CHƯƠNG 1
Chú thích : Truyện được viết theo hai ngôi, ngôi thứ 3 và ngôi thứ nhất của nhân vật chính - Roseanne Park - Park Chaeyoung.
***
Trời mưa tầm tã. Chaeyoung phóng xe như điên trên đường, dù chẳng nhìn rõ gì qua tấm kính nước. Cũng vì vậy mà cô liên tục phải kéo cửa kính bên xuống để chắc chắn mình không đi quá ngã rẽ nhà Jungkook. Vừa tới trước cửa nhà là cô bật tung cửa xe, lao lên bậc thềm trước nhà, bỏ quên cánh cửa xe vẫn mở toang.
"Jungkook !!! " Chaeyoung vừa gọi, vừa hấp tấp nện tay lên cửa trước.
"Jungkook, có ai không, làm ơn đi, mở cửa ra nào!"
Chaeyoung biết chắc chắn là có người ở nhà. Xe của Jimin cũng đang đậu trước sân. Đúng lúc đó cô nghe tiếng ổ khoá kêu lách cách.
Cánh cửa chỉ mở ra he hé, chỉ đủ cho Jimin ló cái đầy ra. Mắt anh chàng trợn tròn khi nhìn thấy người đứng trước cửa lại là Chaeyoung, ướt sũng từ đầu đến chân, người run lên bần bật, không biết vì lạnh hay lo lắng.
" Hi, Chaeyoung đấy à?" Giọng Jimin có vẻ lúng túng."Cậu đến làm gì thế?"
"Jungkook..." Chaeyoung nói với cái giọng vẫn chưa hết hổn hển. "Jungkook đâu rồi?"
"Jungkook ra ngoài rồi. Cậu đến chẳng đúng lúc gì cả..."
" KHÔNG. Mình muốn qua xem phòng của Jungkook. "
"...Chaeyoung à"
" Cho mình vào"
" Nhưng..." Trước khi Jimin kịp nói tiếp từ thứ hai, Chaeyoung đã xông thẳng vào cửa, đẩy bật Jimin ra trong lúc anh chàng không đề phòng và chạy thẳng vào nhà. Jimin cố giữ tay Chaeyoung lại lúc cô chạy ngang qua nhưng không kịp. "Đừng mà, Chaeyoung, đợi mình đã!"
Cô chạy thẳng lên tầng 2 và mở tung cánh cửa phòng của Jungkook. Đưa mắt nhìn khắp căng phòng, thân hình Chaeyoung run lên bần bật. Cô vừa ngã quỵ xuống sàn, vừa lấy tay bịt miệng lại như ngăn cho những cảm xúc của mình không trào ra thành tiếng. Jimin đứng sau lưng nhìn cô với con mắt ái ngại. Rồi anh đưa mắt nhìn theo hướng đôi mắt ngân ngấn nuớc của Chaeyoung đang nhìn trân trối. Một tờ giấy nhắn nhỏ xíu được ghim lại trên tuờng, một bức tường trắng trơn của một căn phòng bỏ trống.
"Mình không biết phải nói với cậu thế nào cho phải." Jimin quỳ xuống bên Chaeyoung. " Mình xin lỗi, Chaeyoung, mình rất xin lỗi."
"Vậy là đúng thật sao?" Chaeyoung thì thầm trong tiếng nấc. Cô đứng lên, đi lại phía tờ giấy nhắn, nhẹ nhàng giật nó ra khỏi tường. Dòng chữ ngắn ngủi trên tờ giấy khiến tất cả những cảm xúc đang được kìm giữ của Chaeyoung vỡ oà thành tiếng khóc :
Chaeyoung, anh yêu em
"Làm sao... làm sao anh có thể nói vậy? Nói xong rồi cứ thế mà đi sao?"
"Chaeyoung. .." Jimin đưa tay choàng qua vai Chaeyoung.
Chaeyoung nghiêng người tránh vòng tay của Jimin. "Tại sao? Tại sao anh ấy bỏ đi?"
"Mình không biết. Cậu ấy có nói ai đâu. Mình thề là mình không biết gì cả. Chẳng ai biết là Jungkook đã đi đâu và sẽ đi bao lâu nữa. Mình cũng choáng váng chẳng kém gì cậu."
Cơn sốc như đã rút đi những sức lực cuối cùng trong cơ thể Chaeyoung. Cô chới với như muốn ngã. Jimin vội đưa tay đỡ lấy Chaeyoung.
"Chúa ơi, Chaeyoung. Mình thật sự rất tiếc."
***
Tôi đã tự hứa với mình sẽ chăm sóc Jungkook chu đáo. Anh bằng tuổi tôi, nhưng lại học trên tôi cả một năm. Hai đứa gặp nhau khi tôi đang ở những ngày cuối của thời trung học. Cả hai cùng sống dưới khoảng trời nhỏ của cái thành phố bé tý này. Vậy mà chẳng một lần tình cờ gặp gỡ, đến một ngày Jimin, bạn thân nhất của tôi, giới thiệu hai đứa làm quen. Rồi hai đứa đi chơi với nhau nhiều hơn, có thể là đi công viên, hoặc cũng có thể chỉ đến nhà nhau chơi. Và câu chuyện bắt đầu từ đó.
Anh biết thêm nhiều điều về tôi, và anh bảo với tôi rằng tôi rất khác với những người con khác. Tôi biết hình như tôi có " gì đó" hơi kỳ quặc một chút, nhất là cái niềm đam mê điên cuồng với truyện tranh. Nhưng hình như chuyện đó chẳng làm anh khó chịu.
Tôi cũng biết thêm nhiều điều về anh. Tôi biết anh hoá ra là con nuôi của một đôi vợ chồng Hàn - Ý (mẹ là người Hàn Quốc, bố là người Ý). Anh một thân một mình đi học ở Melbourne này, còn cả gia đình sinh sống ở Seoul.
Mỗi khi hai đứa ở bên nhau, anh sẽ lại kể về gia đình của mình và rằng anh nhớ họ biết chừng nào. Tôi chưa từng gặp gia đình của anh (chúng tôi phải giữ bí mật của hai đứa, vì không biết gia đình anh sẽ phản ứng thế nào khi anh là con trưởng trong nhà lại cặp kè với một cô gái Úc), nhưng tôi rất thích nghe anh kể về họ. Anh luôn có một vẻ hạnh phúc lạ kì khi kể về gia đình của mình.
Anh yêu gia đình của mình hơn bất cứ điều gì khác. Cũng chính là lý do tại sao tôi lại chọn Seoul là nơi đầu tiên tôi để kiếm tìm anh.
Đã ba năm kể từ khi anh bỏ đi. Tôi hiện đang ở một mình trong một căn hộ chung cư tại một thành phố xa lạ. Ba mẹ nghĩ tôi đang đi học, nhưng không phải vậy. Trên thực tế, trong suốt hai năm rưỡi vừa rồi, tôi dành cả ngày lẫn đêm của mình làm một lúc 3 công việc, cố dành dụm được càng nhiều tiền càng tốt. Tôi cũng không ngừng vẽ tranh để kiếm thêm trả tiền ở trọ.
Khi cảm thấy đã có được đủ số tiền mình cần, tôi mua một vé một chiều đến Seoul. Tôi không biết một ai ở Seoul, và cũng không biết mình sẽ phải bắt đầu tìm kiếm ở đâu. Kế hoạch nghe có vẻ mạo hiểm, thậm chí ngu ngốc... tôi biết. Nhưng trái tim tôi, không hiểu tại sao, lại mách bảo tôi rằng Jungkook đang ở Seoul. Và tôi sẵn sàng nghe theo trái tim mình, sẵn sàng làm tất cả những gì tôi có thể chỉ để chắc chắn một điều rằng Jungkook đang sống khoẻ mạnh và hạnh phúc. Và tôi mặc kệ chuyện anh có cần đến tôi trong cuộc sống của anh nữa hay không.
...
"Chaeyoung...?" - Jimin vẫy vẫy tay trước mặt cô.
" Ừm - gì cơ?" Chaeyoung ngồi bật dậy. Lại ngủ gật. Hậu quả của việc đêm nào cũng thức đêm làm thêm để kiếm ít tiền thưởng. " Cậu vừa nói gì cơ hả Jimin ?"
Jimin ngồi phịch xuống cái ghế bên kia bàn, thở dài : "Mình hỏi là lần này cậu định về thăm nhà lâu không? Lâu nay cậu cũng chẳng mấy khi về đấy... cả nhà cậu lúc nào cũng hỏi mình là cậu có khoẻ không, và nói thật là mình thấy rất khó chịu khi phải trả lời là mình chẳng biết gì cả."
Chaeyoung cuối gầm mặt xuống. Cái cảm giác phải giấu giếm người thân, và cả Jimin nữa, thật là tệ hại. Nhưng nếu bất kì ai biết rằng chỉ ngày mai thôi cô sẽ bay đi Seoul thì chắc chắn sẽ ngăn cản cô. Về thăm nhà lần này, thực ra là để tạm biệt mọi người, mà cũng có thể sẽ là vĩnh biệt.
Nhoài người qua cái bàn, Jimin nhìn sát vào mặt cô. "Chaeyoung, cậu làm sao vậy?"
Chaeyoung ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt Jimin và cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực chảy ra. Cô khao khát được nói với Jimin tất cả, rằng tại sao gần đây cô ít liên lạc. Nhưng cô không thể, và cũng chẳng thể bịa ra một lí do khác. Cuối cùng cô chỉ biết nói. " Jimin, mình xin lỗi. Gần đây mình bận bịu quá."
Jimin nhìn chằm chằm vào mặt cô, như muốn đọc được suy nghĩ của cô. Chaeyoung lại cúi mặt xuống. Một hồi sau anh nói : "Chaeyoung, cậu vẫn thường hay cười nói vui vẻ. Mình không muốn nói ra, nhưng... bao giờ cậu mới định quên chuyện đó đi?"
" Tức là sao?" Chaeyoung hỏi lại.
" Mình muốn nói, chúng ta ai chẳng nhớ Jungkook. Nhưng suốt mấy năm vừa rồi, cậu sống vật vờ như một bóng ma vậy..."
Chaeyoung không nói gì. Đúng hơn là cô không biết phải nói gì. Jimin đã đúng.
" Chaeyoung, đừng giận mình nhé, nhưng mình phải nói. Mình nghĩ cậu không nên tiếp tục sống như vậy. Cứ chờ đợi, chờ đến ngày Jungkook quay trở về. Mình không biết cậu thế nào, nhưng những hy vọng của mình thì đã chết cả rồi. Nhưng mình cũng không chờ đến tận khi mình hoàn toàn chấp nhận sự thật là Jungkook đã biến mất mình mới quay trở lại cuộc sống bình thường. Cậu hiểu mình muốn nói gì chứ?"
Chaeyoung khẽ bật cười. Dù biết Jimin đang nói chuyện rất nghiêm túc nhưng cô vẫn không kìm lại được. Hoá ra Jimin hoàn toàn hiểu lầm cô. "Mình đâu có chờ. Mình biết là Jungkook sẽ không trở lại." Chaeyoung tặc lưỡi.
Jimin trố mắt nhìn cô, rõ ràng là không hiểu gì cả."Oh?"
"Jimin, mình đã biết đều đó khi mình đọc mẫu giấy nhắn." Không thể lý giải một cách rõ ràng, nhưng Chaeyoung chắc chắn là mình đúng. Cái ý nghĩ Jungkook sẽ trở lại chưa từng xuất hiện trong trí óc cô. Và chính vì vậy cô mới quyết định đi tìm Jungkook...
Tôi đã không hiểu vì sao mình đã cười nhiều như vậy trong cuộc nói chuyện cuối cùng với Jimin. Không khéo cậu ấy nghĩ tôi dở hơi có lẽ. Nhưng thật ra, tôi nghĩ là vì tôi đã quá căng thẳng và lo lắng về những chuyện có thể xảy ra sau khi tôi đi mất.
***
Đến Seoul khi chỉ với một vốn tiếng Hàn ít ỏi tự học, không có phương tiện giao tiếp cơ bản, việc tìm một địa điểm để bắt đầu công việc kinh doanh của mình quả là khó, dù tôi đã bắt tay vào tìm kiếm ngay từ những ngày đầu tiên.
" Cũng có thể mình thiếu một chút may mắn chăng?"
Suy nghĩ đó chợt nảy ra trong đầu tôi khi tôi đang đi lang thang trên đường vào một buổi chiều của một ngày nào đó của tuần thứ tư. Chính xác hơn, lúc đó tôi đang đi ngang qua một cửa hàng hoa, và khẽ giật mình khi có một bàn tay chạm nhẹ vào vai tôi : "Này cô gái trẻ."
Tôi quay lại, thì ra là bà chủ cửa hàng hoa.
" Cô bé không phải là người ở đây phải không?"
" Dạ không phải..." Tôi rụt rè trả lời. Bà khẽ cười, ra hiệu cho tôi theo bà vào cửa hàng. Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên về thái độ lạ kì của nguời phụ nữ trung niên lạ mặt, nhưng bà tỏ ra khá thân thiện. Chần chừ một hồi, rồi tôi cũng đi theo bà vào bên trong.
" Tôi đã thấy cô bé mấy hôm nay rồi. Nhìn cô thì biết cô đến từ nơi khác. Đến thăm ai ở đây à? Bạn trai chăng, cũng có thể?" Bà vừa nói, vừa cắm cúi pha trà.
Vẫn với thái độ rụt rè, tôi lí nhí. " Cũng không hẳn ạ..." Vừa nói tôi vừa nhìn quanh. Ngổn ngang trong phòng là thùng lớn thùng bé.
Chợt nhận ra mình có phần hơi thái quá, bà vừa cười vừa xua tay như phân bua. "Ấy, tôi không có ý tò mò đâu. Thôi để tôi tự giới thiệu trước. Tôi tên là Emma."
"Roseanne Park" Tôi vừa nói vừa cuối chào. "Cháu là Roseanne Park, tên tiếng Hàn là Park Chaeyoung, cháu đến từ Úc."
Gương mặt bà chủ bỗng rạng rỡ hẳn lên. Bà nắm lấy tay tôi thân mật.
" Bác biết ngay mà. Qua các phát âm bác biết ngay cháu là người Úc. Bác cũng vậy. Tên bác đầy đủ là Emma Ramsden. "
Tôi mỉm cười. Tôi thấy thoải mái hơn vì cuối cùng cũng tìm được người hiểu được những gì mình nói. Tôi cúi chào bác một lần nữa. " Cháu cũng rất vui được gặp bác!"
" Vậy điều gì đã mang một cô gái xinh đẹp như cháu đến thành phố này?" Bác vừa mang hai tách trà tới ngồi trước mặt tôi vừa hỏi.
"Thực ra cháu đang đi tìm một nơi có thể thuê để ở, tốt nhất là chỗ nào cháu có thể mở một cửa hàng của riêng mình luôn."
" Thật vậy sao," giọng bác Ramsden pha chút ngạc nhiên. "Nếu vậy thì, Roseanne, cháu thử nói ta nghe coi cháu thấy cái cửa hàng nhỏ này của bác thế nào?"
" Cháu không hiểu?" - Mà đúng là tôi không hiểu lắm ý bác Ramsden là gì.
" Chuyện là thế này. Con gái đầu của bác bên Úc sắp cưới rồi. Bác đang muốn sang đó với nó, mà mong nhất là nó sẽ sinh cho bác một đứa cháu ngoại đầu lòng..." - Bác" nhấp một ngụm trà rồi lại nói tiếp. " Bác muốn được trông nom các cháu của mình, được xem chúng lớn lên. Thế nên bác sắp xa cái cửa hàng này rồi. Cháu cũng thấy đấy, cửa nhà bề bọn thế này vì bác đang chuẩn bị đồ đạc mang đi mà. Mất bao nhiêu thơi gian mà vẫn chưa đâu vào đâu."
" Bác có cần cháu giúp gì không ạ?" Tôi sốt sắng.
"Ồ không, cháu ngốc của ta. Thứ nhất ta cần từ cháu là hãy chấp nhận lời đề nghị của ta."
"Lời đề nghị gì cơ ạ?"
" Cháu Roseanne, ta thấy cháu cũng là cô gái tốt. Và ta cũng biết một người nước ngoài khởi nghiệp ở đây sẽ khó khăn như thế nào. Mặc dù tuần sau ta đã đi rồi, nhưng tiền thuê nhà ta vẫn còn 3 tháng nữa mới hết. Hy vọng 3 tháng đủ để cháu bắt đầu công việc làm ăn của mình chứ hả cô bé?"
" Cháu xin lỗi, nhưng ý của bác là...? "Tôi không tin vào chính đôi tai của mình nữa.
" Cháu thấy sao, 3 tháng thuê nhà miễn phí? Bác sẽ nói với ông chủ nhà. Chắc ông ý cũng sẽ đồng ý thôi."
" Bác...!"
" Nhưng sau ba tháng, cô bé à, cháu sẽ phải tự thân vận động đấy."
" Cháu...cháu không biết phải nói gì nữa!" Tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi và ôm chầm lấy bác Ramsden.
***
Cuộc gặp gỡ tình cờ với bác Ramsden đối với Chaeyoung còn may mắn hơn cả trúng số độc đắc. Mấy ngày trước khi đi, bác Ramsden còn giúp Chaeyoung thu sếp ổn định cửa hàng. Chaeyoung biến căn phòng nhỏ phía sau thành phòng ngủ của mình, mạc dù trông nó giống một cái bếp hơn với nào là bồn rửa bát, tủ lạnh, bếp nấu chạy dọc một bên tường.
Thời gian gần đây, bác Ramsden, mà giờ đây Chaeyoung đã thân thiết gọi bằng dì Emma, thường hay nghe khách hàng của mình, nhất là hội sinh viên, phàn nàn rằng dịch vụ giặt là tự động ở các ký túc xá quá tệ. Thế nên dì Emma đã gợi ý cho Chaeyoung mở một cửa tiệm dịch vụ giặt tự động, công việc đơn giản, không quá vất vả vốn đầu tư ban đầu không tốn kém lắm, vì có thể đi thuê máy giặt và máy sấy.
Chưa đầy một tháng, mọi công việc chuẩn bị đã sẵn sàng để Chaeyoung bắt đầu vào cuộc. Cô đặt tên cửa hàng mình là "Tiệm giặt là của Cubic U".
Trong một tháng đâu tiên, Chaeyoung chỉ làm được mỗi một việc là làm quen với việc lần đầu tiên quản lý một cửa hàng. Hoá ra nó khó hơn cô từng hình dung rất nhiều. Có quá nhiều thứ hoá đơn trời ơi đất hỡi. Mọi chuyện cứ rối tung cả lên, khiến cho Chaeyoung bận bịu quá, không còn thời gian để dành cho mục đích chính của mình khi đến Hàn Quốc là đi tìm Jungkook.
Với cái tính cách và tác phong chẳng giống ai, cộng với cái tiếng Anh đặc sệt giọng Úc, Chaeyoung nhanh chóng thu hút được khá đông khách hàng đến với mình hầu hết là sinh viên. Cô tự xưng là Rosé. Không phải tên thật, mà cũng chẳng phải tên giả.
Được đến tháng thứ hai thì công việc kinh doanh có vẻ chậm lại. Kỳ nghỉ Giáng sinh đã đến và hầu hết sinh viên đều trở về nhà để đàon tụ với gia đình cho năm mới. Có những ngày Chaeyoung chẳng có lấy một khách hàng nào. Cô bắt đầu cảm thấy cô đơn.
Một đêm, đang dọn dẹp cửa hàng thì Chaeyoung tìm thấy một cái hộp nhỏ trong góc nhà. Chaeyoung khẽ kêu lên một tiếng sung sướng, bởi nó chính là một trong những món đồ rất quan trọng đối với cô mà Chaeyoung tưởng mình đã làm mất nó trong lúc chuyển chỗ ở từ nơi này sang nơi khác. Ngồi thụp xuống sàn, Chaeyoung ngắm nghía cái hộp có dán một cái mác nho nhỏ màu vàng có chữ "JK", trước khi nhẹ nhàng bóc lớp băng dính dán kín miệng hộp. Chiếc hộp mở ra, cũng là lúc những kỷ niệm Chaeyoung có với Jungkook ùa về. Trong hộp là những bức ảnh hai đứa chụp chung, những bức thư chan chứa tình cảm Jungkook từng gửi cho cô. Có cả vài thứ lặt vặt khác rất con gái như cuốn vé xem phim hay những mẫu giấy nhắn. Chaeyoung khẽ thở dài. Cô chợt nhận ra mình đang nhớ Jungkook hơn bao giờ hết.
Đúng vào lúc Chaeyoung đang đắm chìm trong những kỷ niệm và đôi mắt đã đỏ hoe như muốn khóc, có tiếng mở cửa khá mạnh kéo cô trở lại với thực tại. Có một khách hàng. Lấy tay áo quệt vội đôi mắt ướt, Chaeyoung đứng bật dậy đón khách.
" Good everning, welcome to Cubic U, how may I help you?" Chaeyoung cố nói với một giọng vui vẻ kèm theo một nụ cười. Nhưng trả lời cô là một sự im lặng. Vị khách kia đứng quay lưng lại lúi húi phân loại đồ màu và đồ trắng.
" Uhm, vậy tôi sẽ quay lại sau." Chaeyoung vừa nói, vừa lườm vị khách kia một cái. Cô ghét những khách hàng bất lịch sự. Thế nên cô mặc kệ anh ta và quay lưng đi vào phòng ngủ để cất cái hộp kỷ niệm của mình. Vài phút sau Chaeyoung nghe tiếng máy giặt bắt đầu chạy.
Thường thì các sinh viên đi kiếm cái gì bỏ bụng trong lúc đợi quần áo của mình giặt xong. Chaeyoung ngó ra nhìn xem anh chàng khách hàng bất lịch sự kia còn đó không. Không thấy ai, Chaeyoung quyết định tiếp tục công việc lau dọn cửa hàng. Nhưng ngay khi cô vừa đi vòng qua phía trước quầy để lấy chổi và sọt rác thì cô vấp phải một vật gì đó rất lớn khiến cô ngã dúi ngã dụi.
"Giời ạ, cái khỉ gì thế này?" Chaeyoung vừa càu nhàu vừa chống tay ngồi dậy. Cô quay lưng lại nhìn coi mình đã vấp phải cái gì. "Cái quái gì ý nhỉ?"
Nhưng chẳng có vật nào cả. Chì có cái anh khách hàng bất lịch sự kia ngồi bệt trên sàn dựa lưng vào quầy. Anh chàng cũng ngẩng đầu lên nhìn lại Chaeyoung. Và khi cô nhìn rõ mặt anh, cô không tin nổi vào mắt mình.
Ôi Chúa ơi... Jungkook? Chính là anh sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip