65/ rơi tự do
phần thi cuối cùng hứa hẹn vô cùng gây cấn khi xuất hiện thí sinh nữ và trở thành người kết màn của tập này.
vũ: hình như là nón vàng của tập này.
khoa: anh thái với andree va nhaoooo
mọi người đều đang chờ đón bông hoa duy nhất của tập 4 sẽ khuấy động sân khấu thế nào. dự đoán anh thái và andree tiếp tục trở thành khắc tinh khi luôn va nhau trong những pha giành giật.
- mọi người xem đi nhé, em lên phòng nghỉ đây.
thanh bảo bất chợt không ổn. em rơi xuống hố đen một lần nữa và trầm cảm không báo trước cho em biết. không còn muốn xem, cũng chẳng muốn thiết tha hòa vào không khí này thêm một phút giây nào. tất cả trở nên sụp đổ và em đang loay hoay với khoảng không chới với đó.
khoa: sao đó bảo, không khỏe hả?
bảo: em cảm thấy buồn ngủ nên cần phải chợp mắt, xin lỗi anh chị ạ. khi nào mọi người về thì gọi em dậy.
để tránh đi sự hỏi han dồn dập, em nhanh chóng lên lầu trong sự lo lắng của những người còn lại. nhưng dù gì thì chỉ cần một phần thi của liu grace nên mọi người vẫn tiếp tục xem, nhưng chắc chắn trong suy nghĩ của họ đều nghĩ về bảo.
"em ấy thật sự ổn?"
--------------
"mày đang bị cái quái gì vậy?"
"điều gì khiến mày bị như vậy?"
"tại sao cảm xúc lại bị tuột dốc như vậy?"
"trầm cảm không tha cho tôi sao?"
bây giờ đây bảo chỉ có thể nằm vật vã trên giường, mọi suy nghĩ tiêu cực đều ập đến với em. rõ là nãy giờ vẫn rất vui, chỉ có phần thi của công hiếu làm em xúc động chút thôi, nhưng tại sao hố đen ấy lại xuất hiện vào hôm nay?
- tôi chỉ là một kẻ không còn đáng để sống.
cho đến khi gặp lại trầm cảm, em có đôi phần lo sợ vì không chuẩn bị tâm lý trước về tình huống này. bảo không muốn cảm xúc phải lăn trào ra bằng nước mắt và gây ảnh hưởng đến người khác, em cần phải đến một nơi không người để em tự trút hết những cảm xúc đấy một mình. em né tránh mọi lời hỏi thăm, mọi cái nhìn quan tâm lo lắng.
không biết tại sao nữa,
chỉ là em thấy không cần.
khi bản thân trôi vào guồng quay công việc, con chó đen trầm cảm không có cơ hội tiếp cận, em đã đinh ninh rằng bản thân không còn vướng mắc bởi trầm cảm. em đã nghĩ rằng "tao thắng mày rồi, trầm cảm ạ", em đã tin rằng em hoàn toàn bình thường và thật sự hạnh phúc.
nhưng liệu,
những sự việc xảy ra gần đây có thật sự làm em hạnh phúc như em từng mong?
hay chỉ là những vết thương lòng vừa bị ai đó đâm vào, và bản thân lại phải lặn ngụp trong sự đau đớn đó mà không biết cách để xoa dịu.
dạo này, bảo chưa bao giờ ổn.
em chỉ tạo nên vỏ bọc của người trưởng thành để giấu nhẹm những năng lượng xấu vào trong. chẳng ai biết em đang nghĩ gì, và có cảm xúc gì. và hôm nay, tảng đá bắt đầu lớn dần, bảo không gồng gánh nổi nữa, chỉ muốn đi đến nơi không người. đứa trẻ bên trong đang đau đớn, em có hay?
"tôi cần ở một mình"
ngay cả khoảnh khắc thế anh ôm em sau khi xem phần thi của công hiếu, bây giờ trở nên tan biến và bảo không còn cảm giác đấy nữa. em chán ghét việc phải thể hiện cảm xúc tiêu cực trước mặt người khác, chẳng khác nào em lây truyền sự tiêu cực đấy cho mọi người. mặc dù em biết vì sự bỏ ngang chương trình giữa chừng sẽ khiến anh chị nghi ngờ. nhưng thôi, dù sao thì không còn sức nữa.
những ký ức đau thương cũ không mời mà đến, chúng ùa về như bầy ong vỡ tổ. em bắt buộc phải nhớ, và lại khóc. rất muốn la lên và làm loạn cả một căn phòng nhưng sợ bị phát hiện nên đành chịu đựng cắn răng và đánh vào đầu. đủ mọi cách để tống hết mớ hỗn độn này đi.
tất cả cùng ập đến như một lời hẹn trước, vậy mà nhẫn tâm không báo trước cho bảo. cứ như vậy... em rơi xuống vực đáy và không còn sức lực.
"mày bị điên rồi"
thuốc ngủ trên bàn, bảo cần đi vào giấc ngủ để quên đi sự thật. em bất lực với chính mình, không muốn làm một cái gì hết.
chết tiệt! kỳ cục quá! khùng điên quá!
cứ như vậy, em nốc gần nửa chai...
"bảo tiếp tục trầm cảm"
--------------------
mọi người ở dưới nhà đã xem xong tập 4. nón vàng của anh thái và andree đã được quăng cho bé nhi, và cô đã chọn anh thái bằng tất cả sự cảm động vì thấy tình cảm của anh dành cho nhi. andree tiếp tục cay vì nón vàng của anh trở nên vô dụng đến vậy.
"hai lần rồi chứ mấy"
khoa: mà nói thiệt nha, tui ngồi coi mà tâm trí tui cứ lo cho thằng bảo không à
vũ: mình tưởng em ấy buồn ngủ chứ bạn
khoa: không đâu bạn, em ấy không bao giờ bỏ đi như vậy trước đây cả. thằng bé năng lượng lắm, rất giỏi giấu cảm xúc. nhưng có vẻ lần này khá nặng nên bảo phải ở một mình
thế anh: hay để anh ở lại với em ấy được không?
tuấn: cũng được, mà coi chừng thái độ của em ấy. em chỉ sợ bảo nghĩ tới chuyện vừa rồi xong không muốn gặp anh đâu
khoa: thế tụi này về trước, anh đừng có để tâm trạng nó tệ thêm. nên nhớ là hãy nhẹ nhàng thôi.
sau khi tiễn mọi người, andree dọn dẹp tàn dư buổi tiệc và bắt đầu lò dò lên lầu. gõ cửa nhiều lần nhưng không thấy lên tiếng, andree bèn mở hé cửa.
- b.. bảo, em có làm sao không?
thằng bin nằm trên nền đất, cùng lọ thuốc ngổn ngang trên sàn. không nói không rằng, thế anh nhanh chóng đưa bảo đến bệnh viện. em sốt, em lờ đờ, em thân tàn ma dại. hoàn toàn phờ phạc như xương khô.
"cố lên em, một chút nữa thôi"
hồn của bảo đang trong giấc mơ mà không hay biết về tình trạng của bản thân hiện tại. em đang ở giữa cánh đồng lớn, có thể nhìn thấy bầu trời bất tận không thấy điểm dừng. xa xa, bảo nhìn thấy thế anh đang vẫy tay chào. kế đó là anh khoa, anh big, anh thái, chị su và anh tuấn. tất cả đều đang gọi tên em – thanh bảo. cái tên thân thuộc gợi lên một cậu nhóc máu chiến nhưng lại tình cảm. em đã chạy đến với họ, nhưng càng chạy, họ càng xa dần. mọi thứ mờ nhòe đi trong tầm mắt. cho đến khi không thể chạy nổi, em thở hổn hển để điều chỉnh nhịp thở. nhưng nhìn lên thì không còn thấy họ ở đấy nữa.
thanh bảo trở nên chơi vơi vì chỉ có một mình ở nơi rộng lớn đó.
sau đó, em rơi xuống hố đen. xung quanh lại chẳng có ai, em không thấy gì ngoài màu đen trong tầm mắt. khung cảnh tối mịch và trống rỗng. trái tim bắt đầu không chịu nổi, em đau quặn từng cơn.
"mình không thể đứng dậy"
đôi chân đau, cánh tay nhức, mắt mờ, giọng nói khàn. mọi thứ trở thành vật cản và hút hết sức lực. em nằm vật vã trên nền đất...
cứ như vậy, con chó đen trầm cảm đã đến và dồn em vào đường cùng. trở nên sợ hãi, trở nên nhói đau.
-----------------
- bệnh nhân uống quá nhiều thuốc ngủ dẫn đến sốc thuốc, cùng với tâm lý không ổn. nhưng đã qua cơn nguy hiểm, bệnh nhân chỉ cần nghỉ ngơi thôi.
- dạ cảm ơn bác sĩ.
đến bên em, sờ lên đôi má phúng phính của cậu bé vừa mới tăng cân, nhưng giờ đây hốc hác. em bé của gã đang phải chịu đựng những gì, gã không được biết hết. gã cảm thấy bản thân tồi tệ trong câu chuyện tình yêu hiện tại, khi mọi tranh cãi đều xuất phát từ gã, từ cái tôi quá cao mà vô tình không đặt mình vào bảo, vào người gã thương.
liệu gã có xứng đáng để tiếp tục với tình yêu này hay không?
em bị trầm cảm, gã không biết.
em gầy đi, gã không thấy.
em tổn thương, gã phớt lờ.
em bị oan, gã gạt bỏ.
tất cả mọi thứ, đều chứng minh một điều – gã thật tệ!
- anh chỉ muốn ôm em, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi.
bây giờ thế anh nói những lời này, liệu có muộn quá không? khi em ấy đã hôn mê và mặc nhiên không nghe thấy nữa?
bờ môi khô,
em đủ đau rồi.
-------------------
lẽ ra giai đoạn 2 này mình chỉ tập trung vào reaction rap việt và những câu chuyện xoay quanh trong thời điểm tham gia chương trình thôi, nhưng mà do mình sắp thi nên mình sẽ tập trung vào bảo và andree một thời gian để không phải off dài hạn tránh làm mọi người quên cốt truyệt (tại mấy này mình viết khá nhanh).
do đó mà chap này trở nên nghiêm túc là vì vậy đó. sắp tới thì tất nhiên không phải hôm nào mình cũng sẽ viết mỗi ngày, hôm nào không có bài nhiều thì mình sẽ tranh thủ nhé. cảm ơn mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip