bé bệnh

---

Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ vang lên như một điệu nhạc êm dịu. Thời tiết bắt đầu trở lạnh đột ngột, khiến các thành viên BoyNextDoor đều phải co ro trong những chiếc áo khoác dày. Trong ký túc xá, mọi người đều đã quen với những buổi tập luyện liên tục và những lịch trình dày đặc. Nhưng hôm nay, một không khí ảm đạm bao trùm khi Leehan không còn xuất hiện tươi cười như thường lệ.

Leehan đã cảm thấy cơ thể uể oải từ vài ngày trước. tuy nhiên, vì không muốn ảnh hưởng đến lịch trình của nhóm, em cố gắng tỏ ra bình thường. em nghĩ rằng chỉ cần uống vài viên thuốc và ngủ một giấc, mọi chuyện sẽ ổn em sẽ khỏe lên được một chút. nhưng thực tế không như em mong đợi nó sẽ đúng ý em

lúc này tất cả thành viên đã để ý thấy em không khỏe nên Taesan đã lên tiếng hỏi em"Leehan, bạn ổn chứ? bạn cần nghỉ ngơi không?" Taesan lo lắng nhìn cậu khi cả nhóm chuẩn bị bắt đầu buổi tập luyện. "Nhìn mặt bạn xanh xao quá."

"mình ổn mà, khong sao hết chắc tại chuyển mùa nên mình nhạy mũi xí thôi" Leehan gượng cười, dù đôi mắt nặng trĩu và hơi thở có phần khó nhọc. em cố gắng lê chân bước đi như bị thường để mọi người khỏi lo, nhưng chân em như không còn sức, khiến em lảo đảo suýt ngã.

Taesan nhanh tay đỡ lấy em, cảm nhận được cơ thể Leehan nóng ran. "không ổn chút nào đâu. bạn bị sốt rồi, anh đưa bạn về phòng nghỉ."

Dù em muốn phản đối, nhưng em thực sự không còn đủ sức. em chỉ biết để Taesan dìu mình về ký túc xá, trước ánh mắt lo lắng của các thành viên khác.

Taesan dìu em từ phòng tập về ký túc vội đỡ em lên giường cởi đống áo ấm trên người ra rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho em.

Leehan nằm trên giường, mồ hôi ướt đẫm, nhưng cơ thể vẫn run rẩy vì lạnh. Taesan sau khi đưa em về phòng, vội vã đi tìm nhiệt kế và thuốc hạ sốt. anh không giấu nổi sự lo lắng khi thấy nhiệt độ cơ thể của em lên đến gần 39 độ C.

"Anh sẽ đi lấy nước ấm lau người cho bạn, chịu khó chút nhé," Taesan nói, giọng dịu dàng nhưng không giấu được sự lo âu.

em chỉ khẽ gật đầu, không còn đủ sức để đáp lại. em nhắm mắt, cảm nhận được sự mệt mỏi đang kéo em vào giấc ngủ chập chờn. Taesan quay lại với một chậu nước ấm và chiếc khăn bông mềm. Cậu cẩn thận lau từng phần cơ thể cho Leehan, từ trán, cổ đến hai cánh tay, cố gắng giúp em hạ nhiệt.

"Anh sẽ lau nhẹ thôi nhé, để bạn đỡ khó chịu," Taesan thì thầm. Mỗi lần khăn chạm vào da, Leehan đều khẽ nhíu mày, nhưng nhờ sự dịu dàng của Taesan, em cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Sau khi giúp Leehan lau người và thay quần áo khô thoáng, Taesan ngồi xuống bên cạnh, mắt không rời khỏi em. "Leehan ah, bạn có muốn ăn gì không? bạn cần ăn để còn uống thuốc nữa."

"mình... không muốn ăn gì cả," Leehan lắc đầu yếu ớt. Cơn sốt khiến em chẳng còn cảm giác thèm ăn, thậm chí chỉ nghĩ đến đồ ăn thôi cũng khiến dạ dày em nhảy lộn nhào trong cơ thể.

Taesan nhíu mày, biết rằng nếu Leehan không ăn gì thì sẽ càng yếu hơn. anh đứng dậy, rời khỏi phòng chạy một mạch đi mua một bát cháo em bé nóng hổi. Hương thơm nhẹ nhàng của cháo bốc lên, nhưng em đang bệnh lười ăn thấy rõ nhìn tô cháo như quái vật làm em chỉ biết nhăn mặt.

"Anh vừa đi mua cháo cho bạn về đấy. bạn cố ăn một chút thôi, được không?" Taesan dịu dàng khuyên nhủ, đưa thìa cháo đến gần miệng Leehan.

Leehan nhìn Taesan, ánh mắt đầy mệt mỏi. "em... không nuốt nổi đâu bạn đừng đút nữa..."

Taesan thở dài, nhưng vẫn kiên nhẫn. "anh biết là bạn không muốn, nhưng bạn phải ăn một chút mới có thể khỏe lại được bạn nếm thử một chút thôi nhé."

Cuối cùng, trước sự kiên nhẫn của Taesan, Leehan đành thử một thìa cháo nhỏ. Vị cháo ấm nóng lan tỏa, khiến rm cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Taesan mỉm cười hài lòng, tiếp tục đút cho em từng thìa nhỏ, không quên thỉnh thoảng khen ngợi để động viên. sau một hồi thì tô cháo cũng hết anh khen bé nhà mình nhiều lắm.

Sau khi Leehan ăn xong cháo và uống thuốc, Taesan giúp em nằm xuống nghỉ ngơi. anh cẩn thận đắp chăn cho Leehan, vuốt nhẹ mái tóc đẫm mồ hôi của em. "Ngủ đi, anh sẽ ở đây trông bạn của anh ngủ," Taesan nói, giọng trầm ấm vang lên như một lời ru.

Leehan cảm thấy trái tim mình nhẹ bẫng. Mặc dù đang ốm nặng, nhưng sự quan tâm ân cần của Taesan khiến em cảm thấy được an ủi và ấm áp hơn bao giờ hết. Dần dần, cơn buồn ngủ kéo đến, và Leehan chìm vào giấc ngủ sâu.

Cả đêm đó, Taesan không hề rời đi. anh ngồi bên cạnh giường, thi thoảng lại đưa tay lên trán Leehan để kiểm tra nhiệt độ. lâu lâu lại chạy ra chạy vào với thau nước ấm thêm cái khăn để chườm chán bạn bé để hạ sốt.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua cửa sổ, rọi lên gương mặt đang ngủ say của Leehan. Cơn sốt đã giảm dần, gương mặt của em cũng trở nên hồng hào không còn tái nhợt như trước.

Leehan mở mắt, nhìn thấy Taesan vẫn đang ngồi bên cạnh, đầu gục xuống bàn, ngủ gật từ lúc nào. em thương bạn lớn lắm vì chăm em mà ngủ cũng không được ngon giấc, chắc đêm qua bạn lơn mệt lắm. e. nhẹ nhàng đưa tay chạm vào tóc Taesan, cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp.

Taesan tỉnh dậy, nhìn thấy Leehan đã tỉnh táo hơn, liền nở nụ cười nhẹ nhõm. "bạn đỡ hơn rồi chứ? có hạ sốt miếng nào không để anh xem nào"

Leehan khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên sự biết ơn sâu sắc. "Cảm ơn anh, Taesan. Nếu không có anh, chắc em còn lâu mới khỏe được."

"Anh lúc nào cũng ở đây để chăm sóc bạn mà," Taesan đáp, rồi bất ngờ cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Leehan. "Bây giờ thì bạn chịu khó nghỉ ngơi thêm chút nữa nhé bạn sớm khỏe lại thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: