14

Máy tính Điền Chính Quốc liên tục vang lên những tiếng ting ting, là thông báo của WeChat. Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn góc dưới màn hình bên phải, là khách nhắn tin cho cậu.

Vừa nãy khi Kim Thái Hanh đi lên tầng, Điền Chính Quốc không đeo tai nghe, giờ Kim Thái Hanh xuống rồi, cậu đành cầm tai nghe trên sô pha lên, cắm vào máy tính.

Khách hàng không ngừng nhắn tin tới, Điền Chính Quốc đưa mắt nhìn Kim Thái Hanh đã mở máy tính ở bên cạnh, có vẻ như anh không định nói gì, cậu nghĩ trước tiên vẫn nên xử lý công việc cái đã.

Cậu sợ Kim Thái Hanh đột nhiên nói chuyện với mình nên chỉ đeo tai nghe bên phải, Kim Thái Hanh ngồi bên trái cậu, thế nên tai bên trái cậu để chừa cho anh.

Người nhắn tin tới là vị khách ban sáng, chắc đã gặp phải tình huống khẩn cấp nên điên cuồng nhắn hỏi Điền Chính Quốc có đó không.

Điền Chính Quốc nhắn lại một chữ "Tôi đây", vị khách kia mới chịu ngừng lại.

Hóa ra là ngày tháng trên tấm poster lớn bị viết sai, nhưng là do lỗi của khách hàng bên kia, Điền Chính Quốc không quá lo lắng, sửa lại thành ngày tháng chính xác theo yêu cầu của khách hàng.

Khách hàng cảm ơn liên tục, nói tối đã cần dùng tấm poster này, may mà phát hiện đúng lúc, cũng nhờ thầy Điền kịp thời sửa lại.

Điền Chính Quốc nói không cần cảm ơn, sau đó bỏ tai nghe ra.

Tuy Kim Thái Hanh cũng không nói gì, nhưng Điền Chính Quốc cảm thấy mình vẫn nên lên trên tầng thì hơn, biết đâu lại như sáng nay, làm ồn tới Kim Thái Hanh thì không hay lắm.

Cậu sẽ không tới phòng sách, làm việc ở đó có vẻ không ổn, hơn nữa Kim Thái Hanh cũng nói ở đó không dễ chịu.

Điền Chính Quốc không quá nghiêm khắc như Kim Thái Hanh, chỉ cần có máy tính, làm việc ở đâu cũng được. Vậy nên cậu định làm trong phòng ngủ, ở đó cũng có một cái bàn.

Nghĩ ổn thỏa rồi, cậu liền thu tai nghe, khép máy tính lại, khi đang chuẩn bị rút dây điện, Kim Thái Hanh đột nhiên nhìn qua.

Kim Thái Hanh: "Xong việc rồi à?"

Điền Chính Quốc rút xong ổ cắm, cất dây điện đi: "Không, tôi lên phòng ngủ."

Kim Thái Hanh hơi nghiêng đầu: "Ở đây không tiện à?"

Điền Chính Quốc nghi ngờ: "Không ạ."

Không phải thế, ngài Kim à, ngài mất trí nhớ sao?

Điền Chính Quốc đã học được kỹ năng lặp lại câu trả lời: "Không phải anh nói lúc làm việc ở nhà, anh không quen có người ở bên cạnh sao?"

Vẻ mặt Kim Thái Hanh chợt có chút mất tự nhiên, anh hơi cúi đầu, lại nói thêm: "Em ngồi xuống đi, tôi cần phải bỏ qua thói quen đó."

Điền Chính Quốc nửa tin nửa ngờ.

Cậu có thể hiểu được sự nghiêm túc trong việc tiến hành hôn nhân của Kim Thái Hanh khiến anh phải làm quen với những chuyện như thế này, nhưng sao giọng điệu của anh lại mất tự nhiên đến vậy, cứ như anh đã làm sai điều gì đó rồi bị bắt quả tang...

Nếu Kim Thái Hanh đã nói vậy, Điền Chính Quốc đương nhiên không còn lý do để đi lên tầng, cậu cắm điện và tai nghe một lần nữa.

Khoảng thời gian sau đó, hai người đều làm việc. Vì chuyện ban sáng, thi thoảng Điền Chính Quốc sẽ dành chút thời gian để ý Kim Thái Hanh, thấy anh tập trung làm việc, Điền Chính Quốc cũng yên tâm.

Bận bịu với công việc, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn.

Ba giờ chiều, chuông cửa đúng giờ vang lên, Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn về phía cửa trước.

Chuông cửa lại vang lên lần nữa, Điền Chính Quốc lưu file, đặt máy tính đang để trên đầu gối lên ghế sa lông, đứng dậy: "Tôi đi mở cửa."

Một người phụ nữ trung niên thoạt nhìn tầm 50 tuổi đang đứng trước cửa, nhìn thấy người mở cửa là Điền Chính Quốc, cô hơi ngẩn người, sau đó liền cười rộ lên: "Xin chào."

Điền Chính Quốc gật đầu: "Chào cô."

Cô giúp việc không hỏi gì nhiều, Điền Chính Quốc nhường đường để cô đi vào, sau đó, cô tự mở tủ giày bên trái, lấy đôi dép lê đầu tiên ở hàng thứ ba ra.

Có vẻ đó là đôi dép lê chuẩn bị riêng cho cô giúp việc, Điền Chính Quốc thầm đoán.

Lần này cậu chỉ mang theo chút quần áo, còn chưa mang giày sang.

Điền Chính Quốc có sở thích sưu tập giày, chẳng qua chưa đến mức đam mê si cuồng. Tính sơ sơ, trong tủ để giày ở nhà cậu có tầm 30 đôi giày chơi bóng.

Ở cửa nhà Kim Thái Hanh có nhiều tủ để giày, nhưng không nhiều đến mức có thể chứa hết giày của cậu. Hơn nữa tủ để giày của anh phân loại rõ ràng, đã không còn chỗ cho đống giày của cậu.

Sau khi đi vào, cô giúp việc đi thẳng sang ban công bên kia, Điền Chính Quốc nhớ nơi đó để dụng cụ quét dọn, cậu không cùng đi qua mà quay trở lại phòng khách, đến bên cạnh Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc nhỏ giọng hỏi: "Tôi có cần đi theo cô giúp việc không?"

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Không cần."

Điền Chính Quốc gật đầu.

Nhưng hiện tại cậu không muốn quay lại làm việc luôn, vừa nãy cúi đầu lâu, cổ có hơi mỏi.

Buổi chiều, phong cảnh bên ngoài ban công không giống như lúc sáng, Điền Chính Quốc đi qua đó ngắm cảnh. Nhưng khi ánh nắng chiều chạm tới cửa kính ban công, suy nghĩ của cậu bắt đầu trở nên bay bổng.

Cậu nhớ tới hình ảnh Kim Thái Hanh và cậu đứng đây hôn môi.

Điền Chính Quốc vô thức liếm môi, khẽ quay người, đưa lưng về phía phòng khách, nở nụ cười.

Cô giúp việc nhanh chóng đi từ ban công bên kia lại đây, dọn dẹp tới lui một lúc rồi lại đi lên tầng.

Nếu Kim Thái Hanh đã nói không cần đi theo, Điền Chính Quốc cũng không để ý, có lẽ trong nhà này không có thứ gì quan trọng.

Đứng cạnh ban công một lúc, Điền Chính Quốc đột nhiên nhớ tới một chuyện. Cậu lấy điện thoại ra, nhắn tin WeChat cho Tiểu Triển.

Điền Chính Quốc: Ông ta đã đi chưa?

Ngay sau đó, Tiểu Triển nhắn lại.

Tiểu Triển: Vẫn chưa.

Tiểu Triển: Giữa trưa còn gọi cơm đến ăn trong phòng làm việc.

Điền Chính Quốc hỏi: Ông ta không gây chuyện gì chứ?

Tiểu Triển: Cũng không có gì.

Tiểu Triển: Tôi chỉ sợ ngày mai ông ta còn tới nữa.

Tiểu Triển: Ông chủ, ngày mai anh đi làm muộn một chút nhé.

Tiểu Triển: Chúng tôi qua trước xem.

Điền Chính Quốc: Được rồi.

Điền Chính Quốc: Có chuyện gì cứ nhắn tôi.

Tiểu Triển: Vâng.

Điền Chính Quốc cất di động rồi ngẩn người, ba cậu vẫn thường ăn vạ ở phòng làm việc của cậu như vậy, cậu cũng hết cách.

Thật ra cậu biết, ba cậu chỉ muốn tiền.

Ngày trước, ba cậu say rượu rồi bạo hành gia đình, mỗi ngày về nhà đều đánh đập mẹ cậu. Có lần Điền Chính Quốc không nhịn nổi nữa liền báo cảnh sát, sau khi cảnh sát đến giảng hòa, ba cậu thậm chí còn bắt đầu đánh cả cậu.

Trước khi ông ta đánh Điền Chính Quốc, mẹ cậu vẫn luôn nhẫn nhịn. Sau khi cậu bị đánh, mẹ cũng không nhịn nổi nữa.

Ly hôn ra sao, Điền Chính Quốc cũng không rõ lắm, mẹ cậu cũng không cho cậu biết. Cậu chỉ nhớ khoảng thời gian đó, mẹ thường xuyên để cậu ở nhờ trong nhà người quen, bạn bè, thậm chí còn không ngại vất vả đưa cậu đến thành phố A, để bà ngoại và dì chăm sóc.

Sau khi ly hôn thành công, mẹ liền định cư ở thành phố A cùng Điền Chính Quốc, không trở về nữa.

Về ba cậu, sau khi ly hôn với mẹ, Điền Chính Quốc chưa từng gặp lại ông ta, mãi cho tới nửa năm trước.

Dường như chỉ cần liếc mắt một cái, Điền Chính Quốc đã nhận ra ông ta, vẫn là dáng vẻ hung ác kia, vô tình gặp được ở trung tâm thương mại liền theo dõi Điền Chính Quốc thẳng tới phòng làm việc của cậu.

Sau đó, ngay cả nhà của Điền Chính Quốc, ông ta cũng biết.

Ông ta cũng không làm gì, chỉ đòi tiền Điền Chính Quốc, nói rằng ít nhiều gì ông ta cũng đã nuôi cậu đến năm 14 tuổi, bảo cậu không thể vô lương tâm như vậy.

Điền Chính Quốc bị quấn lấy vài ngày, cuối cùng vẫn phải đưa tiền.

Nào ngờ, bình yên được nửa năm, ông ta lại tới nữa.

Điền Chính Quốc thở dài, cất điện thoại di động. Cậu ngẩng đầu, phát hiện trên cửa kính thủy tinh phản chiếu một bóng người. Điền Chính Quốc giật mình, quay người hỏi: "Anh tới lúc nào thế?"

Kim Thái Hanh uống một ngụm nước: "Vừa tới."

Điền Chính Quốc gật đầu, hỏi: "Anh xong việc chưa?"

Kim Thái Hanh lướt qua cậu, đi ra ngoài: "Chưa xong, tôi nghỉ ngơi, hít thở không khí một lát."

Ma xui quỷ khiến thế nào, Điền Chính Quốc cũng đi ra ngoài ban công, cậu đưa mắt nhìn đám cây hoa bên cạnh, đột nhiên cậu nhớ tới một chuyện.

Điền Chính Quốc: "Anh còn chưa dạy tôi cho cá ăn như thế nào đâu."

Buổi sáng dạy rồi hôn môi, sau đó cậu liền quên mất chuyện này.

Không nghĩ tới ngay cả Kim Thái Hanh cũng quên.

Được Điền Chính Quốc nhắc nhở, Kim Thái Hanh cũng nhớ ra, anh gật đầu đáp lại.

Hai người đi tới trước bể cá, Điền Chính Quốc đã lấy di động ra, chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng Kim Thái Hanh dường như không hề vội vàng, anh vươn tay, chọc vào bể cá.

Chú cá nhỏ đang bơi bị anh làm cho hoảng sợ, trốn đi thật nhanh.

Điền Chính Quốc hơi ngẩn ngơ.

Sao Kim Thái Hanh lại đột nhiên đáng yêu thế này?

"Bình thường, mỗi ngày cho cá ăn một lần." Kim Thái Hanh bắt đầu.

Điền Chính Quốc vội vàng ghi lại, mỗi ngày cho ăn một lần.

Kim Thái Hanh: "Nhưng tôi hay đi công tác nên không thể cho chúng ăn đúng lúc."

Điền Chính Quốc nghi ngờ: "Bọn chúng có chết đói không?"

Kim Thái Hanh nở nụ cười, chỉ vào bể cá: "Em thấy bọn chúng đã chết chưa?"

Điền Chính Quốc: "..."

Câu hỏi thật ngốc ghê.

Kim Thái Hanh: "Thi thoảng không cho ăn vài ngày, chúng sẽ không chết. Nhưng nếu ở nhà, ít nhất mỗi ngày phải cho ăn một lần, không cần cho nhiều, cá không dễ chết đói, nhưng dễ bị chết vì no quá."

Kim Thái Hanh mở ngăn kéo dưới bể cá ra: "Đây đều là thức ăn cho cá."

Anh mở túi nilon, lấy ra một ít cho Điền Chính Quốc nhìn: "Một lần cho ăn khoảng chừng này."

Học sinh ngoan Điền Chính Quốc ngay lập tức lấy di động ra chụp lại.

Chụp xong, Kim Thái Hanh để thức ăn cho cá lại chỗ cũ, Điền Chính Quốc cúi đầu lưu ảnh chụp vào phần Ghi chú, cũng đánh dấu một chút.

Viết xong, cậu như nghe thấy Kim Thái Hanh khẽ cười một tiếng, sau đó, một bàn tay to đặt lên đầu cậu.

Giọng Kim Thái Hanh rất trầm thấp, mang theo ý cười, hỏi Điền Chính Quốc: "Học được rồi chứ?"

Kim Thái Hanh không bỏ tay ra, Điền Chính Quốc ngẩng đầu đối diện trực tiếp với ánh mắt của anh, chớp mắt: "Học được rồi."

Khiến Điền Chính Quốc càng thêm bất ngờ, nụ cười của Kim Thái Hanh trở nên sâu hơn, anh nói với Điền Chính Quốc: "Gọi thầy Kim đi."

Điền Chính Quốc: "Thầy Kim."

Nói rồi, hai tai cậu đỏ ửng.

Trời.

Đây là bị ghẹo.

Thầy Kim thả thính người khác mà không biết. Tuy anh không biết sao mình lại nói những lời này với Điền Chính Quốc, nhưng nghe Điền Chính Quốc gọi thầy Kim, tâm trạng anh rất tốt.

Điền Chính Quốc cất điện thoại, đi theo thầy Kim trở lại phòng khách.

Rõ ràng không bị trêu ghẹo gì nhiều, nhưng bất ngờ xảy ra chuyện như vậy, Điền Chính Quốc bỗng có cảm giác dường như quan hệ giữa hai người đã gần gũi hơn.

Loại ảo giác này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Điền Chính Quốc, khiến cậu vừa mơ màng vừa vui mừng, khóe miệng vẫn luôn cong lên.

Tới gần sô pha, Điền Chính Quốc tìm chuyện nói: "Chẳng phải thầy Kim nói hôm nay không cần làm việc sao?"

Kim Thái Hanh trả lời cậu: "Hôm nay không cần tới công ty."

Điền Chính Quốc gật đầu.

Kim Thái Hanh cũng hỏi cậu: "Không phải em nói hôm nay sẽ tới văn phòng sao?"

Điền Chính Quốc cảm thấy có chút ngọt ngào không rõ lý do, cậu tới gần anh hơn một chút: "Bởi vì thầy Kim ở nhà nên tôi cũng muốn ở nhà, muốn bên cạnh thầy Kim."

Nói xong những lời này, cậu thấy Kim Thái Hanh nghiêng người, đối mặt với cậu. Khi đó cậu mới nhận ra, khoảng cách giữa cậu và Kim Thái Hanh quá gần.

Cậu vẫn ngẩng đầu, trông hệt như đang chờ được hôn vậy.

Tim Điền Chính Quốc bỗng nhiên đập mạnh.

Bầu không khí rơi vào trạng thái hết sức kỳ lạ, Điền Chính Quốc không kiềm chế được liếm liếm môi, mắt cậu nhìn thẳng vào miệng Kim Thái Hanh.

Sau đó, cậu thoáng thấy yết hầu Kim Thái Hanh di chuyển.

Tựa như bị mê hoặc, Điền Chính Quốc tiến đến gần anh hơn một chút, tròn mắt nhìn.

Mục đích đã được xác định, cậu muốn hôn Kim Thái Hanh.

Khi Điền Chính Quốc đang chuẩn bị hôn tới, Kim Thái Hanh đột nhiên nói: "Trong nhà có người."

Điền Chính Quốc ngừng lại, nhớ ra trên tầng còn có cô giúp việc.

Cậu đành phải lui về phía sau một chút.

Nhưng cậu chẳng lui được bao nhiêu, bởi vì Kim Thái Hanh đã nắm lấy bờ vai cậu.

Đầu Kim Thái Hanh nghiêng sang phía cậu với một tốc độ cực nhanh, theo đó, mục tiêu lập tức thay đổi, anh dán sát môi vào lỗ tai Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh đè nặng giọng nói: "Chờ cô giúp việc đi."

Đây là loại dụ dỗ gì thế!

Điền Chính Quốc mềm chân ngay tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip