43

Điền Chính Quốc có hơi xấu hổ với hành vi tự ăn đường của mình. Nhưng nghĩ lại, trừ bản thân cậu ra, đâu có ai biết. Vậy tại sao lại không làm chứ?

Vì thế, Điền Chính Quốc nói tiếp: "Em họ anh là khách hàng lâu năm của em, hôm nay hoàn thành đơn hàng này, sau này chắc chắn vẫn còn nhiều đơn khác."

Kim Thái Hanh thản nhiên "ừ" một tiếng, sau đó nằm xuống.

Điền Chính Quốc: "..."

Chỉ vậy thôi sao?

Thôi được rồi.

Thế cũng tốt.

Cậu cũng thỏa mãn rồi.

Đang định nằm xuống, Điền Chính Quốc lại thấy Kim Thái Hanh đặt điện thoại lên tai.

Cậu quay đầu qua, vừa lúc nghe thấy đối phương tiếp cuộc điện thoại của Kim Thái Hanh.

"Anh ạ!"

Giọng nói vang lên ở phía bên kia vô cùng quen thuộc, bởi vì phòng ngủ quá yên tĩnh nên Điền Chính Quốc nghe thấy rất rõ ràng.

Đây chẳng phải là giọng ngài Triệu chiều nay cậu vừa nghe sao?

"Anh, sao anh lại gọi cho em thế, có chuyện gì ạ?"

Điền Chính Quốc hơi nghiêng người qua, nghe rất nghiêm túc.

Kim Thái Hanh hỏi: "Cậu vẫn luôn gọi Điền Chính Quốc là anh giai sao?"

"Điền Chính Quốc là ai cơ?" Triệu Tín nói xong mới nhớ ra: "À, là người ấy của anh, hi hi, đúng rồi, em gọi anh ấy là anh giai."

Kim Thái Hanh: "Không được gọi như vậy nữa."

Triệu Tín: "Vì sao ạ?"

Kim Thái Hanh sửng sốt, anh tự hỏi nửa giây rồi nói: "Em ấy còn nhỏ tuổi hơn cậu."

Điền Chính Quốc chợt bật cười.

Triệu Tín ở bên kia nói: "Vẫn gọi là anh giai được mà, anh đẹp trai nào cũng là anh giai của em hết."

Giọng Kim Thái Hanh vô cùng trầm: "Triệu Tín."

Triệu Tín liền sợ hãi: "Em biết rồi, biết rồi, không gọi, không gọi nữa, gọi ông chủ Điền, designer Điền, thế được chưa anh?"

Kim Thái Hanh: "Được rồi."

Triệu Tín: "Còn có việc gì nữa không ạ?"

Kim Thái Hanh: "Hết rồi."

Không chờ Triệu Tín cúp, Kim Thái Hanh đã dập điện thoại.

Sau đó anh quay sang nhìn Điền Chính Quốc, đưa điện thoại cho cậu xem: "Xử lý xong."

Điền Chính Quốc nghẹn cười, gật đầu: "Vâng ạ."

Thời gian không còn sớm, Kim Thái Hanh cất di động, tiện tay bỏ tạp chí xuống, tắt đèn.

Đèn tắt chưa bao lâu, di động của Điền Chính Quốc đột nhiên sáng lên.

Cậu lặng lẽ vươn tay lấy điện thoại tới, chỉnh độ sáng thấp đi.

Trên màn hình điện thoại là tin nhắn ngài Triệu gửi tới.

Mr. Triệu: Tôi bị uy hiếp

Mr. Triệu: Sau này không thể gọi anh là anh giai nữa rồi.

Mr. Triệu: Designer Điền và ông chủ Điền, anh chọn một cái đi.

Không đợi Điền Chính Quốc trả lời, người bên kia đã tự nhắn một tin khác tới.

Mr. Triệu: Không cần anh chọn nữa

Mr. Triệu: Tôi chọn xong rồi.

Mr. Triệu: Tôi sẽ gọi anh là anh dâu.

Điền Chính Quốc cười, trả lời: Được.

Khách hàng là thượng đế, ngài Triệu thích là được rồi.

Triệu Tín không nhắn tin nữa, Điền Chính Quốc liền thoát ra ngoài.

Trở lại trang trò chuyện, Điền Chính Quốc phát hiện trong trang xã hội xuất hiện chấm đỏ, thật trùng hợp, là ngài Triệu.

Điền Chính Quốc ấn vào, thấy cậu mới đăng một phút trước.

Là một tấm ảnh chụp, thời gian hiển thị 0 giờ 23 phút, chụp lại lịch sử cuộc gọi đến từ Kim Thái Hanh, kéo dài một phút lẻ 5 giây.

Caption viết: "Vì tui gọi người ấy của anh tui vài tiếng anh giai, mà hơn nửa đêm anh ấy còn gọi cho tui, dọa tui không thể xưng hô như vậy với người ấy nữa, kiên quyết bắt tui phải sửa. Mẹ à dì à ba à dượng à, mọi người có thấy không, đây là sự đau khổ của loài người".

Điền Chính Quốc bật cười, comment: Anh cậu nào có dọa nạt cậu chứ.

Triệu Tín ngay lập tức trả lời cậu.

Triệu Tín: Anh ấy có.

Ngay sau đó, trong phần bình luận xuất hiện thêm một thành viên nữa.

Kim Thái Hanh trả lời dưới comment của Điền Chính Quốc: Ngủ.

Điền Chính Quốc lập tức đáp lại: Vâng.

Vì thế, Triệu Tín đáp lại câu trả lời của Kim Thái Hanh bằng một cái emotion mặt chanh*.

(*) Emotion mặt chanh:


Cậu cũng tiện tay trả lời Điền Chính Quốc bằng một chuỗi dài "Anh giaiii anh giaiii anh giaiii anh giaiii".

Nhưng chuỗi "anh giai" ấy cũng không tồn được lâu, Điền Chính Quốc vừa reload, Triệu Tín đã xóa đi rồi.

Đúng là sợ Kim Thái Hanh thật, rén quá trời.

"Ngủ." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc lập tức cất di động: "A, dạ vâng."

Hay thật.

Cậu cười người ta, nhưng chính bản thân cậu cũng sợ Kim Thái Hanh mà.

Có lẽ tối nay quá mệt mỏi, Kim Thái Hanh không làm với Điền Chính Quốc.

Vừa hay cậu cũng buồn ngủ, sau khi bỏ di động xuống, thấy bên Kim Thái Hanh không có động tĩnh gì, cậu cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lúc đang nửa tỉnh ngửa mê, Điền Chính Quốc mơ hồ nhận ra Kim Thái Hanh bỗng nhiên cử động.

Cậu mở to mắt, nhưng không nhìn thấy gì nên lại nhắm mắt lại.

Một lúc sau, Kim Thái Hanh bỗng đặt tay lên lưng cậu. Giọng anh rất trầm: "Anh ôm em ngủ."

Điền Chính Quốc ngay lập tức tỉnh táo lại, cậu mở mắt ra, sau đó vô cùng phối hợp lăn vào vòng tay và lồng ngực anh.

Chóp mũi chạm đến cổ Kim Thái Hanh, đầu gối lên một cánh tay anh, cánh tay còn lại của anh vòng qua lưng cậu. Điền Chính Quốc thân mật dựa sát vai vào Kim Thái Hanh, đầu gối cũng chạm vào chân anh.

Đây không phải là lần đầu tiên Điền Chính Quốc được ôm, nhưng lại khiến cậu cảm nhận được một sự ấm áp khó nói thành lời.

Đương nhiên, cũng thấy rất bức bối.

Vì cả người cậu đều không cử động được.

Kim Thái Hanh xoa nhẹ đầu cậu, nói: "Mềm thật."

Điền Chính Quốc ậm ừ, đầu tựa vào lồng ngực anh, nhỏ giọng hỏi: "Em mềm chỗ nào?"

Kim Thái Hanh: "Tóc mềm."

Điền Chính Quốc: "..."

Ok.

Thôi kệ.

Cậu muốn duy trì tư thế này mãi mãi, cả đời này đừng ai hòng kéo được cậu ra khỏi lồng ngực Kim Thái Hanh!

Ha ha ha.

Dở hơi rồi.

Ngủ thôi.

Hôm sau, Kim Thái Hanh vẫn dậy từ sớm. Đợi đến khi anh ra khỏi nhà, Điền Chính Quốc mới nhận ra bây giờ còn chưa đến bảy giờ.

Cậu thầm khen một câu chồng giỏi quá, sau đó tiếp tục ngủ say.

Hôm nay, Điền Chính Quốc dậy sớm một chút so với thường ngày. Nhưng sau một hồi cọ tới cọ lui, lúc cậu đến được phòng làm việc cũng đã là gần mười giờ.

Thời tiết đã ấm hơn, văn phòng không bật máy sưởi, cửa cũng để mở.

Điền Chính Quốc vừa bước vào, Dung Dung và Tiểu Triển đã lên tiếng chào cậu.

Chào xong, Dung Dung hỏi: "Ông chủ à, đơn hôm qua của ngài Triệu đã được duyệt chưa ạ?"

Điền Chính Quốc tháo khăn quàng xuống, đáp: "Nói cho hai người biết một điều vô cùng trùng hợp."

Dung Dung nhướn mày: "Điều gì thế ạ?"

Điền Chính Quốc: "Ngài Triệu là em họ của chồng tôi."

Quả nhiên, Dung Dung và Tiểu Triển phải tốn một khoảng thời gian dài để tiêu hóa chuyện này, sau đó cùng thốt ra một tiếng "a" đầy kinh ngạc.

Điền Chính Quốc: "Thế nên hôm qua tôi chỉ sửa một lần, cậu ấy đã nói với tôi là được rồi."

Dung Dung cười rộ lên: "Vậy thì tốt quá rồi, ông chủ cũng không cần tiếp tục chịu đựng sự tra tấn của ngài Triệu nữa."

Điền Chính Quốc đồng ý, gật đầu.

Nhìn điệu bộ tối qua của ngài Triệu, nếu sau này còn có ý đồ hành hạ cậu, cậu sẽ lấy Kim Thái Hanh ra, cậu ta chắc chắn sẽ sợ.

Tiểu Triển hỏi: "Thế ngài Triệu còn tìm anh thiết kế nữa không?"

Điền Chính Quốc nhún vai: "Không biết, chắc là có đấy."

"Ngài Triệu thuê ông chủ làm bao nhiêu đơn hàng rồi nhỉ? Đến hơn mười chưa?" Tiểu Triển lắc đầu: "Cuối cùng cũng có cách giải quyết rồi."

Dung Dung gật đầu: "Đúng vậy, thứ anh ấy thích, rồi cả thứ anh ấy ghét, chúng ta đều không thể hiểu nổi. Đúng là mắt có vấn đề."

Điền Chính Quốc vỗ lưng ghế dựa Dung Dung, lên tiếng: "Rồi rồi, làm việc đi."

Dung Dung bật cười, ra vẻ đã ngậm miệng, suỵt một cái với Tiểu Triển: "Ông chủ bao che khuyết điểm rồi, sau này chúng ta không thể nói xấu ngài Triệu nữa."

Điền Chính Quốc vào văn phòng của mình, mở WeChat trên máy tính, đọc được tin nhắn Kim Thái Hanh gửi cậu năm phút trước.

Kim Thái Hanh: Dậy chưa?

Điền Chính Quốc: Em tới văn phòng rồi.

Điền Chính Quốc: Sao thế anh?

Kim Thái Hanh: Chiều nay anh định tới Đại học A, em có muốn đi không?

Điền Chính Quốc nhìn qua ghi chú công việc của mình, trả lời: Vâng.

Điền Chính Quốc: Mấy giờ thế ạ?

Kim Thái Hanh: Giữa trưa, cùng ăn cơm luôn

Kim Thái Hanh: Ăn xong thì qua

Kim Thái Hanh: Tầm bốn giờ là xong.

Điền Chính Quốc: Vâng.

Điền Chính Quốc: Là chuyện anh tặng một tòa nhà cho trường sao?

Kim Thái Hanh: Ừ.

Điền Chính Quốc: Vâng.

Cùng lúc, nhóm bạn trung học của cậu cũng nhắn tin tới.

Điền Chính Quốc vào đọc, thấy người bạn ngồi cùng bàn với cậu đã nhắn thời gian và địa điểm cho buổi liên hoan cuối tuần.

Bạn cùng bàn: Nhà hàng Sơn Đức, 6 giờ tối thứ bảy này, cơm nước xong thì lên tầng karaoke, không ai được phép đến trễ.

Đám bạn học xôn xao xác nhận đã đọc, Điền Chính Quốc cũng xác nhận theo.

Sau đó, cậu chụp màn hình gửi cho Kim Thái Hanh, hỏi tối thứ bảy này anh có rảnh không.

Điền Chính Quốc: Là mấy người bạn học trung học với em

Điền Chính Quốc: Bọn họ muốn gặp anh.

Một lát sau, Kim Thái Hanh trả lời: Giờ anh chưa nói trước được.

Điền Chính Quốc không ép buộc: Không sao ạ.

Điền Chính Quốc: Đến lúc đó lại nói tiếp.

Có lẽ suy nghĩ đêm qua đã đúng, cuộc sống của Điền Chính Quốc bây giờ thật sự quá an nhàn. Thế nên khi biết buổi chiều mình sẽ được trở lại thăm trường cũ, Điền Chính Quốc đã mong chờ suốt cả buổi sáng.

Vì chuyện này, hiệu suất làm việc của cậu cũng nhanh hơn rất nhiều.

Thiết kế một cái logo, còn thêm một trang bìa.

Khi cậu đang chỉnh sửa bản thiết kế, tiếng gõ cửa bất chợt vang lên.

Điền Chính Quốc không ngẩng đầu, đáp: "Vào đi."

Vài tiếng động vang lên từ phía cửa, có người đang bước đến gần cậu.

Kế đó, trán Điền Chính Quốc bị một bàn tay che lại. Bàn tay to lớn ấy giữ lấy trán cậu rồi kéo cậu ra một chút.

"Sao lại ngồi gần máy tính như thế, hại mắt."

Điền Chính Quốc ngẩng đầu, nở nụ cười: "Kim Thái Hanh, sao anh lại tới đây?"

Kim Thái Hanh buông tay: "Tới tìm em ăn cơm."

Điền Chính Quốc nhìn thời gian, đã sắp mười hai giờ.

Cậu chỉ vào máy tính: "Em xong ngay đây, chờ em mấy phút thôi ạ."

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Không sao, anh không vội, em cứ từ từ làm."

Một khi đã vùi đầu công việc, Điền Chính Quốc liền không quan tâm đến mọi người xung quanh nữa.

Vậy nên cậu không hề hay biết Kim Thái Hanh vẫn đứng bên cạnh, chăm chú quan sát cậu.

Điền Chính Quốc đang sửa chi tiết, sửa chỗ này rồi lại sửa chỗ kia, đang sửa, đột nhiên trán cậu lại bị che lại.

Điền Chính Quốc nở nụ cười, sau đó lùi về phía sau một chút.

Kim Thái Hanh hỏi: "Em vẫn luôn nhìn máy tính gần như vậy à?"

Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ: "Chắc thế ạ." Nói xong, cậu bổ sung: "Không sao đâu, mắt em tốt lắm, dùng thế nào cũng không hỏng. Hơn nữa em cũng đã 26 tuổi, đã thành thói quen cả rồi."

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Vậy cũng không được."

Điền Chính Quốc nghe lời: "Dạ."

Sau đó cậu đã chú ý hơn, luôn duy trì khoảng cách vừa phải với máy tính trong lúc sửa bản thiết kế.

Mấy phút sau, bản thiết kế đã được sửa xong, cậu ấn save rồi tắt máy tính.

"Đi thôi." Điền Chính Quốc đứng lên định đi, nhưng lại nhìn thấy cái gì đó: "Đây là gì thế ạ?"

Cậu cầm con doll figure* trên bàn máy tính lên, hỏi Kim Thái Hanh: "Là của anh sao?"

(*) Doll figure: vật lưu niệm

Kim Thái Hanh gật đầu: "Ừ."

Điền Chính Quốc kinh ngạc mở to hai mắt, cảm xúc chậm chạp đuổi kịp suy nghĩ, vô cùng sung sướng hỏi: "Đây là... đây là quà lưu niệm của hoạt động offline tháng 7. Em... nó... anh..."

Cậu đã kích động đến mức không biết nên nói gì.

Không muốn Kim Thái Hanh nghĩ mình quá ngốc nghếch, Điền Chính Quốc chỉ đành giả vờ bình tĩnh đặt món đồ kia lại vị trí cũ, nhưng khóe miệng lại không thể kiềm chế được, nở nụ cười.

Cậu quay đầu nhìn anh: "Em cảm ơn ạ."

Kim Thái Hanh nhướn mày: "Cảm ơn ai?"

Điền Chính Quốc hiểu ngay, nói nhỏ: "Cảm ơn chồng."

Bây giờ Kim Thái Hanh đã có thể đoán được Điền Chính Quốc đang hạnh phúc thật hay giả.

Lúc này, cậu đang thật sự hạnh phúc.

Bởi vì đôi mắt nai con đang cong lên, xinh đẹp khó tả thành lời.

Kim Thái Hanh cười: "Em thích là được rồi."

Điền Chính Quốc gật đầu: "Em thích lắm."

Anh lại nói: "Đi thôi, ăn cơm."

Điền Chính Quốc: "Vâng."

Bên ngoài, Tiểu Trần đã khởi động xe. Bởi vì tâm trạng đang rất tốt, vừa lên xe, Điền Chính Quốc liền chào hỏi Tiểu Trần, sau đó hỏi Tiểu Trần đã ăn cơm chưa.

Thấy Tiểu Trần nói còn chưa ăn, Điền Chính Quốc liền ngỏ lời: "Ăn cùng đi."

Nói xong câu này, cậu chợt nhớ ra vị Kim Thái Hanh đang ngồi bên cạnh cậu mới là ông chủ.

Ngượng quá, cậu được chiều đến sinh hư rồi.

Nhưng cậu vẫn kiềm chế tâm trạng của mình, hỏi Kim Thái Hanh: "Được không ạ?"

Kim Thái Hanh tiếp tục nuông chiều cậu: "Em cũng nói rồi, anh còn có thể từ chối sao?"

Điền Chính Quốc cười rộ lên.

Đây không phải là lần đầu tiên Tiểu Trần ăn cơm cùng Kim Thái Hanh. Những lúc ra ngoài, nếu hắn chưa kịp đi ăn, Kim Thái Hanh đều sẽ dẫn hắn theo.

Thế nên Tiểu Trần cũng không cảm thấy quá ngại ngùng.

Sau khi cơm nước xong, Kim Thái Hanh liền nhận được điện thoại từ phía nhà trường, anh nói bọn họ sẽ tới nơi trong khoảng hai mươi phút nữa.

Điền Chính Quốc đã rất lâu chưa được quay về trường, đoạn đường Tiểu Trần đi qua mang đến cho cậu những cảm giác rất quen thuộc.

Nhiều tòa nhà trên con phố này đều đã thay đổi, những cửa hàng cũng khác đi.

"Không biết trong trường có gì khác không?"

Kim Thái Hanh trả lời cậu: "Cơ bản là không thay đổi gì mấy."

Điền Chính Quốc gật đầu.

Khoảng hơn hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa tòa nhà văn phòng.

Tiểu Trần mở cửa xe, Kim Thái Hanh xuống xe trước.

Phía trường học đã cử vài giáo viên đứng đợi ở đây. Điền Chính Quốc theo Kim Thái Hanh xuống xe, ngay khi đó, có người khách sáo lên tiếng: "Xin chào Giám đốc Kim, tôi là giảng viên Hứa."

Giọng nói thật quen thuộc.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên nhìn.

Hứa Trí Minh?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip