-20-
Hôm nay Kiều Trinh không biết ăn trúng gan mật hay gan hùm lại bạo dạn đến nổi dám lẻn về đơn vị lấy lại khẩu súng.
Dù không được báo trước nhưng Nguyễn Phương cũng đã tinh ý cảm nhận được sự xuất hiện thoát ẩn thoát hiện của Trung uý Trinh tại nơi đây.
Kề cạnh nhau một thập kỷ đừng chỉ nói mỗi cảm nhận dù có đến hoá thành tro tàn cũng còn nhận ra được mà.
Nàng lấy nón đội vào rồi di chuyển sang phòng của Phạm Hiền để rủ cô bạn thân cùng đi trực hành lang với mình.
Nàng muốn xác nhận xem trực giác của bản thân có chuẩn xác hay không, một phần là nàng cũng muốn cản trở những ai có ý định di chuyển lên lầu 3.
Phòng lưu trữ binh khí !
Kiều Trinh treo bản thân lơ lửng bên ngoài cửa sổ, thắt lưng nối với sợi dây được cột dính với ban công lầu trên. Cô dùng con dao bấm và tăm kẹp tóc của nàng để phá ổ khoá và khe cửa.
Thành công lẻn vào kho lưu trữ của đơn vị, Kiều Trinh nới lỏng dây đai ở thắt lưng không gian hơi hẹp cô phải trườn người xuống thì mới vào trong được.
Ngoại trừ súng trường thường và các loại tiểu liên cùng linh kiện chuyên dụng.
Cô không hề thấy có sự hiện diện khẩu súng của cô trong kho. Lục lọi, lôi hết ngăn kéo này đến ngăn kéo khác ra. Quái lạ, nếu súng không cất giữ ở đây thì đơn vị còn cất ở đâu.
Cô dùng tay đập đập vào tủ gỗ thể hiện sự bất lực. Bỗng chốc, khoá cài bên hông chiếc tủ chợt bung ra ...
Trung uý Trinh, tôi cảm giác bất an rồi. Tôi không biết cô thật sự có đang ở đây không hay do tôi lại mộng tưởng ảo huyền nữa.
"Phương nè ... Phương!!!"
"Hả ...?? Cậu kêu mình."
"Làm gì mà cứ thừ người ra vậy. Cho bạn kẹo nè."
"Cảm ơn Hiền nha."
"Ừm, ngậm đi cho tỉnh táo. Đứng đứng lát hồi ngủ quên giờ."
Kiều Trinh đeo găng tay nên động chạm đồ vật có chút khó khăn, cô vắt dây súng lên vai. Quan sát địa hình bên dưới kĩ càng rồi mới chậm rãi bám tường leo xuống.
Nhưng cuộc đời của Trung úy không bao giờ màu hồng như vậy. Rất nhanh đã có hai chiến sĩ lầu 3 tiến hành đi tuần tra, bình thường không mấy sĩ quan nào bận tâm vào phòng lưu trữ.
Hôm nay lại có Đại đội trưởng đi theo kiểm kê. Và đương nhiên là không có chuyện được bỏ sót bất cứ căn phòng nào.
Nghe cấp dưới vào trong rồi lại trở ra với vẻ mặt hốt hoảng.
"Cấp báo, khẩu súng hôm trước mất rồi ạ!"
"Đồng chí gọi bên canh gác nhanh chóng cho phong tỏa đơn vị gấp."
"Rõ !!!"
Nghe được âm thanh to rõ phía lầu trên, Nguyễn Phương hoang mang tột độ, nàng chạy đến bộ điều khiển nhấn nút báo động làm tất cả lối di chuyển của lầu 3 sang các tầng lầu khác bị khóa chặt.
"Phương ??? Cậu đang làm cái quái gì vậy."
Nguyễn Phương kéo tay Phạm Hiền muốn dẫn cô bạn rời đi. Nhưng Hiền không hiểu rốt cuộc vì sao Phương lại hành động khó hiểu như vậy.
Tớ cần một lời giải thích từ cậu chứ không phải hai ta chạy trốn đi như thế này.
"Tớ nhất định sẽ giải thích với cậu sau, tất cả đều có lí do Hiền à."
Kiều Trinh trèo ra khỏi bức tường ranh giới của bên ngoài với đơn vị. Cô ở mái nhà đối diện giương mắt nhìn Trung uý Phương. Hai người đều nhìn vô tình nhìn thấy nhau.
Chúng ta chỉ có duyên gặp chứ không ở thể ở bên nhau mãi mãi ...
Cô biết nàng ta lại cứu cô một mạng rồi. Kiều Trinh nhìn khẩu súng trong tay mà run run. Cô rút một viên ra khỏi băng đạn.
Vì Trung uý Trinh vốn biết rõ, làm gì thì làm cũng phải chừa đường lui cho bản thân.
Nguyễn Phương nhìn bóng lưng Kiều Trinh rời đi. Nàng không chạy nữa, bước chân của nàng nhẹ nhõm dần rồi gục cả người xuống nền đất.
Nam nhân vây quanh nàng không thiếu, nàng cũng có rung động với họ. Nhưng không ai trong 7 tỷ người trên thế giới này thay thế được vị trí "người thương" của Kiều Trinh trong lòng nàng.
Mất mạng ... Nàng lại còn suýt vì người đó mà mất mạng. Hận Kiều Trinh, nàng thật sự rất hận Kiều Trinh
Hận Trung uý Trinh, hận đến đau lòng,
Yêu Hoàng Kiều Trinh cũng yêu đến đau lòng.
Yêu không được mà buông thì lại không nỡ !
...
Ngậm ngùi nhìn em bên người em thương mà chị đau lòng. Vì vốn dĩ người thương em là chị không hề tồn tại trong tâm trí của em.
_________________________________
"Tao bảo mày giết chết con ả đấy đi, thằng khố rách áo ôm. Mày muốn nó khai hết với con Trung uý đó về tội trạng của tao với mày à!!"
"Con mẹ mày, bỏ cái tay hư thối của mày ra khỏi mặt bổn thiếu gia."
"Mày không giết được thì để tao thẳng tay tiễn hết cả nhà mày đi gặp ông bà. Mày có xuống địa phủ tao cũng theo ám mày."
Bách Kiên bị tên đại ca bóp cổ, hai mắt hắn long sòng sọc trợn tròng. Miệng sùi bọt mép vì thiếu thuốc, cơ thể hắn co giật run lẩy bẩy. Bị đá văng một góc, hắn nằm co ro như chó trốn chuồng.
Nhìn bề ngoài oách đại thế kia nhưng bản thân hắn cũng chỉ là quân cờ của người khác thôi. Bần hèn sống chui sống nhũi còn thua một kẻ ăn xin ngoài đường ngoài lộ.
Đàn em của hắn nhìn đại ca tiếp tục bị cưỡng thuốc và uy hiếp. Một cuộc đánh nhau ẩu đả xảy ra giữa Hào Hầm làm náo loạn vị trí các ông trùm giang hồ đầu đường xó chợ.
Kiều Trinh đứng bên hiên nhà, cô dùng ống tỉa của súng ngắm. Mục đích cô đến tìm tên đầu sỏ buôn hàng chứ không phải Bách Kiên.
Trước khi cô rời đi, Trinh Thị đã quỳ xuống trước mặt cô cầu xin một điều mà Kiều Trinh nghe thôi cũng thấy đau lòng, cô sợ rằng trong lòng nàng ta vị trí của hắn đã vô cùng sâu đậm.
Tu trăm năm mới đi chung thuyền,
Tu ngàn năm mới chung chăn gối.
"Dù gì cũng là người đầu ấp tay gối, coi như em nể mặt chị đừng sát hại hắn ta. Cho hắn một cơ hội quay đầu nha em, con chị còn nhỏ nó cũng cần có cha có mẹ để không tủi thân với đời."
"Nếu hắn không chết thì người chết sẽ là tôi, chị không phải lo. Hoá ra trong lòng chị còn vương vấn dành riêng một vị trí cho hắn ...
Mạng sống của tôi đối với chị không có ý nghĩa gì có phải không ?"
"Phải."
"Tôi trả chị lại cho hắn ... Xin lỗi vì chúng ta không có nợ. Tất cả tôi trả cho chị hết rồi."
"... Xin em lần này thôi."
Được!
_________________________________
Kiều Trinh run run nên bắn lệch viên đạn ghim vào bắp tay thay vì cái đầu to như heo của tên béo cầm đầu. Cô vội quẹt nước mắt rồi, nhanh chóng lẩn trốn tránh lộ vị trí.
Bách Kiên bên này bị dồn ra đường cùng. Hắn nhìn vách tường cao chênh vênh mà không khỏi run rẩy, từ độ cao này rơi xuống thì chỉ có banh chành cái xác.
Trong giới giang hồ thì không có dung thứ. Vì chứng tai gai mắt cái tên hách dịch đã lâu. Hắn bị chính cộng sự của mình đá văng khỏi Hào Hầm.
Kết thúc rồi.
Đời Bách thiếu gia tàn rồi.
Còn tưởng bản thân phải nhắm mắt xuôi tay nhưng Kiều Trinh đã may mắn kịp bắt lấy cánh tay của hắn ta. Hai chân cô buộc dây thừng xích vào hai cột sắt bị siết đến đau thấu xương.
Lực rơi của con người là rất mạnh, hắn lại còn là đàn ông. Sức lực của cô là không thể trụ nổi, bụng cô chà sát xuống nền xi măng bị rách da một mảng.
Bách Kiên nhìn thấy Kiều Trinh như níu được cọng cỏ sinh mệnh. Hắn khẩn cầu cô làm ơn kéo hắn lên, hắn thật sự hối hận lắm rồi.
Kiều Trinh vì lòng quả cảm và trách nhiệm của một quân nhân. Cô không có quyền được tước đi mạng sống của người khác, cô phải có nghĩa vụ bảo vệ mạng sống của họ.
Bách Kiên trụ hai tay, hắn dùng sức nâng người leo lên vách. Nhìn Kiều Trinh đau đớn quằn quại, hắn giúp cô cắt bỏ dây thừng siết vào chân.
Nhưng thú hoang thì vĩnh viễn là thú hoang.
Hắn trong cơn mê nhớ về những dấu hôn trên người vợ, nhìn cách con gái hắn ta chơi đùa với cô mà hắn phải lẻ loi đứng ngoài trông thấy.
Vị trí đó đáng lẽ phải là của hắn ta, hạnh phúc đó là của Huỳnh Bách Kiên, là của bổn thiếu gia.
Viên đá nơi Kiều Trinh đang đứng bị sụp xuống làm cô suýt ngã mất mạng. Rất may là bản thân còn chút sức lực có thể trụ được nhưng e là không lâu.
Cô gọi Bách Kiên giúp đỡ mình vì những giọt mưa nặng hạt cũng bắt đầu rơi rồi. Rất nhanh một cơn mưa giông lướt qua làm cả Hào Hầm chìm trong khung cảnh tan hoang.
Bách Kiên đứng phía trên nhìn xuống, hắn dùng đôi giày thô ráp đó của mình nghiến cay nghiến đắng đôi bàn tay của Trung uý Trinh.
Biết bản thân đằng nào cũng chết nhưng may mắn lại có tên Trung uý ngu ngốc này thế mạng. Bổn thiếu gia nói rồi, động tay vào đồ của tao, tới cái mạng đừng khôn hồn giữ lấy.
Kiều Trinh chịu không nổi, cô buông tay nhưng kéo theo chân của hắn xuống. Có chết tôi cũng không cho anh có cơ hội ở bên cô ấy !!!
Khung cảnh trước mặt thật đẹp, trăng tròn sáng rọi màn đêm. Làn nước mưa như những cánh hoa rụng rơi tiễn cô về nơi mà cô vốn phải thuộc về.
Tôi không thể nhịn nhẫn hắn ta được nữa. Xin hãy hiểu cho tôi.
Xin lỗi Trinh ... Tôi lại thất hứa với chị rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip