Chương 1: đi chung, tóc rối tung rồi kìa
Thành Phố A, sáng sớm, sương mù dày đặc giăng kín bầu trời.
Những đám mây ẩm ướt dính lại với nhau trên nền trời u ám, khiến người ta cảm thấy không còn một chút sức sống. Lạnh ẩm là đặc trưng vốn có của Thành Phố này.
Minh Nghi vẫn còn chui rúc vào tấm chăn dày ấm áp, căn phòng tối cô vẫn còn ngái ngủ nhìn qua tấm rèm cửa hơi hé mở, ngáp một cách uể oải.
Trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy mọi thứ.
Tiếng bước chân ngoài cửa hướng xuống cầu thang, âm thanh bên dưới dần trở nên rõ rệt.
Tiếng nói chuyện giữa mẹ và chị.
Tiếng "tinh" của lò vi sóng.
Tiếng lật giở từng tờ báo của chú đều lọt vào tai cô.
Cô thầm nghĩ, lại phải vác thân thể uể oải này đến trường.
Minh Nghi nhìn chằm chằm vào tấm rèm cửa như thể ở đó có thứ gì vậy.
Rèm cửa chưa kịp kéo kín run lên khe khẽ.
Cô nghĩ, lại không đóng chặt cửa sổ như mẹ dặn rồi.
Đôi mắt đen láy của Minh Nghi cuối cùng cũng đã có tiêu điểm, cô chớp mắt, chống người dậy, lật chăn bước xuống giường.
Trong bộ váy ngủ rộng thùng thình, vừa vuốt tóc vừa tiến về phía cửa sổ. Chú mèo Hello Kitty màu hồng phấn phía dưới xương quai xanh nhỏ nhắn xinh xắn tươi cười vẫy tay chào mọi người.
Bàn tay trắng nhợt nhỏ nhắn kéo rèm cửa ra.
Ánh sáng đột ngột sốc vào khiến cô nhắm mắt lại vì chưa kịp thích ứng, đôi lông mày nhíu lại. Cô xoè tay, đưa tay lên mắt cho đỡ khỏi.
Thời tiết lạnh lẽo, ẩm thấp.
Minh Nghi nhoẻn miệng, đúng kiểu thời tiết mà cô thích.
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần rồi dừng lại trước cửa phòng cô, tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc Cốc
"Minh Nghi dậy đi con"
Người đứng bên ngoài không nghe thấy tiếng trả lời, tính mở cửa ra.
"Mẹ con dậy rồi, đang thay quần áo tí con xuống."Giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp vang lên.
Bà Ngà đứng ngoài nhíu mày "Vậy tí con xuống nhé chị Trang đã dậy từ lâu rồi đấy."
Dứt lời bà rời đi "Nhanh lên cả nhà chờ con xuống ăn sáng đấy." Bà Ngà cau mày nói thêm câu nữa.
"Con biết rồi"
Nghe tiếng con gái trả lời, bà cũng hài lòng đi xuống.
cô gái vừa thoáng dừng lại để trả lời mẹ lại tiếp tục mặc quần áo như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mười phút sau, Minh Nghi đã thay xong quần áo, khoác ba lô đi xuống nhà.
Trong phòng ăn.
Ông Ninh ngồi xem tin tức, nhìn thấy Minh Nghi xuống "Nghi xuống ăn đi cháu."
"Dạ chú."
Trên bàn ăn bà Ngà bày biện đồ ra có bánh bao và sữa đậu nành, một tay bận trông Gia Luân. Trên bàn đã pha sẵn cà phê cho chú Ninh.
Minh Nghi ở nhà vệ sinh vừa chải đầu, vừa la:" Mẹ ơi mẹ xỏ dây giày giúp con với, tối qua con quên mất, con sắp không kịp rồi!"
Bà Ngà đáp: "Vẫn còn sớm mà. Sao con vội vàng thế?"
Minh Nghi đang đánh răng, vụng về bịa chuyện: "Con phải đi học tiếng Anh sớm! Buổi sáng yên tĩnh dễ học thuộc lòng từ mới ạ."
Vào sáng thứ Hai, Tư, Sáu mỗi tuần, Khánh Hoàng sẽ đến trường sớm khoảng 40 phút để chơi bóng, cô muối đến trường cùng cậu, thế nên phải dậy sớm gần một tiếng. Nhưng cô thường không dậy nổi, nhất là gần đây trời càng ngày càng lạnh.
Người lớn đương nhiên thích trẻ con cần cù tự giác. Bà Ngà xỏ dây giày cho cô, đặt ngay ngắn cạnh cửa. Bữa sáng là bánh bao với sữa đậu nành cũng đã đặt sẵn trên giá gần đó.
Minh Nghi vội vội vàng vang đeo cặp, đi giày, thắt nút nơ bướm thật xinh.
"Chào mẹ, con đi học ạ." Cắn một miếng bánh bao, vừa ngậm ống hút vừa nhảy chân sáo xuống tầng, lấy xe đạp ra khỏi nhà để xe, Minh Nghi lướt đi như một cơn gió.
Đi qua dãy biệt thự san sát, thoáng thấy trong sân của toà nhà nằm ngoài nhất đã không còn bóng chiếc xe đạp, Minh Nghi càng đạp nhanh hơn, thậm chí nhấc mông lên, nghiêng người mượn lực lao về phía trước, thật sự là một cô bé như gió.
May là đạp đến giao lộ thì thấy thiếu niên vừa băng qua đường kia, lúc lướt qua thùng rác, cậu nhanh tay chuẩn xác ném tọt vỏ hộp đậu nành vào thùng.
Minh Nghi cắn ống hút đuổi tới, lúc chạy qua thùng rác cũng học theo động tác của Khánh Hoàng....
Kết quả không trúng!
Vỏ hộp lăn lông lốc trên đất, cuối cùng nằm trơ trọi bên cạnh thùng rác. Minh Nghi nhìn chiếc xe đạp đã chạy tít xa nọ, buồn bực xuống xe nhặt rác bỏ lại vào thùng.
Lúc Minh Nghi đuổi đến trường, Khánh Hoàng đã khóa xe xong, cô vội vàng đẩy xe xông tới. Cánh mũi xinh xắn tinh xảo của thiếu nữ bị gió thổi đỏ, hai má cũng hồng lên, đôi mắt bồ câu nhìn cậu chớp nháy, vừa hít mũi vừa nói: "Khánh Hoàng, cậu đã thấy tớ mà cũng không chờ."
Khánh Hoàng khoác cặp lên lưng, kéo khẩu trang đen xuống nhét vào túi đồng phục, nhàn nhạt liếc cô một cái: "Tóc rối tung kìa."
Minh Nghi cào cào mớ tóc ngắn, nhanh nhẹn chỉnh mái. Chuyện này cô làm rất thuận tay, chẳng mấy chốc mà mái tóc bị gió thổi loạn đã ngoan ngoãn ôm lấy bên tai, như một em bé sứ xinh xắn lanh lợi.
Hoàng Long một tay ôm bóng rổ, một tay dắt xe băng qua lưng hai người, nhanh chóng khóa xe, chuyển bóng qua lại: "Khánh Hoàng, đi thôi."
Đến cặp sách cậu ta còn chẳng mang.
Khánh Hoàng ném cặp vào lòng Minh Nghi:"Mang vào lớp giúp tớ."
Minh Nghi ôm hai chiếc cặp sách đứng ở nhà xe, rất muốn quăng luôn chiếc cặp của cậu.
Dám sai khiến cô thì thử đợi cô xem!
Minh Nghi ôm hai chiếc cặp sách bước vào lớp 11(1), ném chiếc cặp đen lên bàn học dãy cuối cùng, đoạn quay về chỗ ngồi đằng trước của mình.
Cả phòng học chỉ có một mình cô. Minh Nghi buồn chán lấy tờ bài kiểm tra Toán vừa được trả hôm qua ra, nhìn điểm số trên giấy, cầm bút đâm chọc một hồi. Nghĩ thế nào cô lại đứng dậy tìm đến bàn học của Đỗ Minh Vy lục ra một quyển tiểu thuyết, về chỗ lật ra xem.
Vừa qua kiểm tra giữa kỳ nên mọi người đều rất lười nhác, mãi đến lúc trước giờ đọc sách buổi sớm khoảng 10 phút, cả đám mới lục tục đến lớp.
Đỗ Minh Vy lặng lẽ lần đến sau lưng Minh Nghi, bất thình lình rút quyển sách cô đang đặt dưới tay ra, Minh Nghi giật mình, còn Đỗ Minh Vy thì đã yên vị ngồi bên cạnh cô: "Không phải mày không đọc tiểu thuyết ngôn tình sao? Dám nhân lúc tao không ở đây mà đọc trộm."
Minh Nghi nào biết tiểu thuyết hay thế, đọc mà mê muội, chìa tay: "Đưa tao, tao mới đọc được có một phần ba."
Đỗ Minh Vy cười: "Đừng đọc nữa, tao kể cho mày nghe."
Minh Nghi thấy sắp đến giờ lên lớp, không muốn để muộn: "Thôi tan học rồi nói."
Minh Nghi lấy sách tiếng Anh ra, chuẩn bị cho tiết học đầu tiên trong ngày.
Đỗ Minh Vy liếc thấy giáo viên tiếng Anh đã đi đến cửa sau, vội nhét tiểu thuyết vào trong áo khoác, cấp tốc chạy về chỗ của mình.
Minh Nghi quay đầu nhìn, Khánh Hoàng đi sau giáo viên tiếng Anh vào lớp. Cậu cao hơn giáo viên tiếng Anh một cái đầu, mấy lọn tóc trước trán vẫn còn nhỏ nước, cậu thuận tay gạt đi, sải bước vào ngồi xuống ở dãy bàn cuối đối diện với cửa sau, nhét cặp sách vào ngăn bàn, mở sách tiếng Anh ra, lật bừa một trang.
Cô quay đầu lại, bắt đầu đọc sách.
Trong tất cả các giờ học, cô thích giờ Tiếng Anh nhất.
Trong giờ, Đỗ Minh Vy chen bạn cùng bàn của Minh Nghi ra, xáp lại gần Minh Nghi kể cho cô nghe phần còn lại của cuốn tiểu thuyết.
Nói thật, Đỗ Minh Vy rất biết kể chuyện, toàn chọn đoạn hay để kể, Minh Nghi khỏi phải bỏ công ra đọc, rất vui vẻ ngồi nghe cô nàng nói.
Hà Tâm Vũ ngồi ở bàn trước cũng phải quay đầu lại: "Minh Nghi, sao cậu không tự đọc ấy, tự đọc mới hay."
Đỗ Minh Vy ho khan, vội đáp: "Một cuốn tiểu thuyết dài như thế, tôi kể cho nó nghe đoạn hay là được rồi."
Đùa hả. Cuốn tiểu thuyết đó có phần thiếu nhi không nên đọc, cả đám nay vẫn còn là bông hoa trắng thuần khiết trong mắt nhau. Giờ mà để Minh Nghi đọc được, cô nàng sẽ rất ngại, nói chung cái này con gái cứ âm thầm mà đọc thôi.
Không như bọn con trai, có thể tụ tập chia nhau xem ổ D máy tính.
Hà Tâm không có hứng thú với tiểu thuyết, nói sang chuyện khác: "Thứ Sáu này sẽ đổi chỗ rồi, không biết cô chủ nhiệm sẽ xếp thế nào nữa."
Vừa mới chuyển vào lớp được nửa học kỳ, chỗ ngồi lúc đầu là do sắp xếp.
Đỗ Minh Vy với Minh Nghi là bạn cùng bàn suốt ba năm cấp Hai, lớp 10 vẫn chuyển đến cùng lớp, nhưng lần xếp chỗ nào cũng phải bốc thăm, hai người chưa bốc trúng một bàn lần nào. Lớp 11 chuyển sang ban khoa học tự nhiên, gái ít trai nhiều, con trai với con gái ngồi cùng bàn rất nhiều. Bạn cùng bàn của Minh Nghi bây giờ là một cậu trai, hồi đầu Đỗ Minh Vy muốn đổi chỗ với cậu ta nhưng cậu ta không chịu, chê chỗ cô nàng bị lệch.
Đỗ Minh Vy rất ghét bốc thăm: "Có thể để cho bọn mình tự chọn chỗ không vậy!"
Hà Tâm Vũ nghĩ ngợi: "Hình như chủ nhiệm lớp mình hơi khác một chút, nghe nói cô sẽ cho ai có thành tích thi Toán cao nhất được chọn bạn cùng bàn..."
Cô chủ nhiệm lớp 11(1) là giáo viên dạy Toán Huỳnh Ngọc Diễm, đám con trai trong lớp toàn lén gọi cô là chị Diễm. Chị Diễm cực kỳ thiên vị học trò nào có thành tích Toán học tốt, chỉ không ngờ lại thiên vị đến mức này, đến chỗ ngồi cũng không cần bốc thăm nữa.
Thi Toán đứng đầu...
Minh Nghi ngoảnh đầu nhìn bàn cuối, Khánh Hoàng đang tựa lưng vào tường, dáng vẻ lười biếng, Hoàng Long đang chơi PSP, Bảo Khang học lớp bên cạnh cũng ngồi đó. Mấy người bọn họ đều học cùng một trường cấp Hai, rất quen thuộc. Đỗ Minh Vy với Khánh Hoàng còn là hàng xóm, mấy năm nay Minh Nghi không ít lần chạy sang nhà Đỗ Minh Vy.
Đỗ Minh Vy ngây ra, mắt sáng lấp lánh: "Cậu nói thật chứ?"
Hà Tâm Vũ đáp: "Tớ nghe nói thế..."
Cô cũng quay đầu nhìn về phía Khánh Hoàng.
Đỗ Minh Vy lặng lẽ thò tay véo lưng Minh Nghi, Minh Nghi run lên, nhìn Đỗ Minh Vy đang nháy mắt điên đảo.
Minh Nghi liếm khóe môi, lòng rung động.
Đó sẽ là lần đầu tiên cô ngồi cùng lớp, cùng bàn với Khánh Hoàng... nghĩ thôi đã bao đẹp.
Đỗ Minh Vy kề tai thì thầm với cô: "Mày đi nói với Khánh Hoàng đi, không chừng cậu ta sẽ chọn mày đó."
Minh Nghi không biết Đỗ Minh Vy lấy đâu ra cái tự tin ấy, nghĩ rằng Khánh Hoàng sẽ nghe cô, cô nghiêng đầu: "Tao không đi đâu."
Đỗ Minh Vy: "Đi đi. Nói một chút cũng đâu chết ai. Mày vẫn luôn muốn ngồi cùng cậu ta còn gì? Nhỡ đâu ấy!"
Minh Nghi không bỏ mặt mũi đi được, vẫn ngồi im.
Mãi đến lúc sắp vào giờ học buổi chiều, cô không ngồi nổi nữa...
Khánh Hoàng đang ngồi tựa vào tường, cặp chân dài vắt trên ghế của bạn cùng bàn. Minh Nghi đứng trước mặt cậu, ra hiệu cho cậu dịch chân ra để cô ngồi xuống.
Khánh Hoàng không hề nhúc nhích, tay chống đầu, hờ hững hỏi: "Cậu lại muốn làm gì?"
Minh Nghi cười tươi, mi mày cong cong, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện: "Cậu thi Toán đứng đầu."
Khánh Hoàng nhướng mày: "Rồi sao?"
"Sửa bài giúp tớ đi."
Cô cười cực kỳ ngọt ngào.
Ánh mắt Khánh Hoàng trầm lắng, thu chân về: "Đem bài thi lại đây."
Minh Nghi nhanh nhẹn ngồi xuống, nghiêng người qua, lại hơi khó mở lời.
"Chậm chạp gì nữa?"
Minh Nghi ngẩng đầu, nhìn cậu chằm chằm, nhỏ giọng: "Nghe nói... người thi Toán đứng đầu sẽ được chọn bạn cùng bàn. Ừm thì... Khánh Hoàng, cậu chọn tớ làm bạn cùng bàn của cậu có được không?"
Yên lặng....
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Khánh Hoàng lặng lẽ nhìn cô, Minh Nghi chớp mắt, nhìn cậu chờ mong.
"Không được."
Minh Nghi nhăn mũi: "Tại sao?!"
Khánh Hoàng xoay người đối diện với bảng đen, đuôi mắt một mí hơi xếch liếc nhìn cô, ngạo mạn mà khinh cuồng: "Muốn tự do chọn bạn cùng bàn thì cậu giành lấy hạng đầu đi."
Minh Nghi: "..."
Nếu cô có thể thì cô còn ngồi đây nữa à?
Minh Nghi thở phì phì quay đi.
Lúc cô ngồi về chỗ thì chuông vào lớp cũng vang lên, cô chủ nhiệm xách cặp bước vào, sau khi tổng kết lớp như thường lệ, việc tiếp theo là chuyển chỗ.
"Người đứng đầu điểm thi môn Toán có thể chọn bạn cùng bàn, còn lại bốc thăm."
Thành tích tốt tất sẽ được thầy thiên vị, nhưng không thể không phục, ai bảo cậu không giành được hạng nhất cơ chứ.
Cô Diễm cười nhìn bàn cuối: "Đứng đầu là Khánh Hoàng, em chọn xong thì những bạn khác lên bốc thăm."
Khánh Hoàng chậm rãi đứng dậy, giơ tay chỉ hướng tổ 2, bàn 3. Đó là vị trí Minh Nghi ngồi.
Minh Nghi:"..."
"Vậy là..."
Minh Nghi mở to mắt, vội vã mím chặt môi để không lộ lúm đồng tiền bên má, thật ra trong lòng sớm đã sung sướng lên mây. Hừ, tên lừa đảo!
Đỗ Minh Vy ngồi chếch đằng trước Khánh Hoàng, từ hướng này của cô nàng nhìn lên cũng cho rằng người Khánh Hoàng chỉ là Minh Nghi, bất giác la lên: "Minh Nghi hả?"
Cô Diễm bình tĩnh: "Minh Nghi phải không?"
Minh Nghi đã mím chặt môi, giấu kín má lúm mừng rỡ, cúi đầu chuẩn bị thu dọn sách vở.
Khánh Hoàng buông tay, thản nhiên đáp: "Không phải Minh Nghi, là bạn cùng bàn của Minh Nghi, Gia Huy ạ."
Minh Nghi:"..."
Bốc thăm xong cũng là lúc tiếng chuông ra chơi vang lên.
Có một bạn nữ giơ tay: "Thưa cô, em có thể xin đổi chỗ được không ạ? Bạn Hà Nhiên đồng ý đổi chỗ cho em!"
Minh Nghi đang rầu rĩ thu dọn đồ đạc nghe vậy lập tức ngẩng phắt đầu nhìn cậu bạn cùng bàn cũ của mình – đồng chí Gia Huy. Gương mặt trắng trẻo nhã nhặn nọ mỉm cười với cô: "Bạn cùng bàn thành bạn sau bàn, vẫn gần đó chứ." Đoạn nâng tay đẩy đẩy kính trên sống mũi, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Câu "Cậu đổi chỗ cho tớ được không?" mà Minh Nghi định nói tắc nghẹn trong cổ họng.
Cô Diễm kẹp tập giáo án vào nách, nhàn nhã đáp: "Không được, muốn đổi chỗ thì thi Toán lần sau hãy đạt điểm cao nhất nhé."
"...."
Thi Toán đứng đầu là vô địch thiên hạ hả?
Đỗ Minh Vy đi qua bên cạnh bĩu môi, nhìn Hà Tâm Vũ, thì thầm: "Nãy tôi còn định hỏi cậu có thể đổi chỗ cho tôi không cơ."
Hà Tâm Vũ là bạn cùng bàn mới của Minh Nghi.
Hà Tâm Vũ cười: "Cô bảo không được đâu."
Cô Diễm cắp giáo án, dắt hai trẻ yêu sớm trong lớp đến văn phòng bàn về lý tưởng cuộc đời. Đỗ Minh Vy trợn mắt nhìn bóng lưng bọn họ, bất bình: "Không lẽ yêu sớm cũng phải thi Toán đứng đầu mới được."
Tiếng cô nàng không nhỏ, cả lớp căn bản đều nghe thấy, đồng loạt cười ầm lên. Mấy chục cặp mắt lại đồng loạt quét về phía bàn cuối. Thi Toán đứng đầu ư, đó là "long ỷ" của Khánh Hoàng, đâu chỉ đơn giản là đứng đầu lớp, còn là đứng đầu khối nữa, không ai có thể lay chuyển.
Khánh Hoàng đứng dậy, thân hình 1m85 nhìn chúng bạn đầy ngạo nghễ, thờ ơ mở lời: "Muốn biết đáp án thì thi Toán đứng đầu rồi yêu sớm thử xem."
Đỗ Minh Vy: "___"
Minh Nghi bật cười.
Đỗ Minh Vy lười chẳng buồn so đo với cậu, nhấc tay véo mặt cô: "Minh Nghi của tao, mày cũng chịu cười rồi cơ."
Minh Nghi ôm chồng sách, thôi cười, đi về phía cuối lớp: "Đổi chỗ rồi, mày mau dọn đồ đi."
Cả đám vội vội vàng vàng chuyển đồ đổi chỗ, chỉ trừ Khánh Hoàng.
Những bạn đã đổi chỗ xong lục tục ra khỏi lớp. Minh Nghi vẫn còn đang xếp đồ, Đỗ Minh Vy quay đầu nhìn Minh Nghi, lại lướt mắt qua đầu cô, nhìn Khánh Hoàng đẹp trai chết người nọ. Được rồi, không cùng bàn thì kế bàn cũng được vậy, cô và Minh Nghi cũng thế.
Gia Huy cất tiếng chào Khánh Hoàng: "Hây, sau này là bạn cùng bàn rồi, quan tâm lẫn nhau nhé." Tuy rằng cậu cũng không hiểu sao Khánh Hoàng lại chọn cậu làm bạn cùng bàn, vì cậu nói ít sao? Chắc thế.
Khánh Hoàng liếc cậu, ừ nhạt.
Minh Nghi khó hiểu, tự cậu chọn bạn ngồi cùng còn gì? Sao lạnh nhạt thế không biết.
Nhưng thôi kệ đi, Minh Nghi quay người áng chừng khoảng cách giữa hai bàn.
Bàn kề nhau, khoảng cách siêu gần, quay đầu là thấy.
Cô rất hài lòng.
Đúng lúc ấy, ánh mắt hai người va vào nhau, Minh Nghi chợt cười với Khánh Hoàng làm cậu sững sờ. Cô bé trước giờ sinh hoạt lớp còn hận không thể đạp cậu mấy nhát, lúc này đây lại cười ngọt ngào đến vậy. Con gái thật khó hiểu.
Nhưng càng hay, khỏi cần dỗ nữa.
Hoàng Long đứng cạnh cửa sau gọi: "Khánh Hoàng, đi chơi bóng đi."
Khánh Hoàng gập sách quăng vào ngăn bàn, lại rút ra một hộp Ferrero Rocher* ném lên bàn trước.
* Ferrero Rocher: Một loại chocolate của Ý.
Minh Nghi sửng sốt, vội vàng quay đầu: "Cậu mua à?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip