Chương 1: Học sinh mới

Dù đã qua mùa đông nhưng thời tiết vẫn còn se se lạnh, cửa sổ trong phòng giáo viên gần như đã được đóng kín.  Cô Trương mặc áo khoác kín mít, kéo khóa lên tới tận cổ vì lạnh. Cô chỉnh lại cặp kính rồi xem lại hồ sơ học sinh, sau đó đưa mắt nhìn qua cậu học sinh đang ngồi ngay ngắn ở trước mặt mình.

"Em là học sinh mới vừa chuyển từ thành phố lớn tới đây học sao?"

"Vâng ạ."

Cậu bạn kia gật đầu, cô Trương lại nhìn cậu từ trên xuống không biết đang suy nghĩ cái gì. Trường cấp ba trước đây cậu ta học là trường có thành tích cao trong suốt mấy năm qua, học bạ năm lớp mười của cậu cực kì tốt. Một học sinh xuất sắc như vậy tự dưng chuyển tới học ở một ngôi trường bình thường hẳn là phải có lí do gì đó. Về phía gia đình cũng không được tiết lộ, chỉ biết là vẫn có người giám hộ. Lúc nhận hồ sơ học sinh là vào hai hôm trước, thầy hiệu trưởng chỉ nói với cô đây là học sinh mới sẽ được xếp vào lớp cô, ngoài ra chẳng nhắc gì thêm về tình huống của cậu. Kể cả có buổi gặp mặt phụ huynh để nói chuyện hay bàn bạc cũng không có luôn.

"Em tên là Lưu Diệp nhỉ? Cô có thể hỏi lí do vì sao em lại chuyển trường không?"

Lưu Diệp im lặng vài giây rồi hỏi: "Không ai đề cập tới chuyện này hết ạ?" 

Cô Trương có hơi mờ mịt khi nghe cậu nói vậy, thậm chí cô còn nghĩ cậu đang không nghe được câu hỏi của mình.

"Cô mới nhận tin em tới lớp sáng nay thôi, gấp quá nên cô cũng không hỏi nhiều lắm." Cô Trương nói, "Vậy em có thể nói lí do em chuyển trường không?" 

Lưu Diệp trầm ngâm một chút rồi nói: "Em có thể không trả lời được không cô? Chuyện này có hơi khó nói." 

Cô Trương hơi nhíu mày. Cách nói chuyện của cậu học sinh này rất lễ phép, nhã nhặn, xem ra cũng khá ngoan. Mà kể cũng không ngạc nhiên lắm, nhìn vào thành tích và hạnh kiểm tốt của cậu trong hồ sơ cũng có thể đoán ra mà. Cơ mà lai lịch cậu học sinh này được bí ẩn quá, cô tự dưng lại thấy cậu không đơn giản cho lắm. Cô muốn nói chuyện để tìm hiểu thêm về học sinh mới nhưng kết quả cậu bạn này chẳng hó hé điều gì.

Năm nay lớp cô nhận chủ nhiệm có số học sinh ít nhất trong khối, từ đầu năm tới giờ tính cả cậu bạn mới này thì đã có hai học sinh mới chuyển tới lớp cô rồi. Người đầu tiên cũng thuộc diện chuyển trường giữa chừng, tai tiếng không tốt lắm. Bây giờ tới cậu học sinh bí ẩn này cũng làm cô thấy không an tâm theo. Thế nhưng sắp vào tiết rồi nên cô không tiện hỏi nhiều, trước mắt cứ quan sát học sinh mới này vậy.

"Thôi được rồi, một lát nữa hết giờ ra chơi thì em lên lớp với cô. Hôm nay coi như là buổi học đầu tiên của em." Cô Trương nói, "Vì em chuyển trường hơi gấp nên vẫn chưa có đồng phục cho em, nếu có giáo viên hỏi thì em cứ nói thế là được nhé."

"Em hiểu rồi, cảm ơn cô ạ." Lưu Diệp gật đầu.

Sau giờ ra chơi mới tới tiết của cô chủ nhiệm, trước khi hết giờ cô dẫn Lưu Diệp tới phòng chức năng để lấy bàn ghế đem lên lớp. Từ đầu tới cuối cô nói gì cậu bạn mới này cũng ngoan ngoãn nghe theo, cảm giác rất khác với đám học sinh phá phách trong lớp mà cô đang dạy, hay nói rộng hơn là đa số học sinh ở trường này.

Vì vừa rồi là giờ ra chơi nên các học sinh rất ồn ào, có tiếng chuông rồi vẫn chưa tự giác về chỗ ngồi của mình. Lúc cô Trương bước tới cửa lớp vẫn còn nghe thấy tiếng chửi thề của một nam sinh, ngay sau đó là tiếng cười hô hố của bạn bè trong lớp. Cô thở dài đẩy mạnh cửa ra vào lớp, trừng mắt nhìn về phía cậu nam sinh kia. Cả lớp nghe thấy tiếng động liền hốt hoảng trở về chỗ, có đứa gấp tới nỗi còn kéo bàn lệch hẳn ra khỏi chỗ. 

Cô Trương hùng hổ đi thẳng lên bục giảng, đập mạnh tay lên bảng đen rồi quát: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Sau tiếng chuông thì tự giác ngồi yên trong lớp chờ giáo viên tới đi chứ!"

Lưu Diệp đứng bên ngoài cửa lớp ngỡ ngàng nhìn cô, nghi ngờ cô giáo ở phòng giáo viên khi nãy và người hiện giờ không phải là một. Với vóc người hạn chế của cô, Lưu Diệp không nghĩ giọng cô có thể lớn tới mức như vậy.

"Còn bảng đen nữa, đã dặn bao nhiêu lần rồi!" Cô vừa nói vừa vỗ mạnh lên bảng, bụi trắng thi nhau bay đầy ra ngoài, "Tới tiết của tôi thì phải lau sạch bảng. Hay mấy anh chị muốn đứng học cho đến khi hết tiết?"

Cô vừa dứt lời, hai học sinh ngồi giữa lớp mau chóng chạy lên lấy khăn lau bảng rồi chạy ra ngoài. Lưu Diệp nhanh chóng đứng nép qua một bên cho hai người họ đi, sau đó đi vào lớp. Cả lớp từ nãy giờ đã chú ý tới cậu rồi nhưng vì cô Trương đang nổi đóa nên không ai hỏi, lúc này mới có người dám giơ tay ý kiến. 

"Cô ơi, ai đứng trước lớp mình thế?"

Cô Trương nhìn qua Lưu Diệp, sau đó ngoắc cậu vào đứng giữa bục giảng. Mấy đứa học sinh đang chán nản vì bị mắng từ nãy giờ đột nhiên sáng mắt lên, chắc là cảm thấy sẽ có chuyện gì đó thú vị xảy ra. 

"Đây là học sinh mới của lớp mình, tên là Lưu Diệp. Từ giờ bạn sẽ học cùng với chúng ta."

Cả lớp đồng loạt ồ lên. Cô Trương vỗ vào vai Lưu Diệp, nói cậu tự giới thiệu bản thân trước lớp. Lưu Diệp hơi nhướn mày, không phải nãy giờ cô đã giúp cậu giới thiệu hết rồi sao? 

Cậu đứng đối diện với mấy chục ánh mắt đang nhìn mình một cách hứng thú, cuối cùng hắng giọng nói: "Tôi là Lưu Diệp, từ trường khác chuyển đến."

Cả lớp im lặng nhìn cậu, cả cô Trương cũng ngây người ra. Vì cho rằng cậu bạn mới này còn ngại nên cô hỗ trợ cậu: "Hết rồi hả? Em không muốn nói thêm gì nữa sao?" 

"Nói thêm cái gì nữa ạ?" Lưu Diệp giương mắt nhìn cô. 

"Thì..chẳng hạn như mong được mọi người giúp đỡ hay mong được làm quen với mọi người." 

Chắc là nói xong cũng tự thấy lời giới thiệu này trẻ con quá, không hợp với lứa thiếu niên như cậu, đặc biệt là không hợp với phong cách phá phách của cái lớp này nên cô Trương cũng thấy ngại. Lưu Diệp nhìn một vòng lớp, dù ai cũng chăm chú muốn nghe xem cậu nói gì nhưng trong đó cũng có phân nửa ánh mắt thể hiện ý "Để xem cậu nói cái gì." Đứng trước một đám người không quen biết với ánh mắt không có thiện chí làm cậu không dễ chịu chút nào, chỉ muốn kết thúc cái màn giới thiệu nhàm chán này.

"Vậy thì mong sẽ làm quen được với mọi người." Lưu Diệp miễn cưỡng lặp lại theo ý cô, "Em có thể về chỗ ngồi được không cô?" 

Cả lớp bắt đầu xì xầm. Cô Trương thấy Lưu Diệp có vẻ không thoải mái nên không ép cậu nữa, chỉ đành thở dài rồi chỉ tay về phía cuối lớp. 

"Em đem bàn xuống dãy kia ngồi đi, đằng sau cái bàn trống đấy." 

Bàn ở trong lớp là bàn đơn, mỗi dãy hầu như đã kín hết bàn, chỉ có dãy của Lưu Diệp bị trống bàn cuối. Lưu Diệp đặt bàn mình sau bàn trống đó, thắc mắc không biết phía trước là của ai. Nếu không có người thì cô Trương đã bảo cậu ngồi ở đây rồi, cần gì phải lấy thêm bàn. Vậy chỉ có thể là người này chưa tới lớp, ngủ quên hay nghỉ học gì đó. 

Trước khi bắt đầu tiết học, cô Trương phổ cập lại chút thông tin cho Lưu Diệp. Hai tuần nữa cả trường sẽ có kì thi giữa kì, cô còn dặn dò cả lớp ôn bài kĩ một chút để không bị điểm thấp như học kì trước. Đặt bàn ở cuối lớp xong, Lưu Diệp lại đứng dậy lên bàn giáo viên nhận đề cương ôn thi dày cộm về. Vừa mới chuyển tới đây mà phải nhận đề ôn thi rồi, nghĩ tới cũng thấy ngán ngẩm. 

"Được rồi, cả lớp mở đề số 13 ra." Cô Trương đứng dậy, "Cô sẽ mời một vài bạn lên bảng sửa. Bài tập cô đã giao từ hai hôm trước rồi, hôm nay ai mà bảo chưa làm hay không biết làm mấy câu cơ bản này thì ăn điểm không vào sổ nhé." 

Cả lớp ngao ngán thở dài, có đứa còn nằm sấp xuống bàn để trốn không bị gọi. Cô Trương gọi một vài cái tên lên rồi bảo họ tự chia bảng làm bài. Lưu Diệp cũng lật đề 13 ra, vì mới nhận đề nên chắc là cô Trương sẽ không gọi cậu lên bảng nhưng cậu vẫn bấm bút bắt đầu làm bài, dù sao bây giờ chẳng có việc gì làm.

Đề của cô chủ nhiệm đưa cho cậu khá dễ làm, lúc cậu làm xong trên bảng vẫn còn đang giải đến nửa tờ đề. Lưu Diệp vốn định làm luôn mấy tờ đề sau nhưng ngẫm lại thấy không có tâm trạng lắm nên cậu cứ thất thần ngồi đó nhìn một vòng quanh lớp. Bên trái Lưu Diệp là một cậu học sinh nam đang viết lia lịa, trên bàn để một đống giấy nháp trông như đang nghiêm túc làm bài. Nhìn dáng vẻ hấp tấp và cứ liên tục kéo áo người ngồi đằng trước mình nói chuyện thì có vẻ như hai người này đang nhanh chóng chép cho xong bài tập chưa làm. 

Cậu lại nhìn sang hướng khác, có mấy tên dựng tập che chắn lại rồi cúi đầu xuống bàn nghịch điện thoại. Cô Trương đang lo sửa bài trên bảng nên không để ý, hoặc chẳng thèm nói đến. Lưu Diệp chán nản nằm xuống bàn theo, cầm bút viết nguệch ngoạc lên giấy nháp. Không biết là đang suy nghĩ tới cái gì đó, cậu dừng bút lại rồi nắm chặt tờ giấy trên tay, nhét vào trong hộc bàn.

"Dương Thành, câu cuối em lên bảng làm đi." Cô Trương đứng ở trên bục chỉ xuống.

"Ơ? Em á?" 

Người ở bên trái lên tiếng, Lưu Diệp cũng vô thức nhìn qua. Cậu thấy được vẻ mặt hoảng hốt của cậu bạn kia, cả người có vẻ như cũng bị đứng hình luôn.  

"Trong lớp còn ai có tên Dương Thành nữa đâu." Cô nói.

"Nhưng mà câu cuối...." Dương Thành đứng lên, hoang mang nhìn vào tờ đề, "Câu cuối khó lắm cô ơi."

Cô Trương nhìn lại vào tờ đề, sau đó hỏi cả lớp: "Trong lớp ai chưa làm câu này thì giơ tay lên cho cô biết." 

Cả lớp không một tiếng động, cũng chẳng có cánh tay nào giơ lên. Cô Trương khoanh tay lại, nghiêm nghị nhìn về phía Dương Thành: "Vậy là ai cũng làm được, nếu không biết làm thì bước lên đây tôi chỉ cho em biết."

Dương Thành ngớ người, đành phải bước lên bảng làm. Lưu Diệp còn nghe thấy tiếng cậu ta lầm bầm nói: "Có đứa nào biết làm đâu, hèn vừa thôi." 

Lưu Diệp cũng nhìn thử câu cuối của tờ đề, cậu làm xong còn chẳng nhớ nó là câu nào. Đối với cậu mỗi câu trong đề này đều có độ khó y chang nhau, nếu so với đống đề cương ở trường cũ thì chẳng khiến cậu nhọc công suy nghĩ cho lắm. 

Nhưng chắc là mức độ này vẫn đủ để làm khó những người khác, chẳng hạn như cậu bạn kia lên bảng ú ớ gần năm phút cũng chẳng biết nên đặt phấn viết cái gì. Cô Trương thì lại bày ra vẻ mặt chán không buồn nói, sau đó đuổi cậu ta về chỗ ngồi. 

"Mấy bài tập dễ như thế này mà mấy cô cậu còn làm không được thì năm sau có học nổi không?" Cô Trương lớn tiếng nói, "Nếu ngày nào cũng siêng năng làm bài thì đã giải được mấy câu đơn giản như thế này rồi." 

Mấy đứa ngồi bàn cuối có hơi lơ đễnh, có vẻ không quan tâm lắm. Cô Trương tức giận đặt thước kẻ xuống bàn, sau đó cầm phấn lên định tự sửa bài cho cả lớp. Nhưng giữa chừng cô ngừng tay lại, đột nhiên nhìn xuống bàn Lưu Diệp. 

"Phải rồi, Lưu Diệp. Em thử lên giải câu này đi." 

Lưu Diệp bất thình lình bị chỉ điểm như thế cũng có hơi ngạc nhiên, có vài đứa trong lớp còn quay đầu lại nhìn cậu. Cô Trương cũng không hỏi cậu có biết làm hay không mà cứ trực tiếp bắt cậu giải bài luôn. Lưu Diệp chẳng có cơ hội từ chối, cậu đành phải đứng dậy đi lên bảng. Đương nhiên cậu sẽ làm bài một cách trơn tru, nhưng chuyện sau đó mới là thứ khiến cậu quan ngại.

"Lời giải và kết quả đúng rồi. Làm tốt lắm!" Cô Trương cười cười rồi lại quay xuống nói với lớp. "Thành tích trước đây của Lưu Diệp tốt lắm đấy, các em có thể học hỏi thêm từ bạn ấy." 

Lưu Diệp khẽ cau mày, thầm than một tiếng. Cậu ném phấn vào trong hộp rồi nhìn xuống cả lớp. Quả nhiên có khá nhiều ánh mắt hỗn tạp đang nhìn chăm chăm vào cậu, hầu hết đều tỏ ra khó chịu cứ như muốn bày tỏ rằng "Mày là cái thá gì mà bọn tao phải học hỏi?"

Lời nói vừa rồi của cô giáo có lẽ đã làm động chạm một vài người trong lớp này, bọn họ nhìn Lưu Diệp như thế có thể là vì tự ái hoặc chỉ đơn giản là ngứa mắt cậu. Dù cô nói như thế vì muốn chấn chỉnh lại ý thức của từng đứa nhưng lại vô tình đẩy Lưu Diệp vào tình huống khó xử. Cậu không quan tâm ánh nhìn của mấy đứa đó nữa, cứ đi thẳng xuống bàn của mình. Cậu bạn tên Dương Thành kia khi nãy bị đuổi xuống để cho cậu lên làm thay cũng bày ra vẻ mặt khó chịu không kém. 

Xem ra bị đẩy vào chỗ khó xơi rồi, Lưu Diệp nắm chặt tay trong túi quần. Mặc kệ đi, cố gắng yên ổn cho tới hết năm học này là được.

Sau tiết toán của cô chủ nhiệm là tiết lịch sử, thầy lịch sử vừa vào lớp đã giảng bài luôn, còn chẳng thèm để ý gì tới học sinh duy nhất không mặc đồng phục ở cuối lớp. Tiết học trôi qua rất nhạt nhẽo, nhìn đâu cũng thấy người nằm dài trên bàn, chẳng biết có đọng lại chữ gì trong đầu không. Cuối cùng khi tiếng chuông ra về reo lên, tất cả học sinh mới như được giải thoát.

Lưu Diệp thở phào, cuối cùng cũng được đi về. Cậu chờ từ nãy giờ chỉ muốn xách cặp lên rồi chạy thẳng về nhà thôi. Nhưng ngoài dự đoán của cậu, có một người từ bàn trên cùng cầm điện thoại đi xuống chỗ cậu. Người này là lớp trưởng của lớp, nói là muốn kết bạn để thêm cậu vào nhóm chat riêng. Vì có người chủ động bắt chuyện trước nên có một số người cũng bắt đầu hùa theo hỏi thăm cậu. 

"Lưu Diệp, cậu là người ở đâu đến thế?" 

"Thành tích cậu tốt lắm à? Cậu từng học ở đâu vậy?" 

Lưu Diệp lấy điện thoại cho lớp trưởng quét mã, còn chưa kịp trả lời thì một người nào đó đột nhiên lên tiếng: "Thành tích tốt mà chuyển tới đây thì chắc chắn có vấn đề rồi đúng không?" 

Mấy người xung quanh đều im lặng. Lưu Diệp tắt điện thoại đi, nhìn về phía cái tên vừa nói ra câu đó. Tên kia ngồi bên dãy ngoài cùng bên phải của lớp, lúc này mới đeo cặp lên ung dung đi tới gần chỗ Lưu Diệp. Hắn bỏ tay vào túi quần, khinh khỉnh nhìn cậu. 

"Lớp mười một rồi còn phải chuyển trường. Chắc không phải vì mày có vấn đề gì với trường cũ đâu nhỉ?" 

Bây giờ gần cuối năm lớp mười một rồi, năm sau là lớp mười hai. Thời gian này chuyển trường đúng là khá nguy hiểm ở nhiều mức độ, quan trọng nhất là trình độ giảng dạy ở từng trường không giống nhau. Chỉ cần có chênh lệch thì dù thành tích ở mức độ nào bị chuyển đi cũng là một thiệt thòi lớn. 

Lưu Diệp chuyển trường khá gấp nên cậu cũng chưa tìm hiểu kĩ ngôi trường này như thế nào, chỉ biết người đàn bà kia chắc chắn sẽ không ném cậu vào ngôi trường tốt đẹp gì. Nhìn đám người đang vây quanh mình với ý định tọc mạch và trêu ghẹo như thế này cũng có thể hiểu được chút gì đó rồi.

"Tha cho người mới đi, Trương Tân." Một người cợt nhả nói. "Cô Trương có vẻ thích nó đấy." 

"Tao đã làm gì đâu, tao chỉ muốn tìm hiểu người mới tới lớp mình là người như thế nào thôi mà." Người tên Trương Tân kia ngồi lên bàn trống kế bên Lưu Diệp, nhìn cậu với vẻ thách thức, "Nhìn mày thế này chắc không tới mức làm trò ngoan giả vờ khóc lóc rồi mách giáo viên chủ nhiệm đâu nhỉ?"

Lưu Diệp không trả lời, chỉ nhíu mày nhìn hắn. Những học sinh khác trong lớp hầu như đã ra về hết, chỉ còn lại vài người muốn hóng chuyện ở lại lớp. Mấy thằng đi cùng Trương Tân mặt mày ai cũng hách dịch như nhau, cả đám đều đang nhìn Lưu Diệp muốn nghe câu trả lời của cậu. 

 "Mày thấy cái bàn trống ở trước mặt không? Thằng đó cũng là học sinh chuyển trường giống mày." Trương Tân chỉ bàn trước mặt cậu, "Trước đó nó cũng học trường tốt đấy nhưng vì ẩu đả mà bị đuổi học."

"Không có cậu ta ở đây nên mày mạnh miệng quá nhỉ?" Dương Thành cũng ở lại lớp hóng trò vui, cậu ta xen vào nói.

Lưu Diệp nhìn Trương Tân. Tên này hẳn là một trong mấy thành phần luôn nghĩ mình là nhất, ai cũng phải nghe theo mình ở trong lớp. Nghe bọn họ nói thì người ngồi ở bàn trống trước mặt Lưu Diệp không phải là người đơn giản, hẳn là từng có mấy cuộc đối thoại như thế này và đã làm bẻ mặt Trương Tân rồi. Bây giờ rõ ràng Trương Tân đang muốn xem mức độ ảnh hưởng mà Lưu Diệp có thể gây ra để có thể bài trừ trước. 

Mấy đứa con gái ở phía xa đang ngồi trên bàn bấm điện thoại liên tục, chắc là đang chờ có gì thú vị là sẽ gửi vào trong nhóm chat ngay. Lưu Diệp gõ gõ bàn, sắc mặt vẫn bình tĩnh như không. Cậu không muốn gây sự, cũng chẳng muốn làm thân với ai, cứ thui thủi một mình cho tới hết năm học là được. Thế nhưng mới ngày đầu nhập học đã bị tên đại ca tự phong này nhắm tới, cậu cảm thấy cho dù có im lặng thì cũng chưa chắc mấy ngày tới sẽ được bỏ qua. 

Lưu Diệp đứng bật dậy, lườm Trương Tân một cái rồi nói: "Đúng là tao bị đuổi khỏi trường. Mày có ý kiến gì à?"

Thấy cậu phản kháng lại, Trương Tân có vẻ thấy hứng thú hơn. Hắn cười khẩy: "Biết ngay mà, đã tới đây thì chẳng phải học sinh chăm ngoan gì rồi. Mày làm tới mức độ nào? Đánh nhau? Trộm cắp"

Lưu Diệp nhướn mày, cậu bỏ tay vào túi quần đi tới chỗ Trương Tân. Trương Tân đang vô tư đung đưa chân, thấy thế định nhảy xuống đất ngay để phòng hờ bị đánh úp nhưng Lưu Diệp đã bước tới giữa hai chân hắn rồi. Hắn cảm thấy bị đe dọa, giơ tay lên định đẩy Lưu Diệp ra thì bị cậu bắt lấy tay rồi siết chặt. Không những Trương Tân mà tất cả học sinh hiện đang vây quanh đây nghe đểu ngơ người ra nhìn Lưu Diệp, ánh mắt hiện rõ vẻ không thể tin tưởng được.

"Đệt mẹ? Mày làm cái..." Trương Tân nheo mắt lại vì đau, co tay lại muốn giật ra.

"Câm miệng đi, không phải việc của mày." Lưu Diệp cắt ngang, giọng nói cậu nhẹ nhàng tới mức làm Trương Tân thấy rùng mình. Cậu vốn định nói xong câu này thì sẽ đeo cặp bỏ đi, nhưng nghĩ lại một hồi, cậu đột nhiên quay đầu lại rồi khẽ nhếch miệng lên. "À nhưng nếu mày thật sự muốn biết mức độ là gì thì tao suýt phải vào trại cải tạo thanh thiếu niên đó."





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip