3
Hôm nay có lẽ là một ngày rãnh rỗi của tôi , ở Bang vẫn không có gì đáng lo , quán bar thì yên ổn làm ăn , mấy phi vụ giao dịch cũng vừa hoàn tất . Tôi dành cả ngày ở biệt thự của mình để nghỉ ngơi và thư giản . Ngồi tựa đầu ở chiếc ghế sofa của phòng khách , mùi trầm hương ngà ngà thơm nhẹ lan tỏa , tôi cầm trên tay khẩu súng của mình mà chăm chú lau lấy lau để , đặt ánh nhìn đâm chiêu lên khẩu súng như nhìn ngắm một con thú cưng .
Chợt tôi lại nhớ đến anh , Jimin ! Rốt cuộc anh còn sống hay đã chết. Tại sao linh tính cứ không ngừng mách bảo tôi rằng anh vẫn còn sống , vẫn còn tồn tại trên thế giới này. Cũng nhờ vào linh cảm của mình nên suốt 3 năm qua tôi đã âm thầm giấu JungKook thuê thám tử tiếp tục tìm kiếm Jimin ở khắp nơi .Thử hỏi ! Trên thế giới này có bao nhiêu người , như vậy chẳng phải là mò kim đáy biển hay sao . Là vì một thứ gọi là tình yêu nên tôi vẫn cố chấp nuôi hi vọng rằng sẽ tìm được Jimin . Tôi sẽ đợi , cho dù là cả đời tôi cũng sẽ đợi . Nhìn vào khẩu súng đã nhuộm đầy máu người tôi lại nghĩ bâng quơ , nhớ đến những kỉ niệm lúc trước . Chính anh là người dạy cho tôi bắn phát súng đầu tiên , là người dạy cho tôi cách sống như thế nào giữa chốn thương trường này , anh khiến tôi thay đổi hoàn toàn trở thành một con người mạnh mẽ kiên cường hơn về thể xác lẫn tâm hồn . Cũng anh , chính là người cướp mất trái tim tôi , là người dạy cho tôi cách để yêu một ai đó . Chỉ có anh mới khiến tôi ngu muội , mới khiến tôi khóc và cười . Là ngu muội đợi chờ vào thứ tình yêu mong manh , là những đêm không ngừng khóc vì nhớ đến anh , là những nụ cười khi nhớ về những kỉ niệm lúc trước .
Giờ anh ở nơi nào mình em ngồi đây buồn
Giờ anh ở đâu sao anh không quay về
Nhiều đêm ngồi mong chờ thầm khóc khi nhớ anh
Giờ anh ở nơi nào hãy về lại với em
Bao đêm nước mắt em rơi
Lúc anh rời bước đi xa đời em
Em không thể khóc mà nước mắt rưng rưng ....
Giơ tay lau đi những giọt nước mắt chua chát , tôi cầm điện thoại lên nhắn một dãy số quen thuộc mà ít khi gọi tới.
" Alo !!! Anh nghe đây T/b !!!"
Một chất giọng hiền hòa đáng yêu và êm tai phát ra ở đầu dây bên kia.
" Hoseok ahhh anh rãnh không ? Em muốn hẹn anh đi cà phê lâu rồi mình không gặp !" Xác định ngay giờ phút này là Kim Tỷ hoàn toàn bốc hơi đi đâu mất mà thay vào đó là một Kim T/b dịu dàng và biết nũng nịu . ( Au : bả lật mặt thấy ớn :v )
" Được chứ !!! Yahhh !!! Hiếm khi mà em rãnh chủ động mời anh đi cà phê lắm nha ! Nay chắc mưa to rồi !"
" Mưa thì anh tranh thủ đóng cửa tiệm đi rồi đi chơi với em ! 30' nữa gặp tại coffe Choco nha ! " tôi tươi cười rồi cúp máy nhanh không để tên lắm lời này nói thêm nữa .
Lên phòng thay một bộ đồ chỉnh chu cũng khá là ngầu nhưng không hề đến Bang tôi lên xe kéo ga chạy một mạch tới quán coffe Choco thì vừa đúng giờ hẹn . Bước vào quán nhìn ngang nhìn dọc thì cũng thấy được từ xa cách tay cao vút đang vẫy vẫy ra hiệu , tôi nghiêng đầu cười cho tay vào túi quần rồi tiến lại chỗ anh kéo ghế ngồi xuống .
" Đến sớm quá ha !" Tôi cười nhẹ nhìn anh khiêu khích.
" Thà đến sớm còn hơn bị mất mạng ! Làm sao dám để Kim Tỷ đợi được chứ !" Hoseok bỉu môi phong thái cũng châm biếm ngang ngửa tôi chứ không vừa .
" Ngưng gọi em là Kim Tỷ đi ! Nghe đến hai chữ ' Kim Tỷ ' máu giang hồ muốn nổi dậy ghê !" Tôi nhíu mài ngồi bắt chéo chân mà bẻ từng khóp tay kêu * rọp rọp * khiến Hoseok muốn xanh mặt .
" Anh đùa tí mà ! Em uống gì kêu đi ! À....phục vụ !!!Cho gọi nước !!!" Hoseok chao đảo mắt liên tục , gương mặt rõ vẻ sợ sệt .
" Hực... Dân kinh doanh mà nhát cấy !!! " tôi phì cười lắc lư đầu nhìn anh.
" Cho hỏi quý khách dùng gì ạ ?" Người phục vụ đi đến lịch sự order.
" Một ly cà phê sữa nóng ít sữa nhiều kem !"
" Dạ có ngay ạ !"người phục vụ viết lên tờ giấy note rồi đi vào trong .
" Sao ? Tự nhiên hôm nay rãnh mà rủ anh đi cà phê vậy ? Đang thắc mắc nãy giờ !" Hoseok uống một ngụm nước ép rồi trưng mắt hỏi cung .
" Bang không có việc nên em được nghỉ một ngày ! Thấy lâu rồi không gặp anh nói chuyện cũng cảm thấy nhớ chứ !" Tôi để tay lên cằm nhìn anh bằng cặp mắt long lanh .
" Cả tháng trời cũng không thấy gọi cho anh một cuộc ! Không biết em sống chết ra sao nữa ! Nhiều khi mất mạng cũng không tìm thấy xác !" Hoseok bỉu môi .
" Anh nói cái gì vậy hả ? Định trù em hả Jung Hoseok ? " tôi trừng mắt nhìn anh như muốn bay tới cho anh một trận biết tay.
" Ai biết đâu được ! Em là giang hồ mà ! Mấy chuyện đó sao biết trước được !"
" Nay anh ăn gan hùm hả ? Ngon nói thêm một tiếng nữa coi !!!" Tôi dùng điệu bộ đanh đá cảnh cáo anh.
" Thôi không dám nói nữa đâu ! Mắc công em cho anh một phát đạn thì cửa tiệm của anh ai quản lí đây ! Anh còn yêu đời lắm !!!" Hoseok cười tươi như hoa làm tôi cũng không thể nổi giận được nữa .
Hoseok là chủ của một cửa tiệm bán đồ ăn vặt , một cuộc gặp gỡ tình cờ khiến tôi quen biết được với Hoseok . Tôi coi anh như là một người anh , một người bạn của mình , Hoseok rất đáng yêu , lúc nào trên môi anh cũng nở một nụ cười trái tim rạng rỡ làm cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng vui vẻ và tràn đầy hi vọng . Trong suốt 3 năm qua anh luôn là người bầu bạn với tôi , luôn sẵn sàng lắng nghe tâm sự của tôi , ngay cả JungKook và Taehyung cũng không hề biết đến sự hiện diện của Hoseok. Chỉ là tôi muốn đảm bảo an toàn cho anh, không để anh dính líu gì đến những con người phức tạp .
Ngồi trò chuyện với Hoseok rất thoải mái , tôi lại không hề phát hiện mình đang bị theo dõi . Một chiếc xe hơi màu đen đậu bên đường đối diện với quán coffe , Jeon JungKook chăm chú nhìn đăm đăm hai con người đang nói chuyện cười đùa thân mật . Cặp đồng tử của anh như biến sắc , đôi mắt tập trung quan sát và cánh môi khẽ bậm chặt . Tay anh nắm chặt thành nắm đấm làm lộ rõ dây điện chằng chịt và cơ tay săn chắc .
" Tên đó !!! Là ai ?" Tông giọng trầm ấm làm người nghe lạnh sống lưng của JungKook chậm rãi vang lên .
" Anh cũng không biết ! Chắc là người thân của T/b !" Taehyung ngồi ghế bên cạnh nhìn về hướng tôi và Hoseok rồi điềm đạm trả lời .
" NHẢM NHÍ !!!!Anh quên T/b là người vô gia cư sao? Làm gì có người thân !" JungKook nổi cáu xoay người lại hét vào mặt Taehyung .
" Trời ơi không phải thì thôi làm gì hét thấy ghê vậy ! Hết hồn hà thằng qủy ! " Taehyung cũng vì bị JungKook làm giật mình mà tỏ thái độ khó chịu ra mặt .
" Dám thân mật với T/b như thế ! Tên này chán sống rồi ! " JungKook gật gù đầu rồi nhắc điện thoại bấm một dãy số .
" Alo !!! Tao cần mày điều tra cho tao một người !"
"............."
" Tối nay phải có đầy đủ thông tin của hắn ! Rõ chưa ?"
".........."
Tắt máy điện thoại , JungKook vẫn hướng mắt về phía tôi và Hoseok nhưng lần này ánh mắt anh lại rất đắc ý .
" Em thích T/b thật sao?" Taehyung nghiêm túc hỏi .
" Không phải thích mà là yêu ! " JungKook trả lời thẳng thừng không chút do dự .
" Nhưng em thừa biết T/b yêu ai mà ! Cho dù Jimin không còn nữa em ấy vẫn một lòng với Jimin ! Em không thấy sao ?" Taehyung lên giọng ngụ ý cũng chỉ muốn khuyên can JungKook.
" ANH IM ĐI !!! EM ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG ĐƯỢC NHẮC TỚI JIMIN RỒI MÀ !!! Chuyện em làm em tự biết không cần anh xen vào ! " JungKook lớn tiếng , gương mặt anh đỏ bừng vì tức giận . Anh rất ít khi có thái độ đó với Taehyung , thật sự JungKook sẽ không thể giữ được bình tĩnh khi có ai đó nhắc đến Jimin .
JungKook liền bật chìa khóa , kéo ga chạy một mạch về nhà trong sự tức giận lấn áp đầu óc . Taehyung là một người thông minh nhìn thái độ và sự việc xảy ra thế này anh cũng không khỏi nghi ngờ về tai nạn của Jimin năm xưa. Liệu có phải là tai nạn hay không ? Hay là một kế hoạch mưu sát được dàn dựng chu đáo . Xem ra anh cũng không thể để yên chuyện này được , nó được chôn vùi quá lâu rồi , Kim Taehyung nhất định phải tìm ra sự thật .
Tại Hắc Bang
Jeon Thiếu ngồi ở đại sảnh lớn nhâm nhi ly rượu trên tay , thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn lơ đãng vào một khoảng không gian như đang suy nghĩ gì đó .
" Thưa Jeon Thiếu ! Em đã bắt hắn tới !" Tên thuộc hạ kính cẩn cúi đầu .
" Mau đưa vào !" JungKook vừa nói dứt câu anh liền uống một ngụm rượu lớn đến cạn ly.
" Đi vào nhanh !!!! "
" Mấy người là ai ? Sao lại bắt tôi tới đây ? Thả tôi ra.!!!!" Hoseok bị đám đàn em của JungKook giãi vào .
" Qùy !!!!" Một tên đàn em đá vào chân Hoseok làm anh ngã quỵ xuống .
" Mấy người định làm gì ? Mấy người là ai ?" Hoseok không ngừng la hét .
JungKook chau mài , anh đứng lên bước xuống từng bậc thang rồi đi đến chỗ của Hoseok
" Anh là Jung Hoseok ?" JungKook áp sát mặt mình đến gần mặt của Hoseok .
" Đúng ! Tôi là Hoseok ! Anh là ai ? Sao lại bắt tôi ? Tôi đâu có quen biết với anh ! Cũng đâu gây thù chuốc oán gì !"
" Hực...Ngay cả tôi là ai mà anh cũng không biết ! Thật kém cỏi !Thế anh biết cô gái này chứ !" JungKook giơ điện thoại lên đang hiển thị hình của tôi .
" T/b ? " Hoseok nhìn JungKook khó hiểu .
" Anh là gì của cô ấy ?"
" Là bạn ! Tôi và T/b là bạn của nhau !" Hoseok bình tĩnh trả lời .
" LÁO XƯỢC !!!! T/b làm gì có bạn! Mau nói thật nếu không tôi lập tức cho anh hưởng mùi nhan!" JungKook quát lớn làm Hoseok giật nảy mình .
" Tôi nói thật !!!! Tôi với T/b chỉ là bạn ! Anh muốn nghĩ sao thì tùy !" Hoseok kiên định.
" Giỏi ! Chưa có ai dám nói chuyện với tôi như thế ! Anh đã chán sống rồi thì tôi cho anh toại nguyện !" Dứt câu JungKook lấy ra khẩu súng kéo nòng chĩa vào đỉnh đầu của Hoseok .
" DỪNG TAY !" Tôi từ cửa hối hả chạy vào vừa kịp lên tiếng ngăn cản trước khi JungKook xuống tay. ( T/b xuất hiện )
" T/b ?" JungKook mở to mắt ngạc nhiên nhìn tôi.
" JungKook !!! Mau thả Hoseok ra ! Anh ấy là bạn của em !!! Anh không được hại Hoseok !" Tôi đi tới trừng mắt nhìn JungKook , hơi thở vẫn còn đang gấp ráp chưa đều đặn.
" Anh không tin hai người là bạn.? Ánh mắt em nhìn anh ta thân mật vô cùng ! Nếu như là bạn thì tạo sao em lại giấu anh ! Không cho anh biết !" JungKook tay vẫn chĩa súng vào đầu Hoseok , anh dùng chất giọng điêu ngoa , lạnh lùng nói chuyện với tôi .
" Vì em không muốn anh ấy gặp nguy hiểm ! Anh hiểu lầm rồi!Làm ơn đi JungKook ! Tin em ! Tha cho Hoseok đi !" Tôi nhìn sâu vào đáy mắt anh như muốn anh hiểu được lời nói của tôi .
" Thôi được ! Anh sẽ tin em !" JungKook bỏ súng xuống giọng nói buồn hẳn đi rồi quay đầu đi vào trong .
Tôi thở dài tự nhủ rằng qua rồi ! Ổn cả rồi ! Cũng may tôi đến kịp lúc . Trong chuyện này lỗi lớn nhất cũng là của tôi , đã giấu JungKook về tình bạn của tôi và Hoseok để anh hiểu lầm mà suýt nữa thì đã có một người tốt chết oan. Cũng may Taehyung đã gọi và báo cho tôi biết , tôi mới chạy đến Bang kịp thời nếu không cả đời này tôi sẽ ân hận vì lỗi lầm của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip