Chương 6: Đây là thứ tình cảm gì?

Chạy một mạch về phòng, Đại Vũ nằm lăn ra giường. Bây giờ trong phòng ký túc không có ai cả, chắc mọi người đều đi ăn cơm rồi. "Thiệt là mệt a, lâu rồi không nhảy xung như vậy...." Cậu tự lảm nhảm...."Vương Thanh, tên này cũng thú vị phết..., Vương Thanh, Vương Thanh." Hình ảnh Vương Thanh cười, xấu hổ, đỏ mặt, mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn chăm chỉ tập luyện lần lượt hiện lên trong đầu cậu. Phùng Kiến Vũ cười cười. Trong suốt năm học đầu tiên, cậu không gặp được ai mà đối với cậu là thú vị và hợp gơ như vậy. Cậu luôn giữ cái mặt vui vẻ, đáp lại tất cả những lời chào và những cuộc nói chuyện xả giao. Nhưng trong lòng, chưa có ai làm cậu thực tâm và hào hứng kết bạn cả. Mới gặp nhau 3 lần, làm bạn đúng 1 ngày, nhưng cậu đã cảm thấy Vương Thanh vẫn đúng là cảm thấy thích hợp với mình.

(Làm bạn thôi nha, Vũ Vũ chưa nghĩ gì đâu, 2 người vẫn là trực nam a, ít nhất là đến giờ 2 ng vẫn nghĩ như vậy).

"Thật là biết cách làm người ta sủng mà, cậu nhóc thật khả ái a..." Cảnh tượng Vương Thanh lúng túng nhưng kiên quyết không muốn gọi cậu là anh, không muốn là học đệ cuả cậu lại một lần nữa như tái hiện trước mắt. Cậu lại cười. Chưa có ngày nào từ lúc lên Bắc Kinh mà cậu lại một mình cười suốt như thế.

"Ọt ọt..." Tiếng kêu biểu tình của cái bụng cắt ngang đoạn phim chiếu lại trong đầu cậu. "ăn thôi, ăn, tao biết rồi." Phùng Kiến Vũ đến bên cái tủ lạnh Mini trong phòng, mở tủ, lôi ra 1 cái hộp đồ ăn Togo mà hôm qua Lạc Tử tốt bụng mua về dùm cậu. Món địa tam tiên và 1 cục cơm lạnh ngắt ở đó nhìn cậu. Đại Vũ định đem hộp cơm đi hâm thì "tít tít..." Tin nhắn tới. Cậu cầm điện thoại thì đó là dãy số lạ hoắc, cậu nghĩ 1 hồi xem là ai, "à, Vương Thanh" cậu chưa đem số lưu vào danh bạ.

"Cậu đã lưu số tôi vào chưa? tôi nghĩ là chưa, cậu đang lo cho cái bụng đói của mình trước phải không? Nên giờ tôi nhắc cậu."

Ai cha, cái tên này mới đó mà hiểu mình thế, Phùng Kiến Vũ cười cười, đem số Vương Thanh lưu vào "Thanh...ca..." rồi lại xóa đi chữ "ca", giờ còn mỗi chữ "Thanh"... Rồi nhắn trả lời.

"Tôi lưu rồi đó, tôi đang ăn, cậu cũng ăn đi. Đừng phí tiền nhắn tin cho tôi. Mai gặp" Tiết kiện tiền luôn là chủ trương của Phùng Kiến Vũ, nhưng cậu chỉ chủ động tiết kiệm dùm người cậu coi trọng và thân thiết mà thôi.

Trong một quán ăn đối diện Trường,

Một tay cầm đũa gắp đồ ăn, tay còn lại cầm chắc điện thoại. Vương Thanh đang chờ tin nhắn trả lời. "grum...grum" Điện thoại rung trong tay hắn. Vương Thanh lập tức dừng đũa, hai tay đem điện thoại dán vào mắt. Tin nhắn trả lời của Đại Vũ khiến hắn cười nhếch mép "Lão tử không sợ tốn tiền, cậu sợ cái gì, chẳng qua cậu sợ cho cái túi tìên của cậu phải không?" gửi..."Biết thì tốt." Ba chữ của Đại Vũ làm hắn cười khổ...đem nhét điện thoại lại vào túi.

Hôm nay là thứ bảy, bình thường, hắn sẽ đánh 1 giấc tới trưa. Nhưng hôm nay, mới 8h, Vương Thanh đã lục đục lựa đồ ở tủ quần áo. Bọn Thu Thực bị tiếng ồn làm thức giấc, bọn họ hôm qua chơi bài đến khuya mới ngủ. "Thanh ca, anh làm gì vậy" Thu Thực dụi mắt hỏi.

"Lựa đồ."

Đặng Chí cũng thắc mắc "làm gì sớm vậy?"

"Thi nhảy"

"Hả????" Cả ba đứa trên giường đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên không nói nổi.

"Mấy cậu khỏi ngạc nhiên, tôi là thi vào clb Break dance. Tự tôi còn không tin được."

Một người lười vận động, suốt ngày ăn và ngủ. Bạn chung phòng rủ đi tụ tập, còn không khách khí mà từ chối, giờ lại chủ động đi thi để tham gia vào CLB. "Ông nội tôi ơi, hôm nay anh uống lộn thuốc hả." Không hẹn mà gặp, 3 người cùng có chung suy nghĩ.

"Tôi muốn đi xem"

"Tôi cũng muốn."

"Tôi nữa."

"Các cậu dám đi thử xem, tôi mà thấy các cậu ở đâu thì chim các cậu phải để lại chỗ đó." Vương Thanh nghiêm mặt dọa nạt. Hắn to con như vậy, lại là lão đại của cái phòng này. Hắn nói được là làm được.

Ba thằng con trai, leo lại lên giường, trùm chăn, giả bộ ngáy.

Thay đổi mấy bộ quần áo, chọn lựa không biết mấy đôi giày. Cuối cùng, 10h hắn cũng đi ra khỏi phòng. Đúng là "người đẹp vì lụa", hôm nay hắn thành soái ca, khí chất tăng lên vài phần. Hẹn với Đại Vũ 12h, để dợt lại động tác. Nhìn đồng hồ, thấy còn sớm, hắn xách xe đạp đi đến 1 siêu thị gần đó. Vương Thanh đi một vòng, mua ra 1 bịch lớn, nào bánh, nào snack, nước uống. Thấy khuôn mặt hôm qua tập xong của Đại Vũ, hắn biết mấy thứ này là cần thiết.

Bước vào trường thì cũng đã 11h, Vương Thanh ôm đồ ngồi xuống băng ghế hôm qua. Tay móc điện thoại ra định gọi cho Phùng Kiến Vũ, nhưng lại thôi, hắn sợ phá giấc ngủ của cậu. (Lời tác giả: 11h còn ngủ??? nướng cho chín luôn hả papa?)

Nãy giờ ngồi đây, đã hơn ba Mỹ nữ đi qua nhìn hắn nháy mắt rồi, nhưng hắn 1 chút tâm cũng không động. Nhưng mới thấy bóng 1 mỹ nam đi tới, khuôn mặt hắn lại trở nên rạng rỡ.

Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh đã ngồi sẵn, liền lấy sức chạy tới. "Hey, tôi tưởng tôi đến sớm nên còn ung dung, mà anh còn đến sớm hơn tôi."

"Không sao, cũng vừa tới thôi."

Đại Vũ nhìn Vương Thanh từ trên xuống dưới 1 lượt, "Wow, không tồi nha, đặc biệt có khí chất." Giơ lên 1 ngón tay cái.

Vương Thanh cười ngốc. "Đã ăn chưa?"

"Chưa, dành bụng cho cơm tối của anh."

"Đừng, ăn chút đi, đói là không tốt." Vương Thanh đưa túi đồ qua cho Đại Vũ.

"hey ya, nhiều vậy sao, vậy tôi ko khách khí nha."

Vương Thanh nhìn Đại Vũ ăn thôi mà cảm giác đã đủ no.

Hai người tập tành lại bài nhảy 3, 4 lượt, rồi lại ngồi nghỉ.

Đại Vũ lôi từ ba lô ra 1 cái khăn mới và 1 bọc to khăn giấy đưa qua cho Vương Thanh. "Cho anh"

Vương Thanh nhận lấy, thứ bình thường vậy mà làm hắn cảm động không nói nên lời. Không phải chỉ có hắn nghĩ cho người ta, mà người ta cũng nghĩ đến hắn. (làmm quá rồi papa)

"Lau đi, tôi thấy anh là người "dân tộc Hãn", nên đặc biệt chuẩn bị" Phùng Kiến Vũ vừa nói vừa cười.

Thấy Vương Thanh vẫn không động đậy, Đại Vũ giật lấy cái khăn lau cho hắn. "Trời tháng 9 mà anh còn đổ được nhiều mồ hôi như vậy, thật là phục."

Trong lòng Vương Thanh rộ lên một loại cảm tình mãnh liệt, nhưng chính hắn còn không rõ đây là loại hảo cảm gì đây...

---------------------------------

Ai biết giơ tay nào??????


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip