Chap 33

Buổi sáng chủ nhật ngày xuân, Pháp Kiều vội vàng sửa soạn, hôm nay cậu đặc biệt dậy sớm hơn mọi ngày, bây giờ chỉ mới 5h . Cậu muốn dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Minh Hiếu, dùng cách đó để khiến anh hết giận. Cậu mở cửa phòng, đi từ từ sang thư phòng, mở thật nhẹ cánh cửa ra, nhìn vào phía trong. Anh...không có ở trong phòng !? Pháp Kiều vội chạy xuống sảnh, cậu ngó nghiêng, tìm anh. Thấy cậu hôm nay đột nhiên dậy sớm, quản gia tiến đến ôn tồn hỏi "Thiếu gia, cậu tìm ông chủ sao?"

"Vâng !"

"Hôm nay ông chủ đã đến công ty từ sớm rồi ạ ! Công ty lúc này rất nhiều việc nên ông chủ sẽ rất bận bịu." Nghe đến đây, đôi mắt cậu rũ xuống -"Không cần làm đồ ăn sáng đâu ạ" cậu thở dài, bước lên phòng, quản gia thấy cậu buồn bã như thế cũng lo lắng, đây là lần đầu ông thấy hai vợ chồng họ như vậy. Pháp Kiều nằm sấp xuống giường, là anh cố tình tránh mặt cậu. Cậu cũng đâu phải cố ý ném cái gối vào mặt anh đâu . Sao anh...lại nhỏ mọn như vậy chứ !? Hai dòng nước ấm chảy dài trên khuôn mặt nhỏ, cái cảm giác lạc lỏng và cô đơn này rất khó chịu.

Đó là lần đầu tiên, Minh Hiếu giận Pháp Kiều, tuy chỉ là trò đùa của anh nhưng nó đã khiến cho cậu cảm thấy rất buồn... Khóc mệt rồi, cậu ngước mắt nhìn chậu hoa lavender đặt ở trên chiếc bàn gỗ trắng gần cửa sổ, cậu nằm nghiêng, đưa bàn tay lên che ánh nắng buổi ban mai đang chiếu vào phòng. Đôi mắt to tròn đọng nước chớp nhẹ, cậu muốn nói chuyện với anh .... Cậu nằm khóc cũng đã lâu, Pháp Kiều bước xuống giường, đi ra khỏi phòng, cậu đi thẳng ra vườn hoa. Hoa lavender đã có nụ, một vài bông đã nở, bàn tay nhỏ bé chạm vào những nụ hoa màu tím, cậu thở dài... Nhớ anh quá....!!!

"Thiếu gia, cậu nên ăn sáng đi ạ !?" -Quản gia bước tới gần cậu, cung kính nói, đã hơn 7 giờ, cậu không ăn sáng để ông ông chủ biết được ông sẽ bị trách phạt mất.

Cậu đứng dậy lấy bình tưới nước, tưới những nụ hoa màu tím, nhẹ nhàng trả lời "Cháu không đói. Không cần."

"Nhưng mà, như vậy ông chủ sẽ..."

"Không sao, anh ấy sẽ không trách bác đâu." - Cậu cắt ngang, quay đầu lại, trên môi nở nụ cười miễn cưỡng nhìn ông.

"Thiếu gia...tôi là người làm nên có thể hỏi điều này là không phải."

"Chuyện gì ạ." - Ánh mắt vẫn chú tâm vào vườn lavender, cậu nhẹ giọng hỏi.

"Cậu với ông chủ cãi nhau sao ?" - Ông ấp úng hỏi, vì ông cũng hơi lo lắng cho cậu, đây là lần đầu ông thấy anh và cậu cãi nhau. Không khí trong nhà đột nhiên lại tăng cao lên. Nghe câu hỏi của ông, cậu khựng lại... đôi mắt rũ xuống, cậu im lặng không nói, lão quản gia cũng đủ biết câu trả lời. Ông suy nghĩ một hồi rồi lại tiếp tục nói "Thiếu gia, sao cậu không làm cơm đem đến cho ông chủ ?"

"Cơm !?" - Pháp Kiều ngước mắt nhìn.

"Phải, tôi thấy mỗi lần ăn cơm do cậu nấu, ngài ấy đều rất vui."

"A ! Phải rồi. Vậy buổi trưa cháu sẽ đem cơm cho anh ấy !" - Pháp Kiều híp mắt nói. Khuôn mặt cậu tươi tắn hẳn lên. "Cảm ơn bác." - Cậu cúi đầu cảm ơn ông. Sau đó chạy vào nhà. Quản gia thở phào nhẹ nhỏm. Xem ra, ông cũng có ích trong chuyện giảng hòa đó chứ. Pháp Kiều đang nghiên cứu bữa trưa cho anh. Còn vị chủ tịch cao quý kia thì đang vô cùng khó chịu ở công ty.

- Công ty Trần gia! In : phòng họp....

Tại căn phòng được bao quanh các lớp kính trong suốt cứng chắc, trên chiếc ghế của chủ tịch được đặt ở đầu chiếc bàn dài. Minh Hiếu ngồi chống cằm, tay còn lại vô thức nhịp trên bàn. Cặp mắt màu hổ phách sắc bén liếc nhìn khung cảnh bên ngoài qua cánh cửa sổ . Mọi người trong phòng họp đang lo lắng sợ hãi, cuộc họp này vô cùng căng thẳng. Vị chủ tịch thường ngày rất chú tâm vào công việc nhưng sao hôm nay lại lơ đễnh đến thế. Cả phòng họp như rơi xuống hàm băng. Bản báo cáo kết thúc, giám đốc bộ phận sản xuất run run nói "Thưa... Chủ tịch...bản báo cáo c...của tôi đến đây là hết "

Minh Hiếu quay lại, anh đứng dậy, hai tay đút vào túi quần, khuôn mặt lạnh tanh, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo phát ra - "Lần sau, tôi muốn thấy bản báo cáo tốt hơn. Và năng suất làm việc tốt hơn." Rồi sải bước đi ra ngoài. Thành An và Bảo Khang đi theo sau. Cả căn phòng đều thở phào nhẹ nhỏm, đây rõ ràng là bản báo cáo tốt nhất, hay nhất và xác thực nhất vậy mà anh lại nói là muốn một bản báo cáo khác tốt hơn ..... Chậc ! Cả phòng đồng loạt thở dài rồi mở cửa đi ra.

"Ơ trần tổng yêu quý, tại sao hôm nay anh lại khó chịu thế hả ?" - Thành An bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa trong phòng của Minh Hiếu anh nhoẻn miệng cười.

"Liên quan gì đến mày ?"

"Chắc không phải là do Kiều đấy chứ?" - Bảo Khang xen ngang, vẻ mặt vô cùng thích thú lên tiếng.

"Hai đứa bây ăn không ngồi rồi vậy sao?" -Anh chán chường lật những tập hồ sơ nói

"Ấy, tụi tao rõ ràng là đang quan tâm và hỏi han mày mà." - Thành An trả lời

"Quay về làm việc, nếu như hai bây không muốn bị đuổi."

"Này , cái thằng...!?" - Bảo Khang và Thành An bất mãn hét lên. Nhưng dù là thế anh vẫn chú tâm vào công việc đang làm. Bỏ mặc hai tên kia đang hậm hực bỏ ra ngoài. Minh Hiếu chợt dừng bút. Không biết cậu bây giờ đang làm gì ? Đã dậy ăn áng chưa !? Hừm....một ngày không nói chuyện với cậu anh không thể chịu được rồi. Coi bộ, chiều nay về nhà anh phải "hết giận" thôi. Minh Hiếu bấm một dãy số dài, sau đó cất tiếng "Mọi chuyện thế nào ?"

"-------"

"Được rồi."

"-------"

Minh Hiếu nghe xong liền cúp máy, lão quản gia nói cậu dậy từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho anh sao ? Nhưng, sáng nay cậu đã bỏ bữa. Minh Hiếu có chút tức giận...cậu đúng là đồ ngốc mà...chỉ vì vậy mà bỏ bữa sao ? Như vậy làm sao có đủ dinh dưỡng, chẳng phải cậu ăn rất khoẻ sao ??? Coi bộ việc này quả thật không thể kéo dài được rồi !

Buổi trưa, Pháp Kiều chuẩn bị xong đồ ăn trưa cho Minh Hiếu. Tâm trạng cậu hiện tại đang rất vui, từ sáng đến giờ cậu đã nghỉ ra rất nhiều cách để giảng hòa với anh, cầm túi cơm đi ra xe.

"Thiếu gia, người muốn đi đâu." - Tage mở cửa xe, cung kính hỏi.

"Tôi muốn đến công ty."

"Vâng." - Tage gật đầu, rồi vòng sang bên lên xe, rời khỏi Trần gia. Dừng trước tòa cao ốc, Pháp Kiều bước xuống, nhân viên công ty đã biết cậu, vì vậy khi thấy cậu xuất hiện, mọi người đều cúi đầu chào.

"Cho hỏi chủ tịch có ở trong phòng không vậy " - Pháp Kiều bước đến quầy lễ tân, vui vẻ cất tiếng.

"Thưa, chủ tịch vừa đi ra ngoài rồi ạ." -Nhân viên lễ tân cung kính đáp.

"Bao giờ anh ấy về ?"

"Thưa, chắc có lẽ sẽ hơi lâu ạ."

"Vậy sao ?" - Cậu thở dài, anh ra ngoài vì công việc ắt hẳn sẽ rất lâu, cậu xé một tờ giấy trong quyền số nhỏ mang theo, ghi vài dòng rồi dán vào hộp cơm. " Phiền chị đưa cái này cho anh ấy dùm em nhé."" - Pháp Kiều gượng cười đặt cặp túi cơm lên bàn, rồi buồn bã ra về. Lúc nãy cậu đã nói Tage về trước, cậu lúc này cũng không muốn đi xe, Pháp Kiều sải bước khóe mắt cậu chợt cay, cậu tự hỏi là anh muốn tránh mặt cậu ?? Lúc cậu vừa rời đi một lúc thì Minh Hiếu trở về công ty.

"Chủ tịch, thiếu gia vừa mới đến. Ngài ấy nhờ tôi đưa cái này cho ngài." - Nhân viên lễ tân bước đến, cúi đầu chào rồi cất tiếng nói, Minh Hiếu đưa tay cầm lấy túi cơm rồi đi vào thang máy dành riêng cho chủ tịch. Anh nhìn trên mặt có tờ giấy màu hồng phấn khóe miệng khẽ nhếch lên khi thấy những dòng chữ xinh đẹp, ngay ngắn "Chồng à, đừng giận em nữa nhé. ! Đây là những món anh thích, bác đầu bếp đã chỉ em làm đó. Em cũng đã nếm thử rồi, rất vừa miệng. Chiều anh về sớm nhé. Ăn ngon miệng !" Minh Hiếu ngồi trên bàn làm việc., mở hộp cơm ra, đúng là toàn những món anh thích.

"Đã nếm thử rồi, chắc là ăn được."

Minh Hiếu lầm bầm, chắc là sẽ tốt hơn những món cậu nấu đêm giáng sinh...ăn thử một chút, rất ngon. Xem ra, tay nghề của cậu đã tiến bộ. Trong lòng Minh Hiếu như vừa ăn phải mật ngọt, hạnh phúc vô cùng. Thấy được cậu quan tâm như vậy cũng tốt, anh lại thay đổi quyết định lúc sáng là sẽ tiếp tục giả vờ giận cậu....

Pháp Kiều trở về nhà, trên tay cầm theo một túi đồ, cậu đi thẳng vào phòng. Lần này cậu phải dùng cách khác. Cậu đọc trên báo thấy người ta nói muốn chồng quan tâm hơn có rất nhiều cách, như là nịnh nọt, nũng nịu và...quyến rũ. Bây giờ anh đang giận cậu cách hiệu quả nhất có lẽ là quyến rũ. Vì anh khá háo sắc đối với cậu mà ! Pháp kiều mua một chiếc áo ngủ màu đỏ được làm bằng lụa, khá là mỏng, có khoét sâu, nếu cậu mặc vào chắc chắn sẽ rất quyến rũ, nhưng cậu thì lại không biết quyến rũ anh như thế nào, chợt nhớ đến lúc trước Thành An có rất nhiều bạn gái lại rất đào hoa, chắc anh sẽ biết rõ chuyện đó. Nghĩ ngợi xong cậu liền lấy điện thoại gọi cho Thành An. Tiếng chuông điện thoại vang lên nhưng vẫn chưa có người nghe máy, một lúc sau mới có tiếng nói phát ra.

"Anh... Anh An ! Em là Kiều đây."

"Ồ....có chuyện gì mà hôm nay vợ Trần tổng lại gọi cho tôi vậy ?" - Thành An bên kia rôm rả nói.

"Em...em có chuyện muốn hỏi anh."

"Chuyện gì ?"

"Làm thế nào để quyến rũ đàn ông." -

Pháp Kiều gượng gạo trả lời, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên , Thành An xém chút là bị sặc, anh thắc mắc hỏi "Quyến rũ ??"

"Phải, Minh Hiếu, anh ấy đang giận em Em...em muốn..."

"Em muốn cậu ta hết giận?"

"Đúng vậy."

"Vậy để anh chỉ em." - Thành An cười nói, dù là nghe trên điện thoại nhưng Pháp Kiều rất nghiêm túc lắng nghe. sau khi kết thúc bài giảng, Pháp Kiều hít 1 hơi thật mạnh, rồi bước xuống nhà, cậu nhờ quản gia phân phó mọi việc, hôm nay cậu muốn mọi người nghỉ làm sớm, để trong nhà chỉ còn cậu và anh. Quản gia cũng hiểu chuyện nên sai người dọn dẹp thật nhanh rồi nghỉ làm, còn ông thì phải chờ Minh Hiếu về báo cáo mới nghỉ được, đâu đó đã xong, cậu đi vào bếp chuẩn bị bữa tối cho hai người.

5h chiều, Minh Hiếu lái xe về nhà, trong nhà giờ chỉ có lão quản gia, ngoài ra chẳng thấy người làm nào cả.

"Chào ông chủ."

"Mọi người đâu ?"

"Thưa. Hôm nay thiếu gia cho mọi người nghỉ làm từ sớm, cả tôi cũng vậy ạ. Ngài đã về thì khi báo cáo xong tôi cũng nghỉ." -Quản gia cung kính đáp. Minh Hiếu nhíu mày khó hiểu. Cậu tính làm gì vậy. Vươn bàn tay to rộng và rắn chắc ra mở cánh cửa phòng ngủ của cậu và anh ra. Đôi mắt. Anh mở to nhìn bộ dạng của Pháp Kiều

"A.....a...anh...về rồi...sao ?" - Pháp Kiều giật mình lấy áo khoác che người lại, cậu đang thử cái áo ngủ lúc chiều mới mua thì đột nhiên cửa mở khiến cậu quấn quít kiếm thứ gì đó để che lại. Minh Hiếu đăm đăm nhìn cậu, trên người mặc chiếc áo ngủ bằng lụa đỏ khá mỏng, cậu khoét sâu để lộ đường cong lã lướt của Pháp Kiều, vì chiếc áo khá mỏng nên nội y của cậu mờ mờ khuất sau lớp vải đỏ. Làn da trắng mịn, tim cậu đập thình thịch chờ xem phản ứng của anh. Vậy mà anh lại đi lướt qua cậu mở tủ lấy quần áo rồi thản nhiên bỏ ra ngoài. Pháp Kiều há hốc mồm nhìn anh. Sao anh...không có chút phản ứng gì hết vậy ??? Trong lúc cậu hậm hực thì Minh Hiếu ở ngoài phòng đang rạo rực. Cậu trông thật rất quyến rũ, khiến cho anh như muốn nhào tới mà nuốt trọn. Phải kiềm chế lắm anh mới bình tĩnh được. Bảo bối của anh muốn dùng cách đó để anh hết giận sao ? Thật là đáng yêu !

Minh Hiếu tắm xong liền đi xuống sảnh ngồi xem tạp chí. Anh đưa mắt nhìn vào trong bếp, thấy Pháp Kiều đang nấu ăn, vẫn là chiếc áo ngủ đó nhưng cậu lại mặc thêm áo khoác bên ngoài, Minh Hiếu chăm chú nhìn cậu tất bật với đống thức ăn kia. Hồi lau sau lại dọn lên bàn. thấy cậu bước ra, Minh Hiếu quay mặt lại, như đang say sưa đọc báo. Thanh âm ngọt ngào, trong trẻo phát ra "Hiếu à, ăn cơm thôi." Minh Hiếu vờ như không nghe, vẫn chú tâm vào tờ báo, Pháp Kiều bặm môi, cậu hét lên "Minh Hiếu, ăn cơm ! Ăn cơm!"

"Em ăn đi" - Anh lạnh nhạt nói, vẻ như chẳng mấy quan tâm. Cậu nhíu mày lại, nhớ lại những gì Thành An đã nói trong điện thoại, nắm lấy cánh tay anh, cọ phần ngực vào sát tay anh, dùng giọng nũng nịu nhất gọi tên hoặc là kêu chồng à... Cậu nuốt nước miếng, hít một hơi thật là mạnh, dùng hết can đảm để làm như trên "Chồng à, đi ăn cơm đi. Em đói rồi ! Nhaa."

Minh Hiếu ngưng lại, cánh tay của anh đang bị phần trên của cậu cọ xát, ánh mắt vô tình nhìn xuyên qua lớp áo mỏng, đủ để thấy bộ ngực trổ mã của cậu. Nhịp tim chợt đập thật nhanh, cậu thật biết cách dụ dỗ anh, Pháp Kiều thấy anh không lên tiếng, lại nũng nịu, cọ xát tay anh hơn, giọng nói ngọt ngào lại tiếp tục vang lên "Chồng à...".

Minh Hiếu đưa mắt nhìn cậu, tuy ngoài mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong can tâm lửa dục đang từ từ trỗi dậy. Pháp Kiều tiến sát hơn, ghé vào tai anh thối khí "Đừng giận em nữa mà." Bàn tay nhỏ bé đặt lên lồng ngực vạm vỡ của Minh Hiếu, cậu ngước mắt nhìn anh. Anh vẫn bình tĩnh nhìn bộ dạng đầy khiêu gợi của cậu, cánh tay anh bị kẹp giữa ngực cậu, khiến cho bộ ngực bị ép lại, giương lên hơn. Chính lúc này anh thật muốn nuốt trọn cậu. Mà....hành động mời gọi này là ai chỉ cho cậu vậy ? Nghĩ đến đây, mày đẹp nhíu lại, anh đưa tay nâng cầm cậu lên, nghiêm nghị cất tiếng

"Là ai dạy em"

"ừm?"

"Anh...hỏi làm gì ?" -Pháp Kiều ngỡ ngàng nói, cậu không phải lại chọc giận anh chứ !?

"Trả lời !?"

"Là...là do Thành An dạy, em...gọi hỏi anh ấy !?"

Minh Hiếu im lặng, thì ra là cái tên chết tiệt kia tiêm vào đầu cậu những thứ như thế này. Thấy mặt anh hầm hầm, cánh tay mảnh khảnh níu lấy vạt áo anh, khẽ nói "Anh...đừng giận nữa !"

"Em...xin lỗi...!" - Pháp Kiều nắm chặt lấy áo, cậu kìm nước mắt lại, dù chỉ là một tiếng nấc nhẹ cũng không dám.

Anh nhìn cậu, ánh mắt dịu lại, giọng anh trầm thấp mà ấm áp, chợt vang lên

"Em sợ anh !?"

"Vâng!"

"Tại sao?"

"Em...sợ anh giận ! Lúc giận...anh bỏ mặc em, em rất cô đơn....rất buồn..." - Từng giọt thuỷ tinh lấp lánh rơi xuống bàn tay đang nắm áo của Pháp Kiều không phải cậu cố ý chọc cho anh giận... phải cảm nhận từng sự lạnh lùng của anh đối với cậu thật rất khó chịu... Anh vòng tay ôm chặt cậu, cảm nhận hương thơm dịu nhẹ của hoa oải hương từ trên người cậu cưng chiều nói - "Sẽ không giận nữa. Không cần phải khóc."

"Thật sao ?"

"Phải !" - Anh buông cậu ra, lau khoé mặt ướt đẫm của Pháp Kiều, đặt lên trán cậu một nụ hôn, khoé miệng anh giương lên tạo một đường cong hoàn hảo "Em nghĩ cách này sẽ khiến anh hết giận."

"Vâng" - Pháp Kiều ấp a ấp úng trả lời, khuôn mặt bỗng chốc ửng đỏ lên ... Minh Hiếu đưa mắt nhìn cậu, chắc sau này anh sẽ không giả vờ giận cậu nữa đâu. Như vậy cậu sẽ không hỏi tên kia, hắn sẽ nói đủ thứ, tiêm nhiễm vào đầu cậu những thứ bậy bạ, như vậy chẳng phải bảo bối của anh sẽ bị ô nhiễm sao . Nghĩ đi nghĩ lại, anh cười tà, coi bộ lần này giận cậu cũng không phải là không tốt, nhìn xem, cậu lúc nãy không phải là đang mời gọi anh sao.... Vẫn nụ cười tà ấy, anh cất tiếng - "Em muốn quyến rũ anh." Pháp Kiều khó hiểu, đăm đăm nhìn Minh Hiếu. Anh đưa tay kéo áo khoác xuống, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu khẽ nói

"Không tệ"

"Anh...muốn làm gì ?"

"Là do em quyến rũ anh đấy nhé..."

Pháp Kiều im bặc, không dám nói thêm lời nào. Anh hết giận cũng tốt nhưng mà...còn việc anh muốn ăn cậu thì...không tốt tí nào...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip