9
Thanh Khải Ân chạy ra ngoài đường cùng Nguyệt Hải trên tay. Lúc này cũng đã sập tối, Thanh Khải Ân thầm nghĩ trước khi đi tìm Mặc Từ để hỏi chuyện thì cũng nên đi lấp đầy cái bụng trước, liền ghé vào một quán mỳ bình dân gần đó.
Anh vừa vào thì đã đứng hình ngay ở cửa. Mặc Từ là đại tướng quân ấy thế mà lại ngồi ăn ở đây! Ôn Hoàng cũng ngồi ăn chỗ đối diện Mặc Từ, vẻ mặt không cam lòng lắm.
Mặc Từ đang ăn thì bỗng thấy gương mặt mỹ nam quen thuộc đứng ngoài cửa, vẫy vẫy Thanh Khải Ân lại chỗ họ. Vì vậy anh không khách khí nữa, tiến lại bàn của bọn họ, ngồi cạnh Ôn Hoàng, vẫy tiểu nhị trong quán gọi cho bản thân mình một bát mỳ.
Sau khi tiểu nhị đã rời đi thì Mặc Từ mới bắt đầu mở miệng.
- Trời ơi! Người đẹp như này mà sao lại mặc một bộ đồ của gia nhân bình thường vậy?! Không phải là ta đã dặn họ là chuẩn bị đồ đẹp cho cậu rồi à?!
Ôn Hoàng và bất lực nhìn Mặc Từ, bình thường thì tiền bối rất nghiêm túc với công việc nhưng mà chỉ cần động đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt là tiền bối sẽ nói chuyện ngả ngớn không kiêng nể hơn bao giờ hết. Hắn biết khẩu vị của tiền bối, nam hay nữ không quan trọng, đẹp là được.
Thanh Khải Ân im lặng, mím môi, mắt đỏ sắc lạnh nhìn gã Mặc Từ đào hoa này. Anh rất biết ơn sự giúp đỡ của Mặc Từ nhưng mà cái tính ngả ngớn của gã thì anh không tài nào chịu được. Nó làm anh nhớ đến mấy tên quấy rối qua mạng mà mình gặp phải dù biết Mặc Từ là người tốt.
Nguyệt Hải vẫn thờ ơ với sự đời như thường, công việc chém giết của nó đã chấm dứt, bây giờ nó biết chủ nhân của nó chỉ đang làm nghề trông trẻ vô cùng bận rộn nên cả ngày nó cũng chỉ ngủ li bì.
Thanh Khải Ân im lặng nghe Mặc Từ thao thao bất tuyệt về việc mình mặc đồ người hầu không hợp tí nào. Bát mỳ anh gọi cũng đã được đưa lên.
- Mặc tiền bối, tôi xin phép.
Thanh Khải Ân cắt ngang một tràng dài của Mặc Từ để xin ăn tối.
- À... ừ! Cậu cứ tự nhiên, không cần giữ lễ trước mặt tôi. - rồi Mặc Từ cười xòa một tiếng
- Phải rồi, Mặc tiền bối, tôi có nghe từ Thương phu quân, hiện tại Mặc tiền bối đang là đại tướng Hoàng Thành? Nếu vậy thì vì Ôn tiền bối này là...
Thanh Khải Ân cẩn thận dò hỏi Mặc Từ, tay vẫn cầm đũa khuấy khuấy bát mỳ nóng hổi.
- Ây dà! Sao mới gặp nhau đã nói đến chuyện đó rồi, Thanh mỹ nhân?
Yep, Mặc Từ cực giống mấy tên quấy rối trên mạng. Thanh Khải Ân nghiêng đầu, cười như không cười, cái khuyên tai treo lủng lẳng bất ngờ lắc lư.
- Thôi được rồi, nếu mỹ nhân chân thành muốn biết, Mặc Từ ta sẽ trả lời... Quả thật ta chính là đại tướng Hoàng Thành nhưng mà dân lại hay quen gọi ta là "đội trưởng". Mấy câu chuyện về ta chắc hẳn cậu cũng nghe từ Thương phu nhân hết rồi nhỉ?
Thanh Khải Ân lặng lẽ gật đầu.
- Còn Ôn Hoàng là phó tướng quân, là trợ thủ đắc lực của ta đó!
Quay qua thì thấy Ôn Hoàng nở một nụ cười vô cùng tự hào.
Như chợt nghĩ ra gì đó, Thanh Khải Ân chớp lấy cơ hội Mặc Từ đang nghỉ nói hỏi luôn:
- Thế --- lúc các người gặp tôi không phải là đang trốn việc đi chơi đó chứ?
Chợt không khí của bàn ăn lạnh toát. Ôn Hoàng nhìn Mặc Từ đầy oán trách. Mặc Từ vội né đi cái nhìn như muốn giết người của Ôn Hoàng, ho khan vài tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.
- À thì... lúc đó bọn tôi chỉ đi nghỉ trưa thôi, nghỉ trưa thôi. Hahahaha.
- Lúc giữa chiều? - Thanh Khải Ân nghi hoặc nhìn Mặc Từ.
- Ha... ha... - lúc này Mặc Từ cũng không bao biện được gì nữa, cúi mặt xuống ăn nốt bát của mình.
Lúc này Ôn Hoàng mới lên tiếng sau một hồi lâu không mở miệng:
- Thật hổ thẹn khi phải nói với Thanh công tử, nhưng quả đúng là lúc đó chúng tôi đã trốn việc. Nhưng toàn bộ đều là chủ ý của Mặc tiền bối, tôi một thân chỉ là trợ lý bị cuốn theo ngài ấy. Lúc đó ngài ấy tự dưng nói cảm thấy có duyên sẽ gặp được mỹ nhân, liền tùy tùy tiện tiện ném hết sổ sách cho cấp dưới, còn mình thì xách mông đi ra phố.
Sau đó cả hai liền nhìn chằm chằm Mặc Từ khiến gã giật mình. Mặc Từ không biết phải làm sao liền lảng sang một vấn đề khác.
- À... mà... Các ngươi biết gì không? Người ta nói Thanh Long mỹ nhân đã xuất sơn hành tẩu giang hồ rồi đó. Không biết là người đẹp có qua đây không nhỉ? Ta luôn muốn gặp người đó một lần để xin chữ kí.
- Tiền bối!
- Màaa thôi nào! Người ta là tuyệt thế mỹ nhân đó! Không lẽ cậu không thắc mắc dáng vẻ của người ta sẽ như thế nào à Ôn Hoàng?!
- Tôi...
- Chàaaa... ta ban đầu đoán Thanh công tử là Thanh Long mỹ nhân cơ. Nhưng mà nhớ lại thì cậu không giống miêu tả lắm. Phải rồi! Nói mới nhớ! Ta có gặp qua mấy đệ tử của Thanh Long phái rồi cơ mà quần áo của cậu lúc mới gặp...
- Bộ đồ đó tôi tự thiết kế. - Thanh Khải Ân trả lời sau khi đã ăn xong bát của mình. - "Lão dê đoán trúng ghê, chỉ tiếc lại quá tin giang hồ đồn đại. Mà thôi kệ đi, thế còn hơn bị lão đến nhà quấy rầy hàng ngày."
- Vậy à... bảo sao... Thanh công tử này, cậu rất có khí chất trong bộ đồ đó đấy. Lúc tôi nhìn thấy cậu lần đầu tiên còn nghĩ cậu tới từ hư không hoặc là một chiều không gian nào khác cơ chứ không phải đó là do sở thích khác biệt.
"ĐOÁN CHUẨN VẬY BA?!!! Bảo sao lên làm tướng quân sớm thế!!!" - Thanh Khải Ân sốc trong lòng nhiều chút với khả năng phán đoán của Mặc Từ nhưng ngoài miệng lại cười cười cho qua mọi việc.
- Cậu khá giống thiếu gia đấy.
Thanh Khải Ân bỏ ngoài tai lời nhận xét đó tập trung dùng bữa.
Mọi người cũng đã sớm dùng bữa xong, kêu tiểu nhị ra tính tiền. Mặc Từ rất hào phóng khi bao tiền Thanh Khải Ân. Ôn Hoàng thấy cảnh Mặc Từ bao tiền cho mỹ nhân đi cùng mà không bao luôn mình đến phát ngán rồi, tự móc hầu bao ra trả tiền bát mình.
Thanh Khải Ân vừa ra khỏi quán đã bị Mặc Từ nhanh nhanh chóng chóng kéo đến khu phố đèn đỏ.
Thanh Khải Ân mấy ngày nay chỉ ru rú trong Thương gia làm nghề trông trẻ bây giờ mới được mở rộng tầm mắt. Anh không khỏi tự hỏi thành chủ có khi nào cũng là người xuyên không không. Cái phố đèn đỏ này thế mà còn xây kiểu Nhật mới sợ nữa chứ!
- Nào nào, đến đây rồi thì chọn một cô đi xem nào.
Thanh Khải Ân vẫn chưa hết hoang mang với nơi này đã lại bị Mặc Từ kéo đi. Thanh Khải Ân thầm nghĩ không ổn liền từ chối nhưng đã bị Mặc Từ bỏ ngoài tai. Anh nhanh chóng dùng ánh mắt cầu cứu với Ôn Hoàng nhưng tuyệt vọng, phó tướng cũng hết cứu.
- Nhưng... nhưng tôi còn lũ trẻ Thương gia!
- Ầyyy! Cậu suốt ngày chỉ công việc với thông tin, ta đoán lúc ở trên núi cậu còn chưa uống ngụm rượu nào đúng không? Là bạn chí cốt của cậu, ta phải đem cậu đi giải ngố!
Ôn Hoàng và Thanh Khải Ân cảm thấy sự tùy tiện này của Mặc Từ thật sự quá đáng lắm rồi.
"BẠN CHÍ CỐT HỒI NÀO VẬY ÔNG NỘI??!! MỚI GẶP NHAU CÓ HƠN 1 TUẦN THÔI MÀ???!!! (=A=) ???"
Ôn Hoàng không chịu nổi nữa, ngay lập tức giật lấy cổ tay gầy guộc của Thanh Khải Ân từ tay Mặc Từ, sau đó thả đi. Mặc Từ thấy người trong tay đã thoát ra, nhanh chóng quay qua cố với lấy nhưng người nọ cứ như là ma, giây trước còn thấy ở đây, giây sau đã biến đi đâu mất.
Mặc Từ thở một cái rõ dài, cả người ủ rũ. Ôn Hoàng đứng khoanh tay đối diện tiền bối mình, chuẩn bị chịu nghe ca thán.
...
Thanh Khải Ân chạy dọc theo con đường mình đã đi để về Thương gia. Trên con đường đầy người qua lại, lưỡi kiếm Nguyệt - hikikomori - Hải bỗng rung lắc trong thân ô đầy kịch liệt, cảnh báo nguy hiểm cho chủ nhân. Thấy Nguyệt Hải thức dậy rồi "chào hỏi một cách nồng nhiệt" như vậy khiến Thanh Khải Ân lo lắng toát mồ hôi lạnh.
Nhưng mà giữa phố xá đông người như vậy, anh không thể phân biệt được ai là kẻ khả nghi. Nguyệt Hải rung lắc càng dữ dội hơn nhưng vẫn cố không làm cả cái ô rung động.
Thanh Khải Ân vẫn cố bình thường bước đi tiếp, ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm kẻ khả nghi. Sau một hồi, Nguyệt Hải ngừng lại nhưng Thanh Khải Ân vẫn không thể thấy được kẻ khả nghi. Anh cảm thấy cái bản năng sát thủ được tôi luyện 5 năm trong Thanh Long đã bị mai một một cách đáng sợ sau hơn 1 tuần làm gia nhân ở Thương gia.
Anh nhanh chóng chạy về Thương gia trang.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip