"Vô Song."
Bạch Vô Song đứng trên cầu, trầm ngâm nhìn thuyền qua qua lại lại phía bên dưới, bất giác nghe theo tiềm thức quay đầu trông về phía chân cầu, hoá ra không có lấy một gương mặt thân thuộc.
"..." Hắn nhìn, nhìn xuyên dòng người xa lạ tấp nập, khoé môi khẽ động rồi chợt tắt, ký ức vụt hiện rồi vụt mất.
Năm đó sẽ có người vì hắn chờ mà vội vàng chạy đến, ở chân cầu khuôn mặt đỏ ửng vừa thở dốc vừa liên hồi xin lỗi, hắn nhìn người gật đầu, người liền vui cười đi đến bên hắn.
Năm nay ngày nào hắn cũng đến nơi này chờ, nhưng người sẽ không bao giờ chạy về bên hắn nữa, không bao giờ.
Giữa ồn ào náo nhiệt dường như chỉ có Bạch Vô Song cô độc trong thế gian của chính mình, dường như không một ai nhìn thấy hắn.
"Thiếu gia." Một kẻ mặt mày sáng sủa nhưng nét mặt âm hiểm tiến đến, nhẹ giọng gọi Bạch Vô Song.
"Nói." Bạch Vô Song từ vẻ thất thần quay về lạnh băng như cũ.
Khắc Lĩnh nói: "Thuộc hạ đã truy lùng sát sao khắp kinh thành vân không tìm thấy một dấu vết của Tiêu Chiến, thuộc hạ nghi ngờ trên..."
"Không cần tìm nữa." Bạch Vô Song ngắt lời gã, y xoay người nhìn hoa đăng trôi trên sông, khẽ mấp máy môi, "Y sẽ tìm đến ta, sớm thôi."
Cùng lúc đó trên một con thuyền nhỏ vừa trôi qua dưới cầu, Tiêu Chiến bỗng giật mình khi đối mặt với Bạch Vô Song chăm chăm ánh mắt nhìn xuống.
Lòng ngực y phập phồng, y vừa chạm mắt hắn liền quay đầu đi chỗ khác.
Vì phủ lớp hoá trang da người, Vương Nhất Bác không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch dưới lớp mặt nạ của Tiêu Chiến, hắn ngồi ở phía đối diện, vừa chèo thuyền vừa híp mắt cười mãn nguyện nhìn y.
Tiêu Chiến dần bình tĩnh trở lại, đợi thuyền đi xa cây cầu nọ thì mới nhìn lại một lần nữa, nhìn thấy Bạch Vô Song vẫn hờ hững đứng đó, y thầm nghiến tên hắn trong lòng: "Bạch, Vô, Song."
Khắc Lĩnh đã rời nhưng Bạch Vô Song vẫn đứng mãi, vừa nãy hắn chạm mắt một người lạ, sao lại nhìn ra ánh mắt người nọ có chút kinh ngạc cùng hoảng loạn. Nếu không phải vì diện mạo đã qua tuổi tứ tuần của người nọ, Bạch Vô Song đã không minh mẩn mà đuổi theo, dù biết rằng người nọ chẳng phải y.
Từ khi hắn trở thành Bạch Thái uý Thiên Vương, rất nhiều kẻ đã dùng ánh mắt kinh hoảng nhìn hắn như vậy, y cũng từng nhìn hắn như vậy.
Bạch Vô Song tự cười nhạo chính mình một phen, ngu xuẩn.
Hai bên bờ sông Vị sầm uất tiếng đàn tiếng hát, Vương Nhất Bác chầm chậm chèo thuyền chở Tiêu Chiến thưởng thức náo nhiệt.
"Nhị vị lão gia có muốn chút tửu không?" Người bán tửu lênh đênh trên sông gọi với ra.
Vương Nhất Bác nhướng mày hỏi ý Tiêu Chiến, y gật đầu, hắn liền chèo lại gần người bán tửu mua hai vò.
"Đa tạ lão gia, khúc ngã rẽ đang diễn kinh kịch đó, hai vị nếu có hứng thú thì đi xem thử." Người bán tửu thân thiện nói.
"Đa tạ." Vương Nhất Bác nói.
Thuyền lại tiếp tục trôi trên sông xung quanh là những hoa đăng muôn sắc, mấy cành liễu trên bờ theo gió khẽ đung đưa, giữa náo nhiệt lại tìm thấy bình yên.
Tiêu Chiến giơ vò tửu đối diện với Vương Nhất Bác, y khẽ cười rồi uống một ngụm, bạch tửu trong vắt chảy vào cổ họng, yết hầu chuyển động lên xuống.
"Lão Tiêu, huynh đang quyến rũ ta?" Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt, trầm giọng hỏi.
Tiêu Chiến nhìn hắn, cười say mê: "Nào có lão Vương, đệ nghĩ nhiều rồi." Sau đó y lặp lại động tác uống rượu.
Hai vành tay Vương Nhất Bác nóng bừng, chuyển dời trọng điểm: "Chúng ta... đi xem kinh kịch có được không?"
"Được." Tiêu Chiến híp mắt cười.
Nếu như là hai mươi năm sau, hai người bọn họ là dáng hình già nua như vậy, mỗi ngày sẽ trải qua bình bình đạm đạm cùng nhau, cùng uống rượu, cùng thưởng hoa, cùng phẩm trà, cùng đối thơ lại cùng xem kinh kịch, một đời một kiếp cứ thế chậm chạp trôi qua.
"Đệ còn nhớ rừng mai năm đó chúng ta đến hay không?" Tiêu Chiến khẽ hỏi.
"Vẫn nhớ." Vương Nhất Bác gật đầu.
Tiêu Chiến thủ thỉ: "Sau này, chúng ta dựng một ngôi nhà nhỏ ở đó, cùng sống những ngày tháng bình đạm."
Vương Nhất Bác ngẩn người, nhịp tim lệch đi, vặn hỏi: "Thật?"
"Thật, một vạn lần thật." Tiêu Chiến ngắm nhìn khuôn mặt già nua cùng độ tuổi tứ tuần đối diện, bất giác muốn ôm lấy hắn.
Vương Nhất Bác ngừng mái chèo, nhìn y chăm chú.
"Xuân, hạ, thu, rồi đông, chúng ta sẽ cùng nhau già đi." Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, ánh mắt xoáy sâu vào y, chắc nịch nói.
"Xuân, hạ, thu, rồi đông, chúng ta sẽ cùng nhau già đi." Tiêu Chiến lặp lại.
Vở kịch hạ màn trên khán đài trôi giữa sông, hai nhân vật chính tay nắm tay hướng mắt về bầu trời đen được thắp sáng bởi sao và trăng, phía bên dưới khán giả vỗ tay vang dội, tiếng reo hò cổ vũ ngày càng lớn.
Đêm đó, hai người nằm trên giường thì thầm về những ý định tương lai, nói mãi nói mãi, nói đến khi cả hai cùng say giấc nồng cũng không hay.
Cho đến khi có tiếng nổ lớn vang lên, Vương Nhất Bác giật mình tỉnh dậy, quay sang nhìn người bên cạnh đang dụi mắt tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm.
"Hoàng huynh, Tiêu phủ có thích khách tập kích, cơ hồ cháy rất lớn." Vương Nhất Niên hốt hoảng chạy vào thông báo.
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đều kinh hoàng, hai người trao đổi ánh mắt.
"Lục đệ, bây giờ đệ cùng Phong Mạc rời khỏi kinh thành đi đến hành cung bảo vệ mẫu hậu mẫu phi, tuyệt đối đừng để lộ thân phận, chờ chỉ thị." Vương Nhất Bác phân phó Vương Nhất Niên, Vương Nhất Niên lập tức nhận lệnh nhanh chóng rời đi.
Tiêu Chiến đồng thời nói với Vương Nhất Bác: "Ta hiện tại cũng không thể lưu lại đây, Chu Nhiên đang quay về kinh thành, ta sẽ theo hắn đến Tư Quân lánh tạm, đã sắp xếp ổn thoả rồi, đệ yên tâm."
Vương Nhất Bác nhíu mày: "Huynh theo ta vào mật cung được không?"
Tiêu Chiến lắc đầu: "Tình hình này rõ ràng là Bạch Vô Song bày mưu định kéo từng trụ cột của đệ xuống nước, đệ ở trong cung khó lòng xoay chuyển, ta phải ở bên ngoài tiếp ứng cho đệ, ngoan."
Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
"Chuẩn bị hồi cung đi." Tiêu Chiến hối thúc hắn.
Bọn họ vừa rời đi liền có một tốp người hùng hồ kéo đến, dẫn đầu là Khắc Lĩnh.
"Chết tiệt, đến trễ rồi!" Khắc Lĩnh vừa mắng vừa lấy kiếm chém túi bụi vào bàn ghế trong khoang thuyền.
"Thông báo với chủ tử thất bại rồi."
Vương Nhất Bác hộ tống Tiêu Chiến đến Tư Quân, hai người vẫn giữ nguyên hoá trang khuôn mặt lão nhân tứ tuần.
"..." Tiêu Chiến chần chừ trước cửa nhìn ngọn lửa cao vút, rồi thở dài lắc đầu bước vào trong.
Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng y khuất hẳn, xét thấy y đã an toàn, hắn len lỏi trong đám người đông đúc đang vay quanh Tiêu phủ xem tình hình.
Bạch Vô Song lần này chính là đánh một ván cờ lớn, đem Tiêu gia thiêu rụi trong một đêm, thứ sót lại chỉ còn đống hoang tàn.
"Nghe nói có thương vong nhân mạng, nhưng vì trong lúc cứu Tiêu phu nhân, Bạch Thái uý bị thương thì phải?" Một người qua đường nói.
Mọi người bắt đầu bàn tán.
"Bạch Thái uý thật hiếu thuận mà, bị bỏ rơi bao nhiêu năm vậy mà vẫn..."
"Vừa thông tuệ vừa hiếu thuận, ông trời thật không có mắt."
"Đúng, đúng, đúng! Bạch Thái uý tuy rằng bề ngoài lạnh lùng nhưng thường xuyên cùng Tiêu phu nhân mở kho lương thực cứu trợ kẻ nghèo hèn chúng ta."
"Kẻ nào lại ra tay tàn ác như vậy chứ?"
"Không phải mấy ngày trước có tin Nguyên phu nhân cự nự cùng Tiêu phu nhân sao?"
"Chuyện đó thì liên quan gì?"
"Nghe nói Nguyên gia trên triều ngứa mắt Bạch Thái uý đã lâu, có khi nào..."
Vương Nhất Bác hai tay nắm chặt, lẳng lặng nghe bách tính vẽ vời.
"Không phải đi chứ, Nguyên gia từ trước đến nay tiếng lành đồn xa, là trọng thần được hoàng thượng ưu ái, sao có thể làm ra chuyện thất đức này được?"
"Ai mà rõ tường tận được, quan lại triều đình kẻ không vì lợi ích gia tộc thì cũng vì lợi ích chính mình mà thôi."
"Lại nói đến hoàng thượng vẫn còn bách bệnh kia của chúng ta, rõ ràng trước đó vẫn khoẻ mạnh như vậy, đùng một cái bệnh liền bệnh đến chết đi sống lại?"
"Cũng quá là kỳ lạ, lẽ nào có kẻ ám toán hoàng thượng?"
Nhất thời mọi người bàn tán bỗng lạnh sống lưng.
Một trong số đó khẽ nói: "Lẽ nào thiên hạ sắp đổi thái dương?"
"Phi, phi, phi, ngươi nói bậy!" Một người tức giận, nói xong bỏ đi.
Vương Nhất Bác trầm tư hồi cung, hắn biết rõ, thứ mà Bạch Vô Song muốn chính là lòng dân. Lòng dân càng hoang mang, niềm tin vào triều đình càng suy giảm, bách tính sẽ càng dễ đi tìm điểm tựa vững chắc hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip