Thời Gian Chỉ Là Một Con Số
Thời gian trôi đi, nhưng những ký ức vẫn còn đó. Bang Chan đã từng nghĩ rằng chỉ cần để mọi thứ lặng lẽ trôi qua, cơn đau trong lòng anh rồi cũng sẽ nguôi ngoai. Nhưng anh đã sai.
Từ ngày Lee Know rời đi, anh bắt đầu đếm thời gian một cách vô thức. Bao nhiêu ngày trôi qua từ lần cuối cùng họ nhìn nhau trong mắt? Bao nhiêu đêm anh đã thức trắng, chỉ để nhớ về một bóng hình mà anh không thể chạm vào nữa?
Anh đã từng tin rằng tình yêu có thể vượt qua mọi thử thách. Nhưng khi thời gian kéo dài khoảng cách giữa hai người, anh bắt đầu tự hỏi—liệu tình yêu có thực sự đủ để xóa nhòa những vết thương không?
Ở một nơi khác, Lee Know cũng đang đối mặt với những câu hỏi tương tự.
Cậu đã thử sống mà không có Bang Chan. Đã thử quên đi những thói quen cũ, đã thử lấp đầy khoảng trống trong tim bằng những điều mới mẻ. Nhưng dù có đi xa đến đâu, dù thời gian có trôi qua bao lâu, cậu vẫn không thể phủ nhận một điều—cậu nhớ Bang Chan.
Nhớ đến mức từng phút trôi qua đều trở thành một sự dằn vặt.
Cậu đã từng nghĩ rằng chỉ cần có thời gian, mọi thứ sẽ thay đổi. Rằng Bang Chan rồi sẽ học cách sống mà không có cậu, rằng cậu cũng sẽ tìm được một cuộc sống không còn gắn với anh. Nhưng càng cố gắng quên đi, cậu lại càng nhận ra mình đang nhớ đến.
Thời gian, hóa ra, chỉ là một con số.
Nó không có nghĩa lý gì khi trái tim vẫn luôn hướng về một người.
Bang Chan đứng trong phòng thu, trước mặt anh là bản nhạc còn dang dở. Đã bao lần anh cố gắng viết tiếp nó, nhưng mỗi lần cầm cây bút lên, hình bóng Lee Know lại hiện về trong tâm trí anh.
Anh nhớ cái cách cậu nghiêng đầu lắng nghe mỗi khi anh chơi đàn. Nhớ đôi mắt sáng lên mỗi khi nghe thấy một giai điệu mới. Nhớ cả những lần cậu lặng lẽ tựa vào vai anh, không cần nói gì nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của cậu.
Bây giờ, bên cạnh anh chỉ còn lại sự im lặng.
Có những bản nhạc không thể hoàn thành nếu thiếu đi một người.
Và có những câu chuyện không thể có hồi kết nếu một trong hai người vẫn còn chờ đợi.
Bang Chan cầm điện thoại lên, nhìn vào danh bạ. Cái tên quen thuộc vẫn ở đó. Ngón tay anh lướt nhẹ qua nó, do dự.
Rồi anh quyết định nhắn một tin nhắn.
"Em có khỏe không?"
Không phải một lời xin lỗi. Không phải một lời trách móc.
Chỉ là một câu hỏi đơn giản—nhưng chứa đựng cả một thế giới của yêu thương.
Và rồi, anh đợi.
Bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống, phủ lên thành phố một màu cam dịu nhẹ. Thời gian vẫn trôi, như một quy luật không thể thay đổi. Nhưng đối với Bang Chan, ngay lúc này, từng giây phút trôi qua đều dài vô tận.
Bởi vì, đôi khi, thời gian chỉ là một con số.
Cái quan trọng hơn cả... là liệu trái tim có còn đập cùng một nhịp hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip