chương 34: đi chợ

hiện tại cô đã bình tĩnh lại. cô cần biết rõ chuyện của đứa bé này rốt cuộc là như thế nào. trong tiềm thức, cô vẫn tin chồng mình sẽ không phản bội cô, sẽ không sinh con với người phụ nữ khác.

bae suzy để park bo gum ngồi trên ghế salon, chờ park chaeyoung về.

qua một lúc lâu, park chaeyoung mở cửa phòng ra thì thấy vợ và con trai đều đang ngồi trên ghế salon. cô ta hơi sửng sốt.

bae suzy nhìn chồng mình, trên mặt cô ta lộ vẻ chột dạ. bae suzy thấy chua xót trong lòng, mở miệng nói: "chồng này, em cần lời giải thích."

tử thần số hai nhìn park bo gum, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

sau đó nở một nụ cười, mở miệng nói: "suzy, có phải em hiểu lầm chuyện gì rồi đúng không?"

bae suzy nói: "thằng bé là con trai chị à?"

tử thần số hai nói: "không phải đâu. sao em có thể nghĩ như vậy nhỉ?"

park bo gum nghe nói thế, rốt cuộc cũng khóc ra tiếng. cậu hét lên: "sau này con sẽ không còn gọi mami là mami nữa!"

park bo gum nói xong liền chạy đi, bae suzy không kịp giữ đứa bé lại.

tử thần số hai gọi với: "đứa bé này có chứng hoang tưởng, luôn cảm giác mình là con của chúng ta. chị không tìm thấy cha mẹ nó, lại không thể mặc kệ được. vợ ơi, đừng để nó chạy xa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao ăn nói với cha mẹ ruột của nó."

hai vợ chồng đuổi theo sau, căn bản không thấy người đâu nữa. tử thần số hai lộ vẻ nghiêm túc, lập tức gửi tin nhắn cho bóng đen.

bae suzy nôn nóng đến độ nhướng mày: "đã trễ thế này rồi, sẽ đi đâu nhỉ?"

tử thần số hai nói: "em về ngủ trước đi, chị bảo người khác đi tìm."

bae suzy thở dài một hơi rồi nói: "đứa bé này rất đáng thương."

tử thần số hai nhói trong lòng một cái, nhưng vẫn không nói gì. park bo gum là bán thần, không thuộc về nhân loại. tên của cậu không có trong app tử thần, cũng sẽ không bị thương. cậu còn có sinh mệnh vô tận.

mà vợ cô ta không hề có những thứ ấy. vợ cô ta chỉ còn hơn một năm, nên cô ta nhất định phải thành công. tử thần số hai cũng không nói chuyện này cho park bo gum biết.

nếu thất bại, park bo gum không biết gì hết mới là tốt nhất. tất nhiên kim minjeong sẽ nể mặt yu jimin mà tha cho cu cậu.

nếu thành công, cô ta cũng không cần cho đứa bé này biết chuyện sinh mệnh của mẹ nó là được đổi từ sinh mệnh của người bạn tốt nhất của nó.

tử thần số hai không hề sợ con trai mình hận mình. bọn họ đều có sinh mệnh vô tận của mình, chút hận ấy thật sự không tính là gì.

trong khoảng thời gian này, kim minjeong đều dẫn con gái ra ngoài ăn cơm. phải có mặn, có chay, còn phải có canh. nhưng đồ ăn bên ngoài cũng chỉ xem là có thể cho vào miệng. ở phương diện ăn uống, hai mẹ con là điển hình của "từ sang thành kiệm thì khó". đừng nói yu jimin, ngay cả kim minjeong đại nhân đây, lúc nhìn ớt xanh xào thịt toàn dầu mỡ, cũng cảm thấy khó mà nuốt xuống.

yu jimin thì đỡ hơn. bé ngồi cạnh mami, uống hai chén canh, còn ăn một ít thịt.

kim minjeong thật sự nhịn không được nữa, nói: "cái này khó ăn quá. . ."

yu jimin lập tức che miệng mami lại, nhỏ giọng nói vào tai mami: "đừng nói món đó khó ăn trước mặt bọn nó ạ."

kim minjeong: "được, ăn ngon lắm."

thế là, yu jimin cười híp mắt gắp hai đũa thịt cho mami: "mami nói thích ăn thì ăn nhiều một chút ạ."

kim minjeong thấy dáng vẻ lém lỉnh hiếm gặp của con gái thì lập tức gắp hai đũa rau xanh, nói rất từ ái: "bác nông dân trồng rau cũng không dễ dàng gì, cục cưng phải ăn nhiều lên."

yu jimin lập tức nói: "mami là trưởng bối, mami ăn trước đi ạ."

kim minjeong gắp hết thịt trong chén mình cho con gái, cười hớn hở nói: "mami bây giờ nghèo rồi, nhưng cũng phải cho cục cưng ăn để lớn chứ. . ."

yu jimin nói không lại, chỉ có thể nghiêm túc cầm chén lên rồi ăn hết đồ ăn bên trong. sau khi đã ăn xong, bé chống tay nhỏ lên bàn, thở ra một hơi thật dài, giống như vừa làm một việc rất mệt mỏi.

kim minjeong cảm thấy hết sức buồn cười, xoa đầu bé: "cục cưng ngoan lắm."

lúc kim minjeong tính tiền, ông chủ nhìn đồ ăn hai mẹ con đã ăn, tính một lúc ——

"tổng cộng 53 đồng, bỏ đi số lẻ còn 50 đồng thôi. tình cảm của hai mẹ con thật tốt." cảnh ông chủ nhìn thấy chính là hai mẹ con nhường cho nhau, để thịt cho đối phương ăn, nên ông ta mới nói tình cảm hai mẹ con thật tốt. hiển nhiên, ông chủ không hề có nhận biết đúng đắn về đồ ăn mà nhà mình làm.

kim minjeong trả tiền, ôm con gái đi ra ngoài. yu jimin muốn xuống: "mami ơi, con ăn no quá, mami đừng bế con nữa, để con tự đi ạ."

yu jimin vừa nói vừa sờ lên bụng: "mami ơi, lần này là con ăn hết, lần sau đến lượt mami nha."

thật ra kim minjeong có hơi đau đầu, cũng không thể bữa nào cũng để con gái ăn cơm chịu tội được?

mà mỗi bữa ăn cũng không hề rẻ!

kim minjeong nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của con gái khi nhìn bạn nhỏ khác đánh đàn dương cầm. cô vẫn nên tiêu tiết kiệm chút, lại kiếm thêm tiền cho yu jimin đi học dương cầm. thế là kim minjeong ngồi xuống, nói: "yu jimin này, tối nay mami sẽ nấu cơm nhé?"

đôi mắt yu jimin lập tức sáng lên, vui vẻ vỗ tay: "thật ạ?"

kim minjeong bị lây nhiễm dáng vẻ phấn khích của bé, trong đầu thì nghĩ nấu cơm chắc cũng không quá khó khăn, nên nói: "đương nhiên là thật rồi. bây giờ mami dẫn con đi mua thức ăn, con muốn ăn gì?"

"con muốn ăn tôm tôm ạ. . ." yu jimin lập tức nói.

trước đây bé rất thích ăn tôm. đương nhiên không phải ngày nào cũng ăn, vì kim minjeong đã dặn, tất cả những món yu jimin thích ăn đều không cần ngày nào cũng làm. ngày nào cũng ăn rồi sẽ thấy chán, như vậy sẽ thiếu mất một món mình thích, cuộc sống sẽ thiếu thật nhiều điều vui thú. cho nên cách một thời gian bóng đen mới làm tôm cho bé. yu jimin còn tính thời gian nữa, mỗi khi đến ngày ăn tôm bé sẽ đặc biệt vui vẻ.

kim minjeong không nói hai lời, liền dẫn con gái đến siêu thị mua tôm. đây là lần đầu tiên kim minjeong dẫn con gái đi dạo trong siêu thị lớn.

trước đó ra ngoài dạo phố là từng cửa hàng riêng lẻ, không giống những siêu thị lớn, nơi các loại hàng hóa được bày ngay ngắn, còn phát âm nhạc vui vẻ.

lối vào siêu thị có rất nhiều xe mua sắm. kim minjeong học theo những nhà khác cũng đẩy một cái xe mua sắm. sau đó đặt con gái mình vào chỗ ngồi đằng trước của xe mua sắm, rồi đẩy xe mua sắm vào cho yu jimin tìm tôm.

tầm mắt yu jimin đều đặt ở đủ loại đồ ăn vặt, nhìn mà đôi mắt đều sáng lên. một bạn nhỏ bên cạnh đang đòi mua coca.

yu jimin chưa từng uống coca, nên lúc thấy bạn nhỏ kia ôm một bình nước nước lớn màu đen, màu sắc rất giống thuốc đông y đắng nghét mà trước đây yu jimin từng uống. thế là yu jimin vừa nhìn đã cảm thấy rất kỳ lạ, thì ra vẫn có người thích uống thuốc thuốc cơ à?

bé nhỏ giọng nói với mami: "bạn nhỏ kia lợi hại quá mami ơi. bạn ấy chẳng sợ đắng gì cả."

kim minjeong nhìn đứa bé đang ôm coca bên kia, lại nhìn cô con gái đã hơn sáu tuổi của mình. cô biết không được cho trẻ con uống những thứ như thế, trong sách dạy cách nuôi trẻ cô đọc đều viết vậy. nhưng cô rất sợ khi con gái mình ra ngoài sẽ bị người ta nói là đồ nhà quê vì chưa thấy việc đời.

nuôi con trẻ thật sự là một chuyện vô cùng phức tạp.

kim minjeong suy nghĩ rồi mới nói với cô con gái chưa từng va chạm xã hội của mình rằng: "đó là coca, nó ngọt, không phải thuốc đâu."

yu jimin ồ một tiếng, gật đầu: "ồ, là thế ạ."

cũng may bé không hề nói muốn uống coca, nên kim minjeong vội vàng đẩy xe mua sắm, tiếp tục đi tìm tôm. rất nhanh bọn cô đã đến khu nước ngọt.

nhanh chóng tìm được tôm, kim minjeong nhìn giá cả: "46 đồng /500g "

kim minjeong bảo người ta vớt cho một cân rưỡi, rồi đặt vào xe mua sắm. đôi mắt yu jimin lại càng sáng hơn.

mặc dù giá tôm làm người ta rất đau, nhưng kim minjeong nhanh chóng nhận ra những thứ khác đều rất rẻ. một dĩa rau xào bên ngoài có giá 12 đồng, nhưng một cân rau xanh ở đây chỉ có 3 đồng 5.

ớt xanh xào thịt bên ngoài chẳng có bao nhiêu thịt đã có giá 25 đồng, nhưng một cân thịt nạc ở đây chỉ có 14 đồng, một cân thịt nạc có thể làm được bao nhiêu dĩa ớt xanh xào thịt chứ?

tử thần đại nhân không dính khói lửa trần gian như phát hiện ra đại lục mới ở khu rau thịt tại siêu thị, phấn khích y như đứa trẻ. cô dùng giọng vui vẻ nói với con gái mình ——

"cục cưng này, về sau mami sẽ nấu cơm. chúng ta ăn cơm ở nhà, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền."

yu jimin cũng rất vui vẻ vỗ vỗ: "được ạ, con sẽ giúp mami rửa rau nha!"

kim minjeong chưa từng có kinh nghiệm nấu cơm, làm đồ ăn. cô tìm trên mạng hai giáo trình để đọc, sau đó mới nhận ra ——

còn phải mua dầu, mua muối, nồi, thìa, chén, thớt, dao. . .

kim minjeong lại xách về hai túi đồ to, lúc tính tiền phải bỏ ra hai trăm đồng nữa.

nhưng kim minjeong cũng không nhụt chí, bởi vì đa số đồ vật đều là tài sản cố định, chỉ cần mua sắm một lần là có thể dùng được rất lâu.

trước khi kim minjeong dùng dao chặt đồ ăn trên thớt, cô đã nghĩ như vậy.

yu jimin ăn cơm phải có canh, cho nên kim minjeong dựa theo câu trả lời tìm thấy trên mạng, chuẩn bị hầm canh xương ống cho con gái. nhưng cái nồi nhà cô quá nhỏ, không bỏ vừa xương ống. cho nên kim minjeong định chặt nó ra. chặt dao đầu tiên, xương không hề có bất kỳ sự thay đổi nào. thế là kim minjeong liền tăng thêm lực, chặt một dao nữa, tấm thớt liền biến thành hai nửa.

yu jimin vốn đang rửa rau bên cạnh, liền vội vàng chạy tới nhặt hai ống xương trên đất lên. bé phấn khích nói: "mami ơi, bây giờ có thể đặt vào nồi rồi nè!"

kim minjeong nhìn tấm thớt đã bị chia thành hai nửa kia. thật ra cũng chẳng sao cả, hai người bọn cô cũng không ăn được quá nhiều, một nửa tấm thớt đã đủ thái tất cả đồ ăn rồi.

vì vậy kim minjeong lấy một nửa cái thớt, tiếp tục thái đồ ăn.

yu jimin chuyển cái ghế ngọc nhỏ trong phòng bé ra phòng bếp. bé ngồi trên ghế còn đằng trước bày một cái thau nhỏ, bên trong là rau xanh. bé vui vẻ rửa từng cọng rau một, vẻ mặt rất nghiêm túc, còn lẩm bẩm trong miệng ——

"tắm cho bọn mày, tắm từng đứa từng đứa, phải tắm thật sạch. . ."

đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.

kim minjeong thấy hơi kỳ lạ, bọn cô vừa chuyển tới không lâu sao lại có người đến gõ cửa được.

~~~

yu jimin muốn đi mở cửa, nhưng kim minjeong đã nói: "cục cưng, con ở đây rửa rau đi, không thì lát nữa rau sẽ chạy mất đấy."

yu jimin gật đầu: "vậy mami đi mở cửa đi ạ."

kim minjeong đi ra. cô còn chưa tới gần cửa, đã có thể cảm ứng được bên ngoài có người. sau khi đeo đồng hồ lên tay, cảm ứng của cô không còn nhạy bén nhiều nữa. cô chỉ lờ mờ cảm giác được có một người, nhưng không thể xác định thân phận của đối phương.

nhưng kim minjeong không hề sợ hãi chút nào. cô vừa mở cửa ra thì thấy đội trưởng yeom bên ngoài cũng đang kinh ngạc. chính là đồng chí cảnh sát trước đó đã giới thiệu cho kim minjeong làm cảnh sát mạng.

"cô là hàng xóm mới dọn tới?" đội trưởng yeom nói.

"coi như vậy đi." kim minjeong nói: "cô ở đối diện?"

cô ấy cũng đâu tra xét hàng xóm cái gì đâu.

đội trưởng yeom gật đầu, nói: "mẹ tôi nói có hàng xóm mới đến, bảo tôi qua đây làm quen chút."

kim minjeong rõ ràng rất không am hiểu giao thiệp với người khác, rất nhanh hai người đã không còn gì để nói.

lúc này, yu jimin bên trong gọi mami, phá vỡ cục diện lúng túng ——

"mami, mami ơi, mami mau vào xem, nồi nhà chúng ta sắp nổ rồi nè!"

đừng nói kim minjeong, ngay cả đội trưởng yeom cũng giật nảy mình, chạy vọt vào theo phản ứng nghề nghiệp. sau đó cô ấy thấy bên trên bếp ga trong phòng bếp đang nấu một nồi áp suất, rung lên và kêu xèo xèo. . .

kim minjeong nhanh chóng ôm con gái ra ngoài, sau đó cầm một tấm ván gỗ rồi đi vào với trạng thái chiến đấu.

đội trưởng yeom bên cạnh đã can lời, muốn chửi bậy một câu: "người chị em muốn làm gì thế? gỡ bom à?"

kim minjeong nhìn cái nồi đang phát ra tiếng chói tai kia. đây là lần đầu tiên cô dùng thứ này, nhưng cô vẫn nhớ đã từng có một cái nồi phát nổ khiến một đứa trẻ tử vong. cô làm tử thần nên đã gặp qua đủ loại nguyên nhân tử vong rồi.

mặc dù kim minjeong không có cảm xúc bảo vệ đối với nhân loại, nhưng dù sao đây cũng là cảnh sát. nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì trong nhà cô, vậy thì lớn chuyện rồi. kim minjeong đẩy người ra sau mình, nghiêm túc nói: "đóng cửa phòng bếp lại đi, tôi sẽ giải quyết nơi này."

đội trưởng yeom thật sự không nhịn được nữa. người này thoạt nhìn rõ ràng là một cô chủ nhà giàu, làm thế nào lại cứ gây chuyện chọc cười hoài. cô ấy hỏi: "cô chưa từng dùng nồi áp suất nấu đồ ăn lần nào à? nước trong nồi áp suất sôi lên sẽ tạo ra tiếng xèo xèo như thế."

lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm nhận được cái gì gọi là lúng túng lan tràn bầu không khí.

kim minjeong nhìn cái nồi kia, quyết định về sau sẽ không dùng cái nồi như thế nữa, sau đó im lặng thả tấm ván gỗ xuống.

đội trưởng yeom hoàn toàn không để ý xem mặt mũi của một vị tử thần đã rơi mất bao nhiêu. cô ấy chỉ nhìn phòng bếp lộn xộn rồi nghĩ thầm, chắc trước đó đều do chồng cô ta nấu cơm.

đội trưởng yeom vốn sang để làm quen với hàng xóm mới, hiện tại đã phát hiện ra hàng xóm mới là nửa đồng nghiệp mới của mình. ban đầu cô ấy vốn nghĩ sẽ tìm hiểu một chút, nhưng đành chịu. cảnh tượng này thật sự quá lúng túng, bản thân cô ấy cũng không thuộc kiểu người nói quá nhiều, thế là chỉ nói: "tôi đột nhiên nhớ ra mình còn vài chuyện, xin phép đi trước."

kim minjeong lặng lẽ ghi tên người này vào cuốn sổ nhỏ của mình. đợi đến khi cô trở về, cô phải gạch bỏ tuyến liên hệ giữa hai người bọn cô, xóa loại lịch sử đen tối này đi.

mặc dù quá trình quanh co, nhưng kim minjeong vẫn làm được một bữa cơm. cơm được nấu bằng nồi cơm điện, ăn ngon hơn bên ngoài nhiều.

kim minjeong chỉ luộc tôm một cách đơn giản và thô sơ. yu jimin phấn khích đến khoa tay múa chân, khiến kim minjeong nhớ lại khi bé còn nhỏ. lúc cho bé ăn cơm, mỗi lần bé ăn được món mình thích sẽ gật gù đắc ý, tay còn vung vẫy.

đã rất lâu cô không được nhìn thấy trạng thái này của con gái. nếu không phải còn sót lại chút lý trí, kim minjeong đã mua tôm cho con gái ăn mỗi ngày rồi.

chỉ là yu jimin cầm một con tôm luộc lên, liền nói ra thắc mắc trong đầu mình: "mami ơi, sao ở ngoài còn có một cái gì lạ lắm nè?" bé nói là vỏ tôm và đầu tôm.

kim minjeong cũng không biết, đây là lần đầu tiên cô làm. tìm một lúc, cô nhanh chóng biết được nguyên nhân. trước đây khi làm tôm, bóng đen bỏ đầu lột vỏ rồi mới bưng lên.

thế là kim minjeong cầm qua, bắt đầu lột vỏ tôm cho con gái mình.

yu jimin cũng muốn tự lột, bởi vì nhìn rất thú vị.

rất nhanh kim minjeong đã lột xong con tôm. cô thấy yu jimin cũng đang cầm tôm, nghiêm túc lột vỏ thì trực tiếp đút cho bé luôn ——

yu jimin cắn một miếng. lâu rồi chưa được ăn món nào ngon như vậy, bé vui vẻ lại bắt đầu lắc lắc cái đầu: "ăn ngon quá đi! mami làm đồ ăn ngon hơn bên ngoài nhiều!"

lần đầu tiên tử thần đại nhân nấu cơm đã thu được cảm giác thành tựu to lớn và cả cảm giác thỏa mãn nữa!

cô nhanh chóng lột cho con gái một con nữa, tiếp tục đút cho bé.

lúc này yu jimin cũng đã lột vỏ con tôm trên tay xong, bé giơ lên ——

"mami ơi! cho mami ăn nè!"

kim minjeong ăn hết con tôm được đút tới miệng, quả thật cũng rất được.

hai mẹ con ăn tôm xong, sau đó lại uống một ngụm canh xương ống. tanh tanh, thật sự uống không ngon lắm.

yu jimin nói: "mami ơi, nhất định là cái nồi kia có vấn đề rồi. về sau ứ dùng cái nồi kia nữa nha." yu jimin vẫn kiên định với suy nghĩ cái nồi kia sẽ nổ.

kim minjeong gật đầu. đúng vậy, cái nồi kia mới có vấn đề!

hai mẹ con cũng xem như ăn xong bữa cơm ở nhà một cách viên mãn. cơm nước xong xuôi, thì họ lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

kim minjeong lại đi mở cửa lần nữa. cô nghe đội trưởng yeom nói: "bây giờ cô có rảnh không? chúng ta phải đến cục một chuyến."

kim minjeong bế yu jimin lên: "tôi có thể dẫn con gái tôi đi cùng không?"

"được chứ. dù sao cô cũng mới chỉ là cộng tác viên, đến lúc đó dặn bé đừng có chạy lung tung là được." cô ấy đã nghe những người khác nói, cộng tác viên này cũng rất lợi hại.

sở dĩ họ bằng lòng để cô vào làm, là vì thân phận của cô rất kỳ lạ, điều tra thế nào cũng không ra nửa điểm vấn đề. vì thế nên mới thành vấn đề, bởi vì dựa vào bối cảnh thân phận của người này, theo lý thì cô không thể hiểu nhiều kiến thức về máy tính như vậy được.

trong cục có người cho rằng, thân phận của cô có thể đã được chính cô làm giả. có lẽ cô thật sự có kỹ thuật làm giả cao siêu. nhưng trước mắt, họ không hề có bất kỳ chứng cứ nào có thể duy trì giả thuyết của bọn họ. đúng lúc ngành bọn họ cần người, thế là dứt khoát để cô ở gần cho tiện giám sát luôn. bằng không cô sẽ không thể dễ dàng được thông qua như vậy đâu.

kim minjeong không hề hay biết thân phận của mình đã bị nghi ngờ, cô vẫn đang dắt tay con gái. yu jimin thấy hơi kỳ lạ nên hỏi: "mami ơi, bây giờ mami phải đi làm kiếm tiền ạ?"

kim minjeong gật đầu.

yu jimin lập tức ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mami, không quấy rầy mami nữa.

chẳng qua trong lòng yu jimin lại thấy rất tò mò. từ trước tới nay bé chưa từng đi làm với mami, nên sau khi xuống xe, bé hiếu kỳ nhìn đông nhìn tây, nhưng vẫn không thấy cô giáo tới đón bọn bé.

yu jimin tiếp tục đi theo. sau khi đi vào, bé nhìn thấy có rất nhiều người lớn đang ngồi trước máy tính. . .

yu jimin nhớ lại trước đây mami đã từng nói, lúc mami đi làm không được dẫn theo trẻ con. thế là bé cẩn thận từng li từng tí cách mami hơi xa một chút, giả bộ như không quen biết người này.

kim minjeong quay đầu lại, thì thấy con gái lẫn trong đám người lớn liền lộ ra sự không ăn khớp. cô nhanh chóng xử lý nhiệm vụ bên trên phân xuống, vừa xử lý vừa nói: "làm xong phần của mình, là có thể đi được đúng không?"

đội trưởng yeom bên cạnh nhìn sang máy tính, xem chừng phải đến sáng mai mới được về rồi. cô ấy lại nhìn đứa bé phía sau, nói: "lát nữa cô về trước đi, tôi sẽ giúp cô xử lý phần còn lại."

đáng lẽ hôm nay dẫn người này đến tăng ca là để làm quen với công việc.

kim minjeong còn chưa quá nhuần nhuyễn, chủ yếu là vì mạng ở đây không mạnh, ảnh hưởng đến thao tác của cô. rất nhanh kim minjeong đã ngừng lại, nói: "tôi làm xong rồi."

đội trưởng yeom quay đầu, thì thấy kim minjeong đã xử lý xong toàn bộ giao diện.

cô ấy hơi kinh ngạc: "hai mươi phút? !"

kim minjeong tưởng cô ấy chê chậm, nên nói: "chủ yếu là mạng không được mạnh lắm, ảnh hưởng tới tốc độ của tôi."

đội trưởng yeom: ". . ."

sau đó kim minjeong gọi yu jimin qua: "mami hoàn thành công việc rồi."

nói đến hoàn thành công việc, kim minjeong liền quay đầu hỏi vị lãnh đạo trực tiếp của mình: "tôi đã hoàn thành công việc, lúc nào mới phát tiền lương?"

đội trưởng yeom phục rồi. rốt cuộc người này là ai thế, sao kỹ năng máy tính thì lợi hại mà kỹ năng sinh hoạt lại gần như bằng 0.trước đây cô ta sống thế nào vậy?

"có phải trước đây cô chưa từng có công việc đúng không?"

"có đi làm rồi." tử thần cũng miễn miễn cưỡng cưỡng được coi là sự nghiệp cả đời. mặc dù trong khoảng thời gian này cô đang trốn việc.

"vậy công việc trước đây của cô là làm xong sẽ phát tiền lương ngay ư? không phải một tháng mới phát một lần sao?"

kim minjeong nói như chuyện đương nhiên: "đúng vậy." trên thực tế, cô không cần trả lương cho công việc trước đây. cô không giống tử thần số hai, phải đợi phát tiền lương.

"trước đây cô làm gì?"

kim minjeong nói một cách uyển chuyển: "thường được gọi là giao cơm hộp."

đội trưởng yeom: "à." giao thức ăn. quả thật giao thức ăn đúng là dựa theo giao đồ giao tiền. không đúng nha, bọn họ giao xong là phát tiền lương ngay à?

đội trưởng yeom chưa từng giao thức ăn, nên cũng không rõ lắm về công việc này. nhưng cô ấy nghĩ, nói không chừng chính là như vậy.

đội trưởng yeom phổ cập kiến thức cho người ta: "chỗ chúng ta bây giờ là một tháng mới trả lương một lần."

kim minjeong gật đầu, tỏ ý mình biết rồi.

yu jimin nghe thấy hai người bọn cô nói chuyện, cũng hiểu được đại khái là mami đã làm xong việc rồi. yu jimin nhìn những người khác, tất cả mọi người vẫn đang làm việc.

thế này thật giống lúc cô giáo phát đề thi để các bé làm, bé nào lợi hại nhất sẽ làm xong trước tiên.

yu jimin tiến đến gần, nhỏ giọng nói bên tai mami: "mami ơi, mami thật lợi hại nha. hôm nay là ngày đầu tiên mami đi làm mà đã làm xong trước rồi."

kim minjeong ra vẻ kiêu ngạo: "đó là đương nhiên."

đội trưởng yeom nói: "hai mẹ con đợi tôi một lúc nữa nhé, tôi làm xong sẽ chở hai mẹ con về."

thế là, kim minjeong bế con gái lên. đợi đến khi con gái đã ngủ thiếp đi trong ngực mình, cô mới cầm một quyển sách lên bắt đầu đọc. đọc được phân nửa, thì đội trưởng yeom rốt cuộc cũng đến ——

"xin lỗi, để hai mẹ con chờ lâu quá."

"không sao." kim minjeong vốn định đón xe về, nhưng lúc ra ngoài mới phát hiện ở đây không dễ đón xe, nên chỉ có thể ngồi đợi.

cô lau mặt, đắp kín chăn cho cô con gái đang ngủ chẳng muốn dậy. lúc cô đi ra, đã thấy đội trưởng yeom xách hai chai bia: "uống không?"

đây là lần đầu tiên kim minjeong làm người thường, cô không biết người thường sẽ phản ứng thế nào, nhưng vẫn nhận lấy. hai người ngồi trên ban công, kim minjeong uống một ngụm rượu của nhân loại, cũng được.

"người chị em này, kỹ năng máy tính của cô không tồi đâu. sao không đi tìm một cái nghề chính? chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn bây gờ." lời này cũng xem như khách khí.

kim minjeong nói: "con gái tôi cần tôi chăm sóc." còn có những nguyên nhân khác, nhưng đây là nguyên nhân chủ yếu.

cho tới bây giờ, tiền không phải là mục tiêu của cô. tiền chỉ là một công cụ, công cụ để nuôi con gái.

bây giờ cô bắt đầu thích loại cảm giác tự mình nuôi con gái rồi.

đội trưởng yeom gật đầu, nói: "gia đình đơn thân quả thật cũng rất vất vả."

hai người trò chuyện câu có câu chăng, quan hệ gần thêm không ít.

rốt cuộc, đội trưởng yeom cũng nói đến vấn đề trọng tâm: "người chị em này, cô có kỹ năng như thế, tuyệt đối đừng đi sai đường."

kim minjeong nói: "thế thì không. trước đó tôi thật sự không biết làm giả là phạm pháp."

hai người cũng xem như đã đạt được mục đích của mình. đội trưởng yeom quý nhân tài, mới đặc biệt nhắc nhở vị mami đơn thân đang thiếu tiền này. kim minjeong lại cần chính phủ giúp mình lẩn trốn, đương nhiên cũng sẵn lòng kết thân.

so với tử thần số hai lúc trước, cô lại càng thích nhân loại chính trực này hơn.

kim minjeong cũng không ngờ, hôm sau cô lại thấy được tin tức có liên quan đến tử thần số hai.

nói chính xác là, con trai của tử thần số hai, park bo gum.

kim minjeong làm việc ở nhà, xử lý nhiệm vụ mà đội trưởng yeom giao cho cô. sau đó cô thấy được trong danh sách những đứa trẻ được giải cứu vì bị bắt cóc ở mục tin tức có park bo gum.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip