chương 16
Mấy ngày sau đó Đằng Chấn cũng không vội hẹn gặp lại anh luôn mà đều đều mỗi ngày gửi tin nhắn WeChat, mỗi tối 10h40 gọi điện, trò chuyện cùng với anh một lát, không có chủ đề cụ thể. Nhưng hắn luôn đảm bảo sẽ là người kết thúc cuộc hội thoại và yêu cầu anh nói "Chúc ngủ ngon, chủ nhân".
Chu Hán Kỳ không quen với việc gọi điện thường xuyên như vậy. Hán Kỳ ghét phải nghe điện thoại, nhưng dù sao cũng chỉ là một đoạn hội thoại ngắn ngủi nên anh cũng không nhỡ từ chối. Chỉ là chính Chu Hán Kỳ cũng phân vân không biết mối quan hệ của mình với Đằng Chấn sẽ phát triển đến mức nào. Đằng Chấn tựa hồ có chút "dính người" , điều này vô tình khiến anh có chút ngại ngùng - anh thực sự không có kinh nghiệm trong những mối quan hệ gần gũi như vậy.
Trong quá trình trưởng thành, ngoài cha mẹ, người duy nhất mà Chu Hán Kỳ có quan hệ cao hơn mức " xã giao" là mối tình thơ ấu tên Đào Phàn, Phượng Minh Đức và cậu bạn thân Ronny. Kì thực, liên kết giữa anh với ba người họ lại không hề thân thiết - mẹ của Chu Hán Kỳ ghét gia đình Đào Phàn, ngay từ đầu bà đã cấm con trai tiếp xúc hay thậm chí là gặp mặt Đào Phàn. Điều kỳ diệu duy nhất xảy ra chính là tình bạn bí mật đáng trân quý giữa hai người họ.
Càng không có quan hệ chính là Phượng Minh Đức, Zhu Hanqi có thể giữ cảm giác tồn tại của mình ở mức rất thấp miễn là anh ấy im lặng và ngoan ngoãn. Còn đối với Ronny, mặc dù họ là bạn thân nhưng chủ đề giữa hai người chỉ giới hạn ở SM hay thời trang mặc hàng ngày. Thậm chí, anh còn không biết tên thật của Ronny.
Chu Hán Kỳ là một người rất nhạy cảm cả về thể chất lẫn tinh thần, sau khi gặp Phượng Minh Đức, Chu Hán Kỳ không còn phải che giấu ham muốn tình dục nơi thể xác nhưng ngược lại, anh càng thuần thục trong việc che giấu cảm xúc của mình.
Đằng Chấn lại hoàn toàn đối lập. Hắn luôn hào sảng và không ngại bộc lộ hỉ nộ ái ố. Anh thực sự ghen tị với Đằng Chấn vì hắn có thể tự nhiên nói "Em nhớ anh", anh rõ ràng cũng cảm thấy như vậy, nhưng anh không bao giờ có thể bộc lộ chúng ra thành tiếng.
Phải mất gần nửa tháng, Đằng Chấn mới lấy hết can đảm để hẹn gặp Hán Kỳ một lần nữa. Khác với lần đầu vội vã, lần này hắn đã chuẩn bị đầy đủ, cẩn thận lựa chọn rất nhiều dụng cụ, thậm chí còn mua thêm vài loại dầu bôi trơn.
Hắn vốn dĩ muốn mời Chu Hán Kỳ đi ăn trưa, nhưng đáng tiếc Hán Kỳ lại nói rằng anh không rảnh, sẽ quay lại gặp hắn vào lúc ba giờ chiều.
"Được rồi, buổi tối em dẫn anh đi ăn đồ ngon." - Đằng Chấn cũng không ép buộc.
Đằng Chấn chán nản ngồi trong phòng khách sạn đến gần bốn giờ chiều thì nghe thấy tiếng gõ cửa muộn màng. Hắn nhướng mày, mở cửa và cười nửa miệng nhìn Chu Hán Kỳ. Chu Hán Kỳ có chút xấu hổ, nhưng anh vẫn trân trân nhìn Đằng Chấn, vẻ mặt không thay đổi.
Đằng Chấn nhếch môi, không nói gì, quay trở lại chiếc ghế sô pha mà hắn đã ngồi suốt buổi chiều. Hán Kỳ cảm thấy không đoán được cảm xúc của hắn, không dám nói gì, im lặng quỳ dưới chân Đằng Chấn.
"Lần trước thầy đến trễ hai mươi phút, em không có phạt thầy," - Đằng Chấn nhìn đồng hồ, "Vậy nên lần này thầy đến muộn bốn mươi phút à?"
Chu Hán Kỳ cúi đầu không nói gì.
Thật ra hôm nay anh khá rảnh rỗi, sở dĩ anh trì hoãn đến ba giờ chiều chỉ để có thể nhàn nhã ngủ đến trưa vào cuối tuần. Anh dậy lúc một giờ chiều, đáng lẽ là kịp giờ, nhưng không biết tại sao mãi đến sau ba giờ anh mới ra ngoài. Anh không thể không thừa nhận mình có chút cố ý, nhưng nhìn thấy hắn thực sự bận lòng vì việc chậm trễ của mình, Chu Hán Kỳ đột nhiên có chút hối hận.
Ngay khi ấy, Đằng Chân cuối cùng cũng đọc được mong muốn của Hán Kỳ trong mắt anh, hắn chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra, không chần chừ, hắn kéo Chu Hán Kỳ lên khỏi mặt đất, dùng chân mình đè lên hai chân anh. Hán Kỳ chỉ kịp cảm thấy phần thân dưới ớn lạnh, quần đã bị cởi đến đầu gối. Nằm trần truồng trên đùi Đằng Chấn như thế trông anh giống như đứa trẻ sắp bị ba mẹ đánh đòn vậy. Chu Hán Kỳ lập tức đỏ mặt, túm lấy quần Đằng Chấn, không dám động đậy.
"Bốn mươi, đếm." - Đằng Chân ôm eo Chu Hán Kỳ, vung tay về phía bờ mông trắng như tuyết.
Chu Hán Kỳ cắn môi, cố gắng không phát ra âm thanh. Bị tát vào mông cũng không quá đau, anh miễn cưỡng chịu đựng được.
Đằng Chấn đánh Chu Hán Kỳ liên tục hơn chục cái mà không nghe thấy tiếng đếm, hắn mất kiên nhẫn, cầm cây thước tre nằm bên cạnh đánh xuống.
Chát!
Âm thanh của thanh trúc tre đặc biệt to rõ ràng, trên vùng bị đánh lập tức xuất hiện một vết đỏ đậm.
"Đau quá!...A!..." - Chu Hán Kỳ còn chưa kịp tiêu hóa cơn đau, đòn thứ hai đã đè lên đòn trước.
"Không đếm cũng được," - Đằng Chấn chậm rãi dùng thước tre, lạnh lùng quơ quơ cây thước lên mông Chu Hán Kỳ- "Anh cho rằng bốn mươi roi là ít sao? Vậy thì bù lại đi, sáu mươi."
"A!"
Hắn vừa dứt lời, lại một đòn trừng phạt khác rơi xuống.
Chu Hán Kỳ căng da và cuối cùng mở miệng đếm với giọng run rẩy.
"Chát!" "Một..."
"Chát!" "Hai..."
"Pa!" "Ba...đau quá..."
...
Mới đánh được ba mươi roi, giọng nói của Chu Hán Kỳ đã bắt đầu run lên như đang nấc, sau đó là những tiếng nức nở vang lên khiến Đằng Chấn giật mình. Hắn vội vàng thả tấm ván tre trong tay xuống, bế Chu Hán Kỳ lên, ôm anh vào lòng, một tay nhẹ nhàng xoa cái mông nóng bỏng, tay kia vuốt ve lưng anh, giúp Hán Kỳ bình tĩnh lại.
Chu Hán Kỳ khóc nức nở trong vòng tay Đằng Chấn, nhưng tâm trạng của anh rất phức tạp - nước mắt chỉ là "gia vị", nhưng S lại thực sự dừng lại chỉ vì nước mắt của M. Mức độ chịu đau của anh khá thấp, nhưng khả năng chịu đựng của anh lại rất cao. Để mình khóc mà không có chút gánh nặng nào cũng là một trong những cách Hán Kỳ trút giận, nếu mỗi lần anh khóc hắn đều dừng lại thì Chu Hán Kỳ nghĩ mình sẽ không thể nào tiếp tục cuộc chơi.
Hán Kỳ khịt mũi, trong lòng âm thầm thở dài. Chẳng trách những M khác lại e ngại newbie như vậy, quả thực là phiền phức.
(newbie: người mới gia nhập vào cộng đồng BDSM)
"Em bé bị đánh oan, em bé không khóc nữa..." - Đằng Chấn lo lắng, hắn bắt chước cách mẹ mình dỗ dành khi còn nhỏ, đu đưa Chu Hán Kỳ trong vòng tay mình như một đứa trẻ, "Xoa xoa, đừng khóc..."
Lúc này Chu Hán Kỳ hoàn toàn không muốn khóc nữa.
Anh hít một hơi thật sâu và nói một cách bình tĩnh: "Không sao đâu."
______
=))))) khúc Đằng Chấn dỗ Hán Kỳ cute ha mng 🥹 thra truyện miêu tả rất thực tế, đa phần các M hay thậm chí các kee trong giới đều có tâm lý chung như Hán Kỳ. Đằng Chấn lại là người mới đến, hơn hết, một phần khiến hắn bước chân vào giới lại vì anh nên hắn khó mà nắm bắt thành thục như các master được. Tuy nhiên mình nghĩ là mình lại khá hiểu cảm giác của Hán Kỳ, đôi khi nếu bạn đối mặt với quá nhiều chuyện, gặp quá nhiều người, những kẻ sành sỏi, cao tay, những kẻ đã nếm đủ mùi đời có khi chỉ đem lại cho Hán Kỳ cảm giác phòng bị, sợ hãi. Thứ Đằng Chấn có không phải kinh nghiệm, cũng không hẳn là sự thông minh cùng gia thế hiển hách của hắn, hắn tuổi trẻ, hắn có năng lượng, hắn thuần khiết và chân thành. Hán Kỳ như mảnh đất khô cằn cỗi lâu năm, Đằng Chấn lại như một cơn mưa rào mùa hạ, đột ngột, vội vã.
p/s: tui thi thptqg rùi đây cạ nhà ơiiiii. thi để tốt nghiệp thui nên cũng nhẹ nhàng, vui vẻ để tối lên truyện cho mng ạ! lại tiếp tục chuyến xe cùng em Kỳ và anh Đằng nhó 🥹🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip