Chap 30

Flashback:

Cả Đại Hàn đều biết, gia tộc họ Jung nổi tiếng là đại gia trong lĩnh vực bất động sản, từ người già mắt mờ tai mừ đến đứa trẻ lên ba vừa chập chững biết nói. Hơn nửa số đất trải dài khắp đất nước này thuộc quyền sở hữu của họ. Tin được không nếu nói họ Jung có được hôm nay đều là nhờ vào bàn của một người phụ nữ gây dựng ?

Hưm, hãy tin đi vì đó là sự thật.

Người phụ nữ uy quyền, nữ chủ duy nhất gia tộc trong suốt hơn 50 năm qua : Lee Soyeon - tức bà nội ruột của hai đứa cháu tài phiệt Jung Hoseok và Jung Eunbi.

Jhope đứng trước người phụ nữ bao năm nay mình gọi hai tiếng 'bà nội' thân thương mà sắc mặt không có lấy một tia cảm xúc. Trách anh được sao khi người phụ nữ này ngày trước từng cho anh cuộc sống hạnh phúc rồi phút chốc biến mọi thứ xung quanh thành cơn ác mộng bám theo anh suốt thời gian qua ?

Nếu đoán không lầm, hôm nay bà ta cho người gọi anh về đây là có mục đích riêng đi, thí như liên quan đến JungSeok chẳng hạn.

- Cháu khỏe không ? Ngồi đi. _ Lão phu nhân ngồi trên chiếc ghế nữ chủ ở phòng chính của nhà họ Jung lên tiếng.

- Vào thẳng vấn đề đi, chắc không phải gọi tôi về đây chỉ nói chuyện phiếm chứ ? _ Jhope cười lạnh.

Mấy câu quan tâm có lệ này anh nghe cũng thấy lười. Quá nhàm chán !

- Eunbi về rồi đúng không ?

- Tôi nhớ mối quan hệ của hai người không tốt đến mức bà phải hỏi thăm như thế !

Đúng vậy, Eunha từ nhỏ chỉ sống với ba mẹ. Ngôi nhà chính tuy to lớn nhưng lạnh lẽo này một năm con bé chưa bước vào đến ba lần. Eunha lúc nhỏ hoạt bác, nghịch ngợm rất không theo hình mẫu tiểu thư nhu mì đài cát của bà ta nên hai người vốn không hợp nhau. Có lần con bé còn phá hư cả bản hợp đồng lớn chỉ bằng vài ba nét vẽ đơn thuần liền khiến đối tác lên án, bà ta nổi giận liền đánh con bé nhừ tử theo gia quy trong khi nó chỉ là đứa trẻ chưa tới 6 tuổi. Từ đó hầu như con bé không dám nhìn đến bà ta dù cái liếc mắt.

Jung lão phu nhân cười nhẹ coi như bản thân không nghe thấy lời nói của cháu trai mình nhưng trong lòng đã chực trào cơn giận.

- Hai đứa là cháu ngoan của ta mà.

Bà ta sắp đặt dụng ý trong câu này làm sao Jhope có thể không nhìn ra.

Cháu ngoan ?

Là cháu ngoan nên phải biết nghe lời !

Haha...

Muốn anh ngu ngốc như trước đây vì câu khen ngợi trống rỗng của bà ta mà tự biến mình thành công cụ lúc nào không hay sao ?

Jhope lắc đầu mỉa mai bản thân. Thật không ngờ anh ngày đó lại ngu ngốc đến thế.

- Eunha vừa về liền sợ con bé cướp Jung thị của bà đúng không, vì theo di chúc lúc ông còn sống ngoài tôi ra thì con bé chính là người truyền thừa hợp pháp. Bà chỉ là người giữ hộ cho con bé đến năm nó tròn 18 tuổi thì bà phải trao trả lại cho bằng hết !_ Lời nói của Jhope đầy gai nhọn, sợ rằng không cẩn thận sẽ bị nó đâm sâu vào da thịt.

- Cháu ăn nói hàm hồ.

- Tôi ăn nói hàm hồ hay không bà rõ nhất ! Yên tâm đi, cái Jung thị rách nát ấy anh em chúng tôi hiện giờ chẳng ai quan tâm đâu, bà cứ giữ đó hưởng già đi đến lúc nào đó chúng tôi sẽ đòi lại sau. Còn nữa, JungSeok hiện tôi lỡ tặng cho người khác rồi, muốn lợi dụng nó phát triển Jung thị có vẻ hơi khó đấy. Mục đích hôm nay bà gặp tôi vì điều này phải không ?

Hai tay đang đặt trên cây gậy của Jung lão phu nhân nắm chặt lại, không cam tâm nhìn Jhope. Xem ngày thường bà đã quá coi nhẹ thằng cháu này rồi !

- Là con bé Hwang kia đúng không ?

Jhope nhún vai xem như câu trả lời.

-  Không ngờ tới cháu ta lại là người coi trọng nữ tử như vậy đấy. Đến mức công sức bao năm cũng dâng không cho con nhóc đó.

Jhope cười lắc đầu :

- Tôi cố gắng thế vì định trước sẽ cho cô ấy mọi thứ tốt nhất. À phải rồi, đừng nghĩ đến chuyện bức Sinb, Eunha nhất định quậy tung Jung gia của bà. Còn về Rose, bảo cô ta an phận một chút.

Jhope nói rồi đi mất mặc kệ Jung lão phu nhân sắc mặt biến hóa đa dạng. Nhưng cả hai người đều không biết được, toàn cuộc trò chuyện đã bị con chíp mini giấu dưới phần ghế ngồi của Eunha một mạch thu lại hết.

End Flashback.

...

Sau khi nghe câu chuyện từ con chip thu âm của Eunha mỗi người bọn trong bọn họ đều có những suy nghĩ riêng cho mình. Eunha tay nắm thành quyền thể hiện rõ tâm trạng bực tức, bộ móng tay thuận theo tự nhiên ghim vào da thịt khiến chúng hằn vết đỏ rực làm Jungkook chói mắt. Anh dịu dàng cầm lấy bàn tay ấy của cô xoa xoa vài cái rồi mới xót xa lồng tay mình vào nắm chặt. Hành động này trong mắt người khác không có gì to tát nhưng chỉ mỗi Eunha mới hiểu được. Cô thả lỏng người nhẹ xiết tay anh, mỉm cười nhẹ. Cô và Jungkook luôn như vậy, có lẽ nó đã là thói quen rồi.Tình yêu đôi khi không cần phải nói bằng lời, hai người thật lòng yêu nhau tự khắc sẽ hiểu nhau thôi.

Đừng lo, có anh bên em !

Cám ơn anh, Kookie.

------------------------------------

Vì chiều nay Taehyung không đi làm nên hai người nhau trở về Hallyu. Taehyung vừa tắm xong trên thân chỉ có mỗi áo choàng tắm trắng phiêu bước ra ngoài hướng về phía Yerin đang nằm sấp trên giường nghịch ipad cả người trong tình trạng một chút cũng không khác anh.

- Ui Tae, anh nặng mà !_ Yerin nhăn mặt cảm thán khi nhận ra thân hình to lớn ngã ấp xuống lưng mình.

- Sao không thay đồ ?_ Anh vùi đầu đầu vào hõm cổ hít thở mùi hương thơm tho vừa tắm xong của cô.

- Không, lười lắm !_ Yerin cười cười vì cái nhồn nhột do tóc anh cọ xác ở cổ. Phong cách ăn mặc thoải mái khi ở phòng riêng này cứ cho là cô học được ở Anh đi. Ở bên đó lúc về phòng cô toàn thế này thôi.

- Em không ngại hả ?_ Taehyung hỏi, đôi tay ôm eo lật người cô lại cho nằm dưới thân mình để tránh cô hô hấp khó khăn trong khi đôi môi vẫn chu du vùng cổ cô không tha. Cái ipad bị anh chộp lấy quăng hẳn sang một bên.

- Xời, mười mấy năm gần gũi nhau, bây giờ mới biết ngại có phải hơi muộn không._ Yerin luồn mười ngón tay mình vào mái tóc ướt vừa gội xong của anh trả lời.

- Không sợ anh xơi em hả ?

- Không._ Yerin bật cười thành tiếng.

Taehyung chồm người hôn lên môi cô một cái thật kêu rồi để hai sống mũi chạm vào nhau cọ cọ.

- Tin anh vậy ?

- Ừm._ Yerin trả lời không cần suy nghĩ.

Đôi môi anh đột ngột rơi xuống, nụ hôn cuồng nhiệt kéo dài đến tận hai ba phút sau khi Yerin không còn tí oxi nào sắp ngất đi. Taehyung ngã người xuống giường, hai người thi nhau giành không khí thở.

- Anh ?

- Hửm ?

- Anh tin không, bà nội Jung...bà ấy thực sự...

Yerin ngập ngừng. Nói thật, cô hồi trước rất kính nể bà, một người phụ nữ nhưng có thể làm những chuyện còn vĩ đại hơn nhiều cánh đàn ông khác. Bà làm sao là người như vậy ?

- Yerin, nếu là bà ấy, anh nhất định tin.

- Tại sao ?

- Vì hiểu lầm của chúng ta hai năm trước đều do bà ấy chu toàn cả.

- Không thể nào !

- Yerin, lòng người khó đoán, nhìn người đừng nên nhìn vào dung mạo hay hình dáng. Em nên nhìn vào tâm của họ mà suy tính, lựa chọn tin tưởng và phòng bị, hiểu không ?_ Taehyung đặt đầu cô nằm tay mình để hai người nhìn nhau, miệng ôn tồn giải thích.

Yerin đột nhiên ôm cổ anh, đem gương mặt vùi vào lòng thủy chung không rời khỏi, giọng nói nhỏ nhẹ như lông vũ chạm vào tim anh.

- Tae, anh biết không, hai năm qua ở Anh em đã tưởng bản thân mình đủ mạnh mẽ, đủ trưởng thành để ở bên anh. Nhưng bây giờ phát hiện, thì ra em chưa từng thay đổi, vẫn yếu đuối như thế, ngu ngốc như thế. Giống hôm nay vậy, nếu không có con chíp kia của Eunha sợ rằng em còn xem Jung lão phu nhân như tượng đài mà nể phục.

- Không sao, kể từ giờ ở bên anh em không cần phòng bị gì nữa, em muốn thế nào thì thế nấy, cứ sống thế giới em mong muốn, còn lại để anh gánh vác thay em !

- Tae...

Yerin cảm động rồi, khóe mắt đỏ ửng chập chừng rơi lệ. Người con trai này rốt cuộc đã yêu cô đến mức nào ?

- Tae, em muốn sống ở thế giới của anh, cùng anh trải qua mọi thứ. Được không ?

- Jung Yerin, anh yêu em.

Môi anh lần nữa tìm đến môi cô, Yerin nhắm mắt đáp trả, hưởng thụ hạnh phúc bản thân may mắn được anh trao tặng.

Kim Taehyung, kiếp này lẫn cả những kiếp sau đó, chỉ cần anh không buông tay em, thế giới dù có hỗn độn cách mấy Jung Yerin vẫn bằng lòng cùng anh bước qua.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip