-15-
"Chị ở nhà ổn không vậy ? Tới 26 em mới về được đấy." Kiều Trinh gối đầu lên đùi chị lớn, cô nằm lải nhải không ngớt cái miệng, tay còn ôm chiếc gối nhỏ của bé Gạo triệt để bành chướng chiếm tiện nghi của nàng.
Từ ngày quen nhau lại Trinh Thị cảm giác mình như có thêm một đứa con. Đặc biệt đứa trẻ này vừa lì lợm vừa thích khi dễ nàng. Em ấy chuẩn bị tập trung để đi Indo thi đấu nàng còn chưa than vãn quá 2 câu. Người này cứ làm như quan trọng lắm.
"Chị đặt vali ở đây nha, đồ cá nhân với thuốc chị để trong ba lô hết rồi đó." Thấy chị ấy cứ loay hoay làm này làm kia mà chẳng thèm để ý tới mình. Kiều Trinh nằm lăn lộn như con nít, cô lấy tay vò vò ga giường.
Buổi tối đi ngủ không giống như ngày thường là Kiều Trinh luôn chủ động đem Trinh Thị ôm ấp, bảo bọc vào lòng. Mà hôm nay bạn nhỏ tranh thủ chui rúc vào ngực nàng, nằm cuộn tròn như sâu lười. Nàng phải vỗ vỗ lưng thì người kia mới có thể ngon giấc.
_________________________________
Hoàng Tam lão gia về quê bạn ăn giỗ, Kiều Trinh thì cùng đội tuyển di chuyển ra sân Đại Yên từ 3 hôm trước. Ở nhà cũng chỉ có hai mẹ con nàng quây quần với nhau, mấy nay Gạo nó ho sốt hành nàng thức ngày thức đêm.
Dạo này trời cứ hay mưa phùn, thời tiết se lạnh. Tranh thù vừa may xong bộ áo dài cho em gái nhỏ mới chập chững bước vào cấp 3, thời gian rảnh rỗi nàng ngồi co ro trên gỗ để đan hai chiếc áo len cho Gạo nhỏ và Kiều Trinh.
Một đám thanh niên xăm trổ sừng sỏ, hùng hùng hổ hổ tiến vào không nói năng chào hỏi gì mà trực tiếp ngồi vào bộ ghế gỗ nhà nàng. Trinh Thị nhắm mắt cũng biết đó là ai, nàng chẳng buồn lên tiếng xem như tôi không để mấy người vào mắt.
Huỳnh Bách Kiên ngồi vắt chéo chân run run, nước mưa từ mũi giày của hắn, văng lên chiếc đầm nàng đang vận trên người. Hắn rít một hơi thuốc sau đó áp sát mặt lại thổi một tràng khói vào mặt nàng. Nghẹt khói thuốc cổ họng nàng ngứa ngáy, có chút ho nhẹ.
"Em không tính chào hỏi anh à ? Anh có tâm ra đến tận đây để thăm mẹ con em đó."
Hắn đưa tay nựng nhẹ cằm của nàng nhưng tuyệt đối bị nàng né tránh. Bách Kiên gầm gừ nhẹ trong cổ họng, ánh mắt sắc lẹm như dao găm nhanh chóng tia trúng vết hôn mờ nhạt trên cổ nàng. Xem ra em không còn đơn giản như anh nghĩ ...
Chỉ có hạng đàn ông tầm thường mới suy nghĩ rằng phụ nữ sẽ không bao giờ thay đổi.
Hắn đứng dậy phủi phủi áo, sau đó muốn tiến vào trong kiếm con. Rất nhanh Trinh Thị đã phóng cây kim móc ghim vào bắp chân hắn. "Chết tiệt !!!" Mặc dù mang theo đàn em rất đông nhưng không ai dám hó hé động tay đến nàng.
Huỳnh Bách Kiên tuy là một kẻ điên nhưng hắn rất sủng thê. Ngoại trừ hắn được động vào nàng thì đó giờ chưa thấy có tên nam nhân thứ 2 nào dám động thủ. Thú hoang thì vẫn là thú hoang, bản chất thì vẫn vĩnh viễn không thể nào thay đổi được.
Hắn tiến đến bóp lấy cổ nàng, hai mắt trợn tròng long lên sòng sọc. Gân tay, gân cổ nổi lên từng mạch máu tím lịm. Nàng không có một chút gì tỏ ra sợ hãi hay bất khuất trước tên bệnh hoạn này. Cái mạng của con này còn lớn lắm.
Bé Gạo ngủ trong phòng nghe bên ngoài có tiếng động rất to. Nó lo lắng cho mẹ nên chạy ra ngoài kiếm. Vừa thấy con gái, Trinh Thị hốt hoảng muốn chạy lại nhưng Bách Kiên kiềm chặt bên tường. Đàn em của hắn rất nhanh chóng đã tóm được bé con.
Trinh Thị kịch liệt vùng vẫy, nàng mò mẫm tìm kiếm rồi cầm lọ nến thuỷ tinh bên cạnh đập mạnh vào đầu Bách Kiên. Vì đau đớn nên hắn đẩy nàng ra, nàng ngã mạnh xuống sàn, đầu đập trúng bàn may nên trán bị rách một đường.
Nhìn ba mẹ xô xác nhau đến đổ máu, Gạo cứ khóc mãi không ngừng. Tiếng khóc xé lòng của nó làm hàng xóm hiếu kỳ muốn đến hóng chuyện. Nàng còn chút sức lực nên cố vực dậy bản thân muốn tiến đến giành lại con.
"Không được đâu chị dâu à, phu nhân cần chúng em đem đứa cháu về bả mới ăn ngon ngủ yên được."
Bách Kiên nổi điên nắm tóc nàng, tên bệnh hoạn này tặng cho nàng một cái bạt tay, nhường nhịn nãy giờ là đủ rồi. Quẹt ngón tay dính đầy máu vẽ vời nguệch ngoạc trên khuôn mặt nàng. Cô khinh thường tôi đến thế là cùng.
Rõ ràng là sức lực của nàng không tài nào làm lại đằng ấy. Nàng chỉ khẩn cầu hắn ngàn vạn lần đừng làm đau con của nàng. Cũng may Kiều Trinh không có ở đây chỉ sợ em ấy nổi điên muốn tàn sát người ngay tại đây mất.
Bạc nhược!
_________________________________
....
"Hai bây muốn gì ? Ở đây không tới lượt mày lên tiếng, biến đi !!"
"Tôi là sĩ quan Trung uý thuộc Binh Chủng Thông Tin." - "Còn tôi là sĩ quan Thượng uý thuộc Quân chủng Hải quân."
"Chúng tôi hoàn toàn có đủ chức vụ và trách nhiệm, đề nghị các anh không tiếp tục gây rối trật tự ở đây. Nếu như có bất cứ hành vi chống đối nào hay đe doạ tính mạng của công dân khác. Buộc chúng tôi phải có biện pháp mạnh."
Bách Kiên đẩy đám đàn em đang đứng chen chút trước cửa nhà ra. Để tao xem đứa nào dám to gan xen vào chuyện của tao. Khi hắn ta nhìn thấy rõ Nguyễn Phương trước mặt là bằng da bằng thịt, hắn có khẳng định chắc nịt trong lòng rằng ... Chìa khoá để mở ra cửa ải đầu tiên đang ở đây rồi.
Thì ra, người đã tỉa hắn hôm ở tiệc rượu chính là cô ta. Thảo nào Kiều Trinh ở Đại Yên nhưng hắn cảm giác có người luôn theo dõi mình. Vóc dáng, kiểu tóc, bản lĩnh không khác gì con nhỏ gan lì đó. Còn lí do làm sao biết được ...
Bách Kiên tiến lại vỗ vai Ân Nam "Thượng uý Nam, quả thật tôi với vợ cũ có chút xích mích nhưng cũng không đến nỗi "đe doạ tính mạng" như anh nói." Thấy hắn liếc mình, anh cũng bắt đầu e dè, biết rõ ràng là hắn đang cảnh báo mình.
"Đồng chí vào xem bên trong thế nào, mọi chuyện ngoài này cứ để tôi."
"Trông cậy vào anh."
Bách Kiên ra hiệu cho đàn em né sang hai bên nhường đường cho Nguyễn Phương. Đợi cô khuất xa tầm mắt, hắn rút dao thủ sẵn trong túi chém một nhát lên má Thượng uý Nam, lưỡi dao sắc bén tựa dao lam. Rạch nhẹ một đường mỏng như tờ giấy nhưng cũng đủ đến máu chảy ròng trên mặt anh.
Cũng may trời bỗng mưa như trút nước, rửa trôi theo vết máu hoà vào vết mưa. "Mày đừng hòng có ý định phản nghịch tao, coi chừng cái chức vụ quèn của mày." Bị Bách Kiên sai khiến, Kiều Ân Nam như con cá bị bắt trong lồng. Quẫy đạp rất kịch liệt nhưng vĩnh viễn thoát ra được.
Càng cố vùng vẫy càng không có sự sống!
Coi như hôm nay ông trời đỡ cho nàng một mạng, hắn không khăng khăng bắt con về nữa mà để con lại cho nàng. Nguyễn Phương ở bên cạnh giúp nàng sơ cứu vết thương, bé Gạo cũng sợ hãi nó chỉ biết chui rúc vào lòng mẹ mà khóc nức nở.
"Trời mưa như vậy, sao em lại có mặt đúng lúc như vậy."
"Là Trung uý Trinh nhờ em đến."
"Tại sao lại nhờ đến em ?"
"Em ấy nói ... Tối hôm qua, đột nhiên gặp ác mộng không ngủ được. Nghĩ có điềm xấu nên nhờ em đến chỗ của chị."
"Chị, chị cảm kích lòng tốt của em."
"Không có gì đâu mà. Chị cũng là người nhà của em ... cả bé con nữa"
Nguyễn Phương xoa đầu con gái nhỏ sau đó tặng cho nàng một cái ôm ấm áp. Huỳnh Bách Kiên sau khi nói chuyện với Kiều Ân Nam thì hắn cũng dẫn đàn em rời đi. Mặc dù ý định từ đầu vốn đến đây để bắt con nhưng trong đầu hắn đã nảy ra rất nhiều ý tưởng mới.
Thượng uý Nam vẫn đứng ở ngoài rất lâu để chờ Trung uý Phương. Thú thật, bản thân anh cũng rất muốn quay đầu là bờ. Biết bao giờ anh mới có được một gia đình ấm cúng, có em là một người vợ hiền đảm, là má của các con anh.
Giá như anh học hỏi phần nào của Kiều Trinh thì tốt biết mấy!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip