chương 13
Ngay khi cậu vừa giới thiệu xong, một tiếng ồ lớn từ cả lớp vang lên. Lớp bọn họ cũng chẳng mấy khi được thấy một thầy giáo đẹp trai như vậy đâu.
" Thưa thầy, thầy bao nhiêu tuổi rồi ạ?" cô nữ sinh e thẹn đứng lên hỏi.
" Hừm... Thầy 25 có lẽ các em sẽ nói rằng thầy quá trẻ " cậu cười gượng lấy tay xoa đầu.
' Dễ thương!! ' là hai từ mà bọn con gái cùng con trai đều nghĩ.
" Thầy là người ở phòng 027 lầu hai trong bệnh viện " Một nam học sinh khác lên tiếng ngạc nhiên.
" A! Là em sao? Thầy rất vui vì được gặp lại em" cậu cầm lấy phấn viết tên của bản thân lên bảng xanh. Chữ viết đều đặn, nắn nót đều đều trên bảng.
Ngày dạy đầu tiên là một loạt các câu hỏi được hỏi từ học sinh. Cậu rất vui vẻ mà trả lời từng câu hỏi. Mỉm cười, đám học sinh này rất thú vị!!
Vị thuật sĩ sương mù đứng bên ngoài hiểu chuyện, thì ra cậu thích trẻ con. Sau đó hòa vào làn sương mù. Đối với hắn thì được ngắm nụ cười của cậu đã mãn nguyện rồi.
Hibari đứng ngoài cửa lớp học không tự chủ đưa tay giơ lên. Thiếu niên năm nào thuần khiết tưởng chừng dấn thân vào mafia liền bị nuốt chửng bởi bóng tối và tội lỗi nhưng không. Thiếu niên vẫn một thân thánh khiết, nụ cười luôn mang lại ấm áp cùng tự tin. Hắn lại liếc thấy một mật vụ mặc áo đen đứng trên ngọn cây ngoài cửa sổ quan sát cậu. Đây là lần thứ hai. Hibari rút tonfa ra, nộ khí xung thiên khiến giáo viên nào gặp cũng tránh xa.
****
Tsunayoshi đi trên hành lang trống vắng, các học sinh hiện giờ đã tản gần hết, cùng lắm chỉ trừ vài người ở lại trực nhật. Vừa đi vừa ngân lên khúc ca hạnh phúc.
" Tsunayoshi " một tiếng gọi bất chợt vang lên khiến cậu giật mình.
" Hibari... -san ?" cậu quay lại, khóe môi hơi giật giật. Có cần xui đến thế không? Mặc dù tâm lý đã ổn định nhưng mà nha, cái này hơi bị kích động tâm lý rồi đấy.
" Sao? Gặp tôi cậu ngạc nhiên vậy?" Hibari tiến lại gần, mỗi bước đi là tiếng giày lộp cộp trên sàn vang lên. " Đi theo tôi "
Uầy, đừng bước về đây chứ! Tsuna suy nghĩ nhưng mà rất tiếc, Hibari đi đến chỗ cậu, nắm tay cậu lôi đi. Một cảm giác đề phòng cùng sợ hãi trỗi dậy. Cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi, mỗi khi ở gần họ cậu vô thức tạo nên một tấm chắn bảo vệ khép kín. Cảm giác từng nỗi sợ len lỏi trong trái tim nhói lên, các khúc ruột như căng ra tra tấn tinh thần. Có lẽ nó là do kí ức mà tạo thành phản xạ?
Nhưng... Cậu nhận ra trong câu nói có phần cầu xin tha thiết, cầu xin cậu đừng rời đi, cầu xin cậu hãy cứ ở lại... Cho dù tất cả cậu nghĩ rằng mình chỉ đang nghe lầm.
Cậu bị lôi vào phòng kỉ luật, ngồi đối diện với Hibari cậu đảo mắt xung quanh không gì để nói.
" Động vật nhỏ, mấy năm nay vẫn sống tốt chứ?" Hibari bất chợt hỏi, Tsuna hơi sợ hãi rồi đấy.
Cậu trầm ngâm suy nghĩ, tốt cái con khỉ hả, mới gần đây lúc nào cũng vào viện!?
" Tốt lắm... Có Tsune làm bạn, không buồn lắm " cậu đượm buồn kể.
" Tại sao lại không nhớ chúng tôi?" Hibari rất muốn hỏi câu này nhưng bây giờ mới có thể thốt lên. Tại sao lại quên?
" Chúng ta quen nhau sao? Nếu có thì xin lỗi nhé... Tôi bị tai nạn vào hai năm trước nên trí nhớ có hơi không tốt... " cậu gãi má kể lại. Hoàn toàn quên mất cái người ngày trước đã dùng tonfa đập mình đến băng bó cả người.
****
Tsuna đang nói chuyện với Hibari thì vừa lúc Reborn đi tới bệnh viện thăm cậu. Hắn hỏi hết tất cả bác sĩ cùng y tá phòng cậu là phòng nào nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu. Hắn tức giận, kéo nhẹ vành mũ đến trường Namimori để hỏi Hibari, dù sao đây cũng là địa bàn của Hibari, hỏi hắn là tốt nhất.
Reborn đi trên đường và không khỏi nhận ra rằng chính bản thân đang bị theo dõi. Kéo vành mũ đến qua đôi mắt, Reborn nhếch môi. Đang lúc tức giận mà có kẻ tự nộp mình như vậy còn gì bằng?
Đã thế phải GIẾT!!
Reborn đột nhiên biến mất khiến mấy người đang theo dõi kia hoang mang. Tự trấn an rằng sẽ không phát hiện tuy nhiên... Cái danh đệ nhất sát thủ đâu phải hư danh?
" Mất dấu rồi!! " người phía sau đột ngột lên tiếng.
" Im lặng, mau tập trung tìm người "
" Các ngươi đều im hết, hắn là đệ nhất sát thủ không phát hiện được sao?"
" Các ngươi tìm ta?" giọng nói xuất hiện sau lưng mang theo hàn khí lạnh người. Reborn đưa tay lên mũ ý muốn Leon biến thành súng. Leon cũng phối hợp biến thành súng.
Giơ cao khẩu súng trên thái dương người kia, Reborn ánh lên tia khát máu. Không chần chừ bắn một phát, máu bắn ra người kia không kịp hét lên đau đớn.
Hai người phía trước quay lại thấy cảnh này liền rút súng nhưng quá tiếc. Vị hitman kia đã nổ súng và giết chết hai người còn lại. Trước khi bỏ đi Reborn cầm lấy bộ đàm nói rằng kế hoạch ám sát Reborn- Arcobaleno mặt trời đã hoàn thành.
Cứ thế bản thân bước đi, cả cơ thể không dính lấy một giọt máu nào cả.
" Đây chính là cái giá cho những kẻ ngu ngốc ... "
Lát sau có vài người áo đen bước đến, vẻ mặt hết sức đa dạng.
" Boss, kế hoạch thất bại "
****
Reborn xuất hiện vừa ngay khi Tsuna bước ra. Cậu ngạc nhiên nhìn đứa bé nhỏ xíu xiu trước mặt. Đôi má tròn tròn trắng trắng, mềm mềm.
Mà khoan, vì cái lý gì mà cậu lại ở đây? Không phải đang ở trong bệnh viện sao?
" A, dễ thương quá ~ " Cậu mỉm cười ôm Reborn vào lòng, cọ đi cọ lại đôi má của Reborn. Mặc dù có hơi khó chịu nhưng hắn phải chịu đựng... Không thể!! Hắn từ bao giờ dạy ra cái loại học trò này?
Tsuna đang kéo má Reborn, xoa đi xoa lại đến đỏ ửng lên khiến Reborn nổi cáu.
" Thật giống, rất giống... " cậu vô thức nói ra.
" Giống ai? " Reborn thắc mắc, dùng đôi mắt lấp lánh nhìn cậu.
" Fon-san, Viper-san cũng đều có hình dạng này " cậu nói xong không hề biết rằng người kia đang vui liền bị một câu nói làm cho phun trào núi lửa.
Reborn đá vào tay cậu một lực đạo đủ mạnh khiến cậu thả tay ra, bản thân thừa cơ mà nhảy lên đầu cậu ngồi.
" Tôi khác họ! "
Cậu bĩu môi xoa cái tay vừa bị đá, vẻ mặt hết sức đáng yêu mà trừng cái con người kia.
" Khác thì thôi đâu nhất thiết phải đánh người ta? "
Hibari ngồi trong phòng nghe thấy tiếng động, bước ra mở cánh cửa là hình ảnh Reborn đang ngồi trên đầu Tsuna và Tsuna đang bĩu môi nói. Anh bất ngờ đỏ mặt đóng mạnh cửa rồi quay vào trong.
Tsuna không hiểu gì cả, chẳng lẽ Hibari thấy cậu ngứa mắt nên ra lườm cậu ý đuổi về? Không cần nhắc cậu ba chân bốn cẳng chạy thục mạng về nhà.
Phía sau con người đang theo dõi kia chốc lại nở nụ cười man rợ. Reborn không nhận ra có người phía sau nên cũng kệ. Vị thuật sĩ sương mù kia biến mất cùng câu nói " Vongola Decimo, ngươi sẽ phải trả giá " Cùng những tiếng cười của một kẻ tâm thần vừa trốn trại.
****
Au bí ý tưởng rồi đấy (~ ̄³ ̄)~ .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip