Chương 41: Hắn cũng thích tôi

Sau lời khẳng định của Đại Vũ, Vương Thanh đã cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút. Nhưng có một người không muốn để hắn cảm thấy dễ chịu_ Cố Tiểu Diệp.

Dạo này, điện thoại của Phùng Kiến Vũ thường xuyên có tin nhắn. Sáng cũng có, trưa cũng có, tối cũng có luôn. Vương Thanh muốn diễn vai quân tử nên trước mặt cậu ấy, hắn chỉ hỏi qua loa.

"Ai nhắn cho em vậy?"

"Tiểu Diệp."

"Có chuyện gì nữa sao?"

"Không có, chỉ là ba cái tin nhắn thăm hỏi thôi."

"Thăm hỏi? Cô ta cũng rảnh quá đi."

"Ờ, chắc vậy."

Nhưng khi Đại Vũ đi tắm hay có chuyện ra khỏi phòng mà bỏ lại điện thoại, lão Vương liền chộp lấy thời cơ đọc lén.

<Tiểu Vũ ca, chào buổi sáng.>

<Chào buổi sáng.>

----------------

<Anh đã ăn cơm chưa?"

<Rồi.>

<Có ngon không?>

<Cũng được.>

<Anh đang làm gì vậy?>

<Học.>

<Vậy không làm phiền anh nữa.>

-------------------

<Ngủ ngon, Tiểu Vũ ca.>

<...>

<Anh ngủ rồi sao?>

<Ngủ ngon.>

------------------------

Đọc qua thì thấy Phùng Kiến Vũ thật sự không mặn mà gì với những tin nhắn kia. Vậy vấn đề tất nhiên nằm tất cả ở cô nàng "lá nhỏ". Vương Thanh tức muốn nổi đom đóm mắt nhưng luôn cố dằn xuống và trả lại hiện trường như cũ khi Đại Vũ trở về phòng. Hắn không muốn vì chuyện tào lao này mà làm cậu ấy không vui.

Nhưng Cố Tiểu Diệp cũng không thuộc dạng dễ dàng bỏ cuộc. Tiểu Vũ ca của cô đẹp trai như vậy, ôn nhu như vậy, lại còn là chính nhân quân tử, tóm lại là một chàng trai hiếm có khó tìm. Vậy nên, cô ta tự nhủ phải năng nổ hơn nữa mới mong có thể câu dính con cá này.

Chiều hôm nay là buổi tập một vở kịch mới, Phùng Kiến Vũ đảm nhiệm vai chính, còn Vương Thanh do mới vào đội không bao lâu nên sắm một vai phụ nên cảnh của hắn không nhiều. Vai phụ tập xong đều có thể về trước nhưng Vương Thanh lại tình nguyện ngồi ở dưới giữ đồ cho Đại Vũ, làm khán giả, nhà phê bình, kiêm luôn nhân viên hậu cần.

Di động Đại Vũ rung lên trong tay Vương Thiếu gia. Vừa thấy tên người gọi tới, hắn liền cầm điện thoại lẻn ra ngoài trả lời.

 "Wei"

"Tiểu Vũ ca, em là Tiểu Diệp đây. Em đang ở trường anh, anh có thể ra một chút được không?"

"Ở đâu?"

Cố Tiểu Diệp không nhận ra giọng Vương Thanh, nên vẫn vui vẻ trả lời.

"Ở trước tòa nhà hội trường."

"Tít...Tít..." Hắn lập tức dập máy, đi ra xem cô ả đang muốn làm gì.

Ngoài sân trường, Cố Tiểu Diệp đang đi qua đi lại, trên tay cầm một hộp nhỏ. Lòng cô đang vui lắm, vì cũng hơn một tuần rồi, cô chưa gặp được Phùng Kiến Vũ, có chút nhớ, có chút mong. Nhìn thấy từ xa thân ảnh to lớn đang tiến đến phía cô, nhưng đó không phải là Tiểu Vũ ca, mà lại là Vương Thanh.

"Sao lại là anh? Tiểu Vũ ca đâu?" Tiểu Diệp ngạc nhiên và có chút bực bội.

Hắn thờ ơ trả lời.

"Cậu ấy đang bận tập kịch. Nên bảo tôi ra xem cô cần gì?"

"Vậy anh có thể dẫn tôi đến chỗ anh ấy không?"

"Đội kịch không cho người ngoài vào. Cô có gì cứ nói, tôi sẽ chuyển lời."

"Chừng nào anh ấy mới tập xong?"

"Không biết."

"Vậy phiền anh nói với anh ấy tôi sẽ chờ ở đây đến khi anh ấy tập xong."

"Được, vậy cứ tự nhiên mà chờ." Không thèm nhìn phản ứng của cô nàng, Vương Thanh lạnh lùng bỏ đi.

Cố Tiểu Diệp nói với theo, "Tôi sẽ chờ đến khi gặp anh ấy mới thôi."

Trong hội trường, phân cảnh của Phùng Kiến Vũ cũng đã hoàn thành. Cậu xuống dưới khán đài, không thấy Vương Thanh, ở hậu trường cũng không có.

"Anh ấy đi đâu rồi?"

Vừa lúc, hắn cũng trở về. Nhìn thấy cậu đang loay hoay ở chỗ đồ đạc liền chạy đến bên.

"Em đang làm gì vậy? Xong rồi sao?"

"Thanh ca, anh bỏ đi đâu vậy."

"Đi vệ sinh thôi."

"À. Nãy giờ có ai nhắn tin hay gọi điện không?"

"Không có."

"Ờ, đói rồi."

"Vậy anh chở em ra Tân Đại Cát ăn cơm."

"Sao lại phải đi xa vậy?"

"Chỗ đó nấu Địa Tam Tiên đặc biệt ngon."

Nghe ba chữ "Địa Tam Tiên", mắt cậu sáng rỡ, không cần hỏi thêm, lập tức đồng ý.

Vương Thanh khoác vai Đại Vũ đi ra bãi đậu xe phía sau trướng. Tất nhiên là bọn họ sẽ không băng qua khoảng sân nơi ai đó đang đứng, vì bãi xe nằm ở hướng ngược lại.

Cứ vậy mà hai người họ ung dung đi ăn, rồi về thẳng ký túc. Vương Thanh cũng không một lần nhắc với Phùng Kiến Vũ về Cố Tiểu Diệp. Lịch sử cuộc gọi cũng đã được xóa đi. Máy cũng khóa luôn. Tối về phòng, hắn cũng làm cậu bận rộn đến mức không nhớ mà đòi lại di động.

Dù có kiên nhẫn cách mấy, Cố Tiểu Diệp cũng không thể chờ đến khuya. Cô ta chưa si tình Đại Vũ đến thế. Chờ một tiếng, không thấy người cô ta đã bỏ về rồi. Nhưng trong lòng cô ta vẫn hậm hực lắm. Tiểu Vũ ca không quan tâm cô, hay tên Vương Thanh kia đang chơi xỏ cô. Nhưng hắn có lý do gì mà làm vậy chứ? Từ hôm đó hắn luôn cố tách cô và Tiểu Vũ ca ra. Không lẽ hắn ghen? Nhưng ghen với ai? Hắn và Tiểu Vũ ca đều là nam nhân. Không lẽ hắn ghen với anh ấy? Lẽ nào chỉ một lần gặp mặt mà hắn đã thích cô sao? Dù cô xinh đẹp đó, nhưng như vậy có nhanh quá không? Không lẽ là tiếng sét ái tình? Đừng nha. Cô sẽ không thể chọn lựa giữa Tiểu Vũ ca và hắn đâu. Một bên đẹp trai, ôn nhu, một bên cao phú, băng lãnh. Ai cũng có điểm hấp dẫn cả. Nghĩ đến đây, cơn giận trong người biến đâu mất hết, cô chỉ cảm giác khuôn mặt mình đỏ ửng và có cảm giác hơi lâng lâng... Nên trước khi làm rõ chuyện, Cố Tiểu Diệp cũng không muốn nhắn tin hay gọi điện chất vấn Phùng Kiến Vũ. Nhỡ đâu, Vương Thanh cũng thật sự thích cô, nếu để họ gây nhau vì cô thì thật không hay. Lúc đó cô sẽ bị đẩy vào tình thế phải chọn một trong hai. Cô chưa sẵn sàng a.

Sáng ra, Đại Vũ mới lục lọi tìm điện thoại của mình. Tìm hoài không thấy, cậu mới nhớ ra, Vương Thanh còn chưa trả điện thoại lại cho cậu. Cậu vả mặt hắn mấy cái cho hắn tỉnh ngủ.

"Đại Vũ, anh còn muốn ngủ mà."

"Điện thoại tôi đâu?"

"Của em sao lại hỏi anh..." Giọng hắn nhừa nhựa.

"Hôm qua anh giữ, không hỏi anh thì hỏi ai."

"À...anh không nhớ, anh buồn ngủ. Thức dậy anh sẽ tìm cho em."

"Không có điện thoại, làm sao chút gọi cho anh?"

"Lấy điện thoại anh mà xài đi. Lúc đón em sẽ đổi lại, được chưa?"

"Cũng được. Vậy ngủ tiếp đi."

"Đại Vũ...."

"Gì?"

Vương Thanh chu chu môi về phía cậu.

"Dẹp đi còn chưa đánh răng." Đại Vũ lạnh lùng, hắn lại trề môi, chù ụ. Cậu đành hôn một cái lên má hắn, rồi đi nhanh ra cửa. "Đi học đây."

Vương Thanh cười một cái thật tươi, tiếp tục ngủ.

-------------------- To be continue--------------------

Mai sẽ bù dài hơn, sorry.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip