòng tổng tài lại có một tủ lạnh chứa đầy nước ép trái cây và đồ ngọt ? Nhưng là sự thật đấy, Kookie của cô chu đáo, sợ cô ăn vặt ở ngoài không ăn toàn nên chuẩn bị cả tủ thức ăn để cô 'giết thời gian'.
Khoảng nữa tiếng sau, Jungkook tan họp lập tức trở về về phòng xem cô gái nhỏ kia của mình.
' cạch'
Căn phòng rộng lớn, nhưng tầm mắt anh chỉ chú tâm vào thân ảnh nhỏ nhắn đang thoải mái nằm trên chiếc sofa chơi điện thoại. Nhẹ bước chân bước đến gần, có vẻ cô gái của anh đã mê game quá rồi, chẳng màng để ý xung quanh nữa.
Một tay đỡ chiếc cổ trắng ngần, một tay ôm lấy cái eo thon gọn nâng lên thành công đặt Eunha ngồi vào lòng mình, Jungkook mỉm cười thỏa mãn.
Eunha ban đầu giật mình khi có người chạm vào nhưng ngay lập tức ngửi được mùi hương quen thuộc cơ thể liền mềm nhũn ra hai tay thuận thế vòng qua ôm chặt cổ Jungkook.
- Họp xong rồi hả ?_ Có lẽ nãy giờ chỉ chú tâm vào điện thoại nên giờ cô cảm thấy hơi mỏi mắt. Đưa mặt vào hõm cổ anh dụi dụi vài cái. Phía trên Jungkook môi bạc khẽ cong lên :
- Sao vậy ?
Eunha ngọ nguậy lắc đầu :
- Không sao, em chỉ hơi mỏi mắt.
Jungkook nghiêng mặt, khẽ hôn vào đôi mắt đang lim dim, tay vuốt vuốt lưng cô :
- Lần sau không cho em chơi nữa, sẽ rất hại mắt.
Nhưng anh có nói ai kia chắc cũng không nghe được, bởi anh đã cảm nhận được hơi thở đều đều của cô bên tai. Haizz, nhàn rỗi thật đấy ! Hết ăn rồi ngủ, ngủ xong đi chơi, ai bảo làm gì anh cũng xót giành làm tất chi. Nghĩ đến lại tự hào về bản thân ghê !
- Eunha có người yêu như anh sướng thật đấy !
(Đẳng cấp em trai Kim Sóc Jin -_-)
-------------------------------
Umji sau gặp gỡ ồn ào đó liền về nhà tính đánh một giấc để thời gian qua mau, vừa bước vào cửa chính đã thấy Namjoon chạy loạn lên, tay xách nách mang cả chồng dự án cao ngất ngưởng, cô cuống cuồng chạy lại giúp.
- Oppa ! Mấy thứ này đây ra lắm thế !_ Umji ngồi phịch xuống ghế hỏi sau khi giúp ông anh thanh lý cả đống giấy tờ kia.
Namjoon trán còn nguyên mồ hôi, tay vỗ bịch bịch vào cái lưng đang mỏi nhừ :
- Toàn dự án nhà mấy đứa đấy !
- Sao ạ ?_ Gì cơ... cái đống này...hơhơ. Tiêu rồi, chuồn mau hoặc là ''mần'' cả chồng này đến cả đời mất. Tuổi trẻ mà hưởng thụ một chút có gì là sai cơ chứ...hehe...
- Oppa, em lên phòng trước ! _ Umji nói rồi phóng cái vèo lên lầu để lại ông anh già thở dài thường thượt.
- Ôi cái số tôi !!!
Umji sải chân bước đi trên hành lang rộng lớn, ánh mắt chán nản nhìn xung quanh. Cũng phải thôi, nhà thì to tổ bố mà chẳng có gì giải trí cả, mấy ông anh cùng mấy con bạn thân đều bận lo chuyện tình duyên cả rồi. Haizz, chán vãi !
Bất chợt đôi mắt dừng lại chỗ khe cửa màu nâu sẫm trong đó có thân ảnh người đàn ông đang nằm trên ghế sô pha gát tay lên trán như đang suy nghĩ nhưng đôi mắt từ lâu đã nhắm nghiền lại.
Mạnh dạng đưa tay đẩy cửa bước vào, đôi chân di chuyển nhẹ nhàng trên nền gạch đá hoa cương dần dần tiến về phía Min Yoongi đang say giấc. Trên bàn vẫn còn nguyên chai rượu tây đang mở nắp cùng mấy chai đã cạn sạch nằm lăn lóc và tàn thuốc lá vươn vài khắp mặt kiếng, đây là lần đầu tiên cô thấy anh thế này. Min Yoongi cô biết hai năm trước là chàng trai ấm áp, khi cô về lại đây vẻ đẹp dịu dàng ấy đã thay thế bằng nét băng lãnh cuốn hút, thân thể tỏa ra khí chất bức người. Còn bây giờ trước mặt cô là gì đây ? Trông anh mệt mỏi, cô đơn, lạnh lẽo quá.
Suga...anh sao vậy?
_____________________
T lười đọc lại quá. Nếu có lỗi chính tả comment giúp t nha ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip