-17-
"Trung úy Phương, thật lòng xin lỗi. Sau này tôi không thể bên cạnh bảo vệ cho em được nữa rồi. Cũng không biết phải nói yêu em thế nào cho hết nỗi lòng.
Cả đời này lầm lỗi không trả hết được, xem như ông trời ban tôi một ân huệ đến cuối đời khi phải trút hơi thở cuối cùng, tôi vẫn được nhìn thấy em bình an.
Em vì người em yêu thà không tiếc lấy mạng sống vậy còn người yêu em nhiều như anh. Liệu một khoảnh khắc nào đó trong đời, em đã từng có cảm giác rung động với anh chưa?"
...
Nguyễn Phương đặt bó cúc trắng lên mộ của Thượng uý Nam. Khoé mắt cô cay cay, cô cúi đầu chào anh rất lâu, nếu như không có anh xuất hiện ngày hôm đó. Thật cũng không biết ...
"Kiều Ân Nam, hưởng dương 37 tuổi"
Nghe có giọng nam nhân phía sau, Nguyễn Phương hoảng hốt quay lưng lại. Còn tưởng là ai đó đứng sau lưng mình hoá ra đây chỉ là một chàng trai không quen xa lạ nhưng mà cách ăn mặc trông cũng khá là lập dị.
Tóc mái dài che hết cả con mắt, hình như đây là một chàng hoạ sĩ. Cô để ý anh ta đem theo một cái thùng gỗ bên trong có những hộp màu vẽ vài cây cọ và mấy chai sơn. Nhưng ai mà lại đến nghĩa trang để vẽ tranh?
"Đây là chồng cô à?"
"Hả .. À không, đây là đồng nghiệp của tôi."
"Sao cúi chào gì lâu vậy. Tôi chờ cô tránh cái đường cho tôi qua nãy giờ rồi."
"Xin lỗi, thành thật xin lỗi, tôi vô ý quá."
"Cảm ơn đã tránh đường."
"Khoan đã, anh đến đây để làm gì vậy ..."
"... Sao cơ, đương nhiên là tôi đến thăm người mất rồi chả lẽ đến đây để đi chơi."
"Sao anh lại mang đến nhiều màu vẽ ?"
"Chắc cô chưa biết đến tôi, tôi là Huỳnh Tú, kẻ tô điểm cho người chết ..."
Nguyễn Phương sợ tái xanh mặt nhưng thanh niên kia thì lại cười như được mùa quýt. "Cũng phải thôi, tôi đến từ vùng Tây Nguyên hôm nay có dịp ra thăm người bạn cũ đấy mà."
"Trời ạ, làm người ta đứng hết cả tim."
"Rất hân hạnh được làm quen cô. Tôi, hoạ sĩ Huỳnh Tú."
"... Trung uý Nguyễn Phương, Bộ Tư Lệnh Thông Tin."
_________________________________
"Anh làm cái gì ở đây nữa vậy."
Trinh Thị cởi bỏ nón lá. Nàng nhẹ nhàng đặt chiếc giỏ đan bên trong chứa đầy vải lụa xuống mặt bàn. Bách Kiên ngồi phè phỡn gác chân hút thuốc lá, hắn ngông cái mặt lên nhìn nàng
Bản thân nàng không tiếc tặng cho hắn một cái liếc mắt
"Nếu em không đồng ý về với anh thì anh sẽ ở đây với mẹ con em."
Không sao cả...
Nàng ngồi xuống đối diện Bách Kiên, mở miệng gọi bé con 2-3 tiếng liền cũng không thấy Gạo nó trả lời lại nàng. Nó cứ mải mê ngồi trong lòng Bách Kiên mà chơi đồ chơi.
Hắn ta cũng rất ra vẻ tự nhiên như nhà của mình, còn khách sáo rót cho nàng chén trà uống hạ hoả. Trông thái độ hách dịch của tên đê tiện kia, nàng không nhịn nổi mà hất luôn nước trà vào mặt hắn.
Trà nóng làm da mặt hắn nóng hôi hổi. Hắn đưa tay vuốt nước trên mặt xuống. Bách Kiên gầm gừ vài tiếng trong cổ họng sau đó hắn đứng dậy tiến vào tủ quần áo bên trong thẳng tay ném tàn thuốc vào bộ quân phục của Kiều Trinh đã được nàng xếp ngay ngắn, cẩn thận
"Anh bị điên à. Tên khốn khiếp."
Nàng đẩy hắn ra rồi nhanh chóng dùng tay trần dập dập những đốm lửa nhỏ lan trên áo lính. Chướng tai gai mắt, Bách Kiên đem đôi giày thô ráp đạp lên mu bàn tay nàng, đã nhẫn tâm dẫm lại còn nghiến.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng ta không khác gì tên cha già của nàng ngày trước, Bách Kiên nở nụ cười ngạo mạn nhớ về lúc xưa. Một lớn một nhỏ, ai rồi cũng phải quỳ trước mặt hắn thôi.
_________________________________
"Cha ơi, cha đừng bắt hai gả cho người ta mà cha."
"Mày đi vô cho tao tiếp sui gia, a dua theo con chị mày cẩn thận tao lột da mày ra."
"Má nói gì đi má, má cản cha lại đi má. Con không muốn người ta bắt hai đi đâu."
Thằng Út ngồi sau hè khóc tức tưởi vì má tụi nó nhu nhược không dám lên tiếng. Má lúc nào cũng nhẫn nhịn cha như vậy hết, cha rượu chè cờ bạc không tiền trả người ta giờ đành phải bán con gái đi về xứ lạ quê người.
Vậy mà má cũng cắn rứt để cha làm vậy thật sao. Má đẻ hai ra má không thấy đau đứt ruột hả má.
"Tao nuôi mày lớn người chừng này, bây giờ mày chỉ cần về làm dâu nhà người ta ăn sung mặc sướng thôi mà. Sao mày sống ích kỷ vậy con ?"
"Con nghĩ cho hạnh phúc gia đình mình, ai sẽ nghĩ cho hạnh phúc của con ..."
"Cha làm mọi thứ cũng chỉ là vì con."
"Ráng đợi con thi đấu nha cha, con lạy cha, bao nhiêu tiền con đều đem về gửi cha biếu má."
"Không! Về nhà người ta đi con ... Làm dâu hiền dâu thảo đi con, coi như con trả hiếu cho cha má. Nghe con."
Thằng Út nhào ra đẩy cha nó ngã sõng soài "Chị đã không muốn gả cho cái tên bần tiện đó mà sao ông ép chị hoài vậy. Ông tự làm tự chịu đi sao bắt chị tôi lấy chồng trả nợ cho ông."
"Thằng mất dạy."
Ông có dạy tôi đâu mà mất.
"Bao nhiêu tiền của ông coi, ông đem đi phá nát hết rồi. Tui với chị hai có ai được học hành đến nơi đến chốn không ? Đem tiền về cung phụng ông nhét mồm nhiêu đó chưa đủ hả."
Bách Kiên đứng ở ngoài xem kịch hay nãy giờ làm hắn cũng muốn góp vui. Hắn đút một tay trong túi quần sau đó đi thong thả đến. Trên tay còn lại xoay xoay con dao bạc sắc nhọn rất điêu luyện.
Vừa đi lại vừa nghênh ngang huýt sáo.
"Ê ông già nãy giờ là sao, là có gả hay không ? Bổn thiếu gia không có thời gian rảnh xem nhà ông diễn tuồng ở đây."
Trinh Thị nhìn cha mình van xin quỳ lạy một tên oách con mới lớn liền cầm lòng không đặng. Nàng rời tay thằng Út, từng bước chân nặng nề bước đi đến sau lưng Bách Kiên là nàng chấp nhận về làm dâu nhà hắn.
Thằng Út bất mãn không nói nên lời, nó quệt đi hai hàng nước mắt đầm đìa mà nhìn nàng. "Từ nay cái nhà này mạng ai nấy sống đi, ông ta gả chị đi thì coi như tôi chưa được má sanh ra đời."
Chị đi thì tôi cũng đi.
"Út à, em ở lại chăm sóc cha má đi em. Em bỏ đi, hai về nhà người ta làm sao yên lòng được."
"Hoá ra chị cũng nhu nhược như cái nhà này thôi. Người có tự trọng và lòng chung thuỷ sẽ không bao giờ vì bất cứ điều gì mà phản bội người mình yêu vậy mà chị còn váy cưới chạm đất lên xe hoa với người khác."
Bách Kiên vỗ vỗ con dao lên mặt Huỳnh Tú, thằng này coi bộ cũng thích xen vào chuyện đời thế nhỉ "Chú em à, có tiền đi chú em muốn thứ gì trên đời này mà chả có. Đồng tiền thay đổi lòng dạ con người."
"Kinh tởm !!!"
_________________________________
Một đêm giông tố ...
Bùi Ngà nhận được cuộc điện thoại của Thu Hoài khi đó nghe thông báo về lễ cưới đột xuất của Nguyễn Trinh mà cô bàng hoàng.
Nhìn tờ giấy quyết định xuất ngũ của đội trẻ tuyến 2 còn in đậm cái tên của Kiều Trinh mà cô không kìm nỗi nước mắt.
Cô cúp điện thoại bàn, sau đó dùng viết kí quyết định xuất ngũ để nộp cho Thủ trưởng nhưng sau đó cô đắn đo note thêm ở phần ghi chú:
"Nguyễn Phương, Phạm Hiền, Lưu Ly, Việt Hương và Kiều Trinh tiếp tục ở lại rèn luyện quân ngũ thêm 2 tuần nữa. Vì lí do chưa sắp xếp kịp chỗ ở tại đơn vị và vị trí trên đội 1."
Ngày xuất ngũ trễ hơn dự kiến nhưng khi Kiều Trinh trở về Bộ Tư Lệnh thủ đô để tiếp tục học tập, rèn luyện thì cô đã nhìn thấy trên bàn làm việc của mình có một hộp quà nhỏ nhắn xinh xinh được đặt ngay ngắn.
Bên trong chứa đựng một món quà rất ý nghĩa:
Tấm ảnh cưới của nàng và một người khác ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip