Chương 41 - 45

Chương 41
Sau khi lên xe, suốt một đường Tiêu Chiến không nói một lời.

Ban đầu, cậu còn nghĩ rằng Vương Nhất Bác sẽ nhân cơ hội này để làm cậu khó xử một lần nữa... Dù gì, cú đâm đầu của cậu thực sự rất đau.

Nhưng sau khi ngồi vào, Vương Nhất Bác lại có vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn mở máy tính xử lý công việc.

Chỉ là không biết hắn có phải cố ý hay không.

Trong khi giải quyết công việc, hắn thỉnh thoảng chạm vào ngực mình, như thể nó rất đau.

Tiêu Chiến giả vờ như không nhìn thấy, cách xa hắn một chút.

Vương Nhất Bác:...

Chậc chậc.

*

Khi về đến nhà, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bước vào thư phòng và không có ý định tính toán với mình, vì vậy trong lòng đã hoàn toàn nhẹ nhõm.

Cậu thăm dò và bước vào phòng vẽ của mình.

Ở giữa là bức tranh đã lâu cậu chưa đem đi tặng.

Nhìn chằm chằm vào bức tranh, cảm thấy dường như thầy không có duyên với bức tranh này.

Bức tranh này không nhất thiết phải tặng cho thầy Tạ, nó cũng chỉ là món quà thích hợp nhất trong những món quà mà cậu có thể nghĩ ra.

Nhưng trong quan niệm của cậu, giữa tranh và người còn có duyên phận.

Không chỉ trong giới hội họa mà bất cứ tác phẩm nghệ thuật nào cũng đều có cơ duyên, nếu đã có duyên thì dù trong hoàn cảnh nào, vật đó cũng sẽ đến tay người có duyên sau vài lần chuyển tới chuyển lui.

Nếu không có duyên phận, giống như cậu tặng tranh cho thầy Tạ, đi mấy vòng vẫn không tặng được.

Quên đi, đổi thứ gì khác cho thầy Tạ.

*

Buổi tối khi Tiêu Chiến đi ngủ vẫn chưa thấy Vương Nhất Bác trở về.

Vốn dĩ cậu muốn trực tiếp đi ngủ, nhưng khi chìm vào giấc ngủ, ngay lập tức chợt nhớ ra, nếu hôm nay Vương Nhất Bác không nguôi giận, tiền bình hoa của cậu còn tính không?

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến lập tức ngồi dậy.

Trong khoảng thời gian này, chắc chắn Vương Nhất Bác còn trong phòng làm việc. Tiêu Chiến vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác cầm một lọ thuốc mỡ đi tới.

Bốn mắt chạm nhau, rất ngượng ngùng.

Tiêu Chiến vội vàng đóng cửa lại.

Vương Nhất Bác: "... Cậu tính không cho tôi vào ngủ?"

Sau khi Tiêu Chiến đóng cửa lại, mới ý thức được mình đã làm gì, ảo não mở cửa ra.

Lần này, khe hở được mở ra, để lộ nửa khuôn mặt.

Mở, nhưng lại không mở hoàn toàn.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, đưa tay muốn đẩy cửa, Tiêu Chiến đột nhiên nói: "Chờ đã, anh bị thương sao?"

"Tôi bị thương sao?" Vương Nhất Bác nhai đi nhai lại câu này, "Hỏi hay đấy, tôi còn tưởng rằng trên đầu cậu hẳn là có một vết thương lớn, gián tiếp biết vết thương của tôi như thế nào"

Tiêu Chiến: "..."

Cũng may, cậu không có.

Lúc này Tiêu Chiến mới từ đáy lòng cảm thấy có chút có lỗi.

Tất nhiên, cậu thấy mình có lỗi một chút thui.

Vương Nhất Bác đẩy cửa vào, Tiêu Chiến đi theo sau hắn từng bước một, nhìn hắn ngồi ở trên sô pha.

Vương Nhất Bác đặt lọ thuốc mỡ xuống, đột nhiên cười nói: "Có muốn tôi cởi qu.ần áo ra cho cậu nhìn một chút không?"

Tiêu Chiến ánh mắt cơ hồ dọc theo đường viền cổ của hắn chui vào trong đó.

"Ay, không cần," Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy vô lễ, "Bất quá, anh muốn thì cũng có thể."

Vương Nhất Bác: "..."

Vương Nhất Bác không cùng cậu nói nhảm nữa, trực tiếp cởi q.uần áo, lộ ra nửa thân trên săn chắc.

Ngực của hắn thực sự bị đỏ một mảng, bất quá cũng không nghiêm trọng lắm.

Thứ mà thấy dễ dàng nhất là cơ bụng dưới ngực của hắn.

Tuy rằng đều là nam, nhưng Tiêu Chiến kỳ thật cũng có chút ngượng ngùng, cậu lớn như vậy, cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy.

Tất nhiên, cũng không ôm ai ngủ mỗi ngày.

Vương Nhất Bác bôi thuốc xong, đột nhiên gọi cậu: "Lại đây."

Khẽ xin lỗi, Tiêu Chiến tiến lên một bước, trước khi cậu có thể đứng yên, Vương Nhất Bác đã kéo một phát, ngay lập tức cậu ngã vào lòng ngực của Lục Vô Tuý.

Cậu lập tức giẫy giụa.

Vương Nhất Bác như đang ôm một con mèo xù lông, tay bị cào mà không thể làm gì, chỉ có thể ậm ừ: "Đau, đau, đụng đến vết thương đau."

Tiêu Chiến cả người cứng đờ, sau đó mới bình tĩnh lại.

Cậu nghĩ rằng Vương Nhất Bác muốn tính sổ với mình, vì vậy nhanh chóng nhắm mắt lại.

Vương Nhất Bác xoay đầu cậu qua, nhìn kỹ một chút.

Ngay lập tức, kết luận: "Thật sự rắn chắc."

Tiêu Chiến:...

Nói vậy, nhưng Vương Nhất Bác vẫn đổ thuốc mỡ vào lòng bàn tay, xoa một ít lên đỉnh đầu Tiêu Chiến.

Một cảm giác mát lạnh từ trên đầu truyền đến.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào ngực của Vương Nhất Bác, cảm thấy mình có thể nghe thấy nhịp tim của hắn.

Cậu chớp mắt, cảm thấy một chút kỳ diệu trong thời điểm này.

*

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến nghe tin trong trường có một giáo viên đã bị phát hiện nhận hối lộ.

Thật trùng hợp, thứ nhận được cũng là một bức tranh.

Nhà trường đã ra thông báo đuổi việc và thu hồi chứng chỉ giáo viên, đồng nghĩa với việc trực tiếp bị đưa ra khỏi ngành giáo dục.

Đồng thời, sự kiểm soát của trường học đối với khía cạnh này đã bắt đầu thắt chặt trở lại.

Sự đồng cảm của Tiêu Chiến đối với mọi người chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.

Nhưng lúc này, cậu đột nhiên vui mừng, vì mình chưa có đem bức tranh tặng cho thầy giáo.

Nếu không, lòng biết ơn sẽ biến thành giết người ngay lập tức.

Ngay sau khi điều này xảy ra, Tiêu Chiến không biết nên xin lỗi Vương Nhất Bác hay cảm ơn hắn.

Nếu không phải do hắn ngăn cản, hiện tại cậu và thầy đã xảy ra chuyện.

Hôm nay vừa vặn là tiết học của thầy Tạ, Tiêu Chiến tranh thủ lúc tan học chạy lên bục giảng, thầy Tạ vẫn lễ độ, cười hỏi: "Sao vậy?"

Tiêu Chiến từ trong túi lấy ra một cái bút vẽ đưa cho anh.

Tạ Nhất Minh nhìn thấy cậu lấy ra thứ gì đó thì sắc mặt biến đổi, nhìn thấy chỉ là một cây bút thì thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói với Tiêu Chiến: "Hù chết tôi rồi, thầy còn tưởng em hối lộ."

Tiêu Chiến nghiêm mặt nói: "Đây là quà cảm ơn của thầy, không phải hối lộ."

Tạ Nhất Minh nói: "Thầy gần làm cái gì khiến em cảm động sao?"

Tiêu Chiến nói: "Không phải gần đây, mà là lúc ra ngoài ký họa."

Tạ Nhất Minh nhớ tới, cầm lấy cây bút cậu đưa tới, vặn xoay xoay xoay thân bút, che đi sự nhu thuận trong mắt, "Cái này là em tự vẽ?"

Tiêu Chiến gật đầu.

"Rất đẹp." Tạ Nhất Minh nói: " Tiêu Chiến, em vĩnh viễn là học sinh tôi tự hào nhất."

Tiêu Chiến nhớ tới cái gì, nói: "Nhưng điểm của em không phải tốt nhất..."

"Tôi biết, " Tạ Nhất Minh cười cười, đem trả lại cho cậu, "Hiện tại nhiều người quá, tan học đi văn phòng đưa cho tôi."

Tiêu Chiến vốn tưởng rằng thầy không muốn.

Không có kiểu đùng đẩy, bỗng vui vẻ hơn rất nhiều.

Dưới đôi mắt cười của Tạ Nhất Minh, Tiêu Chiến ngồi xuống ghế với cây bút vẽ trong tay.

Cây bút vẽ này phần cán hơi nhỏ, cho nên cậu liền vẽ hai nét, cũng không tính thương mại cho lắm, cho dù bị trường học phát hiện, cũng không thành vấn đề lớn.

Nhưng lại rất có tâm.

Nhìn thấy sự yêu thích của thầy Tạ đối với nó, Tiêu Chiến cảm thấy rằng những thứ còn nợ cuối cùng đã được giải quyết.

Chính là Vương Nhất Bác bên kia...

*

Buổi chiều, nhà cũ Vương gia.

Vương Nhất Bác vừa tan làm, lão phu nhân liền gọi hắn tới.

Hắn vốn tưởng rằng lão phu nhân bảo qua đây chẳng qua là như vậy.
Tuy nhiên, bà yêu cầu Vương Nhất Bác đến đây hôm nay không phải vì Tiêu Chiến.

Bà đưa một tập tài liệu cho Vương Nhất Bác, với giọng điệu nghiêm túc, "Con biết bao nhiêu về cha mình?"

Có vẻ như không cần phải tiếp quản tài liệu này.

Vương Nhất Bác vẫn mở ra xem, sau khi phát hiện đó là thứ mình muốn xem, mới bình tĩnh nói: "Là con khiến tiểu thư Đào gia bán tin tức ra. "

Vương Như Mai tức giận đập bàn, " Cháu hồ đồ! Ông ấy là cha con!"

Vương Nhất Bác đặt tấm ảnh lên bàn, toàn bộ trạng thái vô cùng bình tĩnh, "Bà ngoại, cháu đương nhiên biết ông ta là cha cháu."

"Biết rồi còn làm như vậy?" Vương Như Mai hít sâu một hơi, "Nếu không phải hắn gọi điện thoại cho ta, suýt chút nữa đã chết ở nước ngoài! Tiểu Bác, sao con có thể tàn nhẫn như vậy?"

Trong mắt Vương Nhất Bác thoáng qua một tia lạnh: "Từ ngày con sinh ra ông ta đã làm tròn trách nhiệm của người cha chưa?"

Vương Như Mai nói, "Dù gì thì ông ấy cũng là cha con."

Vương Nhất Bác dừng lại.

"Việc mẹ con sinh khó không liên quan gì đến cha con. Trước khi mẹ con qua đời, ông ấy đối với mẹ con chưa bao giờ có lỗi." Vương Như Mai nói, "Ta biết con hận ông ấy, bằng không những người khác sẽ chỉ trỏ tay Vương gia. Con căn bản sẽ  không quan tâm, nhưng..."

"Bà ngoại" Vương Nhất Bác đột nhiên cắt ngang, "Con không muốn nghe."

Vương Như Mai thở dài và im lặng.

"Còn một điều nữa," bà nói, "Bà định đưa cha con về quốc nội dưỡng thương, nhưng bà không tìm được nơi nào thích hợp, vì thế chỉ có thể đưa ông ấy đến chỗ con."

Vương Nhất Bác thần sắc như thường, không chút thay đổi.

Hắn biết rằng không có đường cứu vãn cho chuyện này.

Hắn được Vương Như Mai nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, Vương Như Mai là cha là mẹ của hắn, và không ai hiểu nhau hơn họ.

Vương Như Mai cũng biết rằng hắn không phục.

Khi còn nhỏ thì không sao, nhưng khi Vương Nhất Bác lớn lên và có chủ kiến của riêng mình, hai người cuờng thế va chạm với nhau, sẽ luôn xảy ra nhiều xung đột.

Đáng sợ nhất, vẫn là Vương Nhất Bác.

Bà vẫn có thể mắt nhắm mắt mở trước những thủ đoạn tàn nhẫn mà hắn dùng để đối phó với những người không cùng quan điểm.

Nhưng bây giờ, hắn thậm chí ngay cả cha ruột của mình cũng xuống tay.

Vương Như Mai không có ý thiên vị cha hắn.

Thân là người ở địa vị cao nên có một điểm mấu chốt về đạo đức cao hơn những người bình thường, để tránh không mắc phải những sai lầm lớn.

Khi đã có quyền lực trong tay thì càng phải biết kiềm chế.

Nếu không, làm sao bà có thể yên tâm giao Vương gia cho hắn?

Vương Như Mai thở dài, "Tiểu Bác, bà không phải muốn đối nghịch với con."

Vương Nhất Bác nói: "Con biết, bà ngoại."

Nhưng--

Miễn là Đường Bình Kiến dám đến.

Hắn dám làm cho ông phải hối hận khi đến.

*

Sáu giờ rưỡi, không sai biệt lắm là lúc Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đồng thời ở nhà, một người vừa tan học, một người vừa tan sở.

Khi Tiêu Chiến quay về, mọi thứ trong Vương gia đều yên tĩnh, quản gia giơ ngón tay ra hiệu cho cậu im lặng.

Cậu còn không biết tại sao.

Sau khi ăn xong, hỏi người quản gia và phát hiện ra rằng kể từ lúc Vương Nhất Bác về nhà, hắn đã nhốt mình trong phòng ngủ không ăn gì cả.

Tiêu Chiến thấy lạ, bình thường vào giờ này, nếu Vương Nhất Bác có việc chưa hoàn thành, thì nên ở lại thư phòng.

Trong vài tháng qua, chưa từng có ngoại lệ.

Cậu nhớ ra mình muốn xin lỗi chuyện gì, nhét nửa miếng bánh mì vào miệng, đi đến phòng vẽ của mình, tìm bức tranh trước đó.

Dù sao, nó đã được dự định đem tặng.

Khi Tiêu Chiến mang bức tranh ra ngoài, tình cờ đụng phải quản gia đang bưng cơm.

Cậu nghiêng đầu có chút nghi hoặc, tiến lên một bước, gõ cửa phòng ngủ dưới ánh mắt khiếp sợ của quản gia đang muốn ngăn cản.

Không có âm thanh nào từ bên trong cánh cửa.

Tiêu Chiến lại gõ cửa, bởi vì trong miệng ngậm bánh mì, cậu nói không rõ: "Lục Tiên Sâm."

Quản gia vội vàng nói: "Tiểu Tiêu thiếu gia, Lục tiên sinh..."

Đúng lúc này, trong cửa vang lên giọng nói của Vương Nhất Bác: "Muốn vào thì nhanh lên."

Người quản gia im lặng.

Tiêu Chiến vừa định đi vào, liền vội vàng đem khay đưa cho Tiêu Chiến, ra hiệu Tiêu Chiến thuyết phục Vương Nhất Bác ăn.

Sau khi bước vào, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng ở giữa phòng.

Hắn dường như vô cùng mệt mỏi, lông mày cau chặt, che giấu một vẻ u ám mơ hồ.

Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc, đột nhiên nói với cậu: "Đây là cái gì?"

Tiêu Chiến "A" một tiếng, lấy bức tranh trong tay ra: "Cho anh."

Vương Nhất Bác không nhúc nhích.

Tiêu Chiến đặt cơm lên bàn trước, sau đó tự mình mở ra, theo động tác của cậu, bức tranh từng chút một lộ ra, lộ ra vẻ đẹp mùa xuân.

Vương Nhất Bác nhìn hồi lâu.

Không biết đã qua bao lâu, hắn khó khăn nói: "Cậu không phải muốn đem bức tranh này tặng cho thầy giáo sao?"

"Thầy không có duyên với nó. " Tiêu Chiến thành thật nói, "Dù sao cũng là để tặng, nếu là ở bên cạnh anh vẽ, hẳn là cùng anh có duyên. "

Mảnh hoa đào tươi tốt đó, với sức sống kinh người, được phản chiếu trong mắt Vương Nhất Bác, không thể thoát khỏi nó.

Đứng trước bức tranh đó, Tiêu Chiến ngước đôi mắt động lòng nhìn hắn.

Vương Nhất Bác đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, lông mi run rẩy.

Chương 42
Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào lòng.

Tiêu Chiến nghiêng đầu sang một bên, nhìn thấy Vương Nhất Bác nhắm chặt hai mắt, lông mày nhíu chặt, sửng sốt trong chốc lát.

Mỗi lần Vương Nhất Bác gọi cậu là Tiêu Tán Tán, đều là tức giận hoặc là đang muốn tức giận.

Đây là lần đầu tiên hắn gọi với giọng điệu bình tĩnh như vậy.

Tiêu Chiến thậm chí còn cảm thấy nghe nhiều lần như vậy, cậu gần như không còn mẫn cảm với cái tên này nữa.

Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Chiến thấp giọng nói: "Đồ ăn nguội rồi."

Vương Nhất Bác chậm rãi buông ra.

Hắn nhìn đồ ăn bên cạnh, nghĩ tới Tiêu Chiến muốn khuyên hắn ăn, lông mày giãn ra một chút, nhẹ giọng nói: "Vậy ăn đi..."

Hắn còn chưa nói xong, Tiêu Chiến đã bước qua trước hắn một bước ngồi xuống.

Vương Nhất Bác:...?

Hắn bất đắc dĩ nhìn Tiêu Chiến, cầm đôi đũa trên mâm lên, gắp đồ ăn trên hai chiếc đũa nhét vào miệng, lẩm bẩm: "Quản gia thấy anh không muốn ăn liền đưa những thứ này cho tôi. Nếu nguội thì sẽ ăn không ngon."

Vương Nhất Bác: "Cơm này, có khả năng là.."

Tiêu Chiến ngẩng đầu.

Vương Nhất Bác dừng một chút, bất đắc dĩ nói: "Cậu ăn đi. "

Tiêu Chiến lại cúi đầu, thậm chí còn chọn ra món mình không thích, chọn vừa ý mới bắt đầu ăn.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ăn, dần dần có chút thèm ăn.

Hắn ra ngoài nhờ quản gia hâm nóng bữa ăn.

Quản gia mặc dù có chút khó hiểu nhưng vẫn làm theo, mười phút sau gõ cửa, bưng đồ ăn mới chuẩn bị đi vào.

Người đầu tiên anh nhìn thấy chính là Vương Nhất Bác đang ngồi lặng lẽ bên cạnh.

Sau đó là Tiêu Chiến đang vùi đầu chăm chỉ ăn.

Quản gia:...Có chuyện gì vậy?

Vương Nhất Bác xoa xoa thái dương, ra hiệu cho anh đặt bữa ăn xuống.

Bình thường Vương Nhất Bác không thích dùng bữa trong phòng ngủ, quản gia sợ đặt sai chỗ sẽ không vui nên do dự một lần, lại đặt ở bên cạnh Tiêu Chiến.

Sau khi đặt nó xuống, Tiêu Chiến sửng sốt.

Hai người còn lại cũng sửng sốt, vừa định nói chuyện, Tiêu Chiến lại giơ đũa ra nói: "Tôi không ăn được nữa, sao còn đem lên cho tôi?"

Quản gia sợ hãi mở to hai mắt: "Không được, Tiểu Tiêu thiếu gia, cái này..."

"Khụ," Vương Nhất Bác đột nhiên ngắt lời anh, "Đưa cho cậu ấy."

Người quản gia muốn nói lại thôi.

Vừa rồi, Tiêu Chiến, không phải đã ăn cơm sao? Nếu anh nhớ không lầm thì hình như cậu đã ăn rất nhiều?!

Vương Nhất Bác đợi Tiêu Chiến chọn, sau khi chọn hết những món mình thích, hắn hỏi: "Chọn xong chưa?"

Tiêu Chiến gật đầu.

Vương Nhất Bác thở dài, đứng dậy khỏi ghế bên cạnh, ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến.

Hắn cầm đũa lên, chậm rãi ăn món ăn mà Tiêu Chiến làm loạn lên.

Kỳ thật nếu có người cùng Tiêu Chiến ăn cơm tối, cậu sẽ không chọn đồ ăn lộn xộn lên.

Tuy nhiên, cậu cứ tưởng những món ăn này đều là của mình.

Tiêu Chiến: "..."

Bất tri bất giác nhận ra điều gì đó.

Cậu hiếm khi có thông minh, nhanh nhẹn ngậm miệng lại.

*

Hai ngày sau, Đường Bình Kiến được đưa đến.

Tình cờ hôm đó Tiêu Chiến không có lớp, Vương Nhất Bác cũng không có ở nhà, đứng trên bậc thang cùng quản gia, nhìn thấy một đám người đang kéo Đường Bình Kiến say khướt, trong lòng có chút tò mò.

Những người đó tuyệt đối không có ý định hù dọa cậu, vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng như tuyết, liền an ủi cậu: "Cậu là Tiểu Tiêu thiếu gia đúng không? Đây là lão phu nhân sai chúng tôi đem người tới đây, sẽ có người canh ông ấy 24/24, cậu không cần phải lo lắng ".

Tiêu Chiến nói: "Ông ấy là ai?"

Cậu cảm thấy khuôn mặt người này quen quen nhưng lại không nhớ mình đã từng gặp ở đâu.

Người áo đen nói: "Ông ấy là cha của Vương tổng."

Tiêu Chiến kinh ngạc mở to mắt.

Lúc này, Đường Bình Kiến đang nằm trên mặt đất đột nhiên nói: "Rượu! Sao không cho ta uống!"

Người đàn ông mặc đồ đen nghiêm túc nhìn ông như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, hết sức đề phòng.

Tiêu Chiến tò mò bước tới, ngồi xổm trước mặt Đường Bình Kiến.

Cậu nói: "Không ai cấm ông uống rượu."

Đường Bình Kiến sửng sốt mở nửa con mắt, thẳng thắn nói: "Cậu là ai?"

Tiêu Chiến nói: "Tôi là con trai của ông..."

Ủa, là gì?

Cậu có phải là vợ của Vương Nhất Bác không?

Tiêu Chiến nhất thời bế tắc, không biết tiếp tục như thế nào, Đường Bình Kiến đã nhận ra, khẽ hừ một tiếng: "Ồ, là cậu, đối tượng kết hôn của con trai ta."

Tiêu Chiến gật đầu: "Đúng vậy."

Đường Bình Kiến lại nhắm mắt lại, thô lỗ nói: "Cậu đã nói không ai ngăn cản ta uống rượu, nhưng rượu đâu? Mang cho ta!"

Người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh cau mày nói: "Ông ngày nào cũng cờ bạc hoặc uống rượu, lão phu nhân đang cho một cơ hội ăn năn, sao ông không trân trọng?"

"Lão phu nhân?" Đường Bình Kiến cười hắc hắc, "Ồ, cậu đang nói mẹ vợ của ta."

Tiêu Chiến chống cằm nhìn ông.

"Quả nhiên, mẹ vợ đã cho ta một cơ hội, ta dù thế nào cũng phải cư xử đúng mực..."

Đường Bình Kiến chật vật đứng dậy.

Tiêu Chiến chưa từng thấy qua có người chật vật đứng dậy như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy kỳ quái, liền duỗi ra một ngón tay chọc chọc ông.

Đường Bình Kiến ngay lập tức giống như phải chịu một đòn nặng nề.

Dứt khoát ngã nằm xuống lần nữa.

"Ôi, tôi không thể đứng dậy được."

Tiêu Chiến: "..."

Người áo đen: "......"

Tiêu Chiến nhớ tới nơi mình gặp Đường Bình Kiến, trong lòng kinh ngạc: "Lần đầu tiên tới Vương gia, ông không như thế này."

Đường Bình Kiến nói: "Tiểu thiếu gia, bình thường ta cũng như vậy, nhưng hôm đó ta nhìn giống người hơn một chút."

Tiêu Chiến gật đầu, trong lòng thầm chấp nhận.

Gật đầu xong, cậu nhớ tới Đường Bình Kiến không nhìn thấy mình, thế là lại nói: "Ông nói không sai."

Đường Bình Kiến nằm trên mặt đất cười.

Người áo đen tiến lên nói với Tiêu Chiến: "Tiểu Tiêu thiếu gia, lão phu nhân đã đặc biệt ra lệnh cho cậu tránh tiếp xúc với ông ta, việc còn lại giao cho chúng tôi, cậu có thể đi chơi vui vẻ..."

Nhìn Tiêu Chiến, người ta có thể mắng cậu sao.

Tiêu Chiến gật đầu.

*

Buổi tối khi Vương Nhất Bác về, việc đầu tiên hắn làm chính là kiểm tra trên người Tiêu Chiến.

Thấy không có vết thương nào, mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn còn cảnh cáo Tiêu Chiến: "Sau này cậu không được phép tiếp xúc với người vừa mới đến, hiểu chưa?"

Tiêu Chiến cảm thấy ngày hôm nay mọi người đều rất kỳ lạ.

Đến giờ ăn tối, Đường Bình Kiến bị "áp" vào bàn ăn như tù nhân.

Vương Nhất Bác không hề vui mừng khi gặp lại ông sau một thời gian dài.

Hai người này cũng không hẳn là cha con mà là hai người xa lạ ngẫu nhiên gặp trên đường, khi bị ép ở bên nhau, bầu không khí trên bàn ăn gần như đóng băng.

Tiêu Chiến nhìn cái này cái kia.

Vương Nhất Bác dùng đũa gắp cho cậu một ít đồ ăn, cậu vội vàng nghiêm túc ăn.

Trong khoảng thời gian này, dù có phải là ảo giác của cậu hay không, những "bữa ăn bổ dưỡng" không ngon miệng của Vương gia dường như đã được thay đổi rất nhiều.

Ngoài ra còn có rất nhiều món cậu thích ăn.

Làm cậu không thể dừng miệng được.

Tất nhiên, trong khi ăn cũng không quên dừng lại và quan sát.

Vương Nhất Bác vẻ mặt thờ ơ, tựa như không hề coi trọng Đường Bình Kiến, so sánh với Đường Bình Kiến thì cầm đũa có chút khó khăn, nhưng vẫn nhịn, cũng không có biểu hiện say xỉn trước mặt con trai mình.

...,..Bình thường giữa hai cha con, đều như thế này sao?

Chờ những ngày tới sẽ còn kỳ lạ hơn nữa.

Một người sống sờ sờ đi vào nhà, coi như không có chuyện gì xảy ra, Đường Bình Kiến được đặt trong một phòng ngủ nhỏ dành cho khách, có hai người canh giữ.

Theo như lời những người này, họ không hạn chế quyền tự do của Đường Bình Kiến.

Nói cách khác, là do ông không đi ra ngoài.

Về phần Vương Nhất Bác, hắn chỉ đơn giản coi như ở nhà không có người như vậy, mỗi ngày đều sống một cuộc sống bình thường.

Bất quá Tiêu Chiến cũng tò mò mấy ngày.

Cậu giống như một chú mèo tò mò, luôn ngập ngừng và cảnh giác với những điều mới mẻ.

Nhưng sau khi phát hiện không có uy hiếp thì sẽ quên đi.

*

Nhưng điều không ai ngờ tới là sau vài ngày, chuyện xấu lại xảy ra nhưng mà là của chính Tiêu Chiến chứ không phải Đường Bình Kiến.

Mấy ngày trước cậu cùng Vương Nhất Bác đi ăn cơm cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng mấy ngày sau lại bỏ ăn

Nửa đêm không ngủ được, trằn trọc hồi lâu ồn ào khiến Vương Nhất Bác mất ngủ.

Khi bật đèn lên, hắn nhìn thấy Tiêu Chiến ôm bụng cắn môi, đáng thương ngẩng đầu lên.

Cổ tay gầy guộc và nhỏ nhắn của cậu ấn vào bụng, như thể động tác này có thể làm giảm cơn đau.

Quai hàm nhỏ nhắn trắng nõn cũng căng chặt, ánh đèn chiếu sáng giọt mồ hôi trên trán, tạo thêm chút quyến rũ cho cảnh tượng này.

Vương Nhất Bác dừng một chút, ở trên bàn đầu giường tìm được một viên thuốc tiêu hóa.

Tiêu Chiến khó hiểu: "Sao anh biết tôi ăn no..."

"Gần đây một đêm cậu ăn hai bữa," Vương Nhất Bác nói, "Ồ không, cậu thỉnh thoảng cũng ăn chút đồ ăn vặt, cho rằng tôi không biết sao?"

Tiêu Chiến: "..."

Có đạo lý.

Vương Nhất Bác cười nửa miệng nói: "Xứng đáng."

Tiêu Chiến: "..."

Không thể bác bỏ.

Sau khi Tiêu Chiến nuốt viên thuốc tiêu hóa, vẫn còn đau.

Vương Nhất Bác đưa tay ra, lòng bàn tay ấm áp đặt lên bụng cậu, có lẽ vì có ánh sáng nên vẻ mặt trông rất ôn hòa.

Tiêu Chiến đưa tay ra, cơ hồ không nhịn được, rụt lại.

Sau khi bị giữ chặt, cậu mới ngừng cử động.

Vương Nhất Bác trở lại giường, vươn tay về phía cậu, nhẹ giọng nói: "Lại đây."

Tiêu Chiến hết lần này đến lần khác do dự, cậu còn chưa kịp ra quyết định, liền bị Vương Nhất Bác cưỡng ép kéo tới.

Cậu ngã vào vòng tay của Vương Nhất Bác, lúc đầu vẫn rất cứng ngắc.

Cho đến khi bụng dễ chịu hơn rất nhiều, từ từ chìm vào giấc ngủ, khi ở trong vòng tay của Vương Nhất Bác, luôn cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc, giống như ngày nào cậu cũng nằm trong vòng tay này, thậm chí cả cơ thể trong vòng tay này đều quen thuộc với nhiệt độ.

Vương Nhất Bác chợt ngừng tay lại khi Tiêu Chiến sắp ngủ.

Tay hắn dọc theo cổ Tiêu Chiến, sờ lên khuôn mặt còn mịn màng hơn sữa của Tiêu Chiến, giống như làn da của trẻ sơ sinh, chỉ cần chạm một ngón tay là sẽ vỡ ra.

Một người như vậy đang ở trong vòng tay của hắn.

Sự trầm thấp mấy ngày trước dường như không còn tồn tại trên người Vương Nhất Bác nữa. Đôi mắt hắn lóe lên, thay vào đó là một cảm xúc hoàn toàn mới.

Những cảm xúc này đã khiến hắn giữ được sự bình thản dù ở cùng một mái nhà với Đường Bình Kiến.

Trước đây hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

Thật kỳ diệu.

Lúc nhìn Tiêu Chiến, hắn liền có cảm giác muốn ôm lấy cậu, lúc Tiêu Chiến ở trong ngực hắn, hắn liền muốn ôm chặt lấy.

Sờ vào da thịt Tiêu Chiến, hắn muốn ấn xuống cắn xuống.

Trước đây hắn chỉ biết mình động lòng với Tiêu Chiến.

Nhưng có chút giống như trêu chọc, cho dù là đối với Tiêu Chiến, hắn vẫn có một mức độ phòng ngự nhất định.

Nhưng hôm nay, hắn muốn giữ Tiêu Chiến ở bên cạnh.

Chỉ cần ở lại bên hắn.

Hắn cúi đầu hôn lên tai Tiêu Chiến.

Bé ngốc vẫn ngủ say, không biết gì, thỉnh thoảng lại thốt ra vài lời ngái ngủ

- ------------------------------------------------------------------------

Cảm ơn cả nhà iu, vì đã bình chọn cũng như là lưu bé nó vào list đọc.

Chương 43
Những ngày tiếp theo, gió êm biển lặng, như thể không có ai khác sống trong nhà nữa.

Nếu không phải ngày ngày ngồi vào bàn ăn, Tiêu Chiến nhìn thấy Đường Bình Kiến.

Thì cậu thực sự nghĩ rằng Đường Bình Kiến đã đi rồi.

Để không làm phiền cuộc sống bình thường của họ, thời điểm làm nhiệm vụ các vệ sĩ đều ở phòng Đường Bình Kiến.

Vì vậy, phòng ngủ của Đường Bình Kiến, cũng gió êm sóng lặng, ngay cả vệ sĩ bên ngoài cũng không nhìn thấy được.

Ngoài ra, còn có Vương Nhất Bác kỳ quái.

Tiêu Chiến không biết có chuyện gì, nhưng cậu luôn cảm thấy khác thường ngày.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu mới phát hiện Vương Nhất Bác đã rất nhiều ngày không có nhắc tới tiền bạc.

Bình thường Vương Nhất Bác rất thích nói về chuyện này.

Mà mấy ngày nay, cho dù nhìn thấy Tiêu Chiến vô thức ôm thú bông lên giường mấy lần, hắn cũng không nói gì.

Buổi sáng khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, thú bông thường ở trên đầu giường, cậu thì nằm trong vòng tay của Vương Nhất Bác.

...Vậy trong trường hợp này, vẫn tính tiền cho mình phải không ta?

Tiêu Chiến có chút lo lắng.

So với cậu, Vương Nhất Bác bình tĩnh khác thường.

Hàng ngày hắn đều đi làm bình thường, ngay cả khi ngồi ăn tại bàn ăn và ở cùng phòng với Đường Bình Kiến, hắn cũng rất ôn hòa.

Tiêu Chiến quyết định ám chỉ gì đó.

Buổi tối cậu cất hết thú bông trước khi Vương Nhất Bác quay lại.

Lúc Vương Nhất Bác đi làm về, cậu đã ngoan ngoãn cuộn tròn trên giường, giả vờ ngủ.

Vương Nhất Bác giả vờ như không nhìn thấy lông mi run rẩy của cậu, bình tĩnh ngồi lên giường, sau đó nằm xuống phía sau, chờ đợi động tác tiếp theo của Tiêu Chiến.

Hắn muốn xem Tiêu Chiến sẽ làm gì.

Quả nhiên, một lát sau, Tiêu Chiến quay người lại nói với hắn: "Lục Vô... Lục tiên sinh."

Vương Nhất Bác mở mắt ra, nhìn Tiêu Chiến đang đối mặt với mình.

Dưới ánh trăng, đôi mắt Tiêu Chiến cũng sáng lên, có chút ngây thơ, đầu óc Vương Nhất Bác lang thang, hồi lâu mới hoạt động hầu kết, nói "Ừm".

Tiêu Chiến lập tức nói: "Nhìn xem, gần đây tôi biểu hiện rất tốt."

Vương Nhất Bác ý thức được điều gì, nheo mắt lại, cử động thân thể, nhìn Tiêu Chiến từ nằm nghiêng chuyển sang nằm ngửa.

Hắn bình tĩnh nói: "Cũng bình thường."

"Bình thường gì?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác cũng không vòng vo phức tạp, "Bình thường thì là bình thường."

Tiêu Chiến: "..."

Vốn cậu trì độn, nhưng đột nhiên cảm thấy hắn có lệ.

Không bỏ cuộc, cậu tựa vào vai Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày nay tôi không ăn cơm trên giường, cũng không ôm cái gì cả..."

"Ai nói không có chuyện đó?" Vương Nhất Bác bỗng nhiên nói.

Tiêu Chiến nghi ngờ nhíu mày.

Vương Nhất Bác nói: "Không phải ngày nào cậu cũng ôm tôi ngủ sao?"

Cậu có chút uỷ khuất "Nhưng, đó không phải là tôi muốn ôm anh ngủ..."

Lời này khiến Vương Nhất Bác có chút không vui.

Tuy rằng hắn ôm Tiêu Chiến mấy lần, nhưng cũng có mấy lần - hai ba lần, một hai lần, Tiêu Chiến chủ động chui vào trong ngực hắn.

"Thật sao?" Vương Nhất Bác cố ý nói: "Tôi không tin."

Tiêu Chiến: Dù cho có hiền lành nhưng cậu cũng có chút muốn đánh người.

Thấy ám chỉ không có tác dụng, cậu quyết định nói rõ ràng thì tốt hơn, dù sao cậu cũng không thể đánh bại Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến trực tiếp nói: "Mấy ngày nay tôi ngoan như vậy, anh có ghi nhớ không?"

Vương Nhất Bác hỏi: " Cậu có ngoan sao?"

Tiêu Chiến khẳng định nói: "Tôi ngoan mà."

Ít nhất không ngủ với một con thú bông nào, cũng không ăn hay vẽ trên giường.

Vương Nhất Bác vẫn nói: "Tôi không tin."

Tiêu Chiến: "..."

Cậu nhận thấy điều gì đó từ thái độ của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến trầm mặc.

Hết rồi, hết rồi.

Vương Nhất Bác lừa gạt sao?

Tiêu Chiến nghĩ đến đây, trong lòng lạnh lẽo.

Nếu Vương Nhất Bác muốn lừa gạt, khi rời khỏi Vương gia, cậu vẫn sẽ phải mang trên mình món nợ trăm ngàn.

Thực ra, nếu trả dần dần thì đó không phải là  không được...

Lúc Tiêu Chiến đang suy nghĩ, Vương Nhất Bác thấy cậu im lặng hồi lâu, tưởng cậu đang tức giận, quay người lại nhìn khuôn mặt cậu dưới ánh trăng.

Có vẻ như mắt hơi đỏ.

Vương Nhất Bác có chút hoảng hốt, sau khi bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Tôi không có ý định không tính cho cậu."

Tiêu Chiến chậm rãi nhìn hắn.

Vương Nhất Bác đến gần, hơi thở hòa cùng cậu: "Mấy ngày nay đều tính. "

Tiêu Chiến cẩn thận hỏi: "Thật sao?"

Vương Nhất Bác cười nói: "Thật."

Lúc này Tiêu Chiến mới thở phào nhẹ nhõm.

Vương Nhất Bác ánh mắt lóe lên - chỉ cần có thứ này, hắn có thể khống chế được mệnh môn của Tiêu Chiến, có thể nắm chắc bé ngốc này.

Hắn sẽ không ngu ngốc đến mức giao quyền chủ động.

Trước tiên phải khống chế được mệnh môn của Tiêu Chiến, sau đó mới có cơ hội nói chuyện khác.

Mà hắn không biết chính là.

Suy nghĩ của Tiêu Chiến cũng trải qua những thay đổi kinh thiên động địa.

——Nhường quyền chủ động cho người khác có vẻ hơi bị động.

Chỉ cần Vương Nhất Bác muốn nuốt lời, cậu nhất định vẫn sẽ phải ngoan ngoãn trả lại số tiền.

Cậu phải nghĩ biện pháp, không những có thể khiến Vương Nhất Bác không nuốt lời mà còn hủy bỏ món nợ trăm triệu.

Dựa vào lời của Tiêu Chiến, cũng không nghĩ ra biện pháp hữu hiệu nào, chỉ có thể để hôm sau đi học rồi hỏi Chu Tiểu Ngải.

Hiện tại Chu Tiểu Ngải vừa nghe được Tiêu  Hoài nhắc đến Vương Nhất Bác liền sẽ bắt đầu kêu một tiếng.

Y giơ tay đầu hàng: "Buông tha cho một cẩu độc thân như tớ đi!"

Tiêu Chiến cũng không phải bắt y ăn cơm chó, mà thực sự muốn nghe lời khuyên, thế là yêu cầu Chu Tiểu Ngải nghe chuyện này.

Chu Tiểu Ngải nghe vậy có chút sửng sốt, "Cái quái gì thế, cậu còn muốn trả tiền cho anh ta?"

Tiêu Chiến gật đầu.

"Vương tổng... có chuyện gì vậy?" Chu Tiểu Ngải hỏi: "Sau khi trả lại tiền, cậu không tính tiếp tục ở Vương gia sao? Có phải vậy không?"

Tiêu Chiến Hoài nói: "Anh ấy rất tốt."

Chu Tiểu Ngải nói: "Vậy tại sao lại vậy?"

"Tại sao, tại sao?" Tiêu Chiến nói: "Ngay từ đầu trong hợp đồng đã quy định rồi, cuộc hôn nhân của chúng tớ sẽ không kéo dài được lâu, đến lúc đó sẽ tan vỡ."

Chu Tiểu Ngải sửng sốt.

Y run rẩy nói: "Chuyện này... ý tớ là ý này của cậu, Vương tổng có biết không?"

Tiêu Chiến kỳ quái nói: "Hắn viết thỏa thuận."

Chu Tiểu Ngải chết lặng.

Trong khoảng thời gian, bạn tốt của mình và Vương tổng ân ái như vậy, đều là diễn xuất, nếu mà là vậy thì có cần diễn thật như vậy không trời? Y tin sái cổ luôn rồi.

Chu Tiểu Ngải nói: "Cậu đang ở trong tình thế này, muốn giải quyết thì phải dành dụm đủ tiền để trả lại cho anh ta. Nói cách khác, để những quy định bằng lời nói trước đây của Lục tiên sinh được thực hiện trên giấy, có ký tên và cam kết, có hiệu lực pháp luật."

Tiêu Chiến có cái hiểu có cái không hiểu.

Tiêu Chiến còn chưa kịp ra tay thì đã bị người nhà cũ cử đến đón.

Cậu biết những người này, khi đến chỗ bà cụ, những người này thường xuyên xuất hiện.

Vì vậy, khi Tiêu Chiến nghe tin lão phu nhân muốn gặp mình, ngoài tò mò ra, cũng không hề sợ hãi mà bước lên xe.

Cậu cũng muốn gặp lão phu nhân.

Sau khi lão phu nhân khỏi bệnh, vẫn luôn miệng nói lúc dưỡng bệnh không muốn gặp ai, Tiêu Chiến vẫn có chút lo lắng.

Sau khi nhìn thấy bà, thấy nước da của bà không tệ.

Lão phu nhân thấy cậu đến liền nhanh chóng nhờ người dọn ghế, hai người ngồi đối diện nhau.

Trong ngành chỉ có một số ít người có thể ngồi cùng bàn với bà, nhưng bà lại trao vinh dự này cho Tiêu Chiến, điều này khiến những người xung quanh vừa ngạc nhiên vừa tò mò.

Tuy nhiên, dù tò mò đến đâu, họ cũng sẽ đi ra ngoài khi bà cụ vẫy tay.

Sau khi bình tĩnh lại, lão phu nhân cũng không nóng vội, hỏi thăm tình hình hiện tại của Tiêu Chiến.

Ví dụ như gần đây con thế nào, sống ở Vương gia có thấy thoải mái không? Đã ăn tối chưa?

Tiêu Chiến nói mình chưa ăn tối nên bà để Tiêu Chiến ở nhà cũ ăn tối.

Khi Tiêu Chiến còn nhỏ, cậu cũng có một trưởng lão giống như lão phu nhân và trưởng lão đó chính là bà ngoại của cậu.

Trong ấn tượng của cậu, người Tiêu gia không thích cậu lắm, nhưng bà ngoại lại rất thích.

Mỗi lần cậu đến nhà bà ngoại, bà sẽ mang ra rất nhiều món ăn cậu yêu thích.

Đó cũng là lần duy nhất cậu được hưởng sự ưu ái duy nhất của những người lớn tuổi.

Và bà của cậu chỉ chiều chuộng cậu.

Bởi vì khi Tiêu Dục sinh ra, bà ngoại cũng đã qua đời, cậu ta còn chưa có thời gian gặp được  bà ngoại,  bà đã trở thành trưởng lão duy nhất không chia sẻ tình yêu thương Tiêu Chiến với người khác.

Nhưng bây giờ bà đã qua đời rồi, nghĩ tới chuyện đó cũng chẳng ích gì.

Tiêu Chiến chớp mắt đồng ý lời mời ở lại ăn tối.

" Đứa trẻ ngoan," Lão phu nhân nói khi nụ cười trên khuôn mặt bà mím lại, "Bà có thể hỏi con một điều được không?"

Tiêu Chiến cũng gật đầu.

"Kỳ thật không có việc gì." Lão phu nhân sờ sờ tay Tiêu Chiến, thấp giọng hỏi: " Con cùng Tiểu Tùy, mỗi buổi tối đều đóng cửa, có làm việc gì khác không?"

Tiêu Chiến có chút khó hiểu, nghiêng đầu về phía bà cụ, khổ tâm suy nghĩ: "Mỗi tối cứ ngủ thôi ạ."

"Những ngày khác thì sao? Ví dụ như chơi một số trò chơi?" Bà cụ nói rất khó hiểu.

Tiêu Chiến lắc đầu, "Chúng con không bao giờ chơi game, Lục Vô... Lục tiên sinh mỗi đêm sau khi làm việc rất mệt mỏi, sẽ đi ngủ sớm."

Ngủ sớm à?

Tin tức cậu tiết lộ vô tình khiến bà cụ giật mình.
Nói thật, bác sĩ lão phu nhân để bên cạnh Vương Nhất Bác đã lâu không có biện pháp can thiệp.

Cháu trai của bà là một con đại bàng cứng cánh đang bay lượn, ngoại trừ việc nó còn quá trẻ, nhưng đã không còn nằm dưới sự kiểm soát của bất kỳ ai nữa.

Còn có một chuyện nữa cũng khiến lão phu nhân tối sầm mắt.

Hóa ra cháu trai bà chưa bao giờ chạm vào Tiêu Chiến.

Khó trách, khó trách lâu như vậy, đừng nói Tiêu Chiến có động tĩnh gì hay không, ngay cả Vương Nhất Bác cũng không có lộ ra bất kỳ khẩn trương cùng chờ đợi.

Bởi vì không có thể thụ thai!

Buổi tối Tiêu Chiến ở trong nhà cũ ăn cơm tối, thái độ của lão phu nhân vẫn rất hòa nhã, đối với Vương Nhất Bác cũng không hề tỏ ra bất mãn chỉ vì hắn không chạm vào cậu.

Bữa ăn mới được nửa đường, Vương Nhất Bác đã tới.

Hắn vừa đi tới liền vội vàng bước đi, hiển nhiên vừa nhận được tin tức liền chạy tới, bộ vest trên người chỉnh tề, trong lòng có cảm giác thương mại.

Thấy Tiêu Chiến vẫn bình an vô sự, hắn thở dài nhẹ nhõm.

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ta sẽ không ăn thịt thằng bé, con nhìn xem con có bao nhiêu lo lắng."

Lại không lộ chút không hài lòng nào.

Tuy nhiên, Vương Nhất Bác hiểu bà.

Càng như vậy, thì càng phải đề phòng.

Trong một gia đình lớn như họ, dù con người có thân thiết đến đâu cũng khó tránh khỏi những cám dỗ.

Chỉ là sự cám dỗ giữa những người không thân thiết là đề phòng vì lợi ích mà thôi.

Mối quan hệ giữa hắn và lão phu nhân là dựa trên tiền đề "Ta vì tốt cho ngươi".

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đến có chút vui mừng.

Lão phu nhân dù có tốt đến mấy, thì cậu và lão phu nhân cũng không phải người thân quen, nhưng Vương Nhất Bác mỗi ngày đều ngủ cùng nhau, coi như không quen, cũng đã ngủ cùng nhau rồi.

Vương Nhất Bác kề tai Tiêu Chiến nói nhỏ: "Bà ngoại  tôi kêu cậu tới đây làm gì?"

Tiêu Chiến thấy thế, thấp giọng đáp: "Trò chuyện."

Vương Nhất Bác: "..."

Nói nhảm, hắn chẳng lẽ không biết là nói chuyện sao?

"Tôi hỏi là..." Vương Nhất Bác thanh âm dần dần cao hơn, hấp dẫn sự chú ý của lão phu nhân.

Hắn nhanh chóng ngậm miệng lại, gắp hai đũa rau củ cho Tiêu Chiến, đen mặt nói: "Ăn đi, ăn nhiều vào, no bụng."

Lão phu nhân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn biểu diễn.

May mắn, sau khi bữa ăn kết thúc, lão phu nhân cũng không làm khó dễ, khi người hầu tiến lên dọn dẹp bát đĩa, bà sốt ruột xua tay ý bảo hai người nhanh chóng rời đi.

Sau khi rời khỏi nhà cũ, Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến nhắc lại lời lão phu nhân đã hỏi.

Nói tới phần mấu chốt, Vương Nhất Bác liền để cậu dừng lại.

"Tiêu Tán Tán" Vương Nhất Bác duỗi ngón tay mảnh khảnh ra, nhéo nhéo gò má người nọ, dùng giọng yêu thương nói: " Em thật ngu ngốc."

Tiêu Chiến: "..."

Đêm đó, Vương Nhất Bác nhận được thành tích  "Tiêu Chiến ngủ quay lưng về phía hắn suốt đêm".

Dù có dỗ ngọt thế nào, có khen Tiêu Chiến thông minh thế nào, Tiêu Chiến cũng không quay đầu lại.

Hắn phải đợi đến nửa đêm, khi Tiêu Chiến đã ngủ say, Lục Vô Tuý mới có thể tiến tới ôm Tiêu Chiến vào lòng ngực.

Hắn phát hiện ra rằng con người thực sự là những sinh vật tham lam.

Trước kia chỉ cần Tiêu Chiến ở bên cạnh, hắn liền có thể ngủ được.

Hiện tại chỉ cần Tiêu Chiến không ở trong lòng ngực hắn, cho dù là nửa đêm, hắn cũng vẫn không ngủ được.

Hắn giống như một con sói, phải đưa con mồi vào miệng và đảm bảo rằng con mồi sẽ không bỏ chạy trước khi hắn cảm thấy thoải mái.

Theo tư thế của lão phu nhân, bà nhất định sẽ ra tay.

Chỉ là không ai ngờ rằng bà có thể làm được nhanh như vậy, trực tiếp bắt đầu từ Tiêu Chiến.

Bà và người nhà Tiêu gia đều hy vọng Tiêu Chiến có thể mang thai.

Nhưng điểm khác biệt giữa bà và Tiêu gia là ở chỗ Tiêu gia dùng thủ đoạn trong thầm lặng, còn lão phu nhân lại dùng thủ đoạn quang minh chính đại.

Chính là loại này, dù biết là bà ấy làm nhưng lại không tìm ra nên chỉ có thể ngậm bồ hòn.

Khi Tiêu Chiến đi học, cậu bị bạn cùng lớp Trần Đại Nghiên tố cáo, nói rằng cậu hối lộ giáo viên, tác phong có vấn đề.

Trước khi Tiêu Chiến tới trường học, Vương Nhất Bác đã nói với cậu rằng gần đây có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Vì vậy, Tiêu Chiến đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Nhưng không ngờ việc nhỏ như vậy lại bị Vương lão phu nhân biết.

Và Trần Đại Nghiên đã được đặc biệt chọn để làm việc đó.

Trần Đại Nghiên nói có như thể đã tận mắt chứng kiến, nhưng khi được yêu cầu đưa ra bằng chứng, lại do dự và không thể giải thích tại sao.

Tạ Nhất Minh và Tiêu Chiến đứng trước mặt lãnh đạo trường học, liếc nhìn Trần Đại Nghiên, trong lòng tràn đầy thất vọng.

Mọi người đều biết Trần Đại Nghiên là người như thế nào, lần trước hắn ta ức hiếp Tiêu Chiến nhưng bị Vương Nhất Bác dạy cho một bài học, mọi người trong lớp đều xa lánh đã lâu không có ai liên lạc với hắn ta.

Ánh mắt của họ xuyên thấu, xuyên thấu vào cơ thể Trần Đại Nghiên.

"Không, không thể là bởi vì lần trước xảy ra chuyện, cậu ta ghi hận trong lòng, làm vậy là để báo thù Tiêu Chiến đúng không?"

"Lần này hắn thật sự làm được, còn có thể lôi kéo Tạ lão sư?"

"Đúng."

Lãnh đạo nhà trường ở phía trước ho khan hai tiếng: "Các em, hiện tại chúng ta cơ bản đã hiểu rõ tình hình, kết quả xử lý cần phải bàn bạc thêm. Các em hãy bình tĩnh."

Các sinh viên dù muốn bình tĩnh lại cũng không thể bình tĩnh được.

Họ nói: "Thầy, thầy Tạ của chúng em luôn rất tốt với chúng em, thầy rất ngay thẳng. Không thể nào làm được chuyện như vậy. Em mong thầy có thể trả lại công bằng cho thầy chúng em."

Lãnh đạo nhà trường lau mồ hôi trên trán: "Được rồi, tôi biết, tôi biết."

Một lúc sau, Tiêu Chiến và Tạ Nhất Minh được "mời" vào văn phòng nơi không có ai khác.

Vào văn phòng, Tiêu Chiến đột nhiên nói: "Thầy cứ việc xử lý em đi, đừng làm khó thầy Tạ."

Tạ Nhất Minh đột nhiên nhìn cậu, trong mắt tràn đầy không đồng tình.

Anh ta nói: "Lãnh đạo, tôi và học sinh này chưa bao giờ có giao dịch không chính đáng nào cả, chúng tôi..."

"Được rồi được rồi, nhà trường đã kiểm soát được tình hình," Hiệu trưởng lại có vẻ áy náy lau mồ hôi, "Cho nên Tiểu Tiêu, trường chúng ta đề nghị em tạm nghỉ nửa năm, sau này có thể quay lại. Mọi chuyện lắng xuống rồi tiếp tục tới lớp, em thấy thế nào?"

Tạ Nhất Minh thất thanh nói: "Cái gì?!"

Còn Tiêu Chiến: "..."

Cậu đã có thể nhìn thấy người lãnh đạo đang chuẩn bị di chuyển bàn tay đang cầm giấy chứng nhận đình chỉ.

Làm sao có thể có giấy chứng nhận đình chỉ nhanh như vậy! Kỹ năng diễn xuất của ông ta quá tệ!

Tạ Nhất Minh tức giận nói: "Em ấy là học sinh của tôi, em ấy không làm gì sai, tôi không đồng ý đình chỉ học tập em ấy! Tại sao lại không điều tra rõ ràng?"

Đây chính là điều mà hiệu trưởng lo sợ, ông rõ ràng là tới đây để xử lí người, nhưng lại khép nép giải thích: "Chúng tôi cũng không phải có ý đó..."

"Vậy ý anh là gì?!"

Tiêu Chiến nghe được tiếng huyên náo có chút trầm ngâm suy nghĩ.

Nhà trường làm chuyện mất công như vậy, mục đích có lẽ là muốn cậu phải tạm nghỉ học.

Lão phu nhân đặc biệt chọn Trần Đại Nghiên, người mang tiếng xấu, để cho mọi người biết Tiêu Chiến bị oan, sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến danh tiếng.

Với danh nghĩa để nhà trường cho cậu thời gian nghỉ ngơi, đem cậu đưa về nhà.

Sự quên lãng của mọi người cũng rất nhanh, nửa năm sau khi Tiêu Chiến trở về, sẽ không còn ai nhớ tới chuyện này nữa.

Chỉ là lão phu nhân nhất quyết muốn đưa cậu về nhà nửa năm, vì cái gì?

Chương 44
"Người cho rằng khi Tiêu Chiến ở nhà nửa năm, con sẽ chạm vào cậu ta sao?" Vương Nhất Bác đứng trước cửa sổ sát đất của công ty, vẻ mặt âm trầm.

Vương Như Mai nói: "Có chạm vào hay không là tùy con. Ta đã làm tất cả những gì có thể, ngoại trừ việc đưa thuốc và ném vào phòng."

Vương Nhất Bác đỡ trán nói: "Tốt nhất người không nên làm như vậy."

"Đương nhiên là không, con cho rằng ai cũng đều giống như Tiêu gia sao?" Lão phu nhân tranh thủ thời gian ném ra một quả bom khác.

Ngay cả chuyện này bà cũng đã biết.

Có một số người, dù già hay ốm đau cũng không thể coi thường.

Vương Như Mai nói: "Tiểu Bác, bà đã già rồi, căn bệnh này khiến bà phải gánh vác rất nhiều việc, trong đó có tài sản của Vương gia. Điều lo lắng duy nhất là bà vẫn chưa ôm được cháu chắt."

Vương Nhất Bác không bị đả động "Vậy nếu người có thể sống đến hai trăm tuổi, nhất định cũng phải ôm được chắt sao?"

Vương Như Mai không nói gì.

Bà biết mình đã can thiệp quá nhiều vào chuyện này, nhưng...

Chuyện này là sự xung đột tư tưởng giữa hai thế hệ, không thể nói ai đúng ai sai, cũng không ai có thể nói người kia sai.

Sau khi cúp điện thoại, Vương Như Mai ho một tiếng.

Bác sĩ gia đình của bà gõ cửa bước vào và nói với: "Lão phu nhân, đã đến giờ uống thuốc rồi."

Vương Như Mai xua tay, muốn lắc đầu, lại phát hiện đầu mình đặc biệt nặng nề.

Trước mắt bà là một vòng xoáy quen thuộc, khi định thần lại thì phát hiện mình suýt trượt ngã trên mặt đất, được bác sĩ đỡ dậy.

"Ngài nhất định phải uống thuốc đúng giờ, nếu không thì ngay cả năm nay cũng không có khả năng chịu đựng." bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Về sau sẽ càng ngày càng khó chịu."

"Được rồi được rồi, nói đến mức làm ta nhức đầu quá," bà cụ xoa xoa thái dương, "Lấy cho ta chút nước."

Thấy bà đồng ý uống thuốc, bác sĩ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tay cầm cốc của Vương Như Mai run lên một chút.

Sau khi uống thuốc xong, bà nhìn chằm chằm vào tay mình một lúc lâu mới ngơ ngác nói: "Ông nói  xem, người già rồi, có phải đều không dùng được nữa hay không?"

Bác sĩ nói: " Đều là như thế, lão phu nhân."

Vương Như Mai thở dài: "Bác sĩ ngày xưa ở bên cạnh ta tuy tay chân không được sạch sẽ lắm nhưng lại rất giỏi ăn nói nhẹ nhàng, ông lại càng tốt hơn."

Bác sĩ cúi đầu không nói gì.

"Khi đến thời điểm thích hợp, các người hãy nói với Vương tổng đi." Vương Như Mai nói, "Ta ép nó sớm sinh con, có lẽ bây giờ nó có thể sẽ ghét ta hơn, nhưng dù sao thì ta cũng đã làm những gì mình nên làm, còn lại để bọn trẻ tự quyết định."

Bác sĩ nói: "Ngài có thể nghĩ thông suốt như vậy là tốt rồi."

Vương Như Mai cười nói: "Không nghĩ thông thì có thể làm gì sao? Con cháu có phúc phận riêng nó. Vương tổng của các người nói đúng, nếu như ta có thể sống hai trăm tuổi, chẳng lẽ ta còn mong có được cháu chắt?"

Dù nói vậy nhưng bà vẫn thở dài.

*

Khi Tiêu Chiến cầm giấy đình chỉ học trở về nhà, lãnh đạo nhà trường vẫn ở bên cạnh tiễn cậu, nói huyên thuyên như một bà già.

"Thứ này đừng làm mất, trở lại trường học sẽ cần đến, làm mất đương nhiên có thể cấp lại, nhưng tốt nhất là đừng làm mất."

Tiêu Chiến nhìn giấy chứng nhận đình chỉ, tùy ý gấp lại hai cái.

"Này này, đừng gấp nó—xong rồi, quên đi."

Tiêu Chiến bỏ vào túi.

Lãnh đạo nhà trường đi theo, cố gắng theo kịp tốc độ của cậu, phải nói người ngồi văn phòng lâu cũng không thể so sánh với người trẻ tuổi, chạy một lúc đã toát mồ hôi.

"Em có lấy bảng vẽ, giá vẽ và bút vẽ đầy đủ không?" Ông ấy có vẻ lo lắng. "Kiểm tra kỹ hơn đi đừng để lại bất cứ thứ gì. Tất nhiên, nếu em để lại thứ gì đó thì cũng không sao. Em có thể lấy nó khi nào cần...."

Tiêu Chiến rốt cuộc nhịn không được nữa.

Cậu rất muốn nổi giận một chút, nhưng dù sao đây cũng là lãnh đạo của trường, cậu không dám mất bình tĩnh, phồng má tức giận, "Em biết hết rồi, thưa thầy."

Người lãnh đạo ngừng nói và lau mồ hôi.

Hai người đứng ở ven đường, không lâu sau, xe của Vương gia cũng tới.

Vừa thấy mặt tài xế Vương gia, vẻ mặt tức giận của Tiêu Chiến Hoài dịu đi một chút, thậm chí còn trở nên ngoan ngoãn một chút.

Tài xế không hỏi gì, xuống xe giúp cậu xếp những đồ đạc cồng kềnh lên xe, chào lãnh đạo nhà trường trước khi lên xe.

Cửa sổ ghế sau mở ra, lộ ra nửa khuôn mặt Tiêu Chiến.

Lãnh đạo nhà trường đến gần nói với cậu: "Tiểu Tiêu, ở nhà có thắc mắc gì thì cứ gọi điện cho giáo viên ở trường mà hỏi. Trường luôn hoan nghênh em."

Tiêu Chiến hỏi: "Nếu em quay lại trường học thì sao?"

Lãnh đạo trường: "..."

Cái này thì không chào đón lắm.

Nhìn vẻ mặt của ông ấy, Tiêu Chiến đã biết đáp án, tức giận đóng cửa sổ xe lại.

*

Đến tối, khi Vương Nhất Bác trở về nhà, không thấy Tiêu Chiến đâu cả.

Hắn kéo cà vạt và hỏi quản gia.

Quản gia nói: "Tiểu Tiêu thiếu gia từ lúc về tâm trạng có vẻ không tốt, trốn trong phòng không chịu ra ngoài."

Tay đang kéo cà vạt của Vương Nhất Bác dừng lại.

Hắn buông đôi tay thon dài xuống, bình tĩnh nói: "Hôm nay nhà bếp làm món gì?"

Người quản gia nói: "Hôm nay lại làm thêm một số món tráng miệng nữa. Đó là món bánh tart trứng việt quất mà cậu chủ nhỏ rất thích. Món chính là súp gà hoa giao và sườn hầm."

Nói xong, anh đột nhiên nhanh trí  hô vào bếp: "Dì Phàm, lấy mâm cơm cho hai người, hôm nay Lục tiên sinh và Tiểu Tiêu thiếu gia sẽ ăn."

Sau khi chuẩn bị xong, Vương Nhất Bác một tay bưng khay cho hai người lên lầu.

Hắn gõ cửa.

Không có âm thanh nào từ bên trong cánh cửa.

Vương Nhất Bác cau mày, đơn giản đẩy cửa ra, sau đó hắn nhìn thấy Tiêu Chiến đang vội vàng giấu đồ ăn vặt.

Vương Nhất Bác: "..."

Đây là tâm trạng không tốt à?

Tiêu Chiến ngồi ở trên giường, dưới mông đắp chăn, quanh miệng còn sót lại dấu vết đồ ăn vặt, ôm chăn đắp lại: "Tôi không làm gì cả!"

Vương Nhất Bác: "..."

Hắn từng bước một đặt khay cơm lên bàn trước ghế sofa, đôi chân dài và cánh tay dài duỗi ra, dễ dàng lấy ra đồ ăn vặt mà Tiêu Chiến giấu sẵn.

Vương Nhất Bác cắn răng nói: "Tiêu Tán Tán."

Tiêu Chiến ngước mắt lên, đáng thương nhìn hắn, rụt người lại, giọng điệu bất mãn nói: "Được rồi, tôi đang ăn vặt trên giường, anh có thể trừ tiền của tôi."

Vương Nhất Bác dừng lại.

Nhìn kỹ lại, mới phát hiện Tiêu Chiến kỳ thực có chút bơ phờ, xác thực tâm trạng không tốt.

Trong sự im lặng gần như đông cứng, Vương Nhất Bác đặt đồ ăn vặt trong tay xuống.

Ngồi ở trước mặt Tiêu Chiến, hắn ôn nhu nói: "Không vui?"

Phải biết, hắn Vương Nhất Bác đã lớn như vậy, số lần hắn dỗ người ta có thể đếm trên đầu ngón tay.

Việc thể hiện bằng hành động đã là giới hạn của hắn.

Chân chính dỗ người khác, thật sự có chút..,.

Tiêu Chiến mím môi không nói gì.

"Ăn đi, hôm nay tôi sẽ cho cậu làm càn, tôi ăn cùng cậu." Vương Nhất Bác biết một khi đã mềm lòng sẽ khó có thể mà khóa lại " Cũng sẽ không trừ tiền của cậu."

Tuy rằng không phải tiền của Tiêu Chiến, tất cả đều là tiền của hắn.

Mềm lòng thì mềm lòng thôi.

Ánh mắt Tiêu Chiến lập tức sáng lên.

Vương Nhất Bác tự tay mở túi khoai tây chiên cho cậu, từng miếng nhét vào miệng cậu.

Tiêu Chiến ăn xong, tâm trạng dần dần tốt hơn.

Nhìn thấy cậu mỉm cười, Vương Nhất Bác dần dần thở phào nhẹ nhõm.

Hắn chưa bao giờ biết cảm giác tâm  mình đặt trên một người khác là cảm giác như thế nào.

Nhìn thấy người  đó suy sụp, lòng hắn cũng thắt lại theo, hận không thể dùng cơ thể mình chịu những nỗi đau ấy. Khi người đó vui vẻ, cảm giác thắt chặt trong lòng dần dần tiêu tan, hắn đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Vương Nhất Bác đang suy nghĩ, tay hắn đột nhiên bị đẩy ra.

Khi hắn định thần lại thì thấy Tiêu Chiến đang nói với hắn: "Anh cũng ăn đi."

Vương Nhất Bác sửng sốt, ánh mắt tập trung ở môi cậu.

Tiêu Chiến không biết tại sao.

Vương Nhất Bác nói: "Tiêu Tán Tán."

Tiêu Chiến Hoài nghe được hắn gọi cái tên này, theo bản năng ngẩng đầu, đụng phải Vương Nhất Bác đang lướt tìm đôi môi.

Đôi môi nóng bỏng lướt qua mắt cậu và đậu xuống chóp mũi.

Tiêu Chiến sửng sốt.

Vương Nhất Bác cứng ngắc mà mấp máy môi, hô hấp có chút khó thở.

Hôn rồi sao?

Hình như là hôn rồi?

Tại sao không có cảm giác như môi? Tại sao Tiêu Chiến không phản ứng?

Vương Nhất Bác cứng ngắc nói: "Trên miệng cậu có vụn khoai tây chiên, tôi giúp cậu lau đi..."

"Ồ," Tiêu Chiến cũng co rúm người lại, ngơ ngác nói: "Nhưng vừa rồi là cái mũi."

Vương Nhất Bác: "..."

Hắn liền nói nó trông không giống môi.

"Ừ, tại sao phải dùng môi lau?" Tiêu Chiến vẫn có chút không hiểu, "Dùng tay không phải tốt hơn sao?"

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, ráy tai đỏ bừng trước những câu hỏi khác nhau của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lại hỏi: "Mảnh vụn ở đâu? Tại sao tôi không sờ được?"

Vương Nhất Bác nhịn không được nữa, lấy ra một miếng khoai tây chiên, trực tiếp nhét vào trong miệng cậu.

"Câm miệng, ăn đồ ăn vặt đi."

*

Tiêu Chiến hoàn toàn rảnh rỗi.

Tuy nhiên, cũng không hoàn toàn nhàn rỗi.

Ở một mức độ nhất định, cậu không thích người khác vi phạm quy tắc của mình, nhưng sau khi vi phạm quy tắc, cậu lại là người thuận theo hoàn cảnh và không bận tâm quá nhiều đến thế giới bên ngoài.

Dù trong hoàn cảnh nào, cũng có thể tìm được một lối sống thoải mái.

Bây giờ các quy tắc đã bị phá vỡ, liền thiết lập lại các quy tắc khác.

Như bây giờ.

Vào ngày thứ hai sau khi rảnh rỗi, cậu bắt đầu nhận đơn đặt hàng và kiếm tiền.

Cậu nhận một đơn hàng, có thể bằng người khác nhận mười đơn, nhưng cậu chưa bao giờ muốn vẽ theo ý muốn của người khác nên không nhận nhiều đơn hàng.

Thực ra, rảnh rỗi cũng không có gì là không tốt cả.

Tiêu Chiến vốn không thích nhịp sống gấp gáp, cậu thích tận hưởng nhịp sống nông thôn hơn là chạy ào ào.

Vì mục đích học tập và vì có thể học thêm kỹ năng vẽ tranh ở trường nên cậu không bỏ buổi nào.

Hiện tại không thể tiếp tục được, vì vậy lại có thể bình tĩnh và tận hưởng cuộc sống.

Trong khi Tiêu Chiến đang vẽ tranh, cậu lại có một phát hiện khác.

Bức tranh cậu tặng cho Vương Nhất Bác trước đó đã được Vương Nhất Bác treo lên, chắc là đã sẵn sàng để treo trên tường.

Không phải đâu?

Tiêu Chiến không phải là người ngu dốt, trái lại cậu rất hiểu biết và có trực giác bẩm sinh đối với nghệ thuật.

Nếu không, đã không nhặt chiếc bình đắt tiền nhất và đánh rơi nó ngay ngày đầu tiên chuyển đến.

Vì vậy, cậu biết những bức tranh treo trên tường Vương gia đắt giá đến mức nào.

Hiện tại, Vương Nhất Bác cũng tính treo tranh của mình lên đó!

Tiêu Chiến Hoài không phải cảm thấy mình không xứng đáng, mà là cảm thấy, đứng chung một bức tường với nhiều đại sư như vậy, ít nhiều gì cũng có chút hưng phấn giống như được đứng trên bục vinh quang.

Hai ngày nay, cậu vẫn đang suy đoán xem Vương Nhất Bác muốn treo tranh của mình lên bức tường nào.

Treo trên bức tường có tranh của các họa sĩ trừu tượng của thế kỷ trước?

Hay bức tường treo tranh của các của họa sĩ mới nhận được giải thưởng trong thế kỷ mới?

Tiêu Chiến rất mong chờ, thậm chí còn nóng lòng muốn hỏi Vương Nhất Bác.

Một ngày sau, các công nhân cuối cùng cũng đến.

Tiêu Chiến vẻ mặt ủ rũ nhìn bọn họ chuyển bức tranh vào bức tường trống của phòng ngủ, bắt đầu làm động tác.

...Đoán sai hết rồi.

Là bức tường trống thế kỷ mới.

*
Sau khi Vương Nhất Bác tan sở về, hắn nhìn bức tường trong phòng ngủ, cảm thấy có chút đau lòng.

Thật ra hắn không quan tâm bức tường giá bao nhiêu, chỉ là không quen treo đồ trang trí trong phòng ngủ.

Những bức tranh và bức tường của hắn khá đắt tiền. Bức tường sau khi bị hư hại dù có sửa chữa cũng không thể khôi phục lại được hình dáng như trước.

Nhưng những nỗi đau này cuối cùng đã được gột rửa bởi sự hài lòng.

Buổi sáng vừa mở mắt ra, là có thể thấy bức tranh này.

Tiêu Chiến hỏi: "Sao lại treo ở chỗ này?"

Chẳng lẽ Vương Nhất Bác cảm thấy thực lực của mình không bằng những đại sư kia, cho nên mới tìm cho một bức tường trống?

Vương Nhất Bác sững sờ.

Trước đây hắn cho rằng tranh của Tiêu Chiến không thể treo chung với tranh của các  đại sư chứ đừng nói đến trong phòng ngủ.

Kết quả là bức tranh này đã vượt qua tất cả các đại sư và trực tiếp bước lên C vị.

Hắn cũng có chút xấu hổ.

Thế là ho khan một tiếng: "Muốn treo  lên thì treo, nơi nào mà chẳng vậy?"

Tiêu Chiến gật đầu hiểu ý.

Vương Nhất Bác quay đầu tránh đi tầm mắt của cậu.

...Dù sao thì nó cũng được tặng cho hắn mà, phải không?

Hắn có thể làm những gì mình muốn.

*

Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp, Tiêu Chiến liền ra ban công vẽ tranh.

Không ngờ, khi đang vẽ tranh, Đường Bình Kiến nhiều ngày không ra khỏi cửa phòng ngủ, cuối cùng cũng chịu ra ngoài hít thở không khí.

Hôm đó là Tiêu Chiến chủ động nói chuyện với ông, nhưng bây giờ cậu lại đang vẽ tranh.

Vì vậy, cho dù Đường Bình Kiến đi tới bên cạnh, cậu cũng không có ý định nói chuyện.

Đường Bình Kiến nhìn một hồi, đột nhiên nói: "Thật đáng sợ, con trai ta còn tìm một nghệ thuật gia."

Người vệ sĩ của ông nói: "Ông thành thật một chút."

Đường Bình Kiến tức giận ngậm miệng lại.

Khi ông đứng bên cạnh Tiêu Chiến, toàn thân nồng nặc mùi rượu.

Xem ra lão phu nhân mặc dù đang tìm người bảo vệ ông, nhưng kỳ thực cũng không để ý lắm.

Dù sao thì ông cũng không phải con ruột của bà mà chỉ là con rể mà thôi.

Sau khi Tiêu Chiến hoàn thành nét bút cuối cùng, cậu nhìn thấy Đường Bình Kiến, lập tức giật mình.

Đường Bình Kiến thấy thú vị, bắt chước động tác giật mình của cậu, kêu lên: "Tôi ở đây lâu như vậy, cậu có thấy tôi không?"

Tiêu Chiến: "..."

Trước đây cậu nghĩ ông ấy không có điểm tương đồng với Vương Nhất Bác.

Giờ không cần phải nói nữa.

Tiêu Chiến hỏi: "Sao người ông có mùi hôi thế?"

Đường Bình Kiến nói: "Tiểu tử, cậu bao nhiêu tuổi? Tại sao ngay cả mùi rượu cũng không biết?"

Tiêu Chiến nói: "Tôi đương nhiên biết là mùi rượu, nhưng trên người ông so với mùi rượu còn hôi hơn một chút."

Đường Bình Kiến lúc này cảm thấy bối rối, nhấc quần áo lên, ngửi ngửi rồi nói: "Thật sao? Đây đã là bộ quần áo sạch sẽ nhất mà tôi có, nửa năm trước mới giặt một lần."

Tiêu Chiến: "..."

Cậu im lặng nhích xa Đường Bình Kiếm.

Thấy vậy, Đường Bình Kiến lại muốn tiến về phía trước, nhưng lại bị vệ sĩ bên cạnh ngăn lại, sau một lần cảnh cáo khác liền bỏ cuộc.

Hai người ở độ tuổi và vóc dáng khác nhau, đứng một ngồi cạnh nhau nhưng trông rất hòa hợp.

Trong thời gian còn lại, không ai trong số họ nói chuyện với ai.

Tiêu Chiến vẽ xong, nhìn những bông hoa nhỏ mình trồng, gần đây cậu thích một giống mới, nhưng giống này đặc biệt khó trồng.

Không chỉ  yêu cầu người trồng phải tưới nước kịp thời, phơi nắng kịp thời mà nếu lâu ngày không ra nắng cây sẽ bị thối rễ.

Tiêu Chiến chăm sóc nó rất lâu, mới mọc ra hai ba nụ hoa nhỏ.

Đường Bình Kiến khá có hứng thú, nhìn thấy Tiêu Chiến đang tưới hoa, liền chủ động tới gần hỏi: "Cậu sống khá tốt."

Chỉ cần là lời khen, Tiêu Chiến sẽ hoàn toàn tiếp nhận, vui vẻ vì điều đó.

Cậu mím môi, khiêm tốn mỉm cười: "Cũng tốt."

Đường Bình Kiến trầm mặc một lát, sau đó nói: "Tiểu bằng hữu, tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?"

Bởi vì Đường Bình Kiến cũng không có làm gì tổn thương Tiêu Chiến, hơn nữa sau khi lên ban công, ông liền phi thường trầm mặc.

Tiêu Chiến nói: "Được, có thể hỏi."

"Cậu cùng Vương Nhất Bác làm sao biết nhau?" Đường Bình Kiến do dự một lát mới có thể nói ra một câu như vậy.

Tiêu Chiến nói: "Ở yến tiệc."

"Không tồi,  mở đầu lãng mạn," Đường Bình Kiến cổ vũ, "Lại yêu nhau như thế nào?"

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, nói: "Ừ, chúng tôi... không thích nhau."

Đường Bình Kiến nhớ tới ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến khi đang ăn.

Ông không tin: "Nói dối mũi sẽ dài ra".

Tiêu Chiến Hoài cũng kể lại chuyện này, còn tin tưởng chắc chắn, sờ mũi khẳng định nói: "Tôi không nói dối."

Đường Bình Kiến "chậc" hai tiếng.

Ông lại đổi câu hỏi: "Vậy trong thời gian sống với Vương Nhất Bác, nó sống như thế nào..."

Có tốt không?

Những lời còn lại, đối diện với ánh mắt chân thành của Tiêu Chiến, ông không nói được lời nào.

Đường Bình Kiến thở dài, xua tay nói: "Chuyện muốn hỏi tôi đã hỏi xong rồi."

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, không hiểu hắn có ý gì, nhìn vệ sĩ cầu cứu.

Các vệ sĩ chỉ chịu trách nhiệm canh gác cho Đường Bình Kiến, những việc còn lại họ chỉ bỏ qua.

Thấy cậu lúng túng, Đường Bình Kiến chủ động đổi chủ đề: "Đúng rồi, cậu cũng không thô bạo như nam nhân bình thường, càng giống như một cô bé."

Tiêu Chiến càng kinh ngạc nhìn ông.

Một lát sau, cậu có chút không phục, nói: " Ông nói dối."

Cậu không giống một cô bé chút nào!

Đường Bình Kiến: "Tại sao tôi lại lừa dối cậu?"

Nói xong, hốc mắt Tiêu Chiến lập tức đỏ lên.

Cậu mím môi nhìn Đường Bình Kiến, một lúc sau toàn thân quay lưng về phía ông, không để ý đến nữa.

Đường Bình Kiến: "..."

Điều ông muốn nói là Tiêu Chiến đã gả cho con trai ông, mà đồng tính không phải đều rất nữ tính sao?

Hành vi của Tiêu Chiến được coi là tốt, chỉ là có phần ôn hòa.

Nhưng vẫn có vệ sĩ trông chừng, Đường Bình Kiến sợ bọn họ ném mình ra ngoài ban công, cười khổ nói: "Tôi không có trêu chọc cậu ta."

Các vệ sĩ nhìn nhau cẩn thận.

Đường Bình Kiến:...oan.

*

Chờ buổi tối, lúc Vương Nhất Bác về, người đầu tiên nhìn thấy chính là Tiêu Chiến mặt bị bôi đen.

Sau đó còn có Đường Bình Kiến thỉnh thoảng đứng ở một bên nhìn Tưởng Hoài.

Vương Nhất Bác: "..."

"Đây là tạo hình gì?" hắn hỏi.

Tiêu Chiến lau thứ trên mặt nhưng lại lau không sạch, Vương Nhất Bác đưa tay giúp lau từng chút một.

Sau khi lau sạch, nhận ra hốc mắt Tưởng Hoài vẫn còn đỏ.

Lông mày Vương Nhất Bác chậm rãi nhíu lại, hắn liếc nhìn Đường Bình Kiến bên cạnh, tựa hồ nhìn thoáng qua.

Đôi mắt hắn lạnh lùng đến mức dường như người đối diện sắp chết cóng.

Sau khi lau đi vết sơn đen còn sót lại trên cằm Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đứng thẳng người, đi thẳng về phía Đường Bình Kiến.

Sau đó không nói một lời, hắn túm lấy cổ áo Đường Bình Kiến, ánh mắt như dao, giọng điệu ngưng đọng: "Ông đã làm gì?"

Đường Bình Kiến, người ở trước mặt các vệ sĩ kêu oan, lúc này đã trở thành một hũ nút.

Chết tiệt, ông còn chẳng làm gì cả.

Chương 45
Đây có lẽ là lần đầu tiên hai cha con đối đầu như thế này.

Đường Bình Kiến có thể chịu cũng thôi đi, nhưng hắn lại bị chính con trai mình tóm lấy, chẳng những không nhân cơ hội thoát khỏi vị trí này, thậm chí còn khập khiễng đứng đó, không có chút cốt khí nào.

Nếu ông có thể máu lửa một chút, những người khác có thể vẫn ngưỡng mộ ông.

Nhưng ông cứ đứng như vậy, toàn bộ xương cốt trong cơ thể dường như đều bị rút ra khỏ.i cơ thể.

Nói ông giống như bùn không phải là một ẩn dụ mà là một tuyên bố về sự thật.

Vương Nhất Bác cau mày, chậm rãi buông lỏng tay.

Đường Bình Kiến gần như ngã xuống đất.

Trán Vương Nhất Bác nổi gân xanh.

Làm sao có thể có một người như vậy? Mà người như vậy chính là cha ruột của hắn.

Tiêu Chiến thấy hắn tức giận, lúc đầu là giật mình, sau đó vội vàng đi tới nói: "Ông ấy, ông ấy không có bắt nạt tôi."

Vương Nhất Bác nhìn cậu.

Lúc này Đường Bình Kiến không nói chuyện nữa, từ lúc trực tiếp tiếp xúc với Vương Nhất Bác, ông đã định giữ im lặng đến cùng, huống chi là giải thích hành vi của mình.

Tiêu Chiến lau vết sơn trên miệng, nói với Vương Nhất Bác: "Tôi chỉ muốn để râu thôi, nhưng vẽ không đẹp nên mới thế."

Vẻ mặt Vương Nhất Bác trở nên kỳ quái.

Hắn nói: "Được rồi,  tại sao lại muốn có râu?"

"Tại sao tôi không thể để râu?" Tiêu Chiến mím môi, "Tôi thấy để râu trông đẹp hơn."

Vương Nhất Bác dừng một chút, cho là Tiêu Chiến biết cái gì.

Tuy rằng cấu tạo của Tiêu Chiến tương tự như nam giới bình thường, nhưng rốt cuộc vẫn có gì đó khác biệt.

Ví dụ, cậu có rất ít lông trên cơ thể và hơn nữa trước giờ râu chưa bao giờ mọc.

Khi hai người mới ở chung, Tiêu Chiến rất tò mò về bộ râu mà Vương Nhất Bác vào buổi sáng.

Sau khi biết được đàn ông mỗi buổi sáng đều thức dậy với bộ râu như thế, liền sợ ngây người.

"Nhưng tại sao tôi lại không có?"

Vương Nhất Bác lúc đó còn không biết cậu có thể sinh con, cũng không để trong lòng, có lệ nói với cậu: "Có lẽ là bởi vì cậu còn chưa trưởng thành."

Tiêu Chiến cũng tin tưởng.

Hiện tại Vương Nhất Bác đã biết nguyên nhân cậu không có râu, có chút chột dạ trả lời.

Hắn nói: "Để râu dài không tốt, trông có vẻ hơi bẩn".

Đôi mắt Tiêu Chiến lại đỏ lên.

Vương Nhất Bác kiên định nói: "Chỉ là nhìn không ổn thôi."

Tiêu Chiến cúi đầu, toàn thân giống như cà tím bị sương giá đánh tan.

Vương Nhất Bác bước tới, bình tĩnh vòng tay qua vai cậu, nhẹ nhàng nói: "Ngoan, đi rửa mặt rồi đi ăn tối nhé?"

Lúc này, Đường Bình Kiến ở bên cạnh nói: "Không phải chỉ muốn có râu sao? Việc này đơn giản như thế, liền nuôi một cái đi."

Ánh mắt của Vương Nhất Bác dán chặt vào người Đường Bình Kiến như một con dao.

Tiêu Chiến nghe được ông nói muốn để râu, trong lòng càng thêm thất vọng.

"Hay là bây giờ cậu muốn," Đường Bình Kiến nhìn thấy vậy hỏi Tiêu Chiến, "Tôi cạo của tôi ra đưa cho cậu nhé?"

Tiêu Chiến: "..."

Đường Bình Kiến đi tắm chăm chỉ hơn giặt quần áo một chút, cũng không đi đâu, Tiêu Chiến kiềm chế đôi mắt ghét bỏ nhìn ông, nhưng vội vàng lắc đầu.

Đường Bình Kiến chịu chán ghét, cũng không có để ý, tiếp tục nói: "Thật ra, có râu không có nghĩa là đàn ông đặc biệt, nói cậu giống một cô bé chính là khen ngợi, có hiểu không? Những cô gái nhỏ bây giờ đều thích kiểu như cậu..."

Nói được nửa đường, ông nhớ ra Tiêu Chiến không thích phụ nữ.

Cậu cưới đàn ông, tất nhiên là thích đàn ông.

Tuy nhiên, đàn ông càng thích mẫu người tinh tú như vậy, phải không? Làm sao mà có thể buồn vì mình chưa đủ "đàn ông"?

Mà đối tượng mà Vương Nhất Bác tìm nhìn qua thì có chút không được thông mình, nhưng tâm tư đúng là khó đoán.

Không ngờ tới, ông tự nhận là cha khuyên can con cái vài câu, lại trên mặt trận từng câu dẫm phải lôi.

Vương Nhất Bác vòng tay qua vai Tiêu Chiến, thân thể ngăn cách hai người, cũng không thèm nhìn Đường Bình Kiến.

Hắn nói với Giag Hoài: "Ăn cơm trước đi."

Giọng điệu này, là không được phép tiếp tục gây rắc rối nữa.

Tuy nhiên, Tiêu Chiến ngồi vào bàn ăn vẫn không mấy vui vẻ.

*

Buổi tối ngủ, Tiêu Chiến quấn chăn, lộ ra hai con mắt to, nhìn thẳng lên trần nhà.

Vương Nhất Bác thu dọn xong quay lại, thấy cậu còn chưa sấy tóc, trầm giọng nói: "Tiêu Tán Tán, đứng dậy."

Tiêu Chiến vẫn bất động, giống như cá muối mất hồn.

Vương Nhất Bác tức giận cười, có chút ám chỉ: "Trên giường không ngăn nắp."

Khi hắn nói không gọn gàng, chính là có ý trừ tiền.

Trước kia Tiêu Chiến có thể hiểu được 100% - mặt khác cậu không giỏi, nhưng ở mặt này lại giống như một con thỏ.

Nhưng hôm nay Tiêu Chiến nhìn chằm chằm trần nhà, như đi vào cõi thần tiên.

Vương Nhất Bác đại khái đã đoán được cậu quan tâm tới điều gì.

Hắn cụp mắt xuống, ghé vào tai Tiêu Chiến nói vài câu.

Tiêu Chiến ánh mắt lập tức sáng lên.

Vương Nhất Bác hỏi: "Bây giờ có thể sấy tóc được không?"

Không những có thể sấy, Tiêu Chiến còn rất chủ động, cho đến khi nhìn thấy chiếc máy sấy tóc trong tay Vương Nhất Bác cậu thấp giọng hỏi: "Anh sấy cho tôi sao?"

Thực tế, Vương Nhất Bác chưa không hề sấy tóc cho người khác.

Hắn giả vờ bình tĩnh và nói, "Làm sao? Không được à?"

Tiêu Chiến nghĩ tới lời hắn nói, rất quả quyết lắc đầu, nhanh chóng nói: "Tôi không có bất mãn."

Vương Nhất Bác dừng lại, đưa tay xoa đầu Tiêu Chiến.

Tóc của Tiêu Chiến mỏng và mềm hơn so với nam giới bình thường, khi ướt thì không có cảm giác gì nhiều, nhưng khi khô lại có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại.

Vương Nhất Bác đang sấy tóc cho cậu, đột nhiên nói: "Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nửa chừng, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.

Vương Nhất Bác nói: "Cậu...."

Tay cũng dừng lại.

Tiêu Chiến nhìn hắn, sợi tóc mềm mại trượt qua kẽ ngón tay, nhẹ nhàng trốn đi.

Đôi mắt cậu to và tròn, còn hơi nước từ việc tắm rửa, môi đỏ mọng và mềm mại.

Hầu kết của Vương Nhất Bác trượt lên xuống không thể kiểm soát.

Hắn nhớ tới nụ hôn còn dang dở.

Hắn không có ý định chạm vào Tiêu Chiến, nhưng hôn một cái chắc cũng được.

Tiêu Chiến đã gả cho hắn nên việc gì hắn làm cũng hợp pháp.

Vương Nhất Bác đang thất thần, Tiêu Chiến đột nhiên bước tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, tò mò hỏi: "Nơi này của anh sao di chuyển nhanh như vậy?

Thứ mà cậu đang nói tới chính là hầu kết của Vương Nhất Bác.

Ngay sau đó, Tiêu Chiến không chỉ tò mò nhìn mà còn trực tiếp đưa tay ra, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ họng hắn.

Vương Nhất Bác hoàn toàn cứng đờ.

Nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy tai của hắn hơi đỏ.

Hắn nói với giọng khàn khàn khiến bản thân gần như giật mình: "Cậu cũng có..."

Tiêu Chiến cũng giật mình, vội nói: "Anh bị bệnh à?"

Vương Nhất Bác xấu hổ tránh khỏi tay cậu, thô bạo nói: "Tôi không có bệnh."

Tiêu Chiến có chút khó tin.

Nhưng còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, Vương Nhất Bác đã cất máy sấy tóc, vội vàng đi vào phòng tắm.

Có lẽ là do máy sấy tóc.

Tiêu Chiến thầm nghĩ.

Cậu không chú ý đến việc này, đưa tay ra chạm vào trên cổ chính mình.

"Có vẻ như cũng không lớn lắm..."

Cậu lẩm bẩm.

Đêm hôm đó, Vương Nhất Bác phải rất lâu mới từ phòng tắm đi ra.

*

Ngày hôm sau, đồ để Tiêu Chiến ngoan ngoãn sấy tóc cũng tới.
Vương Nhất Bác có lẽ đã thêm tiền để hàng chuyển phát đến nhah nhất, sáng sớm hôm sau quản gia đã nhận được trước mặt Giag Hoài.

Trước khi ăn cơm, Tiêu Chiến hận không thể đeo vào, Vương Nhất Bác đi xuống lầu, dừng một chút.

Hắn hít sâu hai hơi để nhịn cười.

Dù sao cũng là hắn mua cho Tiêu Chiến - hắn rất là vất vả để nhịn cười.

Vương Nhất Bác ngồi ở bên cạnh Tiêu Chiến.

Hắn cố kìm lại ý muốn muốn gỡ thứ đó ra khỏi mặt Tiêu Chiến, nói với quản gia bên cạnh: "Bây giờ anh có thể dọn bữa rồi."

Tiêu Chiến quay mặt về phía hắn: "Anh cảm thấy thế nào?"

Trông tôi có trở nên nam tính hơn không?

Vương Nhất Bác vắt ra câu nói trên môi: "...Trông cũng được."

Nhưng khi Đường Bình Kiến đi xuống lầu, ông liền không bình tĩnh như vậy.

Xém chút nữa ông phải cười cong eo.

Chỉ sau khi được vệ sĩ phía sau cảnh cáo, ông mới bình tĩnh lại.

Nhưng khi ngồi vào bàn, ông vẫn nhìn Tiêu Chiến mỉm cười.

Không có lý do khác.

Khuôn mặt trắng trẻo của Tiêu Chiến lại bị che bởi một bộ râu giả chẳng ra cái gì cả!

Vương Nhất Bác ngồi ở bên cạnh Tiêu Chiến, không hề cảm thấy hành vi thông đồng của mình có gì không ổn.

Đường Bình Kiến không nhịn được cười, hắn lạnh lùng liếc nhìn Đường Bình Kiến.

Một lúc sau, Đường Bình Kiến mới bình tĩnh lại.

Tiêu Chiến bình tĩnh hỏi ông: "Chú, bây giờ tôi còn giống một cô bé không?"

Đường Bình Kiến cắn lưỡi, nhịn cười: "Trông không giống lắm."

Giống như một người phụ nữ cải trang thành một người đàn ông.

Bất quá ông nhìn ra Tiêu Chiến nghiêm túc với người khác đến trình độ nào, từ trong cạm bẫy học được không ít thông minh, cho nên câu này ông cũng không nói ra ngoài.

Nhìn Tiêu Chiến với bộ râu khó tả đó, vẻ mặt nghiêm túc ăn uống canh, khiến người ta có cảm giác như một đứa trẻ mặc quần áo người lớn.

Người quản gia đứng sang một bên, nhịn cười.

Nhìn Vương Nhất Bác vẫn không thay đổi sắc mặt, anh ta không khỏi có cảm giác tình yêu khiến người ta mù quáng, và cũng không bao giờ nghĩ rằng Lục tiên sinh vốn lý trí lại có thể cùng Tiêu Chiến làm ra chuyện như vậy.

*

Bộ râu của Tiêu Chiến treo trên mặt suốt hai ngày.

Ngày đầu tiên, phạm vi hoạt động của cậu chỉ giới hạn ở Vương gia, cho dù có để râu.

Nhưng làm sao biết được, ngày hôm sau cậu đã không còn hài lòng với chuyện này nữa, liền rủ Chu Tiểu Ngải đi mua sắm.

Ban đầu có lớp vào ngày hôm nay.

Nhưng Chu Tiểu Ngải biết, Tiêu Chiến không thể tới lớp nhất định sẽ khó chịu.

Thế là Tiêu Chiến rủ đi chơi, y không nói một lời liền trốn học.

Cả hai hẹn nhau ở quán trà sữa mà họ hay tới.

Chu Tiểu Ngải lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến, suýt chút nữa cười đến đập bàn.

"Cậu đang làm cái quần gì vậy? Ở nhà phong bế hả?"

Tiêu Chiến bưng trà sữa, lông mày thanh tú hơi nhíu lại, vẻ mặt thâm trầm: "Cậu không hiểu."

Chu Tiểu Ngải suýt cười ra nước mắt.

Tiêu Chiến bây giờ rất tin tưởng Vương Nhất Bác, nếu Vương Nhất Bác nói cậu đẹp trai thì để râu nhất định phải đẹp trai.

Vì vậy Chu Tiểu Ngải cười đến mức gần như không thở được, cầm ly trà sữa của chính mình, giống như một ông lão đang ngồi thiền, bất động.

Chu Tiểu Ngải lau nước mắt trên khóe mắt, "Đừng nói với tớ là cậu đến quán trà sữa với bộ mặt này nhé."

Tiêu Chiến nghiêm túc gật đầu.

Chu Tiểu Ngải sửng sốt, "Tớ nhịn cười không được nữa."

Sau đó cậu ta hỏi: "Lục tiên sinh có biết cậu đang đeo cái thứ vớ vẩn này không? Anh ta cho phép cậu đeo hả?"

Tiêu Chiến nghiêm túc gật đầu: "Hắn đương nhiên biết."

Sau đó cậu nghiêm túc nói: "Là anh ta mua đó."

Chu Tiểu Ngải sửng sốt: "Đây chính là tình yêu kì quái."

Hiện tại cậu ta chỉ muốn cho Vương Nhất Bác một ngón tay cái.

Tuy cậu ta biết Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không có tình cảm gì, nhưng dựa theo tình cảnh này, không phải là không có thể.

Tuy nhiên, tạo hình này của Tiêu Chiến chỉ kéo dài được đến ngày thứ ba.

Vương Nhất Bác vốn nghĩ để cậu tùy ý muốn làm gì thì làm, chỉ cần Tiêu Chiến không hàn râu lên mặt là được, còn lại muốn đeo thế nào thì đeo.

Điều hắn không ngờ tới là trên mặt Tiêu Chiến lại bị dị ứng.

Nếu không phải lúc Tiêu Chiến ngủ hắn muốn tháo bộ râu ra cho cậu dễ thở, thì hắn cũng sẽ không biết mặt cậu đã sưng tấy rồi.

Tiêu Chiến lúc đầu thề chết cũng không tháo, nhưng Vương Nhất Bác lại cảm thấy có chút kỳ quái.

Với thái độ cứng rắn của mình, rốt cuộc hắn cũng loại bỏ bộ râu trên mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lập tức che mặt lại.

Nhưng trong nháy mắt làn da lộ ra, Vương Nhất Bác liền nhìn rõ ràng tình trạng trên mặt cậu, đồng tử hơi nheo lại.

Vương Nhất Bác tiến lên, Tiêu Chiến muốn tránh né, lại bị Vương Nhất Bác thấp giọng mắng một câu: "Tiêu Chiến!"

Cậu mới ngoan ngoãn lại.

Vương Nhất Bác thu tay lại, trong nháy mắt hô hấp có chút khó khăn, vẻ mặt âm trầm nói: "Cậu là cóc ghẻ sao? Không cảm giác được à? Không biết đau sao?"

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Nỗi đau này mà còn chịu không nổi, còn là đàn ông không?"

Vương Nhất Bác: "..."

"Tiêu Tán Tán," Vương Nhất Bác dừng một chút, "Nếu có một ngày tôi chết, là do bị cậu làm cho tức chết. "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #hay