28

Lần này, Điền Chính Quốc điền nghiêm túc, kỹ càng hơn lần trước rất nhiều.

Đã từng chơi gì, giỏi cái gì, thích cái gì, nghĩ được gì đều viết hết vào.

Cậu thậm chí bắt đầu nhớ lại chuyện từ khi còn đi mẫu giáo vì sợ ngày nào đó, Kim Thái Hanh gặp lại bạn học cùng mẫu giáo với cậu, bạn học bảo cậu gấp máy bay giấy rất giỏi, bay được xa nhất lớp, Kim Thái Hanh lại tới hỏi tội cậu.

Cậu cũng nghiêm túc nghĩ về những thứ mình ghét, nhưng một người đàn ông như Điền Chính Quốc thật sự không ghét quá nhiều thứ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có vài cái như vậy.

Việc điền bảng lần này tốn của cậu gần bốn mươi phút, trong đó ba mươi lăm phút là để nhớ lại chuyện cũ.

Trong lúc cậu nghiêm túc suy nghĩ, Kim Thái Hanh vắt chân chữ ngũ, tay để trong túi áo khoác, vô cùng quy củ ngồi đối diện cậu.

Hiện giờ Điền Chính Quốc giống hệt như học sinh bị thầy giáo bắt chép phạt, thầy Kim đối diện cũng chỉ ngồi đó chờ cậu chép xong.

Sau khi đầu Điền Chính Quốc hoạt động hết công suất, cậu kiểm tra lại bảng thông tin lần cuối rồi mới đưa cho Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh ngồi thẳng dậy, nhận lấy tờ giấy trong tay Điền Chính Quốc.

Cậu ngồi nghiêm chỉnh, vô thức mím môi, chờ anh lên tiếng.

Kim Thái Hanh cũng đọc vô cùng cẩn thận, bỗng nhiên anh để tờ giấy xuống bàn, ngước mắt nhìn Điền Chính Quốc: "Máy bay giấy?"

Điền Chính Quốc gật đầu: "Vâng."

Kim Thái Hanh còn chưa hiểu rõ: "Là sao?"

Điền Chính Quốc cười ha ha hai tiếng. Chẳng phải anh bảo phải kể ra đầy đủ hết mức có thể sao thầy Kim.

Cậu Điền Chính Quốc giải thích: "Hồi em học lớp lá, cũng có thể là lớp chồi, các cô có tổ chức một cuộc thi ném máy bay giấy. Đầu tiên là so tài trong tổ, sau đó là thi trong lớp, rồi đến cả khóa so tài, cuối cùng là cả trường thi đấu với nhau, em giành giải Nhất." Điền Chính Quốc giơ một ngón tay: "Còn nhận được một tấm giấy khen nữa."

Cuối cùng, vẻ mặt Kim Thái Hanh cũng bớt phần nghiêm túc, dường như anh đang nghĩ tới hình ảnh nào đó: "Trên giấy khen viết gì? Chúc mừng bạn nhỏ Điền Chính Quốc giành được giải Nhất trong cuộc thi Ném máy bay giấy toàn trường à?"

Điền Chính Quốc cười rộ lên, cảm thấy rất hài hước.

"Gần như vậy ạ." Điền Chính Quốc nghiêng về phía trước một chút, tay gác trên bàn: "Mẹ thấy em có giấy khen, còn thưởng cho em một que kem nữa."

"Kem." Kim Thái Hanh đột nhiên lặp lại từ này: "Em thích ăn kem à?"

Ơ, hỏi đúng trọng tâm đấy.

Không hổ là Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc vội vàng chỉ vào bảng: "Em viết vào rồi."

Kim Thái Hanh nhìn xuống tờ giấy, quả nhiên thấy Điền Chính Quốc đã ghi phía dưới.

"Kem (hồi bé thích ăn, lớn lên cảm thấy bình thường)."

Vẻ mặt Kim Thái Hanh bỗng trở nên thật dịu dàng.

"Còn đây." Kim Thái Hanh tiếp tục vấn đề: "Buộc dây giày là sao?"

Điền Chính Quốc nhướn mày, Kim Thái Hanh muốn nghe, cậu cũng có hứng kể: "Đó cũng là một cuộc thi em giành được giải Nhất, có điều cuộc thi buộc dây giày này không có vòng đấu loại, là giáo viên chủ nhiệm tiện cử ra vài người tham gia, hình như là hai người một lớp, khi đó em cũng là người nhanh nhất khóa."

Kim Thái Hanh gật đầu, có chút tò mò: "Sao giáo viên chủ nhiệm lại chọn em?"

Điền Chính Quốc nói đùa: "Có lẽ vì mặt em giống kiểu sẽ buộc dây giày rất giỏi."

Kim Thái Hanh phối hợp bật cười: "Em dí dỏm thật."

Đánh giá vô cùng đúng trọng tâm, Điền Chính Quốc không chọc cho Kim Thái Hanh vui được bao nhiêu, chính mình lại nở nụ cười vì câu nói đùa nghiêm túc của Kim Thái Hanh.

Cậu lắc đầu: "Em cũng không biết vì sao giáo viên chủ nhiệm lại chọn mình, nhưng anh biết đấy, thời tiểu học, học sinh có thành tích tốt lại ngoan ngoãn bao giờ cũng được giáo viên thiên vị hơn một chút."

Kim Thái Hanh hơi nghiêng đầu: "Ý em là em vừa có thành tích tốt lại vừa ngoan?"

Điền Chính Quốc tỏ vẻ "cũng tàm tạm thôi": "Chắc là vậy ạ." Cậu lại không biết xấu hổ nói thêm một câu: "Còn hay thiên vị các bạn có gương mặt xinh đẹp nữa."

Kim Thái Hanh bật cười, dường như đã dần quen với cách nói chuyện của Điền Chính Quốc, anh nghiêm túc gật đầu: "Vậy nên, bạn học Điền Chính Quốc là một học sinh vừa ngoan, vừa xinh xắn lại còn có thành tích tốt."

Điền Chính Quốc tiếp tục kiêu ngạo: "Em cũng đâu có nói thế."

Kim Thái Hanh cúi đầu cười rộ lên: "Em đáng yêu lắm."

Điền Chính Quốc đáp "vâng", trong lòng lại thầm than, ngài Kim à, đây chỉ là một chút hài hước của em thôi.

Kim Thái Hanh tiếp tục nhìn xuống: "Nhảy dây?"

Lần này không cần anh đặt câu hỏi, cậu đã tự trả lời: "Vâng, nhưng em nhảy không giỏi lắm đâu. Hồi năm bốn em cũng từng tham gia cuộc thi nhảy dây, nhưng không thể tiến vào chung kết."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Không tệ."

Chắc đã cảm thấy Điền Chính Quốc quả thật không còn gì để giấu anh nữa, Kim Thái Hanh xem thêm mấy phút rồi gấp tờ giấy lại.

Dù sao đến cả những việc như gấp máy bay giấy và buộc dây giày cậu đều viết vào, đúng là chẳng còn gì để giấu nữa.

Kim Thái Hanh xong việc nhưng Điền Chính Quốc thì chưa.

Cậu thấy anh định đứng dậy, vội vàng nắm lấy tay anh bảo anh ngồi xuống.

Kim Thái Hanh bối rối nhìn Điền Chính Quốc.

"Anh biết nhiều bí mật của em như thế, em cũng phải có của anh." Điền Chính Quốc nói với Kim Thái Hanh: "Như thế mới công bằng chứ."

Kim Thái Hanh thoáng nhướn mày, ngồi xuống kiên nhẫn hỏi: "Em muốn biết gì?"

Điền Chính Quốc chỉ vào tờ giấy trong tay Kim Thái Hanh: "Anh cũng viết một tờ cho em đi, giống y hệt ấy, em cũng muốn anh liệt kê thật kỹ càng tỉ mỉ."

Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn Điền Chính Quốc.

Không hổ là ông chủ của mấy vạn nhân viên, anh chỉ mới liếc mắt, Điền Chính Quốc đã ngay lập tức cảm thấy hoảng sợ.

Cứ như ngay sau đó, Kim Thái Hanh sẽ phun ra một câu, người như cậu cũng xứng để biết về tôi sao?

Nhưng Điền Chính Quốc chưa sợ được bao lâu, Kim Thái Hanh đã lập tức dịu dàng trở lại.

Giọng anh cũng mềm mại hơn: "Được."

Có điều, sao ngài Kim lại có vẻ vui vẻ thế?

Vì được trao đổi thông tin với bạn bè nên rất vui sao?

Điền Chính Quốc không quan tâm nhiều như vậy, cậu hỏi: "Anh còn bản gốc của game này không ạ?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Trong máy tính bảng."

Máy tính bảng để trên bàn trà trong phòng khách. Thấy Kim Thái Hanh định đứng dậy đi xuống lấy, cậu ngăn anh lại: "Anh ngồi đi, em đi lấy."

Điền Chính Quốc cũng không biết vì sao mình lại hào hứng thế.

Có thể là vì Kim Thái Hanh có vẻ vui nên cậu cũng vui.

Cũng có thể vì sắp biết được sở thích của Kim Thái Hanh nên cậu rất phấn khích.

Thật ra bản thân cậu cũng cảm thấy tình cảm của mình với Kim Thái Hanh đã có chút thay đổi rồi.

Chắc là đã bắt đầu có cảm tình rồi đi.

Ở bên cạnh một người đẹp trai, lại còn đối xử tốt với mình như vậy, có cảm tình cũng là chuyện vô cùng bình thường thôi.

Nhưng Điền Chính Quốc cảm thấy hình như không chỉ là có cảm tình, cậu đã thích Kim Thái Hanh rồi.

Tuy chưa xác định được rõ tình cảm này, nhưng cậu có thể chắc chắn, hiện giờ cậu thật sự thích ở bên cạnh Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc dựa vào lan can cầu thang, lắc đầu.

Kệ đi, thích thì thích thôi, thích chồng mình thì có làm sao?

Cậu nhanh chóng lấy máy tính bảng, bước chân cũng mau lẹ, nhẹ nhàng trở lại phòng sách.

Kim Thái Hanh đã bật máy tính lên, Điền Chính Quốc đi đến bên cạnh anh, giúp anh cắm dây.

Kim Thái Hanh mở tài liệu, chọn nút in.

Máy in trong nhà là loại nhỏ để phòng trường hợp cần dùng khi làm việc ở nhà, vậy nên tốc độ in rất chậm.

Điền Chính Quốc đứng bên cạnh Kim Thái Hanh, hai người cùng cúi đầu nhìn máy in, tích tích tích, tích tích tích.

Không rõ chuyện gì xảy ra, Kim Thái Hanh hơi cử động. Vì thế, Điền Chính Quốc thoáng ngẩng đầu nhìn anh.

Lúc này, Kim Thái Hanh cũng cúi đầu nhìn cậu.

Hai người bốn mắt chạm nhau.

Điền Chính Quốc chớp mắt mấy cái, vô thức liếm môi.

Cậu có linh cảm vô cùng mạnh mẽ, bầu không khí đã bắt đầu trở nên khác thường.

Ánh đèn vẫn là ánh đèn vừa rồi, nhưng không hiểu sao bỗng trở nên gợi cảm hơn trước.

Không khí rõ ràng vẫn không thay đổi, nhưng bỗng nhiên lại trở nên mờ ám hơn.

Hai người đối diện vẻn vẹn ba giây, sau đó cực kỳ ăn ý cùng đứng lên.

Ngay khi Kim Thái Hanh cúi đầu, Điền Chính Quốc liền biết ý nhắm chặt hai mắt. Sau đó, đúng như dự kiến của cậu, Kim Thái Hanh đặt xuống một nụ hôn.

Đã không có gió lạnh bên ngoài, môi Kim Thái Hanh trở nên rất ấm áp, ấm hơn cả môi Điền Chính Quốc.

Đầu tiên, anh nhẹ nhàng chạm vào môi Điền Chính Quốc, sau đó hơi nghiêng đầu, cọ qua chóp mũi cậu, ngậm lấy môi dưới liếm từng chút một.

Dạo chơi trên đôi môi một lúc, anh tiến công sâu hơn.

Để tiện cho anh hôn, Điền Chính Quốc ngửa đầu, hơi hé miệng.

Hơi thở nam tính của Kim Thái Hanh xâm chiếm toàn bộ hô hấp và nhịp thở của cậu.

Đầu Điền Chính Quốc nặng trĩu.

Hôm nay Kim Thái Hanh rất dịu dàng.

Rõ ràng anh chỉ chạm tới môi Điền Chính Quốc, không hề ôm cậu, không đỡ lấy vai cậu, tay hai người vẫn để trong túi áo, nhưng Điền Chính Quốc lại cảm thấy, so với tất cả những lần trước, Kim Thái Hanh của hiện giờ dịu dàng hơn hẳn.

Như đang dốc lòng đối xử với một bảo bối, muốn bảo bối ấy được vui vẻ.

Cũng muốn khiến bảo bối ấy mềm xuống.

Điền Chính Quốc quả thật đã mềm nhũn người.

Nhưng cũng cứng.

Khụ khụ.

Lúc hai người tách nhau ra, lòng bàn chân Điền Chính Quốc chênh vênh, người hơi lảo đảo, cũng may bên cạnh cậu là cái bàn, hơi nghiêng người dựa vào cũng không khác gì đứng.

Kim Thái Hanh không nhận ra tình huống của cậu, mắt hướng về phía máy in.

Tờ giấy kia đã được in xong.

Điền Chính Quốc ho hai tiếng, vươn tay cầm tờ giấy lên, cũng lấy chiếc bút mình dùng khi nãy đưa cho anh: "Anh điền đi."

Bên bàn Kim Thái Hanh chỉ có một cái ghế, Điền Chính Quốc thấy anh ngồi xuống liền nảy ra ý tưởng ngồi trên đùi anh.

Nhưng ý tưởng này đã bị cậu bác bỏ một cách rất nhanh chóng.

Cậu nghĩ cậu đã bị hôn đến mức hồ đồ rồi.

Nếu ngồi lên đùi anh, chắc cậu sẽ bị anh đá thẳng một cước đó.

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn ngồi xuống phía đối diện Kim Thái Hanh. Anh đã bắt đầu điền, cậu buồn chán gục xuống bàn, nói: "Phải nghiêm túc nghĩ nghiêm túc viết đấy nhé."

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn cậu, tiếp tục duy trì sự dịu dàng ban nãy, hiếm khi nói đùa với Điền Chính Quốc: "Đã biết thưa thầy Điền."

Kim Thái Hanh điền nhanh hơn Điền Chính Quốc rất nhiều, chỉ mất vài phút anh đã điền xong. Trước khi đưa cho Điền Chính Quốc, anh còn nghiêm túc kiểm tra lại một lần rồi mới đưa cho cậu.

Điền Chính Quốc đọc thử, sau đó cậu đã hiểu tại sao Kim Thái Hanh lại điền nhanh như vậy.

Vị này không có nhiều đòi hỏi, ngôi sao ưa thích, động vật ưa thích, ghét bỏ, vân vân, tất cả đều là hư vô.

Những điều Kim Thái Hanh không thích có vẻ phong phú hơn một chút, được chia thành hai loại.

Một, bị lừa.

Hai, thứ muốn làm chủ không nằm trong sự kiểm soát.

Rất đúng với phong cách của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc cũng từng được trải nghiệm qua, anh quả thật không thích bị người khác lừa gạt, cũng không thích những điều mình muốn làm chủ vượt quá tầm tay.

Cái trước có thể kể tới việc lúc trước Điền Chính Quốc không nói gì đã về nhà ở.

Cái sau có thể lấy ví dụ bằng chuyện hôn nhân của bọn họ.

Điền Chính Quốc đọc tiếp, chuyện Kim Thái Hanh thích có vẻ cũng khá nhiều.

Một, thứ mình muốn kiểm soát nằm trong tầm tay.

Điền Chính Quốc bật cười, lặp lại rồi.

Lại nhìn xuống chút nữa, khi đọc đến điều thứ hai, tay cậu đột nhiên run lên.

Hai, hôn môi Điền Chính Quốc

Hôn môi, Điền Chính Quốc.

Hôn môi, Điền Chính Quốc?

Ngay lập tức, trong người Điền Chính Quốc xuất hiện một luồng khí nóng, bắt đầu từ tim rồi lập tức lan đến trên mặt.

Kim Thái Hanh!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip